Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vợ chồng hai Phương cầm theo tiền đi tới nhà xã trưởng thêm lần nữa, trời cũng nhá nhem tối, họ lạy lục trước sân, kêu gào thảm thiết :

- Xã trưởng, con xin ông, ông thả Đa Hiền đi ông, con đền tiền thuốc men, rồi có tù tội gì thì con cũng nhận hết.

Cha mẹ nàng khóc khô cả giọng, họ chỉ có mỗi Đa Hiền, nếu nàng có gì thì làm sao họ sống tiếp đây ?

Xã trưởng cầm cây đi ra, hung hăng đập vào lưng hai Phương một cái, rồi đạp họ té lăn quay, hét ra lửa :

- Cút, lũ chó, dám đụng tới quý tử nhà tao. Tao cho nó mềm xương, cho nó nhớ đời.

Thằng con ông ta bước ra, cười khinh khỉnh, cái đầu vẫn còn được băng lại, nhưng nhìn anh ta không có vẻ gì là bị thương nặng lắm, chỉ là muốn nhân cơ hội này kiếm chút lợi ích.

Anh ta đi tới, ngồi ngang tầm hai Phương nói :

Hai Phương lắc đầu chắp tay lại thành khẩn :

- Lạy cậu, con lạy cậu, con bé chưa có chồng, không thể đâu cậu, tội nghiệp con gái con mà.

Anh biết con trai xã trưởng trước giờ nổi tiếng háo sắc, con gái xóm này bị cậu ta lừa cũng nhiều vô số, có người còn có chửa phải phá bỏ hoặc bỏ xứ đi. Hai Phương làm sao để con gái mình ở cạnh cậu ta.

- Bây giờ nó ở trong tay tao, muốn sao là quyền của tao.

Cậu ta quát, rồi đá hai Phương một cái đau điếng, sức lực không hề kiêng dè.

-Vậy sao ? - một giọng nói ồm ồm vang lên.

Ông Bình cùng Tĩnh Đào và vài gia nhân bước vào.

Tĩnh Đào đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy vợ chồng hai Phương nằm rạp dưới đất, còn nàng đâu ? Cô hung hăng muốn tóm lấy thằng nhãi kia mà đánh nó cho hả dạ.

Xã trưởng chắp tay, khúm núm đi tới chỗ ông Bình rụt rè đem ghế ra :

- Dạ, không biết ông hội ghé đây có việc gì không ạ ? A chào cô út....

- Đa Hiền đâu ? - Tĩnh Đào túm lấy cổ áo con trai xã trưởng, nghiến răng lại.

- Cô út nói gì vậy ? Đa Hiền nào ? - Anh ta bây giờ mới nhớ lại, thì ra người đi cùng Đa Hiền đêm hôm đó là cô. Kỳ này lớn chuyện rồi. Anh ta run rẩy, đẩy cô ra.

- Tao không nhắc lại lần hai. - Cô nuốt nước bọt, tay xiết lấy cổ áo anh ta chặt hơn, cô nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như muốn thiêu đốt mọi thứ. Lòng dạ cô như quặn lại khi tưởng tượng ra Đa Hiền bị bọn người này đánh đập dã man, tất cả là do cô, cô không bảo vệ được nàng.

- Đem nó ra. - Con trai xã trưởng ho khan, ra hiệu cho gia nhân.

Đa Hiền cả người toàn là máu, vết bầm xanh tím hiện rõ mồn một trong mắt cô.

Đa Hiền nằm dài giữa sân, hơi thở yếu ớt, muốn đứng lên nhưng không tài nào đứng nổi, chỉ có thể co ro run rẩy.

Cô ngay lập tức chạy tới ôm lấy Đa Hiền, vỗ vỗ. - Tôi tới rồi, Đa Hiền, có nghe tôi nói không ?

Nàng mếu máo nhìn cô, nước mắt giàn giụa. - Cô út, đau.....đau lắm.....

- Có tôi rồi. - Cô buông thõng cánh tay mình ra, sợ làm đau nàng, cô nâng niu nhìn nàng ôn nhu. Đa Hiền rệu rã không chút sức sống, cô tự hỏi lũ khốn này có phải trái tim bị chó tha rồi hay không một cô gái cũng có thể ra tay đến mức này ?

Đa Hiền nhìn thấy con trai xã trưởng liền sợ hãi, khúm núm bám vào cánh tay cô :

Cô nghiến răng đứng dậy, xắn tay áo lên, hùng hổ như con thú hoang, nhào tới chỗ con trai xã trưởng, tóm lấy hắn vật xuống sàn.

- Mẹ mày thằng chó, là mày ức hiếp người khác, bây giờ còn dám sai cha mày đánh nhốt con gái người ta. Thằng khốn. Tí, Tèo, giữ nó lại cho tao.

Thằng Tí với thằng Tèo chạy lại giữ anh ta, nhấn xuống đất.

Ông Bình ngồi đó xem, ông trước giờ cũng không ưa xã trưởng, hắn ta cậy quyền áp bức người dân, hôm nay để Tĩnh Đào xử con trai hắn ta một trận vậy.

Tĩnh Đào vật hắn ta ra, đấm liên tiếp vào mặt mấy cái, máu chảy ra ròng ròng từ khoé môi.

Xã trưởng chạy tới ôm lấy chân cô van xin :

Cô quay lại, ôm Đa Hiền về nhà. Hai vợ chồng hai Phương phía sau nhìn thấy cô mặt lạnh như tiền liền không dám nói một lời.

- Ráng chịu chút, sắp tới nhà rồi. - Cô bồng nàng, để nàng nép vào ngực mình, nhẹ giọng nói.

Đến nhà, đặt Đa Hiền lên giường, cô thở phào.

- Cô út, thật đội ơn cô. - hai vợ chồng hai Phương quỳ Xuống chắp tay lại.

Cô mau chóng đỡ họ đứng dậy. - Đứng lên đi, là lỗi của tôi.

Cô nhìn nàng, mọi chuyện là do cô gây ra mà cô gái ngốc này lại một mình gánh chịu hết tất cả. Thật muốn đánh thêm vài cái. Nhìn khắp cơ thể nàng toàn là máu, cô lại tức giận :

- Chị bị ngu hả ? Khai ra tôi thì bọn chúng đã không đánh chị.

Đa Hiền bị quát liền khóc lớn hơn, khổ sở quay người lại co ro.

- Nín đi, đau lắm đúng không ? - Cô gãi gãi đầu, bực mình chửi. - Thằng chó.

- Tôi về, nghỉ ngơi đi. - Cô dứt khoát đi ra cửa. Ánh mắt sắc lạnh ảnh nhìn về khoảng không mênh mông, mấy cú đấm hồi nãy vẫn còn chưa đủ, vết thương trên người Đa Hiền, cô sẽ tìm cách trả lại cho anh ta đủ không thiếu một vết.

....

- Đào, đây là lần cuối cùng cha ra mặt làm mấy chuyện xàm xí này cho con. - ông Bình nói khi cả nhà đang ăn cơm tối. Mặc dù thấy Đa Hiền cũng đáng thương thật nhưng thân là một phú hộ cao quý lại đích thân ra mặt vì một đứa con gái, thật không có thể thống gì.

- Con biết rồi. - Tĩnh Đào cặm cụi ăn, biết nàng đã đỡ đau chưa không biết đã ăn uống gì chưa

Mợ ba bĩu môi châm biếm :

- Vì một con khố rách áo ôm mà cô út lại ra tay đánh con xã trưởng.

****

Sáng hôm sau, Trịnh Nghiên và bà cả, bà ba, Tĩnh Đào sang thăm Đa Hiền, còn cầm theo tiền, thuốc và ít bánh. Dù gì  cũng là là có ơn với Đa Hiền, dù bị đánh đến chỉ còn nửa cái mạng cũng không khai ra Tĩnh Đào, rất có nghĩa có tình.

- Thấy sao rồi ? - Trong khi bà cả và bà ba nói chuyện với vợ chồng hai Phương thì Tĩnh Đào đi tới chỗ Đa Hiền đang nằm, cô nhìn vết thương đã được rửa sạch sẽ, nhưng vẫn còn rướm máu, cô đau lòng nhìn nàng rưng rưng.

- Con không sao. - Đa Hiền nói, mặc dù cả cơ thể đang đau nhức dữ dội nhưng vẫn nở nụ cười tươi tắn với cô.

- Em ráng uống thuốc vô, có thuốc sức nữa, sẽ không để lại sẹo. - Trịnh Nghiên hết thuốc men lên đầu giường cho nàng rồi căn dặn.

- Con cảm ơn cô hai. - Đa Hiền gật đầu.

- Đa Hiền, về ở với tôi đi.

Đa Hiền ngu ngơ, cô út nói cái gì vậy ?

Cô giải thích. - Chị về nhà tôi làm công đi, được ăn no mặc ấm, không lẽ tính ở nhà hoài ? Ở đây má chị gả chị đi đó. - Cô dụ dỗ.

Nàng mím môi suy nghĩ, là có mấy đứa nhỏ bằng tuổi nàng cũng đã đến nhà mấy phú hộ làm công, trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến sẽ đến nhà cô.

Nghĩ lại, nếu đến nhà cô làm công thì cha mẹ không cần phải lo cho nàng miếng cơm manh áo nữa, nàng cũng có thể đỡ đần cho gia đình, má nàng dạo này cũng ốm đau liên miên, không còn khỏe như ngày xưa.

Nàng nhìn cô mông lung.

-----////-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro