01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em có thể hiểu được không? Em có thể tin được không cơ chứ? Chị đang nói chuyện với cậu ấy và cậu ấy phớt lờ tất cả mọi thứ để nhắn tin với cô nàng bạn gái của cậu ấy như thể chị chỉ là bong bóng bọt nước, Seulgi, chị tức điên lên đi được. Mà khoan đã, sao em không nói gì?" Irene đánh mắt rời khỏi màn hình điện thoại còn đang sáng bừng trên tay, ngẩng đầu lên để tìm kiếm 'Seulgi' mà chị những tưởng vẫn đang trò chuyện cùng từ đầu.

Nhưng không, không phải là Seulgi đang ngồi trước mặt chị mà là một cô gái lạ mặt, với đường lông mi thanh tú, nụ cười ngọt ngào, hàm răng thẳng tắp, mái tóc trông có vẻ mượt mà, biểu cảm gương mặt đủ đáng yêu để Irene nhìn vừa đủ lâu để có thể miêu tả tường tận đến thế. Irene cảm thấy xấu hổ và chị không biết làm gì hơn ngoài việc tằng hắng cùng sự ngập ngừng trong ánh mắt, đảo lia lịa, mấy ngón tay chực bấm trên màn hình cũng đang co giật với tốc độ đáng kinh ngạc. Irene tự hỏi rằng mình đang hành xử như một nàng thiếu nữ lên Mười tám với mối tình trong mơ như thế này là kết quả của điều gì. Irene quên béng đi việc phải tìm kiếm Seulgi và kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện ban nãy nhưng bằng cách nào đó, chị cứ nhìn chăm chăm vào nụ cười sáng bưng của cô gái đối diện. Irene thậm chí không nhận ra sự kì lạ trong cách cô gái kia nhìn mình. Irene khẽ cúi đầu, đối diện với màn hình điện thoại nay đã tắt ngủm, đen thăm thẳm, phản chiếu gương mặt nhàn nhạt màu hồng phớt trên đôi bờ má của chị.

"Có ai nói với chị là chị rất đáng yêu chưa?"

Irene giật bắn mình và ngẩng đầu lên một lần nữa với tốc độ ánh sáng – nói là thế vì dây thần kinh ở gáy của Irene đau nhức ngay sau khi chị kết thúc hành động. Và cô gái kia lại cười khúc khích một lần nữa, lộ ra chút xíu mảng răng trắng, khóe miệng nâng lên, đôi mắt long lanh như hồ nước tĩnh lặng. Irene cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình đều đau nhức. Irene nhận được những câu nói như là 'cậu xinh quá', 'em thật là đẹp' dường như hằng ngày nhưng lúc này, chị chỉ muốn nói không.

"Chưa."

Và Irene nói không dẫu cho việc nghe được người khác khen lấy khen để rằng bản thân là người đáng yêu và xinh đẹp như thế nào đã trở thành thứ quen thuộc hằng ngày. Sâu trong đâu đó, Irene mong rằng cô gái đó sẽ nói những thứ như là 'vậy thì em muốn nói rằng chị rất đáng yêu'. Irene không hiểu tại sao, nhưng có vẻ như chị sẽ cảm thấy khá vui nếu người khen chị đáng yêu là người đối diện.

"Vậy thì, chị rất đáng yêu."

Đúng như dự đoán, dù là thế nhưng Irene cũng không thể nào ngăn nổi mấy con bươm bướm đang làm loạn trong vùng bụng của mình, tức tưởi muốn xông ra khỏi cái khung cũi đã nhốt chúng suốt mấy chục năm nay. Irene khịt mũi, chị cảm thấy má của mình nóng lên và đột nhiên chị muốn ho.

Irene đột nhiên lại muốn ho cái đám bướm quái quỉ đó ra khỏi lồng ngực mình quá thể.

Irene muốn thấy Seulgi ngay bây giờ, vì chỉ có Seulgi là có thể cứu lấy chị lúc này, đương nhiên không phải vì Seulgi luôn có mặt những lúc bọn con trai chán ngắt bám lấy chị, mà vì chị cần tìm kiếm sự an toàn từ phía Seulgi. Lỡ xui chị có vô tình rơi vào lưới tình của cô gái lạ mặt với nụ cười có thể giết chết người khác.

"C... cảm ơn... nhé."

Irene lắp bắp nói ra được mấy chữ, chị cảm thấy như thể đang ngồi trên đống lửa.

"Xin lỗi nhé, chị Irene, em đã đi nói chuyện với bạn nữ đứng quầy tính tiền tóc vàng ở đằng kia. Xin lỗi vì đã để chị ở đây một mình, nãy giờ đã có chuyện gì xảy ra à? Sao mặt chị là đỏ như thế kia?" Seulgi trở về bàn cùng ly cà phê nóng, lấp ló sau mấy ngón tay là một trái tim nhỏ được vẽ cẩn thận.

"Ừm... không có gì." Irene phủ nhận, và chị nghe được tiếng khúc khích từ phía đối diện một lần nữa.

"Liệu em có thể có số điện thoại của chị chứ?"

Wendy chống một tay lên cằm, say đắm nhìn Irene khi tuột miệng hỏi. Irene hơi bất ngờ trước sự mạnh dạn của Wendy, nhưng rồi chị lại thò tay vào giỏ xách và đưa cho em cái namecard nơi mà chị đang làm việc, cùng với tên thật, nghệ danh trong nghề và cả số điện thoại, đương nhiên là bao gồm cả email và địa chỉ làm việc. Seulgi trừng mắt nhìn hành động của Irene mà không thể nói một lời nào. Đây không phải là Irene 'bốn bức tường' mà cậu vẫn thường hay thấy, vì sao á? Vì Irene sẽ không bao giờ cho ai số điện thoại của mình chỉ sau một câu hỏi đơn giản như thế.

Wendy mỉm cười trong lúc chìa tay ra và nhận lấy 'món quà' mà Irene gửi tặng. Wendy nhìn ngắm nó một lúc trước khi cất cẩn thận vào túi xách. Em ngẩng lên và mỉm cười với Irene một lần cuối trước khi nhét luôn cả đống tệp giấy tờ ở trên bàn vào túi của mình.

"Nếu có thể, tối nay chúng ta hãy nói chuyện với nhau nhé."

Irene gật đầu ngay tắp lự, với hồi đáp là nụ cười tươi của Wendy. Irene nhìn theo bóng dáng của em cho đến khi Wendy thật sự đã ngồi bên trong chiếc BMW màu đen của em ấy, có thể Irene đang bị ảo giác nhưng Irene có cảm giác rằng Wendy đã nhìn chị một lần cuối trước khi nhấn chân ga và đi khỏi tầm mắt.

Seulgi vội vàng lay đôi vai trần của Irene.

"Irene, chị có biết mình mới vừa làm gì không?"

"Chị đã làm gì?" Irene ngẩn ngơ hỏi, trong trí não vẫn là nụ cười đẹp mắt của Wendy.

"Chị vừa mới cho một người lạ hoắc từ đâu ra số điện thoại của mình, địa chỉ làm việc, tên thật và tất cả mọi thứ đó. Biết không vậy?"

"Chị có à?"

"Đúng vậy! Irene! Tỉnh lại đi!"

"Chị nghĩ là sẽ ổn thôi... Seulgi." Irene ngó ra ngoài ô cửa sổ sạch bong của quán cà phê một lần nữa, trái tim mong chờ đến cuộc đối thoại mà Wendy đã ra hẹn.

*

Wendy đã không nhắn tin vào tối hôm đó và Irene tỉnh dậy với con mắt sưng húp vì thức cả đêm, Seulgi đã thốt lên 'má ơi' khi nhìn thấy Irene vào sáng hôm sau. Irene cảm thấy bị phản bội, dù sao thì chị cũng đã rất mong chờ cuộc nói chuyện giữa hai người nhưng cuối cùng lại chẳng có điều gì xảy ra, báo hại chị đã phải chờ đợi.

Dù thế đi nữa thì Irene vẫn muốn có một cuộc nói chuyện với Wendy, để làm gì thì chị không biết, có thể là để hiểu nhau hơn? Hiểu nhau hơn để làm gì thì, Irene cũng không biết, chị chỉ muốn tìm hiểu về Wendy.

Tiếng chuông đặt trên khung cửa nhẹ lắc lên cùng tiếng vang trong trẻo, theo quán tính, cả Irene và Seulgi đều mở miệng chào khách với chất giọng đều đều. Đương nhiên là không ai ngẩng mặt lên.

"Chị biết đấy, chào khách mà không ngẩng mặt lên thì được cho là bất lịch sự." Wendy lên tiếng, khóe miệng khẽ nâng khi thấy sự bất ngờ hiện rõ trong mắt của cả hai người kia, "Ừm và xin lỗi vì tối hôm đó đã không thể nhắn tin cho chị, em khá là, à, bận, vì vậy hôm nay em đã mua frappuchino để đãi chị một hôm, thay cho lời xin lỗi sáo rỗng."

"Điều đó khá là ngọt ngào nhưng cậu không mua cho mình sao?" Seulgi nói, tự nhiên như thể Wendy lẫn cô nàng đã làm bạn từ lâu.

"Vì sao phải mua cho em vậy, Seulgi?" Irene khịt mũi.

"Uh huh, chị biết đó, đây là lần thứ hai hai người gặp nhau và chị đã sẵn sàng đẩy em sang một bên rồi đấy. Em hơi thất vọng, chị Irene à." Seulgi ra vẻ hờn dỗi nói.

Wendy bật cười trước sự đáng yêu của hai người, tiến gần hơn tới bàn làm việc của Irene và đặt ly frappuchino xuống, cùng với một tờ ghi chú nho nhỏ màu hồng, nội dung: 'một ngày tốt lành nhé, người xinh đẹp.'

Mẹ kiếp! Irene đã chửi thầm trong bụng như thế khi đám bướm lại muốn xổ lồng thêm một lần nữa.

"Cái này thì hơi sến rồi đấy, dù sao thì lần tới nếu có thể hãy mua cho mình một ly lemon shake vị chanh dây của Starbucks nhé. Cảm ơn rất nhiều." Seulgi bĩu môi khi nhìn vào tờ ghi chú mà Wendy đã đính kìm với ly cà phê.

"Cậu có muốn mình cũng gửi kèm một tờ ghi chú đại khái như thế này không?"

Seulgi ngay tắp lự lắc đầu.

"Ừm, quay trở lại với chị, Joohyun, hay Irene, em thích Joohyun hơn, nên em sẽ gọi như thế, à, chị Joohyun, nếu chiều nay chị rảnh, mình đi ăn không?" Wendy nói, "đương nhiên là nếu chị muốn như thế, em không ép buộc gì cả."

"Muốn!" Irene nhảy dựng lên ngay khi Wendy có ý định thối lui với lời đề nghị của chính em ấy.

Seulgi cười khinh khỉnh trước dáng vẻ thiếu nữ đang yêu của Irene, lần đầu tiên trong suốt mấy năm trời bọn họ quen biết, Irene lộ ra cái biểu cảm như người điên tình.

"Vậy em sẽ trở lại đây vào lúc Năm giờ nhé. Gặp chị sau." Wendy mỉm cười, nháy mắt một cái trước khi quay sang với Seulgi, "Nếu Năm giờ chiều nay cậu vẫn muốn một ly lemon shake vị chanh dây của Starbucks thì gật đầu, mình sẽ mang tới, coi như đáp lễ vì hôm đó ở quán của Joy, cậu đã không trở lại sớm hơn, để mình có thể tiếp cận với chị Joohyun."

Đương nhiên là Seulgi gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#wenrene