chap14+15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới pik điểm thi, vì Pon ko thi lại môn nào hết nên tung chap mừng..keke

chap 14 supergirl cũng có nhược điểm

Ăn xong cơm tối, Taeyeon không để ý Tiffany nhiều lần khéo léo từ chối, kiên trì muốn đưa cô về kí túc xá. Tiffany cảm thấy bất lực, chẳng lẽ cô ấy không biết là làm như vậy sẽ đem đến phiền toái cho cô sao ?

Hai người cứ trầm mặc mà đi, không ai có ý định bắt chuyện.

Taeyeon rất đẹp nhất là nhìn ở góc độ nghiêng như thế này. Ko nhịn được Tiffany khẽ liếc nhìn cô ấy. Làn da trắng mịn hơn cả Jessica, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng nhất là đôi mắt rất cuốn hút làm nhiều người đi ngang phải liếc nhìn. Không giống cô cảm thấy khó chịu, Taeyeon dường như đã quen với những tình huống như thế này, cứ nghênh ngang tự đắc mà đi.

Vào mùa này, ở Seoul màn đêm rất nhanh buông xuống.Đèn đường đã sớm bật lên. Đi tới một khúc ngoặt, đột nhiên xuất hiện một bóng người, phía sau còn có một phụ nữ liên tục la lối om xòm : "Bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm!"

Trong nháy mắt, trong đầu Taeyeon hiện lên vô vàn suy nghĩ, động tác trên tay nhanh chóng, lập tức kéo Tiffany về phía sau mình, bất kể như thế nào, bảo vệ cô vẫn là tốt nhất.

Nhưng hình như cô ấy không hiểu được dụng ý của cô, vung tay thoát khỏi. Sau đó, Taeyeon nhìn thấy Tiffany bước hai bước tung chân đá một cước, khiến tên trộm ngã xuống đất, lại hung hăng bồi thêm một cước dẫm nát tay kẻ trộm. Còn nhanh nhẹn cởi áo khoác chụp lên đầu hắn.

Truy bắt tội phạm sao? Taeyeon ngẩn ngơ, bước lên hỗ trợ cô chế ngự tên trộm.

Hai người phối hợp với những người khác đưa tên này tới đồn cảnh sát gần đó.

"Tae đang tức giận à?" Tiffany phát hiện từ lúc ra khỏi đồn Taeyeon cứ trầm mặc như vậy, không nói một tiếng nào.

"Không phải tức giận ,mà là tự hỏi." Taeyeon qua một hồi lâu mới trả lời.

"Tự... Hỏi chuyện gì vậy?"

Taeyeon dừng lại, nhìn cô, sau đó đột nhiên đưa tay đẩy cô. Tiffany nhanh nhẹn linh hoạt , tránh đi, Taeyeon lại ra sức dùng thêm lực, bước chân khéo léo di chuyển, lại tránh đi.

Taeyeon rốt cục dừng lại, thâm ý nói: "Thì ra em là supergirl."

Tiffany ngơ ngẩn, cái gì supergirl... "Em chỉ có một chút võ thuật căn bản, người bình thường không thể làm gì được em nên Tae cũng không cần lo lắng."

"Lo lắng? Ngay từ đầu quả thực có chút lo lắng, nhưng mà sau khi nhìn thấy em hung dữ như vậy, Tae còn sợ người ta sẽ bị tàn phế đấy ." Taeyeon không vui nói.

Tiffany càng thêm ngơ ngẩn, nghe những lời này sao cô lại có cảm giác Taeyeon có một chút chua xót vậy... Nhất định là ảo giác.

"Con gái rất ít khi học võ ." Taeyeon cảm thấy tức giận chính mình, là phái mạnh mà lại không thể bảo vệ được cho cô.

"Em cảm thấy tự bảo vệ cho bản thân mình là một chuyện tốt, hơn nữa người trong nhà cũng đồng ý." Tiffany cười cười nói, "Đừng nhìn em như vậy, kỳ thật từ năm lớp sáu em đã bắt đầu học võ, đạo hạnh cao thâm, về sau nếu cần em có thể hỗ trợ."

Taeyeon trầm mặc, tình nguyện coi như không nghe thấy vế sau.

"Năm lớp sáu mà em đã có suy nghĩ như vậy , thật bội phục"

Tiffany trầm mặc một chút, mới cười nói: "Bởi vì trước kia em đã từng bị bắt cóc."

... ... ... ... ... ... ... Trầm mặc đáng sợ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Taeyeon khụ khụ, nhẹ nhàng vỗ đầu cô : "Biết rút kinh nghiệm, đứa trẻ thông minh."

"Cám ơn thầy khen ngợi." Tiffany khiêm tốn nhận.

Chuyện đó cứ trôi qua như vậy, Taeyeon còn nói:

"Tuy nói người bình thường không gây thương tổn cho em , nhưng dù sao em cũng là con gái, về sau gặp những chuyện như vậy đừng nên ra tay thì tốt hơn"

"Tae nói hoàn toàn đối lập so với oppa em đấy, anh ấy nói, nếu thấy người khác gây khó dễ cho mình, tuyệt không được để cho người đó được như ý."

Taeyeon sau một lúc lâu mới hỏi: "Xin hỏi lệnh huynh nghề nghiệp là..."

"Cảnh sát." Tiffany nhe răng cười, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo.

Được rồi, nếu là đại ca của người ta đã nói như vậy, cô còn có thể làm gì ? Taeyeon nghĩ nghĩ, tiếp tục đi với Tiffany.

Vào cửa đông của đại học SM, đây là khu tập thể giáo viên của trường, ban đêm có rất nhiều tiểu thương rao hàng, tương đối náo nhiệt. Tiffany vẻ mặt hứng thú, giống như lần đầu tiên biết đến nơi này.

"Em chưa từng đi cùng Choi Siwon tới đây sao?" Taeyeon giúp cô mua một xiên thịt nướng, Taeyeon nhớ rõ khu học viện của siwon ở gần đây mà.

Tiffany đang ăn kì quái nhìn Taeyeon, hỏi lại: "Tới nơi này là sao?"

Người trong nhà không thích ăn đồ ăn lề đường nên dĩ nhiên cô có rất ít cơ hội thưởng thức, hóa ra đồ ăn ven đường lại có mùi vị ngon như vậy.

"Vậy bọn em hẹn hò thường tới những nơi nào?" Taeyeon cũng không phải người thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, những lời này lại nói ra, bản thân cô cũng bị mình doạ, huống chi là người được hỏi ?!

Nhưng Tiffany cũng không cảm thấy có việc gì, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ trả lời: "Căn tin, phòng tự học hoặc đi dạo quanh trường."

Phía sau, Taeyeon không biết là nên cảm thấy may mắn vì Tiffany ngây ngô hay thông cảm cho Choi Siwon bất hạnh.

Sau khi ăn no, hai người tiếp tục hành trình. Trên đường về đại học SM có rất nhiều chỗ để tản bộ dạo mát, nhưng mục tiêu rốt cuộc cũng xuất hiện, Taeyeon ung dung thản nhiên tiếp tục bước lên phía trước, thuận tiện lén nhìn người đang đi bên cạnh .

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Cô bé Tiffany tự xưng là người bình thường không thể đả thương được lúc này thân thể cứng đờ, thậm chí có xu hướng muốn quay đầu bỏ chạy. Cô nôn nóng hơi hoảng hốt nhìn về phía mục tiêu, nuốt nước miếng, nhìn Taeyeon muốn nói rồi lại thôi.

Càng ngày càng gần ! Làm sao bây giờ? Tiffany phát hiện chân mình đang run rẩy.

Càng ngày càng gần ! Tim đập nhanh hơn, Taeyeon phát hiện chính mình đang tràn ngập chờ mong kết quả, thật sự là có lỗi quá.

Mục tiêu ngay tại trước mắt ! Tiffany theo bản năng muốn xoay người chạy như điên, Taeyeon như dự đoán được cô muốn làm vậy, vững vàng nắm lấy cổ tay, không cho cô đi

"Kang giáo sư, thầy đi tản bộ ạ" Taeyeon kéo Tiffany ra phía sau, chủ động cùng giáo sư Kang chào hỏi.

Giáo sư Kang là thầy giáo nổi tiếng nghiêm khắc ở Đại học SM, đối với đệ tử nào cũng nghiêm khắc, rất được kính trọng.

"Thanh niên đang hẹn hò sao ? Ha ha." Kang giáo sư hòa nhã nói.

Đối với vấn đề này Taeyeon không trả lời, chỉ hỏi : " giáo sư Kang, chó của thầy thật đáng yêu, là giống gì vậy ?"

Giáo sư Kang sờ sờ chó yêu, nói: "Là giống chăn cừu."

Taeyeon nhân cơ hội cùng Kang giáo sư trao đổi kinh nghiệm tâm đắc khi nuôi chó, hoàn toàn đem cái người phía sau đang nóng lòng muốn thoát khỏi bỏ qua. Cho đến khi Kang giáo sư cảm thấy hài lòng rời đi khỏi, cô mới buông cô ấy ra, nhướng mày nói: "supergirl cũng sợ chó?"

Tiffany trừng mắt với Taeyeon, không được tự nhiên nói: "như thế thì sao nào?" Không biết Taeyeon làm sao lại biết được nhược điểm trí mạng này của cô, cô chưa từng nói với ai, cũng hết sức tránh không để cho người khác biết.

"Không sao cả, chỉ là cảm thấy..." Rất buồn cười. Taeyeon rốt cục nhịn không được nở nụ cười, cô chưa từng gặp người sợ chó đến độ cách xa mấy chục thước đã chạy trối chết, lần trước đoán quả nhiên đúng, cô ấy thật sự sợ chó, ngay cả một con chó nhỏ cũng sợ.

Bị cười đến mức mặt ửng hồng , Tiffany quả thực xấu hổ vô cùng. Cô chỉ là sợ chó mà thôi, cũng không phải phạm vào chuyện gì không thể tha thứ, sao Taeyeon lại cười khoa trương đến vậy nhỉ?

"Bị chó cắn rồi sao?" Taeyeon rốt cục dừng cười, rạng rỡ như trước.

"Là anh của em bị cắn." Cô rầu rĩ nói.

Taeyeon nhìn cô ủ rũ , vươn ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô một chút. Cô ngẩng mặt lên, hơi hơi nhướn đôi mắt hạnh bởi vì ánh sáng của những ngọn đèn hắt vào mà lóe lên những tia sáng long lanh đẹp mắt.

"Chuyện không thoải mái thì nên nói ra, cô bé ngốc." Taeyeon dùng âm thanh dịu dàng nói với Tiffany, khiến cho Tiffany ở rất nhiều rất nhiều năm sau, vẫn còn nhớ rất rõ, đêm hôm đó, bên những ngọn đèn ven đường , trong tiếng rao hàng ầm ĩ, còn có... Cô gái có đôi mắt sâu thẳm, khóe miệng kia khẽ mỉm cười cùng lời nói ấm áp của cô ấy thấm sâu vào lòng cô.

"Vị tiểu thư này, làm sao bây giờ? Tae đã bắt được nhược điểm của em rồi"

Một khắc sau đó, Tiffany cảm thấy, Taeyeon bắt được nhược điểm của cô, tức là cô ấy cũng bắt được con người cô ...

Nếu một khắc trước trong đầu Tiffany xuất hiên suy nghĩ lãng mạn thì giờ phút này sự thật tàn khốc đã ném cô lên tới chín từng mây. Cô làm sao quên được, Kim Taeyeon là một con sói đội lốt người, muốn cô ấy không lấy chuyện cô sợ chó mà rêu rao, tuyệt đối phải chờ tới khi sông hàn cạn nước. Cho nên, cô đành cắt đất bồi thường, đáp ứng rất nhiều hiệp ước không bình đẳng mới làm cho Kim Taeyeon làm như mất trí nhớ với chuyện này.

Động vật ăn thịt nhất định sẽ không có khả năng chịu ngồi yên, Tiffany thật sâu sắc cảm nhận được điều này.

Taeyeon hoàn toàn coi như không có chuyện gì, trêu trọc Tiffany :

"Em nói xem, nếu trong tình huống bất đắc dĩ, võ công của em có thể đối phó được với bao nhiêu con chó dữ?"

"Một con."

"Em quả là có dũng khí." Taeyeon nhìn cô bình tĩnh nói, hoàn toàn không thèm để ý đến việc " chó cùng dứt giậu".

Cô đương nhiên không có can đảm khiêu chiến với Taeyeon. Nhà trường không làm phiền cô vì truyện trang web nữa, mà thái độ những người khác đã trở về bình thường, cũng không tìm cô tra hỏi, mặc dù giờ đây cô thường đi cùng với Taeyeon. Cô ấy không đề cập với cô, nhưng là cô biết là Taeyeon làm , tuy rằng không biết cô ấy làm cách nào mà thôi.

Dưới kí túc xá nữ sinh chính là nơi lí tưởng để các cặp tình nhân hẹn hò, vô cùng lãng mạn. Tối nay, Taeyeon đến đây càng khiến cho nơi này thêm phần thần thánh hóa.

Bao nhiêu đôi tình nhân đang thân mật nhìn thấy người không có khả năng xuất hiện ở nơi đây ngạc nhiên đến mức quên cả ôm nhau.

"Chỗ này còn mấy vé, cùng các bạn đi xem đi." Taeyeon nhét mấy chiếc vé vào tay Tiffany rồi nói tiếp, "Em lên đi."

Tiffany cầm vé, đi được vài bước, quay đầu nói: "Cám ơn Tae."

"Đừng khách khí. Còn nữa... Tae sẽ không nói cho ai biết đâu." Taeyeon nói câu mà chỉ có hai người hiểu được, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng.

Tiffany không quay đầu, chỉ vẫy vẫy tay, bởi vì không cần quay đầu cô cũng tưởng tượng được, bóng dáng đang rời đi thật sự là rất đẹp.

Chap 15 - Ai so với ai tự tin hơn

Thời gian thấm thoắt trôi qua, rốt cuộc cũng tới đại hội thể dục thể thao hằng năm của đại học SM. Tiffany không lấy làm thích thú với đại hội ,nguyên nhân là cô sợ lạnh, cô không hiểu vì sao đại hội thể thao cứ phải tổ chức vào cuối thu đầu đông. Thật sự là rất lạnh mà, nhất là mùa đông ở Seoul, gió lạnh thổi tới giống như cây đao chém vào người vậy, vô cùng đau đớn. Lại phải măc quần đùi áo ngắn đi thi đấu làm gì có ai thích cơ chứ ?

Nhưng đau khổ là cô lại học ở khoa Tin hoc, nữ sinh ít đến thê thảm, bất kể nữ sinh nào cũng đều được huy động. Thời điểm đăng kí tháng trước , cô chỉ đăng kí chạy chạy cự ly dài 3000 mét và 4 * 400 mét chạy tiếp sức, kết quả vẫn còn hạng mục thiếu người, trải qua rút thăm và quyết định của tập thể sau khi thảo luận, cô phải tham gia thêm phần thi 400 mét bơi ngửa. Mùa đông mà còn tổ chức bơi lội, quá biến thái? Đại học SM chính là trường biến thái như vậy.(Pon: Á bơi bơi kìa, 2 mảnh Pink O.0)

Ai bảo cô không cẩn thận nói với Sunny cô rất thích bơi lội, mà không biết khéo như thế nào, Sunny vừa vặn là đồng hương của tổ trưởng tổ thể dục, càng khéo là, tuy rằng mỗi người chỉ cần đăng kí hai hạng mục nhưng chạy tiếp sức lại không nằm trong số đó ... Sunny nói là trời đã định, cô muốn chạy cũng không thoát.

Vì để luyện tập cho cuộc thi bơi lội, Tifany thay đổi giờ giấc, khoảng thời gian sau giờ học đều dành cho việc bơi lội, ngay cả việc phê duyệt của Taeyeon cũng gác lại đằng sau.

"Kim Taeyeon không tức giận sao?" Hayeon kín đáo dò hỏi.

"Cô ấy tức giận chuyện gì? Tớ cũng không phải là không làm, mà chỉ kéo dài thêm một chút thời gian thôi."

Tiffany nói. Khi nói chuyện này với Taeyeon, cô ấy cũng không nói gì, còn giới thiệu cô nên đi mua áo tắm ở đâu, dù sao vào thời điểm này, cũng không có nhiều chỗ bán áo tắm.

Hayeon buồn bực , Kim đại nhân rút cục muốn mưu đồ chuyện gì vậy? Nói cô ấy theo đuổi Fany, chứng cớ rõ ràng không đủ, nhưng cũng không phải là không thích, tóm lại một từ : ái muội. Siêu cấp ái muội! Hai người bọn họ không phải yêu đương,nhưng mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại, tuy rằng hơn nửa thời gian đều nói về chuyện học tập, nhưng khi Tiffany cùng Siwon yêu nhau thì luôn tắt máy làm bài, nhưng là hiện tại... Mỗi khi di động của Fanu vang lên, mọi người theo trực giác đều biết đó là Kim Taeyeon, sự thật chứng minh, 80% quả thật là đến từ Taeyeon. Rốt cuộc là như thế nào ? Một nửa người yêu ? Nhưng mà, nhìn bộ dáng của Tiffany, xem ra hoàn toàn không biết gì.

Tiffany hoàn toàn không hiểu nỗi sầu muộn của Hayeon, tâm trí còn đang dành cho việc tập bơi.

Đến ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao , sau khi kết thúc nghi lễ khai mạc lãng phí nhân lực và vật lực, các môn thi rốt cục cũng bắt đầu tranh đoạt kịch liệt. ( nhân tiện nói thêm một câu, lúc khai mạc, bạn học Jessica không hổ danh là hoa khôi của học viện, vừa bước ra liền mê đảo chúng sinh )

Thi đấu chạy tiếp sức diễn ra vào buổi chiều của ngày đầu tiên, 3000 mét chạy dài là buổi chiều ngày hôm sau, bơi ngửa là buổi sáng ngày thứ ba. Tiffany ở học viện nghỉ ngơi chờ đợi trận đấu bắt đầu, thuận tiện giúp các bạn học chuẩn bị vào cuộc thi vận động.

"Căng thẳng sao?" Jessica hỏi cô, thuận tiện cổ vũ cho nam sinh đang chạy, làm cho đối phương đầu óc choáng váng quên cả việc luống cuống, một lòng liều chết giành chức quán quân.

"Tàm tạm, tớ cũng không nhất định phải là quán quân." Tiffany cười yếu ớt.

Jessica liếc mắt một cái, hừ, đúng vậy, không nhất định là quán quân, nhưng là nhất định lấy huy chương. Cô cũng không để ý gì, bạn học Fany có một ưu điểm khác không nói đến đó là nói được là sẽ làm được, chuyện này ai cũng biết.

Quả nhiên, 4 * 400 mét chạy tiếp sức Tiffany là người đầu tiên trao gậy, tiếng súng vừa vang, cô liền như tuấn mã chạy băng băng, lúc trao gậy đã tạo một khoảng cách lớn với những người còn lại.

"Này! Chỉ biết là Tiffany chạy trốn rất nhanh, thực không ngờ... Cô ấy tại sao không tham gia chạy nhanh ?" Có người kinh ngạc hỏi, nếu cô tham gia chạy nhanh , chắc chắn sẽ lấy được huy chương vàng.

Jessica bĩu môi, nói: "Bởi vì có ít người tham gia chạy 3000 mét." Quan trọng hơn là, đây mới là sở trường của Fany .

"Ồ! ! Cô ấy tham gia chạy 3000 mét ! Cô ấy có làm được không?" Càng thêm kinh ngạc ! Không thể nào, Tiffany thoạt nhìn cũng chẳng thấy mạnh mẽ như vậy , làm sao có thể chạy nổi 3000 mét ?

Không được ư? Vậy cứ chờ coi đi.

Buổi chiều ngày thứ hai, Taeyeon xuất hiện ở sân điền kinh, khiến cho mọi người một trận xôn xao.

" Nhận vật truyền kì trong giới thể dục của Đại học SM, cậu không phải đã về hưu sao?" Một người quen trong tổ thể dục chạy tới, còn cố ý nói lớn, "Hay là, có người nào ở đây khiến cậu đặc biệt chú ý ?"

Taeyeon luôn luôn là tiêu điểm của đại hội thể dục thể thao, đáng tiếc năm nay là năm thứ tư đại học cô bận bảo vệ luận văn cùng với việc công tác, chủ động trao lai cơ hội cho các đàn em trẻ tuổi, hôm nay cô xuất hiện cũng không ngoài dự đoán, cũng không tránh khỏi làm cho người ta nghĩ đến lời đồn đại lưu truyền hơn nửa học kỳ qua. Cô nữ sinh ấy lần này còn thi đấu mấy hạng mục, làm sao mà không đi cho được.

"Kỉ lục của tớ còn không?" Taeyeon không trả lời hỏi lại, làm cho những người đang nghe lén phải thất vọng.

"100 mét vẫn còn duy trì, trận chung kết nhảy cao còn chưa tiến hành."

Taeyeon lên tiếng, tùy ý ngồi xuống, ngắm nhìn bóng dáng cách đó không xa ở đường chạy 3000 mét đang khởi động gân cốt.

Tiffany bất hạnh ngẫu nhiên bốc phải số 99 mà ko ai thích thú gì , cô cũng chẳng buồn để ý cứ thế đeo trước ngực. 3000 mét đối cô mà nói không tính là khó, khó ở chỗ năm nay có một nhóm rất lợi hại hợp tác cùng nhau, cái khó chính là ở chỗ đó.

Đúng như dự liệu, tiếng súng xuất phát vừa vang lên , đối phương mang số 8 liền gắt gao kèm cô, đem cô thành mục tiêu, một bước cũng không nhường nhịn, ý định khiêu chiến, còn số 9 thì ra sức vượt lên trước cô.

Thực giảo hoạt! Các cô tính hy sinh một người giữ chặt Tiffany, một người toàn lực tiến lên, ít nhất giữ được một tấm huy chương. Tiffany không để ý đến hành động này, cô buồn bực là các cô ấy làm sao lại biết được thực lực của cô , năm trước cô cũng không có tham gia đại hội mà ~~ Tiffany làm sao nghĩ được, trải qua chuyện lần trước, cuộc sống của cô rất được người ta quan tâm, hiển nhiên việc buổi sáng hàng ngày cô bất chấp mưa gió 2000 mét thần chạy cũng bị người ta quan sát được hết.

Bị người bên cạnh quấy nhiễu triệt để, Tiffany hết chỗ nói rồi, hai người kia có phải cho rằng chỉ cần kiềm chế cô thì sẽ yên ổn giành được ngôi quán quân hay không? Cái này cũng phải xem những người khác có chấp nhận không đã, nhìn số 15 phía trước, vô cùng dũng mãnh phi thường, chạy 4 vòng ( một vòng 400 mét ) vẫn hô hấp như bình thường, bước chân trầm ổn, có tiền đồ, cô quả thật bội phục. Chạy chạy , số 15 càng ngày càng bỏ xa các cô, số 8 liên tiếp nhìn ra ngoài đường băng, chờ đợi chỉ thị.

Tiffany thực hoài nghi cô còn có thể thấy rõ người khác thủ thế, dù sao đã được chạy năm vòng , đầu óc đã sớm choáng váng, thế nhưng số 8 đã nhanh chóng bỏ quên cô, vượt lên số 15

Nhưng số 8 làm sao có thể là đối thủ của số 15 ? Dù sao thực lực cũng đã phân biệt rõ ràng. Còn nửa vòng nửa, Tiffany hít sâu, tăng tốc, bắt đầu tiến lên. Cách đích còn 600 mét còn có thể gắng gượng, nếu không làm như vậy, đằng sau bị người kìm kẹp, huy chương có thể nguy hiểm .

Cô nhanh chóng vượt qua số 8, số 9, cuối cùng cùng chạy song song với số 15, đang toàn lực chạy đến phía trước, rất nhanh đem khoảng cách của số 8 và số 9 bỏ xa. Huy chương đã gần được, nhưng cô không cam lòng chỉ lấy huy chương bạc , nhất là gặp một đối thủ ngang tầm, cô cắn môi, tung ra sức lực cuối cùng, khi chỉ còn cách 30 mét, cô đã vượt qua số 15, hướng đến đích.

Toàn trường ồ lên! Vừa rồi radio nói, số 15 là hạt giống do tổ trưởng đặc biệt tuyển chọn, so với người thường, chẳng phải là có trình độ cao nhất hay sao ?

Khi giáo viên công bố , lại là một trận ồ lên! Thành tích của á quán còn vượt qua kỉ lục của trường từ trước tới nay.

"Lợi dụng bạn, thật có lỗi ." Tiffany bình ổn nhịp thở , cùng số 15 bắt tay. Cô cảm thấy chính mình có điểm ti bỉ, nếu không phải cô tập võ, chắc chắn sẽ không thắng được

"Đó cũng là do bạn có thực lực thôi." số 15 không lưu tâm, thẳng thắn chúc mừng cô.

"Cám ơn..." Nhận được lời chúc mừng bất ngờ Tiffany vui vẻ nở nụ cười, sau đó chào tạm biệt số 15.

Nhìn bóng dáng Tiffany, số 15 nói thầm, vừa rồi trong nháy mắt, tại sao cô nhìn thấy Tiffany cười thật hấp dẫn ? Nhất định là vận động quá sức làm cho hoa mắt, nhất định là vậy.

"Tiffany đoạt ngôi quán quân." Người nào đó trong tổ thể dục nhắc nhở Taeyeon.

"Tớ biết." Taeyeon vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu ta.

"Cậu sao lại không có một chút hưng phấn vậy." Tốt xấu Tiffany cũng là bạn gái "tin đồn" của cậu ta, dù sao cũng đã đến xem rồi, cần gì phải tiếc một chút cảm xúc.

Taeyeon bật cười: "Vì sao phải hưng phấn, chuyện đó không phải là đương nhiên sao ?"

Người nào đó trầm mặc... ...

3000 mét Tiffany bùng nổ, tới xem trận đấu bơi lội, mọi người đều đoán già đoán non xem Tiffany lần này có thể tiếp tục tạo thêm kì tích hay không.

Có rất nhiều người tới xem cuộc thi, các tuyển thủ tham gia thi đấu có người cao hứng, có người không.

"Hừ, cái gì thế này, dáng người hóa ra là như vậy."

Một nữ sinh nhìn vào dáng người của mình, lại nhìn sang Tiffany đang làm nóng cơ thể, không hiểu vì sao một khối cứng nhắc như vậy lại có thể hấp dẫn Taeyeon, nghĩ như vậy, ánh mắt càng trở nên soi mói

"Cái này rốt cuộc là áo tắm niên đại nào, sao lại bảo thủ như vậy ?"

Tiffany ngẩn người, mới biết được người kia đang nói tới cô, liền giải thích: "Bọn họ nói loại áo tắm này lực cản rất tốt, nhưng mà, áo tắm của cậu cũng rất đẹp." (Pon: Cũng may là umma mặc áo tấm kính đó nha...nếu ko cả khối người ngất xỉ thì khổ)

Không nghĩ cô lại ca ngợi như thế, nữ sinh kia thẹn thùng quay đi làm nóng người.

Tiffany không để cho mọi người thất vọng, cô nhẹ nhàng lấy được giải quán quân, đương nhiên không phải vì cô thực lực quá xuất sắc, mà là tuyển thủ dự thi vốn không nhiều, trình độ cũng không đồng đều, thậm chí nhiều người còn không hoàn thành được 400 mét. Nhưng mà tất cả mọi người cũng không thể không thừa nhận, xem cô bơi lội là một loại hưởng thụ, bởi vì các động tác của cô rất chuẩn mực, một động tác dư thừa đều không có, như rồng múa ở trong nước, nổi lên từng đợt sóng rất đẹp mắt.

Đại hội thể dục thể thao chấm dứt, học viện máy tính anh dũng lấy được ba chiếc huy chương, Tiffany thu hoạch được hai chiếc, còn lập thêm kỉ lục chạy 3000 mét nữ.

Không lâu sau, diễn đàn trường lại nghênh đón mùa xuân thứ hai, bởi vì có người nặc danh đăng tải một bài viết có tiêu đề là 《 ai so với ai nỗi bật hơn》 , liệt kê so sánh thành tích từ khi nhập học tới nay của Kim Taeyeon và Tiffany Hwang. Kim Taeyeon không cần nhiều lời, chỉ cần là sinh viên đại học Kĩ Thuật công nghệ SM dường như đều quen thuộc, mà Tiffany lại khiến đôi mắt của toàn bộ sinh viên trong trường phải mở to. Sau khi nhập học đã lấy được vô số giải thưởng, đứng nhất về thành tích học tập, vừa lên đại học liền tham gia ba cuộc thi về máy tính, còn đạt được cúp vàng trong cuộc thi thiết kế web, là nhân vật nòng cốt của thư viện máy tính trường, hơn nữa biểu hiện ở đại hội thể dục thể thao... Hai người này, ai tài giỏi hơn ai ? Nhất thời làm mọi người đều xôn xao

Amber nhìn thấy tin đó, lập tức quay đầu, lấy ánh mắt kì quái nhìn Taeyeom : "Chuyện này cậu cũng biết?"

Taeyeon nhíu mày hỏi.

"Không phải chứ, cậu có phải sớm biết Hwang tiểu muội vốn không tầm thường phải không ?"

Taeyeon lấy một ánh mắt "thật nhàm chán", nói: "Cậu cho rằng tớ là thầy tướng số sao ?"

Thật sự không biết? Amber càng thêm buồn bực , thế này chẳng phải vận khí của cậu ta quá tốt hay sao, tùy tiện một cái lại có thể tìm được một trân bảo như vậy.

Taeyeon nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại khái là do con mắt nhìn người."

Amber: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny