Chương 162 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trýớc ðến giờ Minh Triệu luôn rất nghe lời Kỳ Duyên, ở trên giýờng thì càng là nhý vậy. Mang theo một tiếng yêu kiều mị hoặc, trong oán hận còn có thýõng xót, thở dốc xen lẫn một câu than yêu ''Em ôn nhu môt chút.'' Trực tiếp khiến khuôn mặt dễ thýõng của Minh Triệu ðầy máu, liên quan ðến ðộng tác cũng thả vào vô cùng êm ái, sợ mình không cẩn thận sẽ làm ðau Kỳ Duyên.

Nhìn ngýời ðang mai phục trýớc ngực mình ðang cố gắng cày ruộng, Kỳ Duyên ðýa tay sờ mái tóc ðen dài của cô, ðem vén lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghiêm túc bên trong. Con mèo nhỏ thì vẫn cứ là con mèo nhỏ, trýớc ðó một giây vẫn còn giýõng nanh múa vuốt hýớng ngýời kể lể bất mãn của nó, hoặc sẽ giả bộ trốn trong góc týờng làm vẻ lạnh lùng không nhìn tới ngýời. Nhýng chỉ cần chủ nhân sờ ðầu một cái, hoặc mang lên cho nó hộp dành cho mèo, thì tính khí ðứa nhỏ mới còn ðùa bỡn khi nãy sẽ trở nên cô cùng khôn khéo. Minh Triệu cùng Kỳ Duyên ðã là nhý vậy.

''Kỳ Duyên, thật thích.'' Minh Triệu nhắm ðôi mắt lại, dùng ðối môi cãng mọng ngậm lấy chóp ðỉnh nổi lên cao ðang cứng ngắc kia. Trong lúc nhất thời, hýõng thõm ðặc biệt của nữ nhân lan tỏa trong miệng. Thật giống nhý hoa lài trong lành týõi mát, vừa giống nhý hoa hồng nhiệt tình dâng trào. Giống nhý tính cách Kỳ Duyên vậy, bề ngoài nhìn qua dýờng nhý ðối với chuyện gì cũng không quan tâm, nhýng bên trong luôn ẩn dấu một ngọn lửa nóng.

Minh Triệu thích cùng Kỳ Duyên làm chuyện thân mật nhý vậy, càng thích nhìn bộ dạng chị ấy nằm dýới ngýời mình thở hổn hển yêu kiều khẽ ngâm ra tiếng. Hai ngýời ở chung một chỗ lâu nhý vậy, ðã từng có vô số lần quan hệ thân mật. Cũng mặc kêu trýớc kia hay là bây giờ, tiếng ngâm khẽ của Kỳ Duyên vẫn luôn kiềm chế hýớng nội nhý thế. Quả thực chỉ có lúc không nhịn ðýợc mới phát ra mấy tiếng kêu ðau ðớn, còn những lúc khác thì vẫn ðều nhẫn nại.

Cho dù không nghe ðýợc tiếng cao ngâm khiến cho khí huyết ngýời ta phun trào, Minh Triệu vẫn thích chiếm lấy Kỳ Duyên cho riêng mình. Bởi vì cô biết, thanh âm ðối phýõng luôn ðè nén, nhýng thân thể lại rất nhảy cảm. Cũng thật tốt giống nhý bây giờ, chẳng qua mình chỉ ngậm nhẹ hạt ðậu trên ngực, mà nó ðã trýõng lớn hõn so với trýớc ðó không ít, càng trở nên cứng rắn.

Trong lòng có ý muốn quấy phá, Minh Triệu chậm rãi rút ngón tay ra khỏi cõ thể Kỳ Duyên ra, nếu không nó sẽ cắn chết mình, ý ðồ muốn ðể cô tự nuốt lấy nó vào bên trong. ''Bé... Ðừng rút khỏi chị...'' có lẽ nhận ra ý ðồ của Minh Triệu, Kỳ Duyên thấp giọng nói. Khuôn mặt trắng nõn của cô ðã ðỏ lên nhý một trái cà chua, ðôi mắt bởi vì ðang trong lúc khó chịu mà ngâm ra nýớc mắt, hiển nhiên là rất không thoải mái.

''Gấu ngoan, lập tức cho chị.'' Minh Triệu vừa nói, hoàn toàn rút ngón tay ra khỏi ðó. Mắt nhìn thấy ðầu ngón tay từ nõi có kéo ra một sợi chỉ bạc, cô cýời ðýa ngón tay ðặt trýớc mắt Kỳ Duyên lúc ẩn lúc hiện, ðýa ngón tay lýớt ðến trýớc ngực Kỳ Duyên kẹp lấy viên thịt ðỏ bừng từ từ lôi kéo. Bên tai là âm thanh hít thở tức giận của ngýời nằm dýới, thân thể cũng vì vậy mà trở nên run rẩy kịch liệt hõn.

Minh Triệu biết ngực và rốn là hai ðiểm nhạy cảm nhất của Kỳ Duyên, chỉ cần khiêu khích một chút thì ðóa hoa của cô gái này sẽ ýớt ðẫm. ''Gấu muốn sao?'' Lúc này, Minh Triệu lại mở miệng lần nữa, nghe ðýợc câu nói nhý một ám hiệu, Kỳ Duyên biết là em ấy ðang trêu cợt mình. Tức giận tặng len, trong lòng mõ hồ lại có chút mong ðợi.

''Em muốn nhý thế nào?'' Trải qua mấy lần kinh nghiệm trýớc ðó, Kỳ Duyên không nghi ngờ cô, trực tiếp hỏi Minh Triệu muốn làm gì.

''Ngô, Gấu toàn nghĩ xấu cho ngýời ta không à, chẳng qua ngýời ta chỉ muốn hỏi chị có muốn hay là không thôi, cũng không có muốn làm những chuyện khác. Bất quá, nếu nhý Gấu làm nũng nói với ngýời ta là chị muốn làm nữa, em sẽ nhanh giúp chị thỏa mãn mà.''

''Minh Triệu! Em muốn làm thì nhanh làm ði! Không làm thì....A...!'' Kỳ Duyên tức giận hét Minh Triệu, mấy chữ cuối cùng còn chýa ra ðã bị thay thế bằng tiếng rên rỉ. Cô không ngờ rằng Minh Triệu lại giống nhý vừa rồi không nói tiếng nào liền tiến vào, mặc dù không ðau, nhýng mà... Nhý vậy lại rất thoải mái rất muốn kêu a, khốn kiếp! ''Ha ha, Gấu ýớt nhiều quá, chỗ này hình nhý rất muốn em, chị xem, nó gắt gao quấn lấy em không ðể cho em ði nè.'' Minh Triệu mặt ðầy nụ cýời nói, kết hợp cùng biểu tình ðể oải còn có những lời nói dâm ðãng kia không ngừng phun ra khiến Kỳ Duyên hận không thể cho một cái tát ðánh bay cô xuống giýờng.

Nói ðến mệt nhất chính là cái gì? Ðõn giản chính là chiếm ðýợc một cái hố xí không có phân, có ðýợc một cô gái ðẹp làm vợ, kết quả chồng bất lực. Minh Triệu nắm chặt ngón tay ðặt trong cõ thể Kỳ Duyên không nhúc nhích, ngýợc lại còn dùng tay khác không ngừng ma sát lên nòng cốt cánh hoa. Cứ nhý vậy không ngừng khích bác ðúng lúc, lại không tắt lửa, khiến cho Kỳ Duyên so với trýớc ðó còn muốn tìm bất mãn.

''Minh Triệu... Ðừng nhý vậy...'' Kỳ Duyên có chút không chịu ðýợc nhẹ giọng vãn nỉ nói, ga trải giýờng bị cô nắm chặt ðến nổi gân xanh, có thể thấy ðýợc dùng bao nhiêu khí lực.''Ngô? Gấu là không muốn em làm nhý vậy? Cũng không cần phải nhý vậy chứ?'' Minh Triệu nói xong ðem cái rốn nho nhỏ của Kỳ Duyên ngậm trong miệng, dùng ðầu lýỡi không ngừng vẽ chung quanh rồi ấn lên ðỉnh rốn.

''Bé, chớ có khi dễ chị.'' Chỉ câu nói ðầu tiên ðã khiến cho Minh Triệu tim ðập nhanh hõn vài nhịp, cô ngẩng ðầu nhìn Kỳ Duyên dýới ngýời mình. Bởi vì cầu mà không thể, cô khó chịu nhíu mày, dùng rằng cắn môi dýới. Trên bộ ngực thẳng ðứng tròn trịa kia còn lýu lại tràn ðầy dấu vết của mình, thậm chí cả viên thịt trên ðỉnh từ màu hồng cũng thành ðỏ thẫm, kết hợp cùng với hô hấp khó khãn trên dýới phập phồng.

Kỳ Duyên nhý vậy, thật rất mê ngýời.

''Kỳ Duyên, cầu em muốn chị, cầu em muốn chị.'' Ðôi mắt Minh Triệu trầm xuống thấp giọng nói, vào lúc này cô so với khi bình thýờng luôn cýời nói giống nhý là hai ngýời, trên ngýời cõ hồ phát tán ra khí ép không cách nào ðể cho Kỳ Duyên hô hấp. ''Bé...'' Kỳ Duyên ðýa tay ôm Minh Triệu, ðể cho thân thể bóng loáng em ấy ðýợc tiếp sát thật chặt với mình, chủ ðộng nâng eo va chạm ðến ngón tay ngýời kia còn ðặt bên trong mình.

''Bé, muốn chị, hung hãn muốn chị...'' vừa dứt lời, Kỳ Duyên cũng không nói ra ðủ một câu. Hai chân bị ngýời bên trên tách ra ðến tình trạng không týởng týợng nổi, ngay sau ðó liền khiến cho cô giống nhý ðiên cuồng mà tấn công. Hai ngón tay thẳng tắp bên trong ngýời mình có thể tùy ý rong ruổi, lần lýợt va chạm, sau ðó lại hõi cong lên rồi rút ra ngoài. Mỗi một lần tiến vào cùng với thối lui ra ngoài cũng sẽ hung hãng mà cán qua Nguyễng Nguyễng nếp nhãn bên trong, mang ðến khoái cảm khiến cho thân thể Kỳ Duyên sắp hỏng mất. Kỳ Duyên há miệng cắn lên cổ tay mình, muốn dùng cái này ðể ðè xuống tiếng rên rỉ ðang không ngừng phóng ra.

''Kỳ Duyên, ðừng kiềm chế, em muốn nghe chị gọi tên em, em phải nghe ðýợc chị gọi tên em, em biết chị ðang rất thoải mái, chị thích ðýợc em làm nhý vậy với chị.'' Minh Triệu há miệng cắn lên xýõng xanh quai của Kỳ Duyên, giống nhý là qủy ðói mấy ngày chýa ðýợc ãn cõm dùng sức mà gặm nhắm. Cảm giác tê dại xen lẫn cùng trận trận hõi ðau nhức dâng lên tận óc, Kỳ Duyên ôm lấy ðầu Minh Triệu, ðýa 10 ngón tay cắm vài ðầu tóc dài ðen nhánh của cô.

Lý trí cùng với ngýợng ngùng vào giờ khắc này hết thảy bị vứt bỏ, cũng chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy ðõn thuần nhất. Kỳ Duyên dùng sức lắc eo nuốt vào nhả ra ngón tay của Minh Triệu, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, càng ngày càng dùng sức. Nghe ðến từng ðộng sóng âm thanh phầm phập theo nhịp, khuôn mặt vốn mắc cở lại ðỏ bừng càng thêm xinh ðẹp, nhýng ðộng tác bên dýới cũng không chịu dừng lại.

''Kỳ Duyên, chị thật là ðẹp.'' Lời khen ngợi từ nội tâm ðột nhiên thốt lên,Minh Triệu ngồi dậy ðỡ Kỳ Duyên ngồi lên ðùi mình, ðây là tý thế mà cô thýờng xuyên làm, mà Kỳ Duyên lại là lần ðầu tiên thử nghiệm. Nếu là lúc bình thýờng, chỉ sợ cái ngýời hay mắc cỡ này ðã sớm chạy trốn vào phòng khách. Nhýng tối nay, ðiền cuồng không chỉ có thân thể, còn có cả tình yêu nồng cháy của các nàng cùng nhau.

''Ým! Bé! Thật sâu... A!'' Kỳ Duyên nỉ non nói ra những lời không chút mạch lạc nào, âm thanh rất nhỏ, nhýng cũng ðủ khiến cho Minh Triệu nghe rõ ràng. Cô rất vui vẻ vì ðối phýõng ðã có thể nói ra ý nghĩ chân thật nhất của mình, cho dù là thanh âm rất nhỏ, cũng ðã chứng minh Kỳ Duyên ðang dần vứt bỏ tý týởng luôn ðè nén trong lòng, ở trên giýờng làm chuyện lớn mật.

''Kỳ Duyên, nhanh hõn chút nữa, nhanh thêm một chút nữa.'' Minh Triệu vừa nói, vừa há miệng ngậm lấy khối ðầy ðặn trýớc ngực Kỳ Duyên. Xảy ra kích thích bất ngờ càng khiến cho ngýời kia thêm kích ðộng hõn, ðộ dãy giũa cùng Nguyễn số luật ðộng trên vùng eo càng dâng lên nhanh hõn. Mỗi khi Kỳ Duyên nhýớn ngýời dậy, Minh Triệu cũng sẽ nắm tay dựng thẳng ngón giữa, ðể cho ðýờng hầm phía trên trõn trýợt có thể nhả ra ngoài. Khi cô ngồi xuống, thì cũng sẽ tại nõi ðó, ði sâu vào tận bên trong trung tâm. (Ps: là tý thế cýỡi ngựa ðó là con.)

Kỳ Duyên bị Minh Triệu làm thành nhý thế sắp phải ðiên tiết, lý trí giống nhý là khối thủy tinh bị ðánh nát thành từng mảnh, rõi rớt khắp nõi. Cô cảm thấy thân thể cũng không còn thuộc sự khống chế của mình nữa rồi, mà tất cả ðã thuộc về Minh Triệu. Bên dýới hạ thể bắt ðầu co rúc lại, bụng không tự chủ ðýợc co quắp, Kỳ Duyên biết, mình sắp ðến, cô sắp phải ở trong tay Minh Triệu mà nở rộ.

Một lần cuối cùng ði sâu vào, ngón tay hung hãng lao qua ðýờng hầm chặt ních kia, tiếp ðó lại bị kẹt ở giữa khó khãn ði vào từng býớc, từng ðợt sóng nhiệt triều nóng bỏng từ phía trên phun ra ngoài, theo cổ tay của mình nhỏ xuống giýờng. Minh Triệu ðem Kỳ Duyên ôm vào trong ngực, bồi cô hýởng thụ ði qua dý âm.

''Gấu, hôm nay chị thật nhiệt tình.'' Ðợi ðến khi thân thể ngýời trong ngực không còn run rẩy nữa, Minh Triệu mới mở miệng nói. Cô có thể cảm giác ðýợc ngýời yêu của mình hôm nay không giống nhý bình thýờng, bất luận mình là công hay thụ, ðều so với trýớc ðó cũng không giống nhau lắm. ''Chị cũng chỉ là thỉnh thoảng mới nhiệt tình một chút thôi, chẳng qua là em, dýờng nhý lúc nào cũng nhiệt tình nhý thế.'' Kỳ Duyên vừa nói, dùng ðầu gối cà một cái lần nữa lên hạ thể ýớt ðẫm của Minh Triệu.

''Ngô! Gấu ðáng ghét, nhìn chị nhý vậy, em cũng sẽ có cảm giác a.'' Thân thể bị dục vọng vạch trần, Minh Triệu cũng không cảm thấy khó chịu, ngýợc lại còn ðem lỗi ðổ lên ngýời Kỳ Duyên. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của bĩu lên có chút ủy khuất, Kỳ Duyên liền xoay ngýời ðem cô ðặt dýới thân mình, ðối phýõng còn chýa kịp phản ứng ðúng lúc nõi thần bí mềm mại ẩm ýớt kia ðang dính vào vị trí ðó giống nhý mình của Minh Triệu.

''Ým... Kỳ Duyên...'' Hai ngýời mới vừa trải qua việc lên ðỉnh, thân thể vẫn ðang còn trong trạng thái hết sức nhạy cảm. Lúc này thiên lôi ðịa hỏa lại va chạm nhau, dục vọng lại lần nữa bốc cháy. Minh Triệu ðýa tay ôm lấy Kỳ Duyên, không biết mệt mỏi khởi ðộng phần eo giãy giũa ma sát với nõi ðó của ðối phýõng.

Nõi bí ẩn kỳ diệu trong thân thể của ðôi bên cùng một phýõng thức kết hợp với nhau, cứ mỗi một lần dùng sức cạ vào ðầu sản sinh ra một dòng ðiện mãnh liệt từ xýõng sống lan khắp thân thể. Minh Triệu không nhịn ðýợc tiếng rên rỉ càng thêm cao hõn, cô thật thích cảm giác nhý vậy cùng Kỳ Duyên chung một chỗ. Cho dù các cô ðều là con gái, cho dù là tình cảm bên ngoài xã hội không thừa nhận, nhýng các nàng cũng sẽ không giữ lại chút gì mà yêu ðối phýõng thật nhiều.

Cô thuộc về Kỳ Duyên, Kỳ Duyên cũng thuộc về cô. Các nàng là một chỉnh thể, bất kỳ thứ gì thì cũng sẽ không cách nào ngãn cản ðýợc.

Cánh hoa vì kịch liệt va chạm mà sự ýớt át càng tãng cao, từ trong cõ thể hai ngýời chảy ra càng nhiều suối ngọt hòa chung một chỗ, theo bắp ðùi nhỏ xuống trên giýờng. Hoa hoạch sýng lên không chịu tịch mịch từ trong Nguyễng Nguyễng nhụy hoa bộc lộ tài nãng, nó tìm ðýợc ðồng loại của mình. Giống nhý là ðang lấy lòng dùng thân thể nhẹ nhàng ma sát ðối phýõng.

''Ým... Kỳ Duyên... Em có chút không chịu nổi...'' càng ngày càng nhiều sảng khoái tích tụ trong ngýời, Minh Triệu cảm thấy thân thể mình giống nhý sắp rã ra, chỉ cần nhiều thêm chút nữa thì sẽ vỡ ra mất.

''Bé... Ráng nhận thêm chút nữa... Chúng ta cùng nhau....'' Kỳ Duyên vừa nói, tốc ðộ giãy giũa trên tay cũng tãng cao.

Khi thân thể ðồng nhất cùng lên ðỉnh, các nàng ôm chặt lấy ðối phýõng, ðóa hoa kia quyến luyện không thôi hôn nhau chung một chỗ chýa chịu buông khai. Chất lỏng nóng bỏng từ bên trong theo ðùi non hai ngýời vừa giao hoan xong chậm rãi tràn ra, ga trải giýờng vốn ðã nhãn nhúm không chịu nổi giờ lại ðột nhiên ẩm ýớt, cũng thành công khiến cho Minh Triệu và Kỳ Duyên phải ðỏ mặt.

''Gấu, cái ga trải giýờng này hình nhý không thể dùng ðýợc nữa rồi.''

''Ách... Ðúng vậy.''

''Ngô, nhý vậy thật lãng phí, nếu nhý cứ mỗi lần nhý vậy mà ném ga trải giýờng, em sẽ phá sản.''

''Không sao ðâu, chị nuôi em.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro