Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử lý tốt việc Hàn Tuấn xong đã là canh bốn. Gió thổi nhiều hơn. Lạp Lệ Sa chà tay, nhịn không được mà hà hơi, và vừa ma sát bàn tay vừa đi về hôn phòng.

Phác Thái Anh xem xong náo nhiệt cũng trở về phòng. Khi Lạp Lệ Sa đẩy cửa vào thì đối diện luôn Phác Thái Anh mâu quang thanh u.

Lạp Lệ Sa cởi áo choàng, nhẹ giọng hỏi:

"Công Chúa còn chưa nghỉ?"

"Ta muốn nói chuyện với ngươi." Ngữ khí Phác Thái Ann không còn lạnh băng như ban đầu.

Lạp Lệ Sa yếu ớt cười, vẻ ngạc nhiên, "Điện hạ không phải đã nói qua sao?"

"Khi đó là vì ta." Nàng nghiêm túc nhìn thiếu niên, "Hiện tại là vì đương kim Thái Tử."

"Hm-" Lạp Lệ Sa nhướng mày, "Điện hạ muốn nói gì?"

"Thái Tử thất sủng là chuyện trên dưới đều biết. Nhìn hướng đi của phụ hoàng, hắn tùy thời có thể bãi vị Thái Tử. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể giúp Thái Tử." Phác Thái Anh không nhanh không chậm nói.

"Công chúa không khỏi coi trọng ta quá, Lệ Sa ốm yếu như thế nào giúp được Thái Tử điện hạ?"

Lạp Lệ Sa đời này không muốn nhất là tham dự đến hoàng gia tranh quyền. Nếu không phải thánh chỉ tứ hôn ràng buộc nàng cùng Phác Thái Anh, nàng tính chờ phụ thân tây chinh trở về thuyết phục ông ấy bãi binh, từ chức Nguyên Soái, cáo lão hồi hương.

Còn mình thì quay về Vong Ưu Cốc nhẩm rượu, thưởng gió, thích ý mà sống. Tuy bây giờ Trấn Viễn Hầu Phủ đã liên hôn với hoàng gia nhưng Lạp Lệ Sa vẫn không muốn có quan hệ gì với hoàng quyền. Cưới Công Chúa là vì hoàng mệnh. Còn trợ Thái Tử thì không ai có thể ép được nàng.

Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa uyển chuyển cự tuyệt, thở dài nói:

"Nói là vì Thái Tử, làm sao không phải vì lê dân bá tánh?"

"Triều cục hiện hỗn loạn, quyền thần ngươi lừa ta gạt gay gắt. Phụ hoàng tin vào lời gièm pha, trọng dụng hạng người hồ đồ, khiến trung thần tức giận mà không dám nói gì."

"Chiêu Vương - Phác Tông hợp ý phụ hoàng, ngày càng được lòng. Ông cậu Phiêu Kị Tướng Quân của hắn - Tần Nhiếp âm thầm bôn tẩu vì hắn. Chiêu Vương đã độc đại."

"Thái Tử mặc dù hiền đức, nhưng có thể dựa vào ít càng thêm ít." Nói đến Phác Trạm, Phác Thái Anh ánh mắt thanh u trở nên ảm đạm.

"Thái Tử vốn đã thất sủng, lần này lại bởi vì phong tước mà đắc tội phụ hoàng. Chiêu Vương phái ngay lập tức thừa cơ mãnh liệt lên án, trọng thần tranh nhau buộc tội Thái Tử, Ngự Thư Phòng đã thu không ít tấu chương phế Thái Tử."

"Chiêu Vương tính tàn nhẫn, nếu là Thái tử, ngày sau đăng cơ chịu khổ không phải là thiên hạ sinh linh sao?"

Nàng nghiêm túc nhìn Lạp Lệ Sa, trong ánh mắt có vẻ khẩn cầu, nói:

"Ngươi là Trấn Viễn Hầu thế tử, lại là Phò Mã, chẳng lẽ thật trơ mắt nhìn triều cương hỗn loạn mà bỏ mặc?"

Lạp Lệ Sa bội phục Phác Thái Nan và đồng thời là nhìn không thấu nàng. Bội phục là bởi vì Phác Thái Anh sinh trưởng ở hậu cung, là Công Chúa vạn nghìn sủng ái nhưng trên người không có cái õng ẹo của mấy cô gái mà là có sự lo lắng cho thiên hạ, điểm ấy phi thường khó được.

Nhìn không thấu là bởi vì, Phác Thái Anh trước đó không lâu còn tùy hứng mang Hàn Tuấn bỏ trốn, mà chỉ mười ngày ngắn ngủn nàng tăng trưởng kiến thức đối lập phía trước không chỉ gấp đôi a.

Lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, ai có thể nhìn thấu? Lạp Lệ Sa lắc đầu cười.

Nàng đánh giá Phác Thái Anh, cảm khái nói:

"Công chúa điện hạ đúng là ưu quốc ưu dân. Nếu ngài là nam tử nhất định nhân trung hào kiệt."

"Điện hạ nói có lý. Chỉ tiếc ta thật sự năng lực hữu hạn. Lệ Sa ôm bệnh, có thể sống tạm qua ngày đã là trời xanh ban phúc. Ta chỉ muốn rời xa triều chính, an ổn sống quãng đời còn lại. Và cũng không viễn cầu trợ minh chủ kiến công."

Lạp Lệ Sa dung nhan tuấn mỹ hàm chứa bi thương:

"Gia phụ chinh chiến cả đời, hầu tước vị mặt ngoài nhìn thực phong cảnh, nhưng có ai biết sau lưng là xót xa? Bệ hạ kiêng kỵ gia phụ cho tới bây giờ là không hề thuyên giảm. Nếu không phải biên cảnh không ổn, chỉ sợ gia phụ đã rơi vào kết cục thỏ khôn chết dưới móng vuốt chó săn."

Nàng thở dài: "Kỳ thật, gia phụ tâm nguyện lớn nhất chính là quy ẩn núi rừng. Nhưng hắn quá nặng tình nặng nghĩa, không bỏ xuống được, cũng chỉ vì khi Tiên Đế lâm chung nhắc nhở gia phụ nhất định phụ tá bệ hạ. Mấy năm nay hắn nam chinh bắc chiến, vì Tiêu Quốc mà giãi bày tâm can. Tuy bệ hạ chỉ một lòng chờ đợi hắn lụn bại, nhưng gia phụ trung nghĩa là trường tồn. Biên quan một ngày không yên, cha ta sẽ không giải giáp quy điền. Cho dù bệ hạ có nghi kỵ như thế nào, hắn vẫn là hăng hái."

Điều này cũng là nguyên nhân làm cho Lạp Lệ Sa nhiều lần khuyên bảo Lạp Uy giải giáp quy điền không có kết quả.

Lạp gia nhất môn trung liệt, không chỉ có Hoàng Hậu bội phục, Phác Thái Anh cũng kính nể. Nàng kiên định trầm giọng nói:

"Hầu gia trung liệt, nếu có một ngày phụ hoàng thật sự muốn động Trấn Viễn Hầu Phủ, ta nhất định sẽ liều chết khuyên can!"

Lạp Lệ Sa nâng tay áo, chắp tay nói:

"Đa tạ. Công chúa giữ gìn Thái Tử như vậy, ta sẽ chỉ ngài một biện pháp."

"Biện pháp gì?" Phác Thái Anh mâu quang chợt lóe.

Lạp Lệ Sa giơ lên bốn ngón tay, thong dong nói: "Bốn chữ, gặp sao yên vậy."

"Bệ hạ thích làm lớn công to, nhưng hắn cũng không hồ đồ. Công Chúa điện hạ chỉ biết bệ hạ hãm hại trung thần, lại không rõ minh tế trong đó."

"Binh Bộ Thượng Thư - Dương Nghi là trung thần, Lễ Bộ Thượng Thư - Triệu Bái là trung thần, nhưng bọn họ trung là Thái Tử mà không phải bệ hạ, thần tử như vậy không giết giữ làm gì?"

Lạp Lệ Sa vuốt chén, thảm đạm cười, tiếp tục nói:

"Các người biết Thái Tử mất sủng, đều muốn giúp Thái tử, nhưng không biết trên thực tế đây là hại hắn. Bệ hạ lấy trọng thần bên người Thái Tử khai đao mục đích chính là giết gà dọa khỉ, bảo Thái Tử đừng quên quân phụ hắn còn đang tồn tại."

"Thái Tử tài đức vẹn toàn, đúng là trị quốc không có người thứ hai, lẽ nào bệ hạ không biết? Không, ánh mắt bệ hạ rất sáng tỏ. Vậy vì sao còn ghẻ lạnh Thái Tử? Bởi vì tài năng Thái Tử quá thịnh, xa xa Thánh Thượng đã từng."

"Tại mấu chốt đây, nếu Thái Tử còn không biết thu liễm, lần nữa ý đồ mượn sức trọng thần, như vậy mới có thể thực sự bị bãi vị."

Lạp Lệ Sa nhìn nến đỏ chưa cháy hết, tiếc hận nói:

"Hoàng Hậu nương nương ở trong cục, phỏng chừng không thể xem hiểu được tình thế. Bà ấy lúc này cần nhất là không phải giúp Thái tử, mà là để hắn tránh đi phân tranh; tốt nhất là duy trì thái độ mắt điếc tai ngơ."

"Cho nên, Hoàng Hậu nương nương thật không nên gả ngài cho ta."

Phác Thái Anh kịch liệt động dung. Nàng kiếp trước là tinh minh tổng tài giờ phút này cam bái Lạp Lệ Sa phân tích cặn kẽ. Ốm yếu thiếu niên không hề bước ra khỏi gia môn không ngờ lại thấu triệt triều đình như thế.

Mâu quang run rẩy, Phác Thái Anh hỏi:

"Ngươi đã biết mẫu hậu gả ta cho ngươi không phải lựa chọn tốt, vì sao ngươi không thuyết minh tình huống cho bà?"

"Khi ta biết được thánh chỉ đã hạ, còn có thể thu hồi? Chưa kể bệ hạ yêu thương ngài như thế, chỉ nghe ngài chung tình cho ta, tất nhiên là phải hứa gả ngài cho ta rồi." Lạp Lệ Sa thản nhiên đáp.

Lạp Lệ Sa uống hết chén rượu, lay động chén không, như trách cứ như độc thoại:

"Ta có thể làm Phò Mã, thật đúng là nhờ phúc Công Chúa."

Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa câu sau châm chọc, nàng quay đầu đi, không nhắc lại. Nàng biết cách làm của mình đã hại Lạp Lệ Sa, nhưng nàng quyết định không đi giải thích. Lạp Lệ Sa nói kiểu chấp nhận cũng không phải, không tiếp cũng không phải, vậy đơn giản không nói.

Đêm dài tương tẫn, mỗi người một tâm sự riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro