Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ khắc này, đứng ở cửa nhà mình tâm tình Shinichi có chút phức tạp. Cậu tự nhận không phải một người do dự, nhưng...... Sự vô tuyệt đối, đặc biệt là khi quyết định này có khả năng sẽ đối với sinh hoạt sau này của cậu tạo thành thay đổi nghiêng trời lệch đất, không thể nghịch chuyển.

Rũ mắt nhìn phía bàn tay nhỏ đang nắm chặt trên vạt áo cậu, bàn tay vốn nên non mềm trắng trẻo che kín vết sẹo. Kia từng vết đan xen vắt ngang với mu bàn tay hơi hơi trở nên trắng nhô lên, nhìn cũng không khiếp người, lại làm người ta trong lúc lơ đãng tâm sinh oán giận cùng thương tiếc......

Chủ nhân của bàn tay nhỏ đầy vết thương này, rốt cuộc đã trải qua chuyện đáng sợ như thế nào?

Theo bàn tay nhỏ hướng lên trên, có thể nhìn đến mũ che nắng màu nâu nhạt che trên đỉnh đầu, vành nón không rộng, lại đem đầu nhỏ che đậy đến kín mít.

Đứa bé trên người mặc một chiếc áo khoác dài quá đầu gối giống Shinichi, từ sau lưng nhìn, nghiễm nhiên chính là đồ đôi của cha con.

Không sai! Cha con.

Liền ở ngày hôm qua, Shinichi Kudo cậu đã thế đứa nhỏ này xử lý nguyên bộ thủ tục, giúp đứa bé nhập hộ tịch vào nhà Kudo.

Nói cách khác, từ nay về sau đứa nhỏ này chính là......con trai của cậu.

Con trai.....

Shinichi nhịn không được trừu trừu khóe miệng.

Nói thực ra, tuy rằng cậu đã 25 tuổi, trước nay lại không có suy xét quá chuyện có con càng không có làm tốt làm cha, gánh vác trọng trách làm cha.

Cho nên hiện tại, làm quần chúng ngươi khẳng định muốn hỏi, nếu cậu còn không có chuẩn bị sẵn sàng, như vậy đứa nhỏ này lại là chuyện gì xảy ra đâu?

Chuyện này kể ra cũng rất dài.

Toàn bộ sự kiện nguyên nhân gây ra còn muốn ngược dòng đến hơn hai tháng trước, Shinichi cùng Mori Ran, tiến sĩ Agasa cùng với đội thám tử nhí đáp máy bay đến một hòn đảo, đồng thời cũng là địa điểm du lịch nổi tiếng.

Thắng địa du lịch phong cảnh liền không cần lắm lời, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Shonochi là như thế nào nhận thức con trai cậu hiện tại.

Đều nói phàm là chỗ Shinichi cậu ở, hẳn đều có án mạng, kỳ án phát sinh.

Mà lúc này đây hành trình du lịch thắng cảnh đảo quốc tự nhiên cũng không thể ngoại lệ.

Ngày đó, một bên tản bộ một bên suy tư về một quyển án treo, suy nghĩ nhập tâm ở trong bất tri bất giác Shinichi liền đi xa.

Đợi cho hoàn hồn, trước mắt sâu thẳm, bên tai tiếng côn trùng chói tai bên cạnh, hắn đã đi sâu vào trong rừng.

Nhớ đến nhân viên khách sạn có nhắc nhở, khu rừng này chỗ sâu trong ngẫu nhiên có dã thú lui tới, Shinichi liền tính toán đi trở về.

Lúc này, một trận tiếng khóc thấp thấp đứt quãng truyền đến, như là hấp hối ấu thú kêu to, lại như là tiếng trẻ con khóc nức nở, mờ mờ ảo ảo, không rõ ràng lắm.

Shinichi bước chân trở về dừng lại một hồi, thăm dò nhìn về phía phát ra âm thanh nhìn nhìn, phát hiện trừ bỏ một mảnh sâu thẳm cái gì đều xem không rõ sau. Cậu hơi chần chờ một chút, sau đó theo tiếng đi qua.

Trước mắt một màn, thẳng đến thật lâu về sau đều thường xuyên sẽ xuất hiện trong trí nhớ của cậu. Bởi vì thật sự quá mức lệnh người chấn động, đối với sinh mệnh bất khuất chấn động!

Đó là một chiếc ô tô bị đâm tổn hại nghiêm trọng, bốn cái lốp xe không thấy ba cái, duy nhất dư lại một cái cũng lăn xuống ở một bên. Xe vặn vẹo nghiêm trọng biến hình, nói là hoàn toàn thay đổi đều không quá. Sở dĩ Shinichi còn có thể ở trước tiên phân biệt ra đây là một chiếc xe, thứ nhất này chiếc ô tô tuy rằng bị đâm tổn hại nghiêm trọng nhưng may mà không có có dấu hiệu nổ mạnh, vả lại bên trong xe còn có đồng hồ đo bị đâm cho rơi rớt tan tác cùng với tay lái vỡ thành ba khối

Bên trong xe, vị trí điều khiển cùng ghế phụ đều là huyết nhục mơ hồ hai luồng, từ hình thể cùng trên người tàn lưu quần áo ăn mặc mơ hồ có thể phân rõ ra hẳn là một nam một nữ, nhìn dáng vẻ đều đã chết đi đã lâu.

Chân chính làm Shinichi chấn động đến không thể miêu tả chính là cảnh tượng trên ghế sau, chỉ thấy một cậu bé nho nhỏ ước chừng ba bốn tuổi hài tử, bị ghế dựa vặn vẹo đè ép. Đứa trẻ vết thương đầy người, cả người tắm máu, lại bám riết không tha giãy giụa, dùng ngón tay ngắn ngủn nho nhỏ moi gãi cửa xe bị tạp hỏng. Máu  không được mà chảy, trên mặt đứa trẻ sớm đã không thấy nửa điểm huyết sắc. Đứa trẻ cũng không có nhận thấy được Shinichi tới gần, chỉ lo chính mình mở cửa xe, có lẽ mất máu quá nhiều mất máu đã làm ý thức hoảng hốt, chỉ còn lại bản năng cầu sinh.

Trong miệng phát ra âm thanh nức thu hút sự chú ý của Shinichi, lại theo thời gian từng chút từng chút trôi đi càng thêm suy yếu đê mê.

Shinichi hoàn toàn không biết đứa nhỏ này đã ở trong xe giãy giụa cầu sinh bao lâu, này đây tính toán vẫn là lấy giờ hoặc là...... Ngày?

Đương nhiên, trước mắt cậu cũng không có thời gian tới rối rắm mấy vấn đề không hề ý nghĩa này, dốc hết sức lực đem đứa trẻ cứu ra mới là đứng đắn.

Mà cậu cũng đúng là làm như vậy, trên thực tế khi phát hiện người trên ghế điều khiển cùng ghế phụ hai người đã chết, Shinichi cũng đã báo cảnh. Sau đó, liền bắt đầu áp dụng các biện pháp cấp cứu khẩn cấp.

Khi cảnh sát địa phương tới nơi, Shinichi thành công đem đứa trẻ từ chiếc ô tô hoàn toàn báo hỏng an toàn ôm ra tới.

Đứa trẻ trong ngực vì mất máu quá nhiều mà cả người lạnh lẽo, lại bướng bỉnh mà mở to hai mắt, cho dù trong cặp mắt kia hoàn toàn không có thần thái chỉ có hỗn độn hoang mang.

Shinichi kỳ thật cũng không am hiểu chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng mà lúc này đây khi tầm mắt cậu chạm đến đôi mắt ảm đạm của đứa trẻ trong lòng ngực tâm dường như bị xúc động, vô cớ nhũn ra.

"Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ......" Cậu nhìn chăm chú hai mắt đứa trẻ, từng tiếng trấn an, "Anh, nổi tiếng Shinichi Kudo chính là rất lợi hại, hiện tại anh đã cứu em, em đã không có việc gì." Dụ hống.

Đứa trẻ lại tựa đối quanh mình không hề cảm giác, hãy còn đắm chìm ở bản năng cầu sinh. Sờ không đến cửa xe ngắn ngủn ngón tay ở trên không căng chặt thành trảo, vô ý thức mà làm ra động tác moi mở cửa xe.

Shinichi lại kiên nhẫn mà lặp lại lời nố trấn an.

Dần dần, dần dần, cùng với giọng thanh niên réo rắt nhu hòa, đôi mắt ảm đạm nổi lên gợn sóng, nhanh nhạy sáng rọi tinh tinh điểm điểm thoáng hiện.

Khi nhân viên cứu hộ vội vàng đuổi đến đem đứa trẻ ôm đi, đã thần trí thanh minh không có giãy giụa cũng không có khóc nháo, chỉ dùng một đôi bày biện ra màu đen phát la, thẳng lăng lăng không xê dịch mà nhìn chằm chằm Shinichi......

(Tác giả có lời muốn nói: Về sau chính là như vậy ngắn ngủn một chương hình thức, nhưng là đổi mới tần suất sẽ biến nhiều.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro