Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay bởi vì bị trói bằng dây sau lýng máu không thể lýu thông mà trở nên tê rần, Kỳ Duyên nhìn chằm chằm ngýời ðang ngồi trýớc mặt mình Dýõng Hân, không hề hỏi cô ta sẽ làm gì mình, cũng không hề quan tâm mình ðang ở ðâu, sẽ bị ðối xử nhý thế nào. Cô chỉ biết, vào lúc này, trýớc mặt kẻ ðang chõi với ðiện thoại trên tay của mình, chính là hung thủ sát hại Minh Triệu.

"Tần tiểu thý cứ nhìn tôi nhý vậy, ngýợc lại khiến tôi có chút chột dạ." Từ lúc tỉnh lại cho ðến giờ Kỳ Duyên cũng không hề mở miệng cho ðến khi Dýõng Hân lên tiếng nói. Chỉ thấy cô ta bỏ ðiện thoại lên bàn, chậm rãi ði ðến chỗ mình. Một khắc sau, trên cổ liền bị một lực ðạo cýờng ðạo nắm lấy, khiến cho Kỳ Duyên muốn nín thở.

"Rất tốt, chính là ánh mắt này. Tôi biết cô bây giờ nhất ðịnh là rất hận không gϊếŧ ðýợc tôi trả thù cho Minh Triệu. Nhýng ðáng buồn, là cô không thể gϊếŧ ðýợc tôi, cho dù tôi chết thì cô ta cũng sẽ không thể sống lại ðýợc."

"Cô... tại sao lại phải hại em ấy..." Từ trong kẽ rãng Kỳ Duyên cố nặn ra mấy chữ, khuôn mặt vì thở không ðýợc mà trở nên ðỏ gay.

"Tại sao phải hại cô ta? Tần tiểu thý, hy vọng cô nên hiểu rõ, sở dĩ tôi phải gϊếŧ cô ta, chẳng qua cũng là vì lợi ích thôi. Tôi với Qúy gia không có thù oán, cãn bản không có lý do gì gϊếŧ Minh Triệu. Muốn trách thì trách cô ta quá tự phụ. Cô ta cho rằng với nãng lực của chính mình thì có thể giải quyết hết mọi chuyện, cho là tôi thật sự ðối với cô ta luôn trung thành. Bây giờ nghĩ lại từ lúc ðầu cô ta ðã không phát hiện ra biểu tình gián ðiệp của tôi, thật ðúng là buồn cýời."

"Tôi thừa nhận, tôi cũng ðã từng yêu thích cô ta, cũng rất muốn cô ta làm của riêng cho mình. Dù sao một výu vật nhý vậy, không có ai là không ðộng tâm. Tôi ðã cho cô ta nhiều cõ hội rồi, nhýng cô ta lại không biết nắm giữ lấy. Nhận lấy kết cục nhý vậy cũng ðáng ðời."

Nhýng câu nói của Dýõng Hân nhý là dao béng, rạch sâu trong lòng Kỳ Duyên, khiến cho vết thýõng lòng của cô không thể khép lại mà còn mở ra lớn hõn nữa, ðau ðớn hõn nữa. Từ nhỏ, cô luôn ðýợc cha mẹ mình bảo vệ. Cho dù lúc tiến vào xã hội, cũng chýa từng gặp qua tại nạn lớn nào. Kiều Ốc chích ma túy cho cô, cho dù trong lòng cô cũng có hận, có oán, nhýng không ðến nỗi muốn gϊếŧ cô ta.

Nhýng ả ðàn bà Dýõng Hân trýớc mặt cô ðây, khiến cho Kỳ Duyên thật sự muốn gϊếŧ chết. Ðây là lần ðầu tiên cô hận một ngýời nhý vậy, hận tới mức cho dù ả ta có chết trýõc mặt cũng không thấy ðủ!

"Tôi ðáng chết? Không sai, là tôi ðáng chết, nhýng Minh Triệu cũng không phải là ðã chết rồi sao? Quan hệ giữa chúng ta bất quá là thắng làm vua thua làm giặc. Cô ta chết cũng do kỹ nãng không bằng ngýời, cãn bản không thể oán tôi ðýợc. Bất qua, cô ta thật sự rất yêu cô. Ngày ðó, cô ta bị tội ðâm một ðao ðầy thống khổ. Mới lúc ðầu cô ta còn không rõ tại sao tội lại làm nhý vậy, nhýng sau ðó lại vội vã chạy trốn."

"Tôi ði theo sau lýng cô ta, nhìn cô ta liên tục bấm ðiện thoại. Tôi còn týởng là cô ta ðang cầu cứu Thanh Hằng, lại không nghĩ rằng cô ta lại gọi cho cô. Tôi không biết nên khen cô ta si tình, hay là nên chửi cô ta là quá ngu. Rõ ràng cô ta có thể nói ra thân phận thật sự của tôi, nhýng câu nói sau cũng chỉ nói với cô không nói gì về tôi."

"Ðừng nói nữa..." Trong lúc nói chuyện Dýõng Hân cũng buông tay bóp cổ mình ra. Kỳ Duyên vội vã hô hấp lấy không khí, ðồng thời nghiêng ðầu qua, muốn nhịn không cho nýớc mắt tuôn ra khỏi hốc mắt của mình. Mặc dù trong mộng cô cũng mõ thấy cảnh Minh Triệu bị hại, nhýng lại không thể týởng týợng những lời nói thật sự kia của Dýõng Hân.

"Tôi không nói làm sao có thể khiến cô khó chịu ðýợc chứ? Cô biết không, cô ta ðứng là một cô gái tốt, cô ấy càng nhý vậy, lại càng khiến cho ngýời ta có du͙© vọиɠ muốn phá hủy. Sau ðó, tôi ðem cô ấy ép vào vách núi, phái dýới chính là ðáy biển không thấy ðáy, trong lúc tôi muốn gϊếŧ chết cô ấy, thì cô ấy lại nói với tôi, món hàng kia là giả."

"Ha ha, giả! Ðáng chết! Ngay lúc ðó cô ấy lại nói với tôi món hàng ðó là giả! Cô biết không? Tôi ðã lãng phí suốt hai nãm, chính là vì món hàng kia! Kết quả chỉ vì câu nói kia của cô ta mà khiến cho hai nãm cố gắng của tôi ðánh ðổ hết! Cho dù gϊếŧ chết cô ta 10 lần, 100 lần, 1000 lần, cũng không thể hả giận!"

"Tôi ðã dùng chính cây súng này, trực tiếp bắn vào trong tim cô ta, sau ðó ðá cô ta xuống vách núi. Nhìn máu cô ta chảy ra nhiễm ðỏ nýớc biển, tôi hy vọng xác cô ta sẽ bị sinh vật biển tới rỉa gặm cho hết. Cho dù cô ta chết, cũng không thể giữ lại một phần xinh ðẹp nhý lúc còn sống! Ha ha, sao hả? Có phải thú vị lắm không? Hả?"

Dýõng Hân giống nhý tên ðiên mà rống lên, Kỳ Duyên ðem biểu tình hung hãn kia thu vào trong mắt, trên mặt nhý cũ cũng không lộ vẻ gì. Cô nhý là một vị khách lạnh nhạt ðang xem ngýời khác kể chuyện của họ, nghe về thảm kịch của một ngýời khác.

"Tại sao không nói lời nào? Cô nhất ðịnh là biết món hàng kia ở ðâu ðúng không? Chỉ cần tôi có thể tìm ðýợc món hàng kia! Ông chủ cũng sẽ cho tội quay về tổ chức! Tôi sẽ không bị bọn họ ðuổi ra ngoài! Cũng sẽ không lýu lạc tới mức này! Nói cho tôi biết món hàng kia ở ðâu? Mau nói cho tôi!"

"Tôi không biết món hàng kia ở ðâu, cho dù biết, cũng sẽ không nói cho cô. Dýõng Hân cô nên ði khám bác sĩ tâm lý ði." Kỳ Duyên nói chuyện lỳ lạ, thái ðộ của cô ðầy khinh thýờng càng khiến cho ðối phýõng thêm ðiên cuồng hõn mà hành ðộng."Cô nói gì? Cô kêu tôi ði khám bác sĩ tâm lý? Tôi nói cho cô biết, tôi không có vấn ðề gì! Quan hệ của cô và Minh Triệu, thì cô ta nhất ðịnh sẽ không gạt cô!"

Dýõng Hân vùa nói, xoay ngýời tìm trong túi ra một cái bọc bột màu trắng. Trải qua chuyện của Kiều Ốc, Kỳ Duyên không phải là không biết ðó là thứ gì. Thấy Dýõng Hân cầm ống tiêm ði tới chỗ mình, Kỳ Duyên yên lặng nhắm hai mắt lại. Cô nhớ lại thời khắc lúc mình giới ðộc cùng Minh Triệu từng li từng tí mà trải qua, cho dù nhớ lại thời khắc phải trải qua ðen tối ðó, nhýng khi nhớ lại thì nó vẫn luôn ngọt ngào nhý vậy.

"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, cô cũng biết thứ này mùi vị tốt nhý thế nào." Dýõng Hân nắm lấy cánh tay Kỳ Duyên, dùng mũi kim ðâm vào trong mạch máu. Chỉ cần cô ta ðẩy xilanh xuống một chút thì ma túy cũng theo ðó mà tiến vào trong cõ thể Kỳ Duyên. Nếu là cai lần thứ hai thì so với lần ðầu sẽ càng khó khãn hõn.

"Ðýợc, tôi có thể nói cho cô biết, Nhýng trýớc khi nói ra món hàng kia ở ðâu, tôi muốn gặp ông chủ của cô."

"Cô ðang chời trò gì? Bây giờ tôi muốn cô nói cho tôi biết!" Dýõng Hân vừa nói, vừa ðem kiêm tiêm chích vào trong tay Kỳ Duyên. Ðau nhói có thể khiến cho ngýời kia nhíu mày, nhýng lại không thấy kinh hoảng và sợ hãi.

"Tôi chỉ muốn biết kẻ ðứng sau màn hại chết tiểu Bé là ai, cho tôi thấy hắn, thì tôi sẽ nói cho các ngýời biết món hàng kia ở ðâu, cô có thể quay lại làm thuộc hạ của hắn, không phải sao?"

"Ðýợc! Bây giờ tôi sẽ gọi ông chủ tới liền! Cô nói với hắn, là tôi ðã tìm ðýợc món hàng kia! Cô nhất ðịnh muốn nói cho hắn biết!"

"Ừ, tôi biết." Nhìn thấy Dýõng Hân rút ống chích ra, ði tới chỗ khác gọi ðiện thoại. Kỳ Duyên cố sức dùng tay phải nắm tấy cổ tay tay trái của mình, nhấn lên cái nút màu ðỏ trên sợi dây ðeo tay. Ðó là khi cô sắp rời khỏi Qúy gia, Thanh Hằngðã tự tay gắn máy vệ tinh xác ðịnh vị trí. Chỉ cần nhấn vào thì ðối phýõng sẽ biết ðýợc vị trí của mình.

"Tôi ðã gọi ðiện thoại nói với ông chủ, hắn nói sẽ tới ðây nhanh thôi. Cô tốt nhất ðừng có mà giờ trò ðừa bỡn. Dýõng Hân ngồi lại trên ghế trầm giọng cảnh cáo, cô ta cũng khôi phục lại bộ dạng ôn nhu cõ trí kia, giống nhý kẻ ðiên vừa nãy cãn bản không phải là cô ta.

Sau ðó, hai ngýời ai cũng không nói một câu, mặc cho thời gian tròi qua từng giây từng phút. Lúc Kỳ Duyên mõ màng cảm thấy buồn ngủ, của kho hàng rốt cuộc cũng có ngýời ðẩy ra. Vì ðã lâu không nhìn thấy ánh sáng nên khiến cho hai mắt bị dọi sáng ánh sáng cực mạnh khiến cho co chảy nýớc mắt. Kỳ Duyên dùng sức nháy mắt, mói có thể nhìn thấy ngýời dang từ ngoài cửa ði vào.

Theo tàm mắt càng lúc càng rõ, cô nhìn thấy ðó chính là một gã ðàn ông ngoại quốc thân hình cao to. Hắn có ðàu tóc màu ðỏ, mặc bộ tây trang thuần ðen, tuổi chừng 40. Thứ khiến cho ngýời ta phải chú ý là trên cổ hắn phía bên phải có một viên ðạn làm trung tâm, chung quanh ðều là hình xãm lửa bốc hừng hực.

Ngoại trừ gã ðàn ông ngoại quốc cầm ðầu ði theo sau lýng hắn còn có một nam và một nữ. Ngýời ðàn bà kia bộ dạng rất yêu mị, cả ngýời ðều mặc ðồ ðỏ, cõ hồ có thể nhìn thấy bra cùng qυầи ɭóŧ bên trong. Cô ta ðung ðýa cái mông ði theo sau lýng gã ðàn ông, chiếc eo thon ðeo theo một thanh kiếm dài. Còn một gã ðàn ông khác, mặc một cái áo choàng ðen thật to, che ði toàn cõ thể của hắn. Nếu nhý không phải thấy ðýợc cục xýõng trên cổ họng hắn, cãn bản cũng không thể nhận ra hắn là nam hay nữ.

Ba ngời ði tới, Kỳ Duyên cũng cảm giác ðýợc một cổ ép cýờng ðại quanh quẩn trên ðỉnh ðầu mình, ðè cổ cô ðau nhức. Liếc thấy Dýõng hân cũng với gã ngoại quốc cầm ðầu ðang nói gì ðó, ngay sau ðó hắn nở nụ cýời ði ðến chỗ mình."Tần tiểu thý, xin chào."Gã ðàn ông mở miệng nói tiếng Tung lýu loát, mặc dù nghe có chút rời rạc, nhýng cũng có thể nghe hiểu ðýợc.

"Ngýõi chính là ngýời gọi là ông chủ?" Kỳ Duyên nghi ngờ hỏi, ðánh giá ðối phýõng, hiển nhiên không tin.

"Ông chủ cái gì, tôi không dám nhận, tôi chỉ là một ngýời làm ãn thông thýờng, vì một cuộc làm ãn lớn mà tới ðây. Nếu nhý tiểu Hân có gì mạo phạm chỗ này, mong Tần tiểu thý thứ lỗi." Gã ðàn ông lịch sự với Kỳ Duyên cũng không có hành ðộng nóng giận, ngýợc lại khiêm tốn lễ ðộ trả lời.

"Các ngýời là ai? Tại sao phải tiêu diệt Qúy gia? Sát hại Minh Triệu?" Kỳ Duyên lần nữa mở miệng hỏi, rất hiển nhiên, gã ðàn ông kia ðối với vấn ðề này có chút bất mãn. Chỉ thấy hắn ðang nhãn mặt cýời với mình lại trầm xuống, ðồng thời xoat chiếc nhẫn trên ngón tay.

"Tần tiểu thý, liên quan ðến vấn ðề này, tôi cũng không có cách nào trả lời cô. Thật ra chúng tôi chỉ muốn dùng Qúy gia nhý một cái cầu nối ðể nhảy vào thành phố X này thôi. Nhýng Minh Triệu cái gì trong miệng cô tôi không hiểu lắm. Ðối với tôi chỉ có thể mạnh mẽ mới ðáng ðýợc ghi nhớ. Nếu nhý theo lời cô nói cô gái bị tiểu Hân gϊếŧ, tôi chỉ có thể nói thật ðáng tiếc. Nhýng từ một phýõng diện khác, cũng là do thực lực cô ta không ðủ, lỗi cũng do mình tự gánh."

Lời nói của gã ðàn ông ngoại quốc khiến cho Kỳ Duyên bật cýời. Trýớc ðó cô còn nghi ngờ gã ðàn ông này có phải ông chủ của Dýõng Hân hay không, giờ lại nghe lời hắn nói giống hệt nhý lúc bàn chuyện, mới xác nhận hắn chính là hung thủ ðùn ðẩy ðứng sau màn!

"Ðýợc, vậy ngýời cũng nên nói cho ta biết, các ngýõi là ai. Nếu nhý các ngýời còn muốn biết tung tích món hàng kia, tôi hỏi vấn ðề nhý vậy chắc cũng không có gì là quá ðáng."

"Liên quan ðến thân phận của chúng tôi, tôi nghĩ Tần tiểu thý cũng không cần phải biết. Toi bây giờ chỉ muốn biết món hàng kia ở ðâu, mong rằng cô sẽ cho tôi biết sự thật. Nếu không tôi sẽ không cam ðoan ðýợc tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì." Lời ðã ðến nýớc này, gã ðàn ông kia cũng chân chính lộ mặt. Hắn dùng cặp mắt xanh u tối nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, câu miệng cýời nhẹ. Thậm chí còn thêm vài tàn nhẫn.

"Steve tiên sinh, nếu nhý ngýõi muốn biết món hàng kia ở ðâu, có thể trực tiếp ði hỏi ta. Không cần phải làm khó ngýời khác nhý vậy, không phải sao?"

Lúc này của kho hàng lại mở ra, ngýời ði vào trong không ai khác chính là Thanh Hằngluôn mặc trên mình bộ quần áo ðen. Từ xýa ðến giờ cô cũng chýa từng lộ chút biểu tình trên mặt, ánh mắt sâu thảm nhìn gã ðàn ông ngoại quốc. Kỳ Duyên có thể cảm giác ðýợc, tầm mắt cô cũng ðã kiềm chế bị thýõng quá lâu rồi. Nhiều hõn chính là không thể che dấu ði nỗi cãm hận kia.Tác giả có lời muốn nói: hu hu, ðại boss cuối cùng hiện thân! thật ra thì ngýời này cùng với lần tập kích tiểu Bé Bé trong siêu thị ðều là một nha! Ở hồi kết Nhiễm tỷ tỷ của chúng cũng ra sân rồi. Thật ðúng với truyện ngắn chýõng trýớc, Nhiễm Nhiễm tỷ tỷ tới giúp Bé Bé cứu con dâu. Trong lòng Nhiễm tỷ tỷ nếu ðã bỏ qua cho Tiểu Bé, ðồng ý chấp nhận chuyện của nàng và Kỳ Duyên, chứng minh Kỳ Duyên cũng ðã trở thành ngýời của Qúy gia. Lấy tính cách luôn bao che của Nhiễm tỷ tỷ, làm sao có thể ðể ngýời nhà bị khi dễ chứ? Vì vậy, Steve các ngýời là một ðám ngýời nýớc ngoài thúi, chờ ðón chiêu ði! Ngoài cũng phải nói, tui sẽ bắt ðầu ngýợc Nhiễm tỷ tỷ, các vị trong Hằng Hà ðảng, Lê tỷ tỷ ðảng chuẩn bị sẵn sàng!Ngô, không lắm mồm nữa, chúng ta bắt ðầu truyện ngắn.

Từ lần trýớc Nhiễm tỷ tỷ ðẩy ngã không thành công, thì Lê tỷ tỷ vẫn còn có chút sợ hãi nhỏ. Trýớc kia hai ngýời ở chung một phòng, nhýng bây giờ lại chia phòng ðể ngủ. Mỗi lần nhìn thấy Thanh Hằngðem cặp mắt ai oán muốn chiếm cô làm của riêng, Lê tỷ tỷ lại bày tỏ sự sợ hãi vô cùng. Sáng hôm nay Lê tỷ tỷ mới vừa tỉnh lại, ðã thấy có ngýời ðứng cạnh. Mặc ðồ ðen, mặt không biểu tình, dĩ nhiên là Thanh Hằng.

Thanh Hà: ngô! sao cýng lại ðến ðây? (Lê tỷ tỷ trýớc giờ luôn có thói quen ngủ khỏa thân, cho nên cứ ðến lúc ngủ là cởi láng. Thấy trong phòng có ngýời vội ðem chãn kéo lên che, chỉ ðể lại hai con mắt nhìn tới nhìn lui.)

Thanh Hằng: dậy ði, ra ngoài.

Thanh Hà: ði ðâu a? (Lê tỷ tỷ liếc mắt nhìn mặt trời rực rỡ trên cao chiếu xuống, nhìn sõ cũng biết nhiệt ðộ nhất ðịnh là cao hõn 25 ðộ C. Những ngày nhý vậy mà muốn ra ngoài cô không thèm ðâu.)

Thanh Hằng: (Nhiễm tỷ tỷ phát hiện Lê tỷ tỷ không tình nguyện, vì vậy lấn ngýời tiến lên mép giýờng Lê tỷ tỷ.) cho ngýời 5 phút mặc quần áo, chuẩn bị cho chu ðáo. Nếu nhý 15 phút sau còn chýa xuống lầu, thì ta tới giúp ngýõi.

Nhiễm tỷ tỷ nói xong, cho dù còn trẻ hõn 20 tuổi nhýng vẫn suất khí nhý thế.

Rốt cuộc cũng nhích hõn 15 phút một chút, Lê tỷ tỷ cũng xách giày cao gót từ trên lầu chạy xuống. Nhiễm tỷ tỷ nhìn cô một cái rồi nắm tay kéo ra ngoài cửa. Nhìn ngýời bên cạnh ði giày ðế bằng bằng lùn hõn mình một cái ðầu, trong lòng Lê tỷ tỷ lại nổi ý da^ʍ, cô rất muốn ôm Thanh Hằngnhý vậy vào trong lòng nga.

Hai ngýời ngồi trong xe ðýợc tài xế chở ðến con ðýờng phồn hoa nhất thành phố X, ðang lúc Thanh Hà buồn bực chở ðến ðây làm gì, Nhiễm tỷ tỷ lại chủ ðộng dắt tay cô, ði ðến tiệm vàng bạc muốn mua ðồ cho mình?

Thanh Hằng: thích gì?

Thanh Hà: A...

Thanh Hằng: Không thích sao? ði chỗ khác.

Dọc theo ðýờng ði, Thanh Hằng tủy ý ðýa Thanh Hà ði dạo, chỉ cần nhìn qua những cửa tiệm sang trọng xa xỉ, nàng ðều ðem Thanh Hà ði dạo một vòng, hỏi cô thích gì. Cuối cùng, cũng chỉ thấy ðối phýõng lắc ðầu. Bất ðắc dĩ Nhiễm tỷ tỷ có chút phiền não nhìn xung quanh. Nhýng khi liếc thấy tiệm ðồ lót cao cấp liền ðỏ mặt, Thanh Hà tất nhiên ðem biến hóa của nàng thu vào trong mắt. Cảm thấy buồn cýời hõn, trong lòng nổi lên thú vị ác ðộc.

Thanh Hà: Nhiễm Nhiễm, cýng ðýa em ði ðến cửa hàng ðồ lót ðýợc không?

Thanh Hằng: A... không phải trýớc ðó ðã mua cho ngýõi rồi sao?

Thanh Hà: không muốn mà, lần trýớc cýng mua cho em mấy thứ không thích ðâu, em muốn cýng mua cho em cõ.

Thanh Hằng: Ðýợc rồi.

Hai ngýời ði ðến tiệm bán ðồ lót, nhýng lúc này ngay ðối diện lại nhìn thấy có hai ngýời ðang chạy tới. Chỉ thấy các nàng mặc ðồ ðen, trên mặt còn ðeo kính bản lớn che mặt, phía sau còn có một ðám cảnh sát ðuổi theo. Kinh ngạc hõn Thanh Hà phát hiện hai ngýời này lại giống nhý Thanh Hằng và Minh Triệu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro