Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


01

Riki đã mơ một giấc mơ

Trong giấc mơ của anh có một con quái vật to lớn, hắn đè lên trên người anh, anh muốn hét lên nhưng lại không thể hét lên thành tiếng, cũng không thấy rõ mặt tên quái vật kia, chỉ có thể vùng vẫy đến chết.

Anh di chuyển, muốn chạy ra, nhưng lại không chạy nổi.

Riki nghĩ, cái này không được, hôm nay anh phải đi nhảy.

Vì vậy, anh dùng sức đẩy một cái, mở mắt ra, theo sau" bùm" một tiếng, anh cảm giác được có một người ngã xuống một bên từ trên người anh.

Anh nghĩ đó là em gái mình nửa đêm gặp ác mộng nên chạy tới, sau đó anh nhận ra có điều gì đó không đúng, anh bây giờ là anh đang sống một mình. Anh đứng dậy, nhìn kỹ lại thì phát hiện là một nam sinh.

Đầu tiên là Riki trợn to mắt, sau đó nháy mắt hai cái, không hiểu tình hình mà kéo chăn sang một bên rồi rút lui.

Đồng hồ báo thức của anh vang lên vào lúc này.

Nam sinh động đậy hai cái, mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy Riki đang kéo chăn bông, ngáp một cái, mơ mơ màng màng dùng tiếng Nhật nói câu:" Sensei buổi sáng vui vẻ"

Sau đó trở mình.

Riki không lên tiếng, trong lòng rất ngạc nhiên khi người mà mình hoàn toàn không quen biết dường như biết mình.

Người này là từ đâu tới? Tại sao lại ở trong phòng của mình?

Nhìn thấy hắn sắp ngủ tiếp, Riki đưa tay ra và lắc người hắn.

" Cậu là ai?" anh hỏi

Lúc đó, Cận Điền Lực Hoàn vẫn chỉ là một nam sinh bình thường nhảy giỏi hơn hầu hết mọi người, vừa mới tới nước Mỹ, còn không có danh tiếng gì. Mặc dù đã 19 năm nói tiếng mẹ đẻ nhưng vẫn là rõ ràng tiếng Anh vẫn chưa thành thạo, tiếng Trung lại một chữ cũng không biết.

Nam sinh bị anh lắc có chút không thoải mái, trở mình, mơ mơ màng màng hỏi: "Thế nào? Hôm nay không có thông báo sao? "

Lần này Riki nghe không hiểu, anh nháy mắt một cái, quyết định lập lại lần nữa lời nói của chính mình hỏi: "Cậu là ai a?"

Nam sinh theo bản năng hỏi:" Sao lại nói tiếng Nhật?"

Không khí đóng băng một lúc.

Cậu ta chợt ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Riki.

Riki co rút lại một chút, lui về phía sau.

02

"Cứ gọi tôi là AK." Lưu Chương đã không nói tiếng Nhật trong một đoạn thời gian rồi, lúc này tiếng Nhật và tiếng Anh lẫn lộn nói " Nghe hiểu không?"

Riki cắn môi một cái.

" ...Anh nghe không hiểu, đúng không?" Lưu Chương gãi đầu, "A... Trời ạ Tiếng Nhật của mình bị thụt lùi nghiêm trọng."

" Tôi...tôi có thể nghe hiểu." Riki dè dặt nói " tôi... tôi vẫn chưa biết cậu là ai."

"Tôi là đội của anh ... uh ... Bạn tương lai của anh. " từ "đồng đội" của Lưu Chương nhảy đến miệng, lại bị nuốt trở vào lại, trong đầu hắn có một chuyện về hiệu ứng cánh bướm, vì sợ rằng một sự cố tình cờ sẽ thay đổi số phận của hai người

" Bạn?" Riki nghiêng đầu, " nước ngoài, bạn?"

" Ừ." Lưu Chương gật đầu một cái, " Chúng ta là bạn rất thân"

" Cậu là... Từ mười năm sau tới?" Riki nhìn cậu, " Mười năm sau... Chuyện gì xảy ra?"

Lưu Chương nói:" Xảy ra rất nhiều chuyện, anh muốn biết cái gì?"

Riki suy nghĩ một chút, hỏi: " Tôi vẫn còn nhảy sao? "

Lưu Chương liền bật cười: " Đúng vậy, trên sân khấu rất lớn"

Cậu ấy nghĩ về sân khấu đầu tiên của Riki sau khi ra mắt, vì vậy cậu đã đưa tay ra hiệu: " Thật là sân khấu lớn! Còn có còn có cả bệ nâng nữa! Tức là từ trên cao xuống ... như thế này ..."

Cậu dùng tay thực hiện một động tác đi xuống, Đó là hành động mà Riki rất phấn khích khi lần đầu tiên nhìn thấy sân khấu lớn.

Riki trợn to hai mắt, Hơi khó tin: " Thật không?"

Lưu Chương nói:" Nói dối anh là cún"

Riki học theo dáng vẻ khua tay múa chân một cái: "Sân khấu lớn như vậy, một mình tôi sao?"

Lưu Chương nói:" Chúng ta cùng nhau, là nhiều người cùng nhau.'

Đầu tiên là Riki có chút nghi ngờ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: " A, like a team?"

Lưu Chương nói: " Đúng, ừ. . dream team."

Sau khi nói điều này, Cậu tự nghĩ, nói dối anh ấy có thực sự ổn không.

Nếu như không phải biết đứng ở trên sân khấu là ước mơ của Riki, anh đã đấu tranh cho nó, thương tích khắp người còn không chịu buông bỏ ước mơ, vào lúc này Lưu Chương khẳng định 8 năm sau có một show tuyển tú, anh không nên đi tham gia.

Hoặc là đi cũng không cần nghiêm túc như vậy, sớm rời đi không phải là chuyện may mắn sao.

Nhưng lúc này Riki 19 tuổi, cái gì cũng không biết, Nghe những lời anh nói, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích và mong đợi, nhưng hay là dè dặt hỏi: "Có... Rất nhiều người... Thích tôi sao?"

" Rất nhiều, rất nhiều người." Lưu Chương khẳng định nói, " Họ sẽ cổ vũ và phấn khích vì màn trình diễn của anh. "

Riki ngồi ở trên giường tiêu hóa rất lâu, sau đó che ngực nói: "Nghe như mơ vậy."

Lưu Chương nói: "Nghe có vẻ phải, nhưng thực sự là sự thật. "

" Tôi không dám tin." Riki cười "hờ hờ" một chút, "Nhưng nó rất tốt đẹp"

Tốt đẹp sao, có lẽ là tốt đẹp.

Nhưng lời này Lưu Chương không có nói ra, anh nhìn vào đôi mắt long lanh của Riki và nghĩ tốt hơn là không nên nói với anh ấy.

"A, chúng ta là một nhóm, đúng không?" Riki hỏi, "Cũng có rất nhiều người thích nhóm chúng ta sao?"

Lưu Chương gật đầu một cái: "Ừ"

Riki liền cười: "Thật tuyệt, chúng ta sẽ tiếp tục như thế này chứ? "

Lưu Chương nghĩ, chắc là không, chúng ta sắp giải tán.

Anh nói: "Chuyện tương lai ai biết được?"

Riki liền nói: "Mọi người cùng nhau cố gắng, thì có thể"

Lưu Chương liền cười, cảm thấy Riki bây giờ với hai năm trước rất giống, nhưng là hoàn toàn khác Riki 27 tuổi.

Cậu nhìn Riki, thấy đối phương có chút ngượng ngùng, sau đó mới nói: " Tôi chưa từng thấy qua Riki như vậy"

Riki lập tức có chút phiền não: "A, tôi rất ngây thơ sao?"

Lưu Chương nói:" A không có, không có nói Riki ngây thơ. Chỉ là Riki mười đã ... bình tĩnh hơn bình tĩnh một chút. "

Phản ứng cũng có chút chậm , nhưng vẫn như cũ đáng yêu.

Cậu cười nói: "Nhưng Riki so với mười năm sau cũng không thay đổi nhiều lắm. "

Riki lại nói: "Sẽ già đi, rất nhiều nếp nhăn. "

Anh ấy chỉ chỉ khóe mắt của mình, sau đó dùng lực ánh mắt một chút, vân cười.

Lưu Chương cười lên, sau đó lắc đầu một cái nói: "A không có, rất đẹp."

Riki không hiểu: "Nếp nhăn, nhìn đẹp?"

Lưu Chương gật đầu: " Ừ,đẹp."

Lúc này đồng hồ báo thức lại vang lên, Riki nhìn một cái, lập tức từ trên giường bò dậy.

Anh theo bản năng dùng tiếng Nhật nói một câu, "Sắp trễ rồi..."

Lưu Chương hỏi: "Sao vậy? Riki có chuyện gì sao?"

Riki gật đầu một cái: "Tôi phải đi nhảy"

Lưu Chương hai mắt lập tức sáng lên:"em có thể đi cùng không? em muốn nhìn thấy Riki nhảy!"

03

Trước khi bước vào phòng, Lưu Chương không nghĩ tới sẽ lớn như vậy.

Cậu cho là lần đầu tiên thấy Riki 27 tuổi nhảy, cú sốc mà nó mang lại cho cậu là đủ lớn, lúc này thấy Riki 19 tuổi, nhưng thật quá sốc khi không cách nào dời ánh mắt đi.

Riki 19 Tuổi nhuộm tóc vàng, cắt ngắn và mặc quần áo lòe loẹt, nói thật, lúc này không quá phù hợp thẩm mỹ của Lưu Chương.

Nhưng thời điểm anh nhảy Lưu Chương đã quên mất điều này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh. Lúc này mới ý thức tới Riki trước mắt là một Riki là hoàn toàn khác, mười mấy năm còn trẻ chính là Riki không vướng bận những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, chính là Riki còn chưa bị mài nhẵn các góc cạnh.

Khi anh ấy nhảy, anh ấy cởi mở và hoang dã, không có một chút kiềm chế. Đem toàn bộ mình công hiến cho vũ điệu, thể hiện hết mình trong một bài hát.

Lưu Chương thấy mình mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ biết rằng mình đang chìm trong bầu không khí cao trào của phòng nhảy, nhìn theo những người xung quanh cổ vũ không ngừng hoan hô, hoàn toàn quên người trước mắt chính là người bạn ngày đêm bên mình hai năm.

Cho đến khi Riki nhảy xong một điệu và nở một nụ cười nhẹ, anh mới ý thức được, người trước mặt thực sự là Riki của anh.

Nụ cười trùng hợp với Riki mười năm sau dường như cũng không có thay đổi.

Lưu Chương thầm nghĩ, thật sự có người mười năm có thể như một sao.

Riki chạy đến bên người cậu ngồi xuống, trong góc, tiếp tục nhìn người khác nhảy.

Có rất nhiều người lợi hại trong phòng nhảy, Lưu Chương nhìn thấy điều đó liền trợn mắt hốc mồm, anh trở thành một cỗ máy hỗ trợ vô cảm.

Cho đến khi Riki dẫn anh ta ra khỏi phòng, cậu ấy vẫn đắm chìm trong tác động thị giác mà mình vừa nhận được.

" Thật lợi hại! " anh thở dài, "Riki, anh nên tiếp tục nhảy ở đây! "

Riki đang dùng cảm khái lau mồ hôi, nghe được cậu nói lời này có chút nghi ngờ hỏi: "Không phải anh nói là tôi vẫn nhảy sao? "

Lưu Chương:...Nói lỡ miệng.

" Anh là đang nhảy... Nhưng không phải ở chỗ này nữa." Lưu Chương cố gắng giải thích "á, ở trên sân khấu...có rất nhiều người, cho nên rất nhiều người nhảy không được..."

Riki hỏi: "Tại sao "

Lưu Chương nói: "Bởi vì... Mọi người cùng nhau, mọi người phải cân nhắc.'

Riki trầm ngâm suy nghĩ gật đầu một cái, sau đó hỏi: "Tại sao tôi lại như vậy?"

Lưu Chương không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy: "Cái này ... Đây là giấc mơ của Riki. "

Riki nói: " Tôi chỉ muốn nhảy, nhưng có vẻ như cái này cũng không nhảy tốt. "

Anh nhìn về phía Lưu Chương.

Lưu Chương không thể giải thích được từ mắt anh đọc được bốn chữ"anh đang nói dối", lập tức hốt hoảng nói: "Là nam đoàn a! Nam đoàn!"

Sau khi nói điều này, anh ấy rất hối hận và nói rằng anh ấy sẽ không muốn có hiệu ứng cánh bướm.

Lúc này, Hallyu mới nổi lên, và anh ấy biết một chút về Riki ngay cả ở nước Mỹ.

anh rất ngạc nhiên hỏi: " Tôi đi Hàn quốc?"

Lưu Chương nói: "Không, là Trung quốc."

Riki còn ngạc nhiên hơn:" Trung Quốc?"

Anh bóp chặt chiếc khăn và dường như không tin đó là sự thật, có chút không tưởng tượng nổi đem khăn lông cuốn thành một đoạn, bỏ vào trong túi đeo lưng của mình.

" Tôi...tôi không có nghĩ qua." anh nói, "tôi cảm thấy tôi tới nước Mỹ cũng rất gan rồi."

Lưu Chương nói: " Có lẽ thời điểm anh đi Trung quốc cũng muốn như vậy."

Riki nói: "Tôi đã học tiếng Trung sao? tôi bây giờ một chút cũng không hiểu."

Lưu Chương nhớ lại lúc sáng tạo doanh, nhớ Riki khi lần đầu tiên học bài hát chủ đề liền bật cười.

" Ban đầu, điều đó thật khủng khiếp."cậu nói, "Nhưng là bây giờ rất tốt, rất tốt"

Riki liền cười "hờ hờ" một tiếng.

Sau đó anh đột nhiên xoa xoa bụng, hỏi: "Muốn đi ăn cơm không?"

04

Lưu Chương ngồi ngồi trong một cửa hàng McDonald's ở Mỹ, cắn một miếng bánh hamburger trên tay.

Sau này làm thần tượng lâu rồi chưa ăn, bánh hamburger ăn ngon như vậy.

Anh nhớ tới Doãn Hạo Vũ ở trong doanh ăn một lần bốn chiếc bánh mì kẹp thịt, anh cảm thấy mình bây giờ cũng có chút cảm giác đó.

Lưu Chương nói: " Ăn rất ngon, em có thể ăn bốn cái a, mặc dù cũng có chút muốn ăn sushi"

Riki liền cười nói: "Đồ ăn Nhật hơi mắc, tôi không có nhiều tiền như vậy. "

Lưu Chương sững sốt một chút, sau đó mới nhận ra đây không phải là mười năm sau.

Anh cầm cái bánh mì kẹp thịt đột nhiên cảm thấy vô vị.

" Anh sau này sẽ có rất nhiều tiền." Lưu Chương nói, "Rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tiền."

"À, vậy thì có thể mua được bốn chiếc bánh mì kẹp thịt." Riki nói," Tôi Cũng có thể mua sushi. "

Lưu Chương ủ rũ nghĩ trong lòng, ăn không được sẽ bị mắng.

Hôm nay McDonald's không biết hợp tác làm phim hoạt hình gì, liền mua một gói đưa cho nhóc con hoạt hình, Riki bóp trong bàn tay chơi một lúc, sau đó đặt ở bên người Lưu Chương.

Lưu Chương nhìn một cái, nói: " Anh biết không, mười năm sau có một đứa trẻ đã bí mật gọi hamburger khi đói , đã thu thập một đống búp bê như vậy.

Riki hỏi: "Tại sao lại lén?"

Lưu Chương nói: "Thần tượng phải quản lý vóc dáng, Riki muốn ăn lẩu, còn không ăn được đâu."

Riki hỏi: " Lẩu? a,đồ ăn Trung Quốc, tôi chưa ăn qua."

Lưu Chương nói: " Sau này anh rất thích, cay.'

Riki nói: "A, tôi thích ăn cay."

Lưu Chương nghĩ, câu này nên nói bằng tiếng Trung mới đúng.

Riki đẩy con búp bê nhỏ cho Lưu Chương:" Cậu có thể giúp tôi, mang cho hắn."

Lưu Chương không quay đầu : " Ừ ? Ai?"

" Đứa trẻ kia." Riki nói, " Ừ...đồng đội của chúng ta."

Lưu Chương " A" một tiếng: "Có thể, một món quà từ mười năm trước."

Riki cười một tiếng.

" AK" Anh gọi tên cậu, "Chúng ta mười năm sau, thật sự là bạn rất thân, rất tốt sao?"

Lưu Chương nói: "Ừ ? Đúng vậy, bạn rất thân, rất tốt, chúng ta quen biết nhau không lâu chỉ như vậy."

Cậu dừng một chút, có nói: "Mặc dù ban đầu anh chê em ồn ào, ha ha."

Riki gật đầu một cái: " hờ hờ, có một chút."

Lưu Chương nói: " A! Quá đáng! "

Không lâu sau nói tiếp.

Lưu Chương im lặng chờ một hồi. Thấy anh không có ý nói, cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, liền hỏi:" RIKI còn có cái gì muốn hỏi em không?"

Riki nghiêng đầu: " Tôi đã hỏi rồi. "

Lưu Chương nói: "Chỉ có vậy sao? "

Riki " Ừ" một tiếng.

"Anh không hỏi gì khác sao? ví dụ như mười năm sau anh sẽ như thế nào, nhóm của chúng ta sẽ như thế nào, chúng ta đang phát triển như thế nào ... "

Riki hỏi: "Những thứ này đều phải cùng nhau trải qua, đúng không?"

Lưu Chương dừng một chút: "...đúng,"

"Vậy thì đừng hỏi. " Đôi mắt của Riki cong lên."Cậu nói cho tôi biết khi tôi phải chờ đợi mười năm. "

Lưu Chương trầm mặc rất lâu, sau đó mới nhẹ nhàng cười một chút, nói:" Khi đó anh cũng không biết hết ... "

Riki lại nói: "Nếu là muốn cùng nhau trải qua, giống như cậu nói với tôi. "

Lưu Chương nói:" Riki thật là..."

Riki nhìn cậu, nháy nháy mắt.

Lưu Chương cầm cái bánh hamburger, cảm giác mình gần như trong suốt, cũng không sao, đem chôn trong lòng một lúc lâu lên tiếng hỏi: " Riki, nếu như anh thất vọng về những nỗ lực để thực hiện ước mơ của mình, anh sẽ cảm thấy rằng nó không đáng không? "

Riki ngẩn ra: "Hả? Ý nghĩa là gì? "

Lưu Chương suy nghĩ một chút, nói: "Ví dụ như, thứ mà anh vất vả, cố gắng lại bị người khác cướp đi. "

Riki "a" một tiếng: " Sẽ như thế này phải không?"

Lưu Chương nói: "Vâng, anh sẽ bị tổn thương."

Chỉ vì giấc mơ không ngừng bị thất vọng này.

" Ừ...không sao." Riki suy nghĩ một chút, "Nếu giống như AK nói tôi cũng đã thực hiện được ước mơ của mình. "

Lưu Chương nói: "Nhưng anh vốn là có thể tốt hơn. "

Riki liền cười: " Có thể bây giờ tôi cảm thấy như vậy đã rất tốt"

Lưu Chương nhìn anh còn tưởng rằng Riki thật sự là siêu phàm.

Cầm cái đồ chơi nhỏ cười: "Biết không Riki, anh mười năm sau cũng là nói với em như vậy."

Riki cười "hờ hờ"

Lưu Chương nhìn anh: "Anh vẫn luôn là ngươi, rất tốt"

"Rất tốt ." Anh ấy tự giác lặp lại điều đó," Thực ra anh luôn nghĩ em tốt, nhưng ... em thực sự thích ... "

Riki nhìn cậu.

Lưu Chương:"... em đi vào nhà vệ sinh. "

Cậu tự hét lên trong lòng, em xấu hổ quá đi !!!

Cậu nghĩ, khi mình quay lại sẽ nói:" em thích anh", nói không chừng mười năm sau anh ấy sẽ đáp lại mình.

Riki đứng chờ tại chỗ, đợi một lúc không thấy nên vào nhà vệ sinh tìm nhưng tìm một hồi cũng không thấy đâu.

Anh nghĩ, anh bị người ta lừa sao? bị lừa cho một bữa ăn. ?

Riki có chút buồn bực trở lại chỗ ngồi, phát hiện bên cạnh có thêm sợi dây chuyền không biết có từ lúc nào nữa.

Anh cầm lên, phía trên có khắc một số hoa văn phức tạp, nó có vẻ còn phát ra âm thanh sau khi thổi.

Sau đó Riki nghĩ điều mà Lưu Chương muốn nói lúc đó không phải là " Em thích anh" chứ?

05

Lúc Lưu Chương tỉnh lại, phát hiện phát hiện mình nằm ở trên giường trong ký túc xá.

Anh chợt ngồi dậy, đi xem thời gian trên điện thoại .

2023.4.24, 9 giờ sáng.

Hôm nay là ngày tan rã.

Lưu Chương vừa mơ thấy anh ấy, bò dậy đi tìm quà cho mọi người thì thấy con búp bê McDonald ở nơi ban đầu vốn là đặt chiếc vòng cổ.

Lưu Chương:... Rốt cuộc Có phải là mơ không?

Nhưng sợi giây chuyền lại tìm không thấy.

Lưu Chương không nói nên lời, Nghĩ xem tại sao nó luôn như thế này, lần trước thành đoàn không đưa là bởi vì còn không muốn tách ra, lần này lại vì gì?

Thời điểm này sắp tan, không thể là bởi vì nhân duyên chưa hết.

Anh Nhặt con búp bê nhỏ kia lên, trong đầu nghĩ, Doãn Hạo Vũ .

Lưu Chương xoa xoa mái tóc rối bù đang ngủ của mình, đứng dậy rời khỏi giường.

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Riki đứng ở cửa anh.

" sensi?!" Lưu Chương giật mình, " anh tại sao lại ở trước cửa phòng em."

" Anh có một giấc mơ." Riki tự nhiên nói

Lưu Chương giật mình, nhưng vẫn nói: "Ha ha là một giấc mơ, em đêm qua cũng có một giấc mơ ..."

"Anh nằm mơ thấy AK nói thích anh." Riki nhìn cậu, "AK cũng vậy sao?"

Lưu Chương:...

Lưu Chương: " Chà... cũng gần như vậy."

Anh có chút chột dạ, không dám nhìn ánh mắt Riki: " Chỉ là một giấc mơ..."

Riki "ồ" Một tiếng: "Vậy anh cũng thích AK."

Anh chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Lưu Chương, nói: "Đây không phải là mơ."

-END-

Cuối cùng Lưu Chương không tìm được giây chuyền của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro