Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Quên rồi hả ?" Diệp Anh khẻ cười, hơi ngẩng đều lên ngắm nhìn dáng vẻ buồn phiền của chị ấy.

Misthy ngây ngốc cười, vô tội nhìn cô.

"Phía sau quên mất rồi..." Misthy thật sự không cố ý, tuy cô rất chăm chỉ học thuộc nhưng chẳng hiểu tại sao, chưa đến vài tiếng đồng hồ cô liền quên hết một nửa.

" Quên rồi thì thôi" Trong thời gian ngắn mà bắt cô nhớ nhiều như vậy, đúng là làm khó cô rồi.

"Diệp Anh giận sao ?" Cô sợ hãi hỏi.

Diệp Anh khẽ lắc đầu: "Em không có giận chị"

"Vậy là tốt rồi" Nghe Diệp Anh nói không hề tức giận, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

"Em nhắc lại lần nữa, chị không cần phải học thuộc chỉ cần nhớ kỹ trong đầu là được, chị hiểu chưa ?" Chỉ cần cô nhắc lại vài lần bên tai chị ấy là chị ấy sẽ nhớ thôi.

"Ừ. chị sẽ nhớ kỹ" Chỉ cần là lời Diệp Anh nói, cô sẽ nhớ kỹ.

"Nếu gặp người lạ thì chị không được nói chuyện, không được đi theo hay là tùy tiện nhận đồ ăn, thức uống của họ" Trải qua chuyện lần này, cô nhất định phải dạy cho chị ấy một vài điều quan trọng. Cô và mọi người không thể lúc nào cũng ở cạnh chị ấy được, chị ấy không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết lời nói của ai nên nghe hay không nên nghe, đồ gì nên ăn hay không nên ăn.

"Ừ" Dùng sức gật đầu, điều này cô đã nhớ kỹ.

"Nếu là người chị quen mà họ muốn chị làm gì thì trước tiên chị phải gọi cho em hoặc hỏi các chị của chị trước đã" Hiện tại cũng không phải người lạ mới là kẻ xấu mà có nhiều việc xấu đều do người quen biết gây ra.

"Chị đã nhớ kỹ số di động của em chưa ?"

Gật đầu, cô còn nghiêm túc ghi lại rồi nhìn chằm chằm dãy số đó suốt ba ngày nên đã nhớ kỹ

"Không được đi ra ngoài một mình, nhất định phải có người đi cùng" Cô bắt chị ấy phải nhớ kỹ điều này, nếu chị ấy ra ngoài một mình mà bị lạc hay gặp phải kẻ xấu thì sẽ phiền phức to.

"Mặc kệ có quen biết hay không, người ta cho chị ăn cái gì cũng phải được sự đồng ý của em mới được ăn"

"Diệp Anh..." Cô không thể nhớ nhiều như vậy đâu.

Vừa nghe chị ấy gọi, cô liền biết chị ấy không nhớ nỗi nữa rồi. Cô cũng không thích bắt chị ấy làm những chuyện màm chị không thích.

"Vậy những điều kia..." Khẽ ngáp một cái, Diệp Anh mệt mõi nói.

"Misthy...ôm em về phòng, em buồn ngủ rồi" Mấy ngày nay, tuy cô bớt nôn nghén nhưng lại trở nên rất thích ngủ. Tỉnh giấc chưa đến tiếng là cô lại mệt mõi. Mỗi lần ngủ cũng chẳng được bao lâu, nhiều nhất là nửa tiếng liền tỉnh giấc.

"Ừ" Đứng lên khỏi xích đu, Misthy dịu dàng ôm cô vào lòng rồi xoay người bước vào phòng.

_______________

Thời gian trôi qua rất nhanh, Misthy và Diệp Anh trở về nhà họ Lê đã hơn 10 ngày rồi. Lúc vừa về, Quản gia Trần đã chạy đến gặp bọn họ nhận lỗi, hai người cũng không trách cứ gì bà.

Diệp Anh đã tìm được một nữ giúp việc khác, đó chính là Nabee đang làm việc cho nhà họ Hoàng. Bởi vì Nabee đã làm việc trong nhà họ Hoàng hơn 5 năm nên Diệp Anh vô cùng tin tưởng cô.

Cứ cách ba bốn tuần là Misthy lại bị nhóm người Linh Ngọc Đàm kéo tới công ty nguyên cả ngày. Sau khi thành thói quen, mỗi lần phải đến công ty là cô không còn quấn chặt lấy Diệp Anh nữa.

Mang thai đến tháng thứ tư, tình trạng nôn nghén cũng chấm dứt, bệnh thích ngủ cũng chẳng còn, hiện tại cô đang cảm thấy rất sảng khoái.

"Cô chủ, bên ngoài có người tự xưng là bạn cô muốn gặp cô" Bảo vệ gác cổng thông qua điện thoại nội bộ báo cáo với Diệp Anh.

"Bạn tôi sao ?" Kỳ lạ, cô không hề có bạn bè gì ở đây mà.

"Nam hay nữ ?"

"Một nam một nữ"

Không thể nào, hai người kia không phải đã đuổi theo tới đây rồi đó chứ.

"Họ trông như thế nào ?"

Nhìn hai người đứng bên ngoài cửa, bảo vệ tận tụy nói" Nam tóc vàng, còn nữ là tóc xoăn màu nâu"

Đúng là hai người kia rồi..

"Anh dẫn bọn họ vào phòng khách đợi tôi" Chết tiệt, sao hai người kia lại đuổi đến đây chứ ? Cắt đứt cuộc gọi, cô liền nhanh chóng gọi về nhà họ Hoàng.

"Alo."

"Mẹ à, có phải có người đến nhà tìm con không ?" Cô chỉ có thể nghĩ đến chuyện này, bởi vì bạn bè bên Mỹ của cô cùng lắm là biết địa chỉ nhà cô thôi, chuyện cô lập gia đình cũng chỉ có vài người biết, mà hai người tìm đến cửa này, cô có muốn tránh cũng không kịp.

"Đúng vậy, nam đẹp trai nữ xinh xắn, mẹ đưa cho họ địa chỉ nhà họ Lê rồi." Hoàng phu nhân cảm thấy hai người kia thật xứng đôi.

"Trời ạ, mẹ hại chết con rồi" Cúp máy, cô lập tức sửa sang lại quần áo rồi mới đi xuống phòng khách.

Đầu dây bên kia, Hoàng phu nhân tức giận cúp máy.

"Cái con bé này, nói năng linh tinh gì vậy, cái gì mà hại chết nó rồi.."











comeback đâyyyy. à mà sắp có drama nữa rồi đó. haha. drama ngập mặt. =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro