Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà bây giờ hoàng tử bé rốt cuộc đã tìm được báu vật duy nhất để đón về cung điện của mình.

Vương Nhất Bác thất thần nhìn vết sẹo trên vành tai ba ba. Hắn nhớ lại ngày đó ba ba che chở hắn đi thật xa, pháo đốt bay sát mặt họ, ba ba ôm chặt hắn vào ngực.

Ba ba luôn dũng cảm như thế, dường như cái gì cũng không sợ. Hắn cũng rất dũng cảm, chỉ cần có ba ba ở đây thì hắn chẳng sợ gì cả.

Đã là chuyện mười mấy năm trước nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhớ hết sức rõ ràng.

Lần trước khám sức khỏe tổng quát bác sĩ đã nói may là thính lực không bị ảnh hưởng, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Vương Nhất Bác nhìn một hồi lại bất giác vươn tay sờ nhẹ lên vết sẹo dữ tợn kia: "Đau không?"

Tiêu Chiến đang ngồi xếp bằng trong bồn tắm nghịch nước. Hai tay bịt kín lỗ xả nước của bể tắm, dòng nước liền tràn vào lòng bàn tay y. Buông tay ra bong bóng lại nổi lên ùng ục. Y cứ thế bịt lại rồi buông ra, một mình chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Bất ngờ bị Vương Nhất Bác nắm vành tai, Tiêu Chiến giật mình sợ hãi. Thật ra y hơi sợ ông chủ nhỏ, nói thế cũng không đúng, y luôn sợ người giàu, ông chủ nhỏ lại là người giàu có rất nhiều tiền.

Y không dám tránh, quay đầu rụt rè nhìn ông chủ nhỏ thì thào: "Không đau, chỉ là, chỉ là anh sờ làm tôi ngứa quá......" Nói xong vành tai đỏ bừng lan xuống tận cổ.

Vương Nhất Bác thấy vành tai y dần biến thành màu hồng phấn thì hốt hoảng cúi đầu, thế là ánh mắt lại vô tình rơi xuống "tiểu ba ba" của cha hắn. "Tiểu ba ba" này nhìn cũng yếu đuối dễ bắt nạt như cha hắn vậy, rũ xuống mềm oặt, bị nước nóng lăn tăn vỗ về.

Nói thật lúc đầu Vương Nhất Bác cũng không muốn giúp cha hắn tắm rửa, mỗi ngày chỉ xả nước vào bồn tắm rồi liền ra ngoài. Sau đó bác sĩ nói nếu tắm không kỹ thì tắm thuốc sẽ không mang lại hiệu quả, vì vậy hắn mới quyết định ra tay giúp đỡ.

Là một gay, một gay hai mươi tuổi khí huyết sôi trào, một gay hai mươi tuổi khí huyết sôi trào lại chưa nếm trái cấm...... Mặc dù ngày nào cũng gặp, ngày nào cũng thấy nhưng Vương Nhất Bác vẫn rất khó bình tâm tĩnh khí để đối mặt với hình ảnh đầy kích thích này.

Hắn đứng phắt dậy giật một cái khăn lông khô, thẹn quá hóa giận trùm lên đỉnh đầu cha hắn: "Tắm xong thì mau mặc đồ vào đi!"

Tiêu Chiến xốc khăn lên, thở dài nhìn theo ông chủ nhỏ đẩy cửa đi ra như muốn chạy trốn. Y cảm thấy ông chủ nhỏ thật kỳ quái, sao mỗi ngày tắm rửa đều tức giận chứ? Mà tức giận thì tức giận đi, sao còn đỏ mặt nữa?

***

Vương Nhất Bác ngồi trước bàn xem văn kiện, một lát sau nghe thấy tiếng bước chân của cha hắn từ xa tới gần rồi dừng ở cửa thư phòng.

Khóe mắt Vương Nhất Bác liếc thấy Tiêu Chiến giống như mèo con thò ra nửa cái đầu nhìn lén hắn, hắn ngẩng lên thì nửa cái đầu kia lập tức rụt lại, hai móng vuốt còn bám vào khung cửa. Vương Nhất Bác cứ thế nhìn chằm chằm ra cửa, Tiêu Chiến nhịn không nổi lại thò ra nửa cái đầu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Vương Nhất Bác hắng giọng một cái: "Vào đi, đứng ngoài cửa làm gì."

Tiêu Chiến ồ một tiếng rồi đi tới cạnh bàn làm việc.

Buổi chiều Vương Nhất Bác đến công ty một chuyến, gọi gia sư dạy kèm tới dạy cha hắn viết chữ. Khi hắn tan tầm trở về thì gia sư nói Tiểu Ái học được từ một đến năm, đã biết viết rồi.

Vương Nhất Bác lật ra trang trắng phía sau văn kiện: "Chiều nay học viết chữ rồi phải không? Ngồi đây viết cho tôi xem nào."

Thật ra ý hắn là kéo ghế tới ngồi bên cạnh. Nhưng Tiêu Chiến không hiểu, nhìn hắn rồi lại nhìn mình, xoa tay ngượng ngùng nói: "Không được đâu!"

Vương Nhất Bác có chút không hiểu: "Có gì mà không được? Lại đây ngồi viết cho tôi xem."

"Được thôi." Tiêu Chiến lề mề đi đến trước mặt ông chủ nhỏ, hít sâu một hơi rồi ngồi lên đùi hắn.

Tiêu Chiến rất khẩn trương, nói là ngồi nhưng thật ra chỉ ngồi một nửa vì y không dám đè nặng lên đùi ông chủ nhỏ. Vương Nhất Bác sợ y ngồi bấp bênh sẽ bị ngã nên vội vàng đưa tay ôm eo giữ y ngồi vững lại.

Ôm xong trong đầu lập tức nổ tung: Tư thế quái đản gì đây......

Tiêu Chiến không biết hắn đang nghĩ gì, cầm bút máy trên bàn bắt đầu ngoan ngoãn viết chữ.

Chờ y vắt óc viết xong thì toàn thân Vương Nhất Bác đã nóng lên, cả người sắp chín tới nơi.

Tiêu Chiến vẽ trên giấy rất nhiều vạch ngang, Vương Nhất Bác hỏi y đây là gì.

Tiêu Chiến chỉ vào một vạch nói là một, hai vạch là hai, ba vạch là ba, bốn vạch là bốn, năm vạch là năm.

Vương Nhất Bác gạch chéo hai chữ phía sau rồi viết chữ đúng bên cạnh: "Không phải viết như vậy đâu."

Tiêu Chiến vô thức cọ qua cọ lại trên đùi hắn, Vương Nhất Bác khó tránh khỏi tâm tư hỗn loạn, viết xong "bốn" và "năm" lại viết ba chữ to bên cạnh: "Đây là tên anh, Tiêu Chiến. Bắt chước viết đi, viết xong mới được đi ngủ." Nói xong Vương Nhất Bác liền chạy vội đi tắm.

"Hả?" Tiêu Chiến choáng váng, ông chủ nhỏ là ma quỷ sao?

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn ba chữ kia ngây ngốc nửa ngày, sau đó cầm bút bắt đầu hí hoáy vẽ lên giấy, nhìn một cái, vẽ một nét, nhìn một cái, vẽ một nét.

Ghế của ông chủ nhỏ thật mềm, ngồi thật thoải mái, vừa đặt mông lên đã buồn ngủ. Không được, còn chưa học viết tên xong, không được ngủ, không được ngủ, không được......

Khi Vương Nhất Bác trở lại thì đã thấy cha hắn gục xuống bàn ngủ say sưa, hắn nâng đầu y lên rồi rút ra tờ giấy phía dưới.

Trên giấy là ba chữ "Tiểu Thụ" to đùng, nét chữ xiêu vẹo lại còn bẩn, chỗ này một vết mực, chỗ kia một chấm đen. Cha hắn ngủ áp mặt lên chữ cuối cùng nên nửa bên mặt in một chữ "Thụ" cực to......

(Chữ Ái (爱) khá giống chữ Thụ (受) nên Tiêu Chiến mới viết nhầm) (truyện gốc bạn thụ tên Tiểu Ái)

***

Vương Nhất Bác ôm ba ba về phòng ngủ rồi lau sạch vết mực trên mặt y. Tiêu Chiến vừa nằm lên giường liền đưa tay ôm gấu nhỏ vào lòng.

Gấu này do Vương Nhất Bác nhờ người làm theo yêu cầu, hắn cố gắng nhớ lại hình dạng gấu bông lúc nhỏ của mình, còn cố ý dặn may cúc áo thay vào một con mắt và cánh tay mới khâu lại. Hắn đưa gấu nhỏ cho ba ba, như vậy ba ba sẽ không cả ngày đòi ra ngoài nữa.

Ban đầu trong lòng Vương Nhất Bác cũng không dám chắc, sợ ba ba vừa liếc mắt sẽ nhận ra đó là đồ giả. Cũng may ba ba nhanh chóng nhận lấy, mỗi ngày đều đắp kín chăn cho gấu nhỏ rồi ôm nó ngủ chung.

Đến giờ Vương Nhất Bác mới thấy hối hận vì đem con gấu này về......

Hắn chờ ba ba ngủ say rồi kéo gấu nhỏ từ trong ngực ba ba ném tới cuối giường, sau đó mặt dày mày dạn chui vào chỗ trống kia.

Nhưng Vương Nhất Bác không biết kỳ thật ngay từ đầu cha hắn đã nhận ra đây không phải là gấu nhỏ trước kia của mình. Gấu nhỏ vừa xấu vừa cũ chứ không mới như cái này, cũng không đẹp như vậy.

Y khổ sở nghĩ ông chủ nhỏ lợi hại đến thế mà cũng không tìm được, vậy gấu nhỏ của y chắc sẽ không bao giờ trở về nữa, giống như bé cưng vậy.

Nhưng ông chủ nhỏ rất tốt, y không thể làm ông chủ nhỏ buồn lòng.

Thế là y ôm gấu nhỏ xa lạ kia rồi nói cám ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nước