Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Anh được đưa về nhà họ Hoàng, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng.

Còn những người khác kéo Misthy vào trong phòng khách, tiến hành tra hỏi xem sự việc xảy ra như thế nào. Hai tháng nay, nuôi mãi Diệp Anh mới béo lên được một chút, vậy mà, chỉ vì chuyện lần này mà gầy đi không ít.

"Chuyện gì đã xảy ra ?" Lê lão gia nghĩ mãi cũng không hiểu, lúc khám thai vẫn tốt mà, sao cuối cùng lại nói Diệp Anh suýt sinh non.

"Con không biết ạ" Misthy cũng vô cùng lo lắng cho Diệp Anh, nhưng vì bị mấy chị giữ lại nên không thể đi cùng cô ấy, đành phải ngoan ngoãn ngồi đây. Có lẽ, nếu cô trả lời xong sớm thì mọi người sẽ để cô về với Diệp Anh.

"Chẳng phải con vẫn ở bên cạnh nó sao ? Sao lại không biết chứ ?" Hoàng phu nhân nhíu mày hỏi. Bác sĩ đã nói rõ ràng rồi, nếu con gái không nghỉ ngơi tốt, tâm tình không thoải mái thì có thể vì sinh non mà mất mạng.

"Cô ấy tát con một cái rồi ngất xỉu luôn" Misthy hoàn toàn không hiểu vì sao Diệp Anh lại đánh cô. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, cô lại cảm thấy má dần nóng lên. Diệp Anh đánh cô rất đau đó.

"Nó đánh con ?" Lê lão gia khó tin hỏi.

"Cô ấy đánh em ?" Ba người kia cũng cảm thấy khó tin.

"Con đã làm gì khiến nó tức giận tát con ?" Hoàng lão gia hiểu khá rõ tính cách con gái mình, nó luôn dùng trí thông minh của mình để xử lí người ta. Có chuyện gì cũng đều dùng trí để giải quyết chứ rất ít khi dùng tay, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện con gái đánh người ta. Trực giác nói cho ông biết, nhất định là đứa con rể này đã làm chuyện ngốc gì đó nên con gái mới đánh nó.

"Con không làm gì mà" Misthy giống như bị oan, vội vàng giải thích. Cô sẽ không bao giờ làm Diệp Anh tức giận đâu.

"Uyên Pu, con nói đi, nó hoàn toàn chẳng biết gì cả" Lê lão gia nhìn Uyên Pu đang mãi mê suy nghĩ, nói.

Uyên Pu giống như không nghe thấy gì cả, cô còn mãi đấm chìm vào suy nghĩ của mình.

Linh Ngọc Đàm đẩy vai cô, nhắc nhở: "Chị hai, cha nuôi đang gọi chị kìa" Suy nghĩ gì mà nhập tâm giữ vậy.

Cô chợt tỉnh, thấy những người khác đều đang nhìn mình, cô lập tức kể lại chi tiết tình huống lúc đó. Vừa nghe cô kể xong, mọi người liền dùng ánh mắt trách cứ nhìn Misthy.

"Sao vậy ạ ?" Cô thật không hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như thế, giống như cô đã làm sai chuyện gì rồi.

"Misthy, sao con có thể liều lĩnh như vậy ?" Lê lão gia thật sự hết cách đối với cô, chẳng biết nên nói như thế nào nữa. Nó cũng sắp làm cha rồi, tuy ông không bắt cô nhất định phải hiểu mọi chuyện nhưng cũng không nên liều lĩnh như thế, cũng không quan tâm đến an nguy của bản thân.

"Dạ ??" Liều lĩnh ??

"Diệp Anh đánh em là đúng rồi" Minh Châu tức giận trách Misthy, cô cảm thấy cái tát kia của Diệp Anh là vô cùng chính xác. Nếu đổi lại là cô thì tuyệt đối sẽ chẳng phải là một cái tát thôi đâu, cô chắc sẽ đánh cho nó một trận thật đau.

"Đúng vậy, đúng là đáng đời" Mễ Mễ cũng đồng tình gật đầu. Nghĩ xem, Diệp Anh coi trọng nó thế nào mới có thể tát nó một cái thật mạnh như vậy.

"Em..." Cô rất muốn biện hộ cho mình nhưng căn bản cô không hề biết bọn họ đang nói gì nên không thể theo được.

"Misthy à, em đúng là..." Linh Ngọc Đàm cũng không biết nên nói thế nào với đứa em gái này nữa. Nó vẫn cứ như thế, nghĩ cái gì là làm cái đó, cũng chẳng bao giờ chú ý đến tình huống xung quanh, toàn tự đặt mình vào nguy hiểm khiến cho người khác kinh sợ. Nhưng lần này thì quá lắm rồi, lại dám một mình xông ra đường nữa.

"Em làm sao ?" Nhìn bên này, ngó bên kia, cô vẫn chẳng hiểu tại sao mọi người lại mắng mình.

"Tôi nghĩ, cứ để bảo bối về nhà họ Hoàng tịnh dưỡng đi" Hoàng lão gia tức giận nói, đứa ngốc này không thể bảo vệ được Diệp Anh lại còn khiến nó lo lắng cho mình nữa, ông càng nghĩ càng muốn đưa con gái về nhà.

"Chú Hoàng à..." Lê lão gia cũng hiểu, lần này đứa con ngốc kia đúng là quá đáng rồi, nên ông thật không biết nói thế nào cho phải.

"Ông xã.." Hoàng phu nhân cảm thấy như vậy không tốt cho lắm, làm như thế sẽ khiến người ngoài nghĩ rằng nhà họ Lê đối xử tệ với con gái mình nên bọn họ mới phải đón nó về. Bên ngoài sẽ truyền ra lời nói khó nghe gì, hiện tại bà gần như có thể tưởng tượng ra được.

"Tôi mặc kệ, hiện giờ, sức khỏe con gái là quan trọng nhất" Bác sĩ đã nói, nếu nó không được nghĩ ngơi tốt thì đợi đến khi sinh sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Ông vất vả hơn nửa đời người cũng chỉ có một đứa con gái mà thôi, ông không thể để nó gặp nguy hiểm được.

"Nói cũng phải" Hoàng phu nhân khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.

Những người khác đều gật đầu, bọn họ cũng hiểu, nếu để cô ấy tiếp tục ở cùng Misthy thì sẽ chẳng thể nghỉ ngơi tốt được. Chỉ có thể là tạm thời tách hai người ra thôi.

"Mọi người đang nói gì vậy ?" Misthy vội hỏi, hình như cô nghe thấy Diệp Anh phải về nhà họ Hoàng gì gì đó.

"Vấn đề hiện giờ là, phải nói như thế nào với Misthy để nó không khóc rống lên" Linh Ngọc Đàm vừa nhìn Misthy vừa nói, cho dù nó không hiểu gì nhưng lại biết quấn chặt lấy Diệp Anh, không dể dàng tách xa cô.

"Cái này đúng là quá khó" Minh Châu vỗ vỗ cằm, vô cùng phiện muộn đáp.

"Con sẽ không về đâu"

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi thấy người đến liền vô cùng khẩn trương.

Chỉ thấy Diệp Anh mặt mài tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi đứng bên cạnh cửa, phía sau là Nabee và Naria vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ đứng sau lưng cô.

"Diệp Anh" Misthy vui vẻ chạy đến bên cạnh cô, tươi cười nhìn cô.

Cô vẫn không nhìn Misthy, chỉ nhìn mấy người trong phòng sách, kiên định nói: "Con sẽ không về nhà đâu"

"Bảo bối, bác sĩ nói con cần tịnh dưỡng" Hoàng phu nhân sốt ruột nói.

"Con nghĩ ngơi ở đây cũng được mà"

Hoàng phu nhân nhìn về phía Misthy, chỉ cần có nó ở đây thì con gái sẽ khó có thể tịnh dưỡng.

"Ở đây có nó thì sao con có thể nghỉ ngơi được" Hoàng lão gia chỉ vào Misthy, giận dữ nói.

"Nếu không phải do nó thì con có cần phải tịnh dưỡng cẩn thận sao"

"Cha à, cha nói quá rồi đó" Tuy đây là sự thật, nhưng cô khó có thể chấp nhận ông động đến Misthy.

"Diệp Anh, em bị bệnh à ? Bởi vì chị à ?" Misthy lo lắng nhìn cô rồi nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán cô.

Ông Lê cũng biết mình đuối lý nên không tiện mở lời. Bởi vì lần này, Misthy đúng là hơi quá đáng rồi.

Diệp Anh giữ chặt tay cô nhưng không hề nhìn cô, chỉ nhìn ba mẹ mình, kiên định nói: "Con muốn ở lại đây, có tịnh dưỡng thì cũng là ở đây"

"Bảo bối à, con đừng cố chấp như vậy" Hoàng phu nhân hơi cả giận mắng.

"Cho dù con không vì mình thì cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ"

Cúi đầu nhìn bụng mình, cô biết mẹ nói đúng, nhưng cô vẫn không nỡ bỏ lại một mình Misthy.

"Ông thông gia, không thì như vậy đi..." Ông Lê cũng hiểu được sự lo lắng của hai vợ chồng họ Hoàng, cũng nhìn ra được sự do dự của Diệp Anh, ông vội mở lời.

"Cứ để cho Diệp Anh ở lại đây tịnh dưỡng, tôi sẽ bảo bốn đứa kia thay phiên nhau ở nhà chăm sóc nó, sẽ không để chuyện ngày hôm nay xảy ra lần nữa đâu"

Mễ Mẽ gật đầu: "Dạ phải, cô chú Hoàng, chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Anh"

"Đúng vậy, chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa đâu ạ" Uyên Pu cũng vội vàng giảng hòa.

"Chúng cháu sẽ thay phiên nhau ở nhà chăm sóc cả hai" Linh Ngọc Đàm cũng phụ họa theo.

"Hai người cứ yên tâm đi" Minh Châu cũng lên tiếng.

Nhìn bốn người họ rồi lại nhìn ông Lê một lúc lâu, cuối cùng hai vợ chồng họ Hoàng đành phải đồng ý để Diệp Anh ở lại nhà họ Lê.

Misthy cẩn thận ôm Diệp Anh về phòng, Uyên Pu bảo Ông Lê và ba người kia ở lại có việc cần bàn. Sau khi vợ chồng họ Hoàng dặn dò kỹ lưỡng Nabee mới yên tâm về nhà, Naria thấy đã không còn chuyện gì nữa cũng về phòng nghĩ ngơi.















mệt lã người, mới đi học về nên viết cho xong luôn nè.

vote cho mình đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro