Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh không ngốc, nàng đã thông. Mắt nàng kịch liệt run rẩy. Nàng cắn chặt môi. Mặt nàng tái nhợt. Nàng không thể tin mà thì thào:

"Ngươi nói hung thủ là..."

Còn chưa nói hết, Lạp Lệ Sa "shh" một tiếng, làm động tác cấm nói, sau đó hướng nàng gật đầu.

Hoàng gia chẳng lẽ thật không có chân tình? Lục đục với nhau đều là vì ích lợi? Trình độ hung ác của đế vương gia đã vượt xa Phác Thái Anh tưởng tượng.

Nàng kiếp trước ngồi ghế tổng tài, liều mạng làm ở thương trường tàn khốc, lục đục, tâm cơ, bản lĩnh là có, nhưng chưa bao giờ bởi vì lợi ích mà giết hại thân nhân của mình.

Người ta nói: hổ dữ không ăn thịt con, làm vua một nước Phác Quan như thế nào nhẫn tâm mưu hại con trai mình? Mọi người đều khen ngợi Thái Tử hiền minh, không ngờ rằng người hại hắn lại là người vạn nhân nghĩa tụng tài đức sáng suốt kia.

Lạp Lệ Sa nhìn xem Phác Thái Anh thần sắc biến hóa nhất thanh nhị sở, quan tâm nói:

"Công Chúa không có việc gì chứ?"

Phác Thái Anh đỡ trán, ảm đạm nói:

"Hắn hại Thái Tử, vậy phải cứu như thế nào."

"Kỳ thật cũng không phải không có đường sống, mấu chốt là phải xem cứu như thế nào. Người nọ cũng không muốn mạng Thái Tử. Mục đích thực sự chỉ là bãi vị mà thôi." Lạp Lệ Sa nhíu hai mày, trầm tư nói.

"Bất quá, " Lạp Lệ Sa buông mí mắt, ngừng một chút nói: "Cho dù Thái Tử bảo được một mạng, nhưng hắn tài hoa xuất chúng chung quy người nọ sẽ không yên tâm, kết cục phỏng chừng là lưu đày, hoặc giam cầm ở thâm cung hoặc Tông Nhân Phủ."

Một thế hệ hiền lương cuối cùng lưu lạc thành kết cục này thật sự là làm cho người ta bi thương cùng thổn thức. Phách Thái Anh hiển nhiên không hài lòng ba cái kết cục Lạp Lệ Sa nói, nàng hỏi:

"Chẳng lẽ không còn cách nào?"

Lạp Lệ Sa an ủi Phác Thái Anh lo lắng, ngữ khí hòa hoãn nói:

"Công Chúa đừng vội, biện pháp tóm lại là có. Và ta cần phải biết cụ thể chi tiết án kiện, mới có thể nghĩ ra cách tốt nhất cứu Thái Tử."

"Việc cấp bách bây giờ là tiến cung thương lượng cùng Hoàng Hậu, hỏi án kiện từ đầu tới cuối xảy ra như thế nào, rồi thương nghị đối sách."

Ánh mắt thiếu niên trấn định, ngữ khí thư hoãn làm Phác Thái Anh an lòng vài phần. Nàng không hề do dự mà gọi xe vào cung.

Vó ngựa gấp rút, bụi bay mù mịt; một mã xa xa hoa cấp tốc chạy trên đường rộn ràng nhốn nháo. Trong xe, Phác Thái Anh bộ dáng như có điều suy nghĩ; Lạp Lệ Sa thì tựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Qua vài con hẻm, xuyên qua đường lớn, xe ngựa rốt cục tới cửa cung. Hai người nhanh chóng xuống xe, thẳng hướng Chính Dương Cung mà đi.

Triệu Hoàng Hậu đã cho lui nô tài tỳ nữ, một mình đứng dựa bên cửa sổ, có ấm lô, bức thiết nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Khi nhìn đến hai người Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh, khuôn mặt tiều tụy hiện lên vẻ vui sướng.

"Mẫu hậu." Phác Thái Anh ôn nhu nói.

Lạp Lệ Sa chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, Hoàng Hậu giữ chặt, nói:

"Nơi này không có người ngoài, không cần đa lễ."

Lạp Lệ Sa gật đầu, không câu nệ lễ tiết, chậm rãi đứng dậy, nói:

"Mẫu hậu, về chuyện Thái Tử, Lạc Mai đã nói qua cho chúng ta. Nhi thần muốn biết cụ thể, xin mẫu hậu hãy nói chi tiết."

Triệu Hoàng Hậu ngưng thần nhớ lại tình huống ngay lúc đó, sợ bỏ sót chi tiết nào, tuy nhiên bà vẫn nói giống Lạc Mai.

Bằng vào mấy manh mối này thật sự đoán không ra cái gì, Lạp Lệ Sa hỏi:

"Đức Tần nương nương bị bệnh bao lâu? Điều tra tẩm cung Thái Tử là ai? Cùng với người kia thân phận cụ thể?"

Vụ cổ án không phải nhỏ, chấn kinh toàn bộ hậu cung, lại liên lụy đến Thái Tử, bởi vậy Hoàng Hậu rất lưu tâm những người có liên quan. Hoàng Hậu trầm giọng nói:

"Đức Tần hơn nửa tháng qua không có tới Chính Dương Cung thỉnh an, bị bệnh hẳn là nửa tháng sau đi."

"Nội đình thị vệ điều tra Đông Cung, cầm đầu là Điện tiền Nhất phẩm thị vệ Tương Sĩ Đường."

Nói đến đạo nhân, Hoàng Hậu có hàm dưỡng bao nhiêu cũng không cầm được lửa giận, hận không thể nghiền xương đối phương thành tro. Nếu không có yêu đạo ăn nói bừa bãi, vu oan hãm hại, Thái Tử như thế nào bị oan? Triệu thị hừ lạnh:

"Yêu đạo cụ thể tên gì ta không biết, chỉ biết Khang Vương gọi hắn là Tiêu Dao tán nhân. Là người bụng dạ khó lường công nhiên mưu hại Thái Tử. Một người đáng chết!"

"Khang Vương cùng đạo nhân quan hệ tốt lắm sao?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Hoàng Hậu hơi có nghi hoặc:

"Khang Vương bình thường hiền lành thế mà không biết từ đâu tìm được yêu đạo tâm tư ác độc như vậy! Bổn cung phái người đi tìm hiểu yêu đạo tin tức, không ngờ hắn như là từ trong cung bốc hơi, tìm không ra tung tích."

"Mẫu hậu còn không rõ? Bệ hạ muốn diệt khẩu ai, ngài làm sao tìm được?" Lạp Lệ Sa cười.

Hoàng Hậu biết Thái Tử bị oan, nàng đoán hung thủ phía sau màn có thể là Phá Tông hoặc Phác Dương, trăm triệu không ngờ chủ mưu lại là trượng phu mình kết tóc vài thập niên. Miệng nhè nhẹ run, bà đứt quãng nói:

"Con nói... Là bệ hạ... Là bệ hạ cố ý?"

Hoàng Hậu sau khi nói xong khí huyết đảo lưu, trước mắt tối sầm, ngã ra sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro