Chương 5 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

p,s: tại fic ế qá nên mình ém. mong mấy bạn thông cảm nha ^^

Qua mười giờ tối, Sooyeon rút cuộc làm cho con ngủ, nhìn khuôn mặt con còn vương nước mắt, lòng cô đau như cắt, trăm ngàn lần không tưởng tượng nổi con dám phản kháng lại cha, nguyên nhân lại là để giữ cô lại.

Nếu có khả năng, cô muốn cho con một tuổi thơ vui vẻ, gia đình hạnh phúc, nhưng hiện tại kết cục là đã ly hôn, cô không có khả năng làm được, chỉ có thể thăm con nhiều một chút, quan tâm nhiều một chút.

Xác định Chan Min ngủ say, cô vừa đi khỏi phòng được vài bước chân, liền thấy Jiyeon đứng ở ngay hành lang, cô sợ tới mức lùi lại hai bước, thiếu chút nữa đâm vào tường.

- Vội vàng cái gì? - nó nắm bả vai cô, làm cho gáy của cô không đập vào tường.

- Tôi đưa cô về. - Hơi ấm truyền theo ngón tay nó, làm cô khẩn trương hơn gấp trăm lần, lắp bắp nói

- Không… không cần.

Nói là trở về, hôm qua cũng chính là cô tự về, vì sao hôm nay nó lại muốn đưa cô đây.

- Tôi đi lấy xe. - Nó căn bản không cần hỏi ý kiến cô, mà đối với cô đó là ý chỉ.

Không đánh lại được tác phong áp chế của nó, cô chỉ là ngoan ngoãn ngồi lên xe của nó, xem ra thời gian ba tháng mọi thứ không thay đổi được nhiều cho lắm, vẫn là nó bá đạo còn cô thì vẫn là yếu đuối.

Giống như đêm nay, nhìn nó trách cứ con, cô lại bất lực, tình huống này chỉ sợ là một năm trôi qua thì vẫn cứ giống y như thế đi.

Ngồi trên xe, cô bỗng nhiên phát hiện ra một điều mới mẻ, trước khi ly hôn bọn họ dù có đi ra ngoài đều có lái xe riêng, đây hình như là lần đầu tiên nó lái xe đưa cô. Bên trong xe cũng chỉ có hai người, cảm giác phá lệ thân mật cũng có chút gì đó không đúng.

Cô trộm nhìn nó vài lần, giống như trước kia khi nó là gia sư của cô, cô vẫn thường lén nhìn khuôn mặt nghiêng của nó, cho dù không nói một điều gì, cũng như lúc trước làm cho cô lặng lẽ động tâm.

- Cô ở chỗ nào? - nó hỏi giống như một người xa lạ bình thường.

Cô nói cho nó địa chỉ, nó lại hỏi:

- Là nhà cha mẹ cô để lại".

- Không, là phòng một người bạn tôi thuê cho. - Cô không nghĩ đến sẽ dùng tới di sản của cha mẹ, những thứ đó vốn không phải của cô kiếm được, sau này cô sẽ đem một nửa đưa cho con, một nửa giao cho các tổ chức từ thiện.

- Cô cũng có bạn sao? - Jiyeon nhướn mi hỏi, còn chưa tốt nghiệp trung học cô đã cùng nó đính hôn, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp kết hôn, mỗi ngày đều canh giữ ở trong nhà, nó chưa bao giờ thấy qua cô có bạn.

Nó có thể khinh thường cô như vậy? Áp chế bất mãn trong lòng, cô cố gắng bình tĩnh mà chống đỡ.

- Em có người bạn học hồi học trung học, nủa năm rồi mới gặp lại.

- Nam hay nữ? - Nó lập tức truy vấn, lúc nói xong chính mình cũng thấy có chút ngạc nhiên, nó cần phải hỏi cô nhiều như vậy làm gì?

- Nữ. - kỳ quái, tự dưng lại hỏi đến cái vấn đề này? Cô nhịn không được nhắc nhở nó  - Lúc em học trung học là ở trường nữ sinh.

- Ồ - nó căn bản không nhớ là hồi trung học cô học trường nào, nó chỉ nghĩ người bạn học kia của cô có ý đồ gì?

- Cô ấy rất tốt với em, còn giới thiệu em đi làm.

- Đi làm, cô thiếu tiền dùng à? - hai con ngươi đen sẫm của nó mở to một chút, khó có thể tưởng tượng được loại thiên kim tiểu thư như cô sẽ đi làm, mấy năm trôi qua ngay cả xuống bếp cô cũng chưa từng, có điều tối hôm qua thật đặc biệt, chè bánh trôi đậu đỏ của cô nấu rất ngon.

- Không phải vì tiền, là em muốn làm chút việc thôi, không nghĩ sống những ngày nhàm chán.

Sự kinh ngạc đối với nó chỉ có tăng chứ không giảm, như thế nào cô lại không chỉ là cái bình hoa, cư nhiên có thể có cảm giác, nó tự hỏi. Nó vốn là đang tự hỏi vấn đề "thân thể" chính mình, bây giờ thật ra đối với nó lại thấy có vẻ hứng thú với "tâm linh" của cô.

Người phụ nữ giỏi mưu kế này sẽ đổi tính thật sao? Không chỉ đi thuê phòng để ở, lại còn đi làm, sống một mình, cứ như thế mà buông tha cho thân phận Park phu nhân, lúc trước không phải cô hao hêt tâm lực mới đạt được sao? Im lặng một hồi, nó mới lại mở miệng

- Làm ở công ty nào?

- Công ty đó rất nhỏ, chắc unnie chưa nghe qua.

- Nói tôi nghe. - nó thật sự rất kiên trì, nó cũng không muốn cho cô đi vào cái công ty quái quỉ gì, nếu xảy ra chuyện gì, mặt mũi Park gia không biết dấu vào đâu.

- Công ty thiết kế Oh.

Nó âm thầm ghi nhớ cái tên này, ngày mai sai trợ lý lập tức đi điều tra, xác định là công ty chính phái mới có thể để cô tiếp tục đi làm. Nó cũng không biết đây có phải là ý nghĩ bảo hộ gia đình hay không, tóm lại nó không muốn cô xảy ra vấn đề gì.

- Đúng rồi, em còn đăng ký học đại học tại chức, em nghĩ tiếp tục học lên - không biết sao lại làm vậy, cô chính là muốn nói cho nó nghe chuyện này, có thể chứng minh một chút ý tứ hàm xúc của cô, cho nó biết cô không phải là cô của ngày xưa.

Quả nhiên, nó càng lấy ánh mắt không thể tin được nhìn về phía cô, yên lặng một chút lâu rồi mới mở miệng - Cô đã thay đổi không ít.

- Mỗi người đều đã thay đổi. - Không khí bên trong xe rất quái lạ, cô nhìn trộm nó vài lần, không nhìn ra được nó đang suy nghĩ gì, rõ rang đã ly hôn rồi, cô lại còn có ý nghĩ về nó, chẳng phải đi một vòng lại về chỗ cũ sao? Không có nửa điểm tiến bộ.

Jiyeon mắt nhìn thẳng phía trước, thoạt nhìn như là đang chú tâm điều khiển xe, chỉ có nó mới biết, nỗi lòng của nó đang rối lên, không ngừng nghĩ về sự thay đổi của cô, cô thực sự đã thay đổi sao? Cho nên đối với nó không có ý nghĩ lại muốn làm Park phu nhân, đối với nó không cần cầu gì, cũng không hề có cảm giác?

Các loại tâm tư trong xe cứ thể diễn ra, xe đã chạy đến trước của tòa nhà, cô vội nói - Dừng ở đây là được rồi, cảm ơn unnie đã đưa em về, quay về nhớ lái xe cẩn thận.

Cô nói mấy câu khách sáo, tự mình mở của xe bước xuống, nghĩ rằng buổi tối nay đến đây là kết thúc.

Jiyeon cũng bước xuống xe, nhìn quanh bốn phía kiểm tra, may mắn đây là tòa nhà an ninh đảm bảo, ở đây sống một mình có thể coi như an toàn.

- Chờ một chút! - nó giữ chặt tay cô, thật ra cũng không biết là muốn nói gì.

- Có chuyện gì sao? - cô quay đầu lại hỏi, trong lòng hổi hộp, có lẽ cô vẫn là chờ mong điều gì?

- Cảm ơn cô đã chiếu cố Chan Min. - nó rút cuộc nghĩ ra một đề tài, một vấn đề an toàn để nói, cũng là đề tài của bọn họ trước đó.

- Em là mẹ thằng bé, đây là điều đương nhiên thôi. - Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào mũi giầy, bỗng nhiên ngẩng đầu, lấy hết can đảm cố gắng nói - Mong unnie, đối với con thả lỏng một chút, là cho con có một tuổi thơ vui vẻ, được không?

Đôi mắt của cô… nguyên bản là trong suốt vậy sao? Đèn đường thật ra cũng không phải thật sáng lắm, nhưng ánh mắt của cô linh động là cho người ta mê mẩn, Jiyeon trong lòng ngẩn ra, rốt cục trả lời một câu - Tôi sẽ để ý.

Nói ra cũng kỳ quái, thời điểm bọn họ còn làm vợ chồng, số lần nói chuyện cộng lại của một tháng cũng không nhiều bằng buổi tối hôm nay. Bây giờ hai người không có quan hệ gì, ngược lại có thể cùng nhau nói chuyện bình thường, chuyện này thật đáng châm chọc làm sao?

Có lẽ sau khi ly hôn còn có thể làm bạn bè sao? Trước khi kết hôn cô đã dùng hết thủ đoạn để trở thành vợ của Jiyeon, nhưng sau bảy năm trôi qua cô đã chịu sự lạnh nhạt của nó đủ rồi, có lẽ nó nên đổi góc độ suy nghĩ lại, cô cũng không phải người phụ nữ có tâm địa rắn rết độc ác, nó cần gì phải ép người quá đáng.

- Cảm ơn unnie. - cô mỉm cười đứng lên, mềm mại như cánh hoa, mắt nó lại một trận choáng váng.

- Tôi là cha thằng bé, điều này là đương nhiên. - nó dùng lời nói vừa rồi của cô để trả lời, đồng thời nhớ đến cái bắt tay đầu tiên của họ nhiều năm trước về trước. Ngày đó là sinh nhật mười tám tuổi của cô, nguyện vọng của cô cũng chỉ là muốn bắt tay nó một cái, mà bây giờ cô còn có nguyện vọng ấy không?

- Như vậy… cũng khuya rồi, unnie lái xe cẩn thận một chút. - cô thu lại tay nét mặt không thay đổi  - ngủ ngon.

- Ngủ ngon. - nó nhìn theo đến lúc khuất sau cửa, nó cũng phải đi thôi, nhưng có một sức mạnh kỳ diệu nào đó, làm cho nó thật lâu không muốn rời đi.

Khi nó ngồi vào trong xe, cũng là lúc đưa ra quyết định, thời điểm nên hành động, nó sẽ không để chính mình phải bó tay sầu não, đấy không phải là tác phong của Park Jiyeon!

Ngày hôm sau, Sooyeon đến công ty sớm hơn so với bình thường, bởi gì hôm qua đã xin nghỉ một ngày, cô không muốn làm công việc chậm chễ.

Taecyeon vừa nhìn thấy cô liền hỏi:

- Con của cô đã khá hơn chút nào chưa?

- Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn quản lý.

- Vậy là tốt rồi, tinh thần thoải mái hơn, hôm nay lượng công việc cũng không ít.

- Xin quản lý cứ giao việc đi! - Sooyeon nắm chặt bàn tay nhỏ, một mực nóng lòng muốn thử.

Taecyeon sảng khoái cười to

- Dược, mỗi người đều có cương vị riêng, bắt đầu tác chiến.

Cả một buổi sáng bận rộn trôi qua, thời gian cơm trưa mới thả lỏng một chút, Sooyeon ăn xong cơm hộp của mình, đến phòng trà nước rửa. Một lát sau, cô nhìn trong gương thấy có hai nữ đồng nghiệp đi vào, công ty chỉ có ba người là nhân viên nữ, không biết nhau cũng khó, có điều hai người đó vào làm trước, thân thiết nhau thì không nói làm gì, cố ý vô tình xa lánh Sooyeon.

Một nữ đồng sự đầu tiên mở miệng

- Nhìn không ra cô cũng thật là ghê gớm.

- Gì? - Sooyeon ngơ ngác một lúc, nhìn trái nhìn phải không thấy có người khác, cho nên người mà họ đang nói với là cô?

- Là phụ nữ đã ly hôn, có con nhỏ, còn có thể lấy được tình cảm của quản lý, tôi thật là bội phục cô . - Nữ đồng nghiệp thứ hai ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lại mỉa mai.

- Tôi cùng quản lý? - Sooyeon trợn tròn mắt, nghĩ rằng công ty chỉ có một quản lý, họ là đang nói Ok Taecyeon?

Nữ đồng nghiệp thứ nhất ra vẻ tốt bụng

- Chúng tôi không có ý kiến, dù sao quản lý vẫn là độc thân, cô cũng là người tự do, chẳng qua trong công ty nên chú ý một chút, miễn cho mọi người có đề tài để bàn tán.

Đúng vậy! Vụng trộm đến cũng vó vẻ kích thích, ha ha ~~.

Bỏ lại tiếng cười chói tai, hai người quay đi, Sooyeon một mình đứng trước bồn rửa tay, cả người giống như tượng đá, cô thật không dám tin tưởng, ở trong mắt mọi người cô và quản lý lại có quan hệ mờ ám gì?

Làm sao bây giờ? Điều này, cô phải làm sao mới tốt đây? Quản lý đối với cô rất chiếu cố, cô không nghỉ bởi vậy mà lại bất hòa với anh ta, nhưng không để rơi ra khoảng cách trong lời nói, chỉ sợ làm cho người ta thêm bình luận, cô thật sự không hiểu, con người với nhau sao lại trở thành phức tạp như vậy? Sáu giờ chiều.

Taecyeon đi đến trước bàn của Sooyeon, ngữ điệu vẫn khoái trá như bình thường

- Tan tầm thôi, không cần cố gắng như vậy, tài liệu không có đuổi theo cô, mai làm lại tiếp tục làm.

- vâng - Sooyeon gật đầu, không hiểu được có phải là ảo giác của cô hay không, những đồng nghiệp đang chuẩn bị tan tầm đều vểnh tai lên nghe.

- Cô nói mời tôi ăn cơm, vậy hôm nay thế nào?

- A… tôi… con tôi đang cảm mạo chưa khỏe lắm. - Sooyeon cúi đầu né tránh tầm mắt anh, bởi vì lời ra tiếng vào của các nữ đồng sự, làm cho cô lùi bước, cho dù cô tự nhận trong sạch, cũng không nghĩ mọi người tin là thật.

- Không sao đâu, vậy lần sau đi! - Taecyeon vẫn là sảng khoái cười, lại ẩn ẩn mang một chút mất mát, chính anh cũng không nói nên lời nguyên nhân.

- Vâng… quản lý gặp lại sau. - cô cúi đầu đi ra cửa công ty, cảm thấy mình thật là yếu đuối, vừa mới vì ánh mắt bên ngoài nhìn vào, phụ lại lòng tốt của quản lý, cô thấy mình thật vô dụng.

Cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ vẫn đề này, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy ngay Jiyeon cùng chiếc xe mới của anh ta, cô mở to mắt, nghĩ rằng chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nều không sao nó lại tìm đến tận cửa?

- Chan Min làm sao vậy? Có phải lại bị sốt hay không?

- Lên xe nói sau. - nó sợ cô không chịu lên xe, không trả lời trước.

Jiyeon thay cô mở cửa xe, cô không có nghi ngờ nó, ngồi lên xe thắt dây an toàn lại, lo lắng hỏi

- Thằng bé uống thuốc chưa? Có muốn gọi bác sĩ đến xem?

Jiyeon vẫn bình tĩnh nhìn phía trước, giọng nói bình thản, kỳ thật có chút chột dạ

- Con không có việc gì, hôm nay buổi sáng phải đến trường học, buổi tối còn phải học tiếng anh.

Thật sự không có việc gì? Thật tốt quá! - cô nhẹ nhõm thở ra một hơi dài, lập tức lại nảy lên càng đậm mê hoặc - Vậy xin hỏi… unnie tìm em có chuyện gì?

Đến giờ cơm chiều rồi, tôi chọn chỗ - công việc như núi bị nó bỏ lại một bên, tiếp khách xã giao cũng bỏ lại sau, hôm nay nó nhất định phải nhìn thấy cô, tối hôm qua nó lại mất ngủ, nếu còn như vậy nữa thực sự xảy ra vấn đề.

- A? - cô chỉ ngây ngốc há mồm, đương nhiên là cô biết đã đến giờ cơm chiều, nhưng mà như thế thì làm sao?

Bọn họ trừ bỏ từng kết hôn đương nhiên là từng ăn cơm chung, bảy năm nhiều như vậy đều là tự ăn, cho tới bây giờ cũng không cần cùng nhau ăn cơm! Đừng nói gì đến nhà hàng ăn, nó căn bản không đưa cô ra ngoài bao giới thiệu, hôm nay chuyện gì đã xảy ra?

- Chúng ta… sẽ cùng nhau ăn cơm?

- Nói chuyện của Chan Min, cô ngày hôm qua không phải nói với tôi đối với con thả lỏng một chút? nó đã sớm chuẩn bị tốt cái cớ, cô thương con như vậy, nhất định sẽ đồng ý, tuy rằng nó làm như vậy là có điểm gian trá, dù sao so với cô từng đối với nó, cũng không tính làm gì.

- Vậy.... - có lẽ sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn bè, cô khuyên chính mình nên có chút thoải mái, đừng có một chút lại khẩn trương như đòi mạng, xã hội này sau khi ly hôn cũng không đáng kể chút nào đi?

Xe chạy đến trước "khách sạn Park" , cô không khỏi cứng họng, đây là sản nghiệp trên danh nghĩa của "tập đoàn ngân hàng Park", là điểm hội tụ các nhân vật nổi tiếng thường xuyên lui đến, năm đó lễ kêt hôn của bọn họ cũng là ở đây.

Nhưng mà cô làm vợ anh, cũng không có một lần bước nửa bước chân vào khách sạn này, ngoài việc Jiyeon chưa từng mang cô tới, chính cô cũng không có ý nghĩ trở lại chỗ cũ, nhớ lại tình cảnh bọn họ kết hôn ngày đó.

Cuộc sống thật là nhiều điều trào phúng, ngay lúc bọn họ sau khi ly hôn, ngược lại lại bước đi ở nơi đã từng kết hôn.

Hai người xuống xe một chút, quản lý khách sạn tiến lên tiếp đón, cung kính cúi đầu nói: Hoan nghênh chủ tịch, hoan nghênh phu nhân.

- Tôi không phải là phu nhân…

Lời của cô bị Jiyeon đánh gãy, nó trực tiếp hỏi quản lý

- Hẳn là đã chuẩn bị tốt rồi chứ?

- Đúng vậy, xin mời đi theo tôi. - quản lý đẫn bọn họ đi tới thang máy, đi vào nhà ăn ở tầng bảy, ghế lô cho khách quý đã được chuẩn bị từ trước, hoa tươi, nến và đàn violon đều đang chờ đợi khách quí.

Bày ra lớn như vậy? Sooyeon được một trận kinh ngạc, không thể hiểu Jiyeon đang suy nghĩ cái gì? Hai người bàn chuyện giáo dục con, có cần thiết phải thắp nến lung linh như vậy không? Không khí nơi này là sao chứ?

- Mang đồ ăn ra đi! - sau khi ngồi xuống, Jiyeon phân phó quản lý, dáng vẻ rất tự nhiên.

Từng món ăn được đưa lên bàn, Sooyeon cũng đã một thời gian chưa ăn tới những món ăn cao cấp này. Thời gian bắt đầu sống độc lập, cô bắt đầu học vào bếp, phát hiện nấu nướng cũng là một thú vui, thậm chí cảm giác được có chút thành công.

Đối với mấy hưởng thụ này, cô cũng không có lưu luyến gì nhiều, nếu như sang trọng xa xỉ chỉ từng ngày buồn chán trôi qua, còn không bằng cuộc sống bình thường mà sống thực sự.

- Ăn nhiều một chút, cô gầy đi nhiều. - nó nhìn cô ăn không nhiều lắm, thế là tại sao? Nó không muốn cô tiếp tục gầy đi.

Nó đang quan tâm đến cô sao? Cô bỗng sửng sốt, ngược lại buông dao nĩa xuống, không biết phản ứng thế nào.

- Không ăn no như thế nào lấy sức để bàn chuyện con cái?

Nó nói cũng có lý, ngoài việc ăn cơm ở ngoài ra, chuyện mà bọn họ có thể nói cũng chỉ có thể là chuyện xung quanh vấn đề con cái, cô thật sự vui sướng vì nó có thể nghe ý kiến của cô, đấy giống như là núi băng tuyết tan, thế giới hòa bình, thần yêu người phàm.

Từ lúc hai người quen biết nhau tới nay, hình như đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò? Đừng choáng váng, cô tự thấy buồn cười với ý nghĩ của chính mình, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Jiyeon có thể dễ dàng thay đổi, thì nó còn là Park Jiyeon sao?

Chỉ là không khí như thế này thật bình thản, thậm chí còn thấy ấm áp, cô nhịn không được rơi vào mộng mơ con gái, có lẽ sẽ có một ngày như vậy… sẽ có một ngày nó như vậy để ý một chút đến cô.

- Ăn no rồi?

- Vâng. - Sooyeon gật đầu, Jiyeon gọi quản lý hỏi mấy câu, xác định yêu cầu bây giờ có thể làm được. Tuy là nhất thời nổi lòng tham, nhưng nó là chủ khách sạn này, muốn thế nào đều được cả.

Đối với bữa ăn hai giờ này, nó càng lúc càng đứng ngồi không yên, tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thật ra nó đã muốn sắp nổ tung. Nó có cố thế nào đối với chính mình phủ nhận cũng vô dụng, sự thật chứng minh nó đối với cô có mãnh liệt khát vọng, mặc kệ cô có thủ đoạn bao nhiêu cũng không quan trọng, hoặc là cô đã muốn không cần nó, tóm lại nó muốn cô, ý nghĩ chỉ mong mau chóng hòa tan.

Sooyeon trở lại phía cửa ghế lô, thấy chồng trước đã đứng ở đó

- đi thôi!

Cô đi theo sự hộ tống của nó, hai người đi vào thang máy, cô vốn tưởng rằng đi xuống dưới tầng trệt, không nghĩ đến thang máy lại hướng thẳng lên trên, cô trừng mắt nhìn hỏi

- Chúng ta đang đi đâu đây?

- Đến rồi sẽ biết!

Cách nói của nó làm cô một trận run rẩy, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, bình thường sau khi cơm nước xong có lẽ là có một đêm xuân. Nhưng cô không thể tiếp thu điều này vì chẳng có gì giữa bọn họ cả, bởi vì bọn họ cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương mà.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, hóa ra là phòng tổng thống, Jiyeon vừa rồi là giao cho quản lý làm việc này.

Có lẽ là thói quen nhiều năm, có lẽ là tâm lý chướng ngại nào đó, nó đối với vợ trước lại có phản ứng, vừa rồi lúc ở bàn ăn, nó tưởng thiếu chút nữa là đứng dậy, kêu mấy người phục vụ lập tức cút hết, trực tiếp ở trên bàn có ngay được cô.

Nó đợi lại chờ, hàn huyên lại tán gẫu, thật vất vả đợi đến lúc cô ăn no, lúc nay nên đổi nó ăn no nê.

Nó lấy thẻ từ mở cửa, nhìn cô đứng bất động, vỗ vỗ bả vai cô, lời nói như mệnh lệnh

- Đi vào!.

- Đi vào làm cái gì? - cô không hề là cái cô gái ngốc nghếch, đương nhiên cô hiểu được ý tứ của nó, lúc này mà vào cửa chắc chắn gặp chuyện không hay! Sự việc này cô không thể tin được, cũng không thể trốn tránh được sự thật trước mắt, Jiyeon thật sự muốn cùng cô làm cái chuyện kia…

Nó nhìn cô, đơn giản nói ngang ngạnh

- Cô còn muốn nhìn thấy Chan Min sao?

- Đương nhiên muốn, sao anh lại hỏi vậy?

- Vậy nghe lời đi! - nó không có kiên nhẫn đợi nữa, giữ chặt tay cô trực tiếp lôi vào phòng.

- Unnie… unnie dám dùng con để uy hiếp tôi sao? - cô ngây ngẩn cả người, khiếp sợ cùng phẫn nộ, bởi vì cô không tưởng tượng nổi, nó vì muốn cùng cô lên giường mà có thể dùng nhiều thủ đoạn như vậy? Vì sao? Cô đối với nó vẫn có lực hấp dẫn sao? Nếu chính là dục vọng, nó muốn tìm ai cũng được mà!

Cũng chỉ là trao đổi điều kiện thôi, với cô, tôi không cần phải dùng thủ đoạn uy hiếp. - lúc trước cô tùy tiện xông vào cuộc sống của nó, mạnh mẽ có được danh phận mình muốn, bây giờ cùng lắm nó chỉ cần cô một buổi tối mà thôi, so sánh với nhau hẳn là chẳng thấm vào đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro