Chương 3 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Quản lý, anh thật là lợi hại. - Sooyeon không khỏi mở to con mắt, sung bái nhìn anh.

Hơi men trong người làm cho hứng chí của Taecyeon tăng cao, bất tri bất giác nói xong hết cả truyện đời của mình.

- Haha, tôi chính là không có cái ưu điểm gì, chỉ là vùi đầu vào cái khổ mà làm thôi, không có gì.

Khen ngợi người khác nhiều, cô cũng thầm cảm thán

- Giống như tôi lại chả có gì tốt đẹp cả, sau khi tốt nghiệp trung học thì kết hôn sinh con, không có sở trường cũng chả có bằng cấp, làm cái gì cũng không xong…

Anh không quen nhìn cái dáng vẻ tự ti hối tiếc của cô.

- Tỉnh lại đi, muốn có sở trường thì học ngay tại công ty, muốn có bằng cấp thì lại tiếp tục đi học, đừng có viện cớ, từ giờ hãy bắt đầu cố gắng.

- Tôi… còn có thể tiếp tục học tập sao? - Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, hai mươi lăm tuổi đi học cảm thấy có gì đó thật khó.

- Bản thân đừng có e sợ, sẽ không có người khinh thường cô. - Anh vươn tay vỗ vào bả vai cô, không coi cô là phái nữ, lực quả thật là mạnh - Công ty có năm, sáu người bây giờ vẫn đi học tiếp, tôi sẽ tuyệt đối ủng hộ các người.

- Kia… - tuy rằng bả vai hơi đau, nhưng tâm trạng của cô thì quả thật là vui sướng - Tôi sẽ thử xem xem.

- Không sai, đúng là thế, tiếp tục uống! - Thấy chén rượu của anh trống rỗng, cô lại rót cho anh.

Nhìn động tác của đôi tay côm, anh có một cái nghi vấn - Đúng rồi, hỏi vấn đề này có một chút không hay, nhưng trước đây cô hẳn là một… thiên kim tiểu thư đi?

- Vì sao lại hỏi vậy, có phải vì biểu hiện của tôi vô dụng quá phải không? - Chén rượu bị cô rót tràn, nhanh chóng lấy giấy lau đi.

Không phải vì cô rót tràn, mà là cảm giác khí chất của cô.

- Thật ra… ba mẹ tôi cũng không còn trên đời, lúc kết hôn cho dù có là thiên kim tiểu thư thì cũng sẽ không có người nào đau xót tôi. - Hơn nữa từ khi ly hôn cô lại hoàn toàn cô đơn.

Dáng vẻ nhu nhược của cô làm cho anh hoàn toàn choáng váng, vội vàng cảnh cáo chính mình đừng có suy nghĩ, đối phương là cấp dưới của mình, là nhân viên mới được học muội gửi gắm nhờ chiếu cố, anh chưa bao giờ nghĩ phát triển tình yêu công sở, cái này thật sự phiền toái.

- Dựa vào bất luận kẻ nào cũng không bằng dựa vào chính mình, cố lên, tôi sẽ tận lực giúp đỡ.

- Cảm ơn quản lý! - cô lấy trà thay rượu, kính anh một ly.

Giây phút này, cô rất tin tưởng và hy vọng vào tương lai của mình, cuộc sống đã có mục tiêu, vì ngày đầu tiên đi làm của chính mình hoan hô một cái đi.

==================

Đêm đó, Jiyeon mở của phòng của vợ, bên trong là một mảnh tối tăm, nó lơ đễnh phát hiện trên giường không có người, thế này mới phát hiện ra một sự kiện, hóa ra nó đã ly hôn rồi.

Đây không phải là là phòng vợ nó, mà là phòng vợ cũ mới đúng.

Bảy năm kết hôn đối với nó mà nói, Sooyeon chỉ tồn tại trên giường, nói đây chính là hư tật xấu cũng tốt, nói đây là sự trừng phạt của nó đối với cô cũng tốt. Đây chính là nó cả ngày không nhìn đến cô, ly hôn cũng không đến nơi đến chốn.

Tuy lời nói là thế, nhưng nó cũng không có lập tức xuống giường, ngược lại nó nằm trên đệp suy nghĩ, tiếp theo mình nên làm gì bây giờ? Nên bảo thư ký hay trợ lý tìm cho nó một người phụ nữ hay sao? Trong lý tưởng của nó thì chỉ cần không gây phiền toái, im lặng, sẽ không chủ động cũng không cự tuyệt, chỉ cần ngoan ngoãn để nó ôm là tốt rồi.

Trước khi kết hôn nó thích phụ nữ như mèo hoang, sau khi kết hôn thì là thỏ con ngoan ngoãn, không nghĩ nổi là mình lại thay đổi khẩu vị.

Thế giới rộng lớn, trừ bỏ Sooyeon ra anh hẳn còn tìm được người phụ nữ như thế đi?

Trên ga trải giường như là có mùi hương gì đó, nó chuyển hướng gối đầu hít vào, một mùi thơm hoa lài tự nhiên, đây hẳn là hương vị của Sooyeon lưu lại.

Vì thế tiêu chuẩn chung của nó bỏ thêm một điều kiện, ngoài trắng nõn, im lặng, nhu thuận ra còn phải có mùi hương hoa lài.

=========================

Mỗi ngày mặt trời mọc rồi lại lặn, nháy mắt đã ba tháng trôi qua.

Sooyeon cũng dần dần thích ứng với nhà mới, căn phòng này so với phòng tắm của cô trước kia còn nhỏ hơn, nhưng có chút nhỏ bé ấm áp, đáng yêu, mỗi khi cô bước chân về nhà, đều không nhịn được thỏa mãn nghĩ : "A ta đã về nhà ~~oa!"

Sống tự lập một mình, không gian trong nhà mà quá lớn sẽ cảm thấy thật tịch mịch.

Làm một người phụ nữ độc thân, cô có thể làm những gì mình muốn làm, trừ bỏ công việc ra cô đang ký học đại học tại trức, cho dù là mất năm năm hay mười năm thì cô cũng nhất định phải đạt được mục tiêu.

Bạn tốt Tiffany thường thường đến chơi với cô, mang cô đi những nơi có món ăn ngon, phong cảnh đẹp. Có khi chồng mới cưới của cô ấy cũng đi cùng, mỉm cười nhìn dáng vẻ trêu đùa của vợ, thỉnh thoảng ôm vợ cười to không ngớt. Nhìn vợ chồng bọn họ tình cảm thân thiết, Sooyeon rất hâm mộ họ, một đôi nam nữ có thể cùng nhau thưởng thức, cùng quý trọng nhau, là duyên phận như thế nào mới có được?

Nghĩ lại mối quan hệ của cô với chồng cũ, hoàn toàn là kết quả mê đắm của cô gái trẻ, cô còn chưa hiểu hết nó. Nó lại càng không muốn gần gũi cô, hai con người không biết gì về đối phương lại là vợ chồng những bảy năm trời.

Cô đã rất nhiều lần mơ thấy chồng cũ, cũng mãnh liệt nhớ đến con, muốn nhìn mặt con một lần. Nhưng nếu nói là muốn gặp con thì lại phải hỏi ý của Jiyeon, nhưng cô không dám gọi điện cho nó  cho dù là đã ly hôn nhưng âm thanh lạnh lùng kia sẽ làm cô sợ chết khiếp.

Cứ thế cô lại chần chừ lần nữa lại lần nữa, cuối cùng quyết định đợi hết thời gian thử việc, trở thành nhân viên chính thức, cô cũng nên lấy hết dũng khí, gọi điện cho chồng cũ đưa ra yêu cầu gặp con.

Cứ quyết định như vậy đi! Cô cho mình một động lực, nhất định cô phải làm được.

Về phương diện khác, sau khi ly hôn được ba tháng Jiyeon cuộc sống vẫn không hề thay đổi, thời gian dài ngắn đối với nó cũng chả có ý nghĩa. Đầu óc tỉnh táo làm việc, thi thoảng chú ý tiến độ học hành của con, các công việc trong nhà thì đã có quản gia để ý, căn nhà có hay không nữ chủ nhân thì cũng giống nhau.

Duy nhất có một điều làm cho nó cảm thấy phức tạp, chính là mỗi đêm dài yên tĩnh, nó có thói quen đi đến phòng ngủ của vợ, không nghĩ lay tỉnh chính mình rằng bọn họ đã ly hôn, bây giờ cô sẽ không còn ngoan ngoãn trên giường chờ đợi nó.

Trợ lý đã giúp nó chọn ra không ít các đối tượng, nhưng nó không dậy nổi hứng thú, đây sẽ không phải là nguy cơ "rối loạn thời kỳ tiền trung niên" đi?

Mặc dù công việc làm cho anh phân tâm, nhưng về lâu về dài cũng phải nghĩ biện pháp.

Lại một buổi tối tăng ca, mười giờ đêm, Jiyeon đi ra khỏi trụ sở Park, lái xe Taehyun đã chờ sẵn ở cửa.

- Chào chủ tịch. - Taehyun thái độ cung kính thay nó mở cửa xe. Jiyeon im lặng gật đầu, ngồi xuống xe liền mở công văn ra xem, vừa nghe thấy tiếng nhạc động tác dừng lại, thì ra trên xe đang mở nhạc.

Thiếu em, thế giới sẽ ra sao…

- Đây là bài hát gì vậy?

Lái xe Taehyun thấy mình đã quên mất không tắt nhạc, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi sẽ tắt ngay.

- Không sao, tôi muốn nghe thử xem. - Jiyeon ngăn lại động tác anh ta : - Anh cứ lái xe là được rồi.

- Vâng… - Taehyun mặc dù cảm thấy lo lắng, nhưng lời nói của chủ tịch chính là thánh chỉ, bắt anh hát anh cũng phải hát.

Chiếc xe từ từ tiến về phía trước, tiếng hát trong suốt quanh quẩn trong xe, kết hợp với tiếng nhạc du dương càng làm thêm mê hoạc lòng người.

Những khát khao mơ mộng của em, anh sẽ không bao giờ biết… anh mất đi em, tất cả đều như thế trở nên lạnh lùng…

Nghe xong hết bài hát, Jiyeon đưa ra một cái bình luận

- Giai điệu bài hát này nghe được, nhưng ca từ thật là ngu xuẩn.

- Vâng… để tôi tắt đi. - lái xe Taehyun mặc dù không ủng hộ, nhưng ngoài mặt vẫn phải ứng phó.

Jiyeon lại mở tập công văn ra, nhanh chóng chuyên tâm vào công việc, điều quan trọng nhất là sự nghiệp, có được thành công là có được hết thảy, mất đi một người phụ nữ có đáng gì.

Phía ngoài của sổ xe, người đi qua người đi lại, cảnh tượng vội vàng, đây hình như là gió đêm thổi một cái đi thật xa, thật xa.

=========================

- Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ là nhân viên chính thức!

- Cảm ơn quản lý, cảm ơn! - Sooyeon luôn cúi đầu, bây giờ thẳng lưng đứng lên, còn không dám tin tưởng mình đã đạt được mục tiêu.

- Không cần phải cảm ơn, là biểu hiện của cô thực sự rất tốt, tôi đương nhiên muốn giữ cô lại công ty. - Taecyeon lộ ra vẻ mặt tươi cười, để đào tạo một người chưa có kinh nghiệm cũng không phải dễ dàng, đây là anh đã không làm thất vọng sự nhờ và của học muội Tiffany.

Nhưng mà anh cũng thực sự thưởng thức Sooyeon, một người phụ nữ chưa bao giờ ra ngoài công tác có thể làm việc chuyên nghiệp như thế, chứng minh cô rất có năng lực, rất có tiền đồ.

- Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn quản lý!

Sooyeon nói lời cảm tạ, cô rốt cục cũng khảng định được với quản lý năng lực của bản thân, quan trọng hơn cô cũng hoàn thành lời hứa hẹn với chính mình, trước tiên phải yêu cầu chồng cũ được gặp con.

Lúc buổi đêm, cô lấy hết dũng khí để gọi điện thoại, trải qua sự hỗ trợ của ông quản gia, đến thư ký rồi trợ lý, cuối cùng mới đến Jiyeon nhấc máy, vẫn là giọng nói lạnh lùng.

- Tôi đang bận nhiều việc, có chuyện gì nói mau.

Âm thanh của nó nghe đến quen thuộc, cảm giác cũng là xa xôi, lòng của cô cứ bồn chồn không thôi, không biết là vì khẩn trương hay là vì cái gì, lời nói của cô không được rõ ràng lắm

- Xin hỏi… ngày mai em có thể… về thăm Khắc Hiên được không?

Jiyeon mở lịch làm việc ra, ánh mắt nhanh chóng đảo qua.

- Ngày mai buổi sáng thằng bé có buổi học tiếng anh.

- Vậy… em sẽ qua đấy từ buổi trưa đi… như vậy có được không? - Nếu anh nói không được, chỉ sợ là cô cái gì cũng không nói nên lời mất, cầu mong anh đồng ý đi?

- Tùy cô - Jiyeon lập tức gác điện thoại, không muốn nói nhiều.

Với cái người phự nữ này nó vẫn chưa hết tức giận, sau khi mắc vào âm mưu của cô, bị rơi vào nấm mồ hôn nhân, bây giờ chính là cái chướng ngại vật, làm cho nó rơi vào cạm bẫy thói quen, làm cho nó tìm người phụ nữ khác cũng không có hứng thú.

Sooyeon thở ra một hơi, may mắn là mình đã quyết tâm gọi điện thoại, nếu không chẳng biết đến khi nào mới lại có thể nhìn thấy ChanMin.

"Con có hay không nhớ đến mẹ đây? Cho dù con không nhớ mẹ thì mỗi ngày mẹ đều nhớ con… còn người trong nhà kia, hẳn là chả bao giờ nghĩ tới cô đi?"

Chính là nó vẫn nhớ đến cô với cô trong những giấc mơ, để lại cho cô những tiếng thở dài, một ít sầu não, một loại tình cảm cho đi không thể nào thu lại được.

--------Hết chương 3-------

p.s: đừng gọi mình là au. gọi Mèo nha 96er

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro