Chương 11: Lâu đài cổ Blood Rose (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Trà Viên

Beta: Khuynh

―――――

Giọng nói của Ngô Kiêu vẫn luôn quanh quẩn bên tai, nhưng Tống Viêm đã tiến vào trạng thái mất phương hướng. Ngọn nến sau lưng đã bị hất đổ tắt ngấm từ lâu, trong bóng đêm, cậu chỉ cảm thấy có vô số cánh tay đang cấu xé cậu, cậu chỉ có thể phí công tốn sức vung rìu, từng nhát từng nhát, như một con robot chỉ biết chém giết.

Cánh tay đã mất đi tri giác, cơn đau ban đầu truyền tới từ vùng bụng dường như đã bị những thứ khác che giấu, xác chết chen chúc nhau làm cậu muốn nghẹt thở.

Cậu không còn hơi sức đâu mà đi suy tính, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Dường như không còn nghe tiếng của Ngô Kiêu nữa, cảm giác đau đớn trên người cũng đã hoàn toàn chết lặng, Tống Viêm trợn tròn mắt, thứ cậu nhìn thấy chỉ là bóng đêm.

Cậu há miệng thở hổn hển, sức lực càng lúc càng suy kiệt, cho đến khi không còn hơi sức để tránh tránh né né đám xác chết ấy nữa, cho đến khi cây rìu vuột khỏi tay lúc nào không hay.

Cậu bị vô số bàn tay cấu xé, dường như chúng muốn kéo cậu xuống vực sâu vô tận.

Nhưng trong vô số đôi bàn tay đó, lại có một đôi tay đột nhiên xuất hiện trước bờ vực tử vong kéo tay cậu, ôm chầm lấy cậu, sau đó trong phút chốc kéo cậu ra khỏi vực thẳm.

Cách đó không xa, ánh nến mới chớm lại một lần nữa chiếu sáng căn phòng nhỏ hẹp.

"Đừng sợ, đã qua hết rồi." Âm giọng khàn khàn truyền đến, Tống Viêm hơi ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy chiếc mặt nạ đen bằng sắc lạnh lẽo.

Một tay của đối phương vung một cây đao dài dính đầy máu, tỏa ra khí chất hung thần ác sát, chém sạch sành sanh toàn bộ đám xác chết cản trở con đường trước mặt. Mà một cánh tay khác lại vững vàng ôm chặt hông Tống Viêm, từng bước một dẫn dắt cậu hướng đến nơi gần với ánh nến.

"Nhanh lên nhanh lên!" Là giọng của Ngô Kiêu, cuối cùng khi chỉ còn vài bước, chỉ trong một cái chớp mắt, Tống Viêm đã bị người mặt sắt lôi kéo chạy ra khỏi cửa gỗ.

Ngô Kiêu nhanh tay lẹ mắt đóng sập cánh cửa gỗ đó lại.

Trong nháy mắt, tất cả mọi thứ dường như đã chấm hết.

Ba người thở đứt hơi, chen nhau trong con đường hầm nhỏ hẹp, chỉ có duy nhất một ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt rối tung rối mù của bọn họ.

Đầu óc của Tống Viêm vẫn còn trống rỗng tang hoang, cánh tay đang ôm lấy hông cậu của người mặt sắt vẫn chưa rời đi, làm cậu cảm thấy vô cùng an lòng.

Sau đó một ống thuốc màu đen đặt bên khóe miệng cậu, Tống Viêm không suy xét gì nhiều, chỉ thuận theo động tác của người mặt sắt mà nuốt xuống thứ nước thuốc đó, ngay sau đó cảm giác đau đớn trên cơ thể đã nhanh chóng dịu đi.

"Cảm, cảm ơn." Tống Viêm nhẹ giọng nói cảm ơn, ánh mắt không tự chủ mà bị chiếc mặt nạ sắt màu đen của người mặt sắt thu hút, cảm xúc hưng phấn và tỉnh táo vì sống sót sau tai nạn vẫn chưa giảm bớt, một giây sau đó, trong lòng cậu sinh ra nỗi niềm thôi thúc muốn thẳng tay kéo chiếc mặt nạ kia xuống ––

Cánh tay bên hông đột nhiên thả lỏng, người mặt sắt không nói gì, chỉ tự nhiên kéo xa khoảng cách giữa hai người.

Động tác của hắn làm Tống Viêm khó hiểu, lại có hơi khó chịu bực bội, cậu đang muốn nói gì đó thì người mặt sắt đã quay mặt đi, im hơi lặng tiếng từ chối giao tiếp.

"Khụ khụ, rốt cuộc –– chuyện này là sao đây?" Ngô Kiêu dường như đã nhận ra bầu không khí giữa hai người bọn họ không đúng cho lắm, ho nhẹ hai tiếng, khơi mào câu chuyện.

"Nếu hiến tế, sẽ có dàn tế," Người mặt sắt giải thích, phảng phất như không khác gì so với ngày thường: "Chỗ đó chắc hẳn là nơi triệu hồi quỷ thần nên mới có nhiều xác sống người hầu như vậy."

"Nếu nói vậy thì căn phòng bí mật kia chắc hẳn là có liên quan đến kẻ hiến tế, mà đồ vật này nọ trong căn phòng bí mật đó rất có thể là của kẻ hiến tế." Ngô Kiêu nhớ lại những món đồ dùng trong căn phòng ban nãy: "Không lẽ... là hầu gái sao?"

Tống Viêm nhíu mày, mạnh mẽ dứt mình ra khỏi thứ cảm xúc khi nãy, quả thật manh mối trước mặt đang chỉ ra hướng đi đó, nếu Cao Vân Vân sắm vai hầu gái thật sự là kẻ hiến tế, vậy thì hiềm nghi của cô trong ngày đầu tiên khi Mạnh Mộng chết quả thật rất ăn khớp, nhưng thật sự là như vậy sao?

"Tôi cảm thấy, tựa đề của khúc nhạc kia rất quan trọng." Tống Viêm kiên trì nói, dù sao thì đám xác sống chỉ xuất hiện ngay sau khi Ngô Kiêu tấu khúc nhạc đó, cho nên tiêu đề của khúc nhạc đó chắc chắn có tác dụng: "Tuy tổng thể vẫn không nghe được gì, nhưng chắc chắn tôi đã từng nghe qua ở đâu rồi."

Trong tòa lâu đài tràn ngập âm nhạc như thế, để nhớ ra một khúc nhạc mơ hồ quả thật không dễ dàng gì, rốt cuộc là nghe qua ở đâu...

"Nếu không thì... chúng ta đi lên trên trước đi, nhờ một người biết đàn đàn lại khúc nhạc đó, thế nào?" Ngô Kiêu móc cầm phổ trong áo ra.

Hai mắt Tống Viêm sáng rực, thử thăm dò người mặt sắt: "Anh có biết ai biết đàn piano hay không?"

"Triệu Khánh An và Mạnh Mộng đều là học sinh của học viện âm nhạc," Người mặt sắt nói xong thì xoay người, bước lên bậc thang đi về phía trước: "Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đi lên tìm hắn đi. "

Tống Viêm nhìn theo bóng dáng của hắn, cuối cùng không nói gì cả, cùng với Ngô Kiêu đi lên theo.

Ra khỏi lối đi tối tăm, xuyên qua hàng kệ sách cao lớn, cuối cùng cũng quay lại dưới ánh mặt trời, Tống Viêm quay đầu nhìn thoáng qua con đường sau lưng, dường như khoảng cách từ địa ngục đến nhân gian chỉ cách một đoạn đường ngắn ngủi như thế này.

Nhưng thật đáng tiếc, hiện giờ bọn họ vẫn đang ở trong địa ngục, cũng không biết phải làm gì để quay lại nhân gian.

"Hình như qua giờ cơm trưa rồi, chúng ta đi kiếm gì đó ăn trước hay là trực tiếp đi tìm Triệu Khánh An luôn?" Ngô Kiêu là người đầu tiên ra khỏi thư viên, nhìn lướt qua đồng hồ trên hành lang, đề nghị nói.

"Bây giờ tôi không thiết tha ăn uống gì nữa, chỉ muốn đi thay bộ đồ khác mà thôi" Cho dù đã tiêu hao thể lực quá mức, nhưng chỉ cần nhớ đến những tên người hầu xác sống ở dưới kia, Tống Viêm lập tức buồn nôn, trên người cũng bị cào rách dơ bẩn vài chỗ, cố nhẫn nhịn nói: "Được rồi, nên đi tìm Triệu Khánh An trước thì hơn."

"Tôi cũng nuốt không trôi..." Khẩu vị ăn uống của Ngô Kiêu cũng không tốt hơn cậu bao nhiều, vì thế quay lại hỏi người mặt sắt: "Mặt Sắt lão gia, anh nói gì đi?"

Đáng tiếc người mặt sắt cũng không thể đưa ra ý kiến gì hữu dụng, chỉ tích chữ như vàng mà cho ra được ba chữ "Gì cũng được".

Tống Viêm thấy vậy cũng không muốn chậm trễ gì nữa, hối thúc: "Đi đi đi đi, chúng ta đi tìm Triệu Khánh An."

Ba người mới vừa đi không lâu đã chạm mặt quản gia Lucius đang đi từ phía chính diện tới.

Dưới ánh mặt trời, tuy Lucius nghiêm túc hà khắc, nhưng có như thế nào thì vẫn là một người đang sống sờ sờ.

Dù cho cảnh tượng đêm hôm đó chỉ là ảo ảnh, nhưng giờ phút này nó lại hiện lên trong đầu Tống Viêm cực kì rõ ràng sắc nét, làm cậu không thể không sinh lòng đề phòng đối với quản gia Lucius.

Mà trùng hợp dso đó, người mặt sắt lại chủ động tiến đến chắn trước mặt cậu.

Tất nhiên là quản gia Lucius vẫn chưa biết mình đã chết, nhìn thấy ba người bọn họ thì tăng tốc độ tiến lên phía trước, đầu tiên là khom lưng cúi chào người mặt sắt, sau đó trưng ra vẻ mặt lo lắng mà thông báo một tin xấu.

Triệu Khánh An, đã chết.

Hắn không chết ở nơi xa lạ nào khác mà là chết trong chính căn phòng của gia sư kia, chết trên cây đàn dương cầm, thậm chí trạng thái tử vong còn y hệt với bạn gái Mạnh Mộng của hắn.

Thi thể xụi lơ nằm nửa người lên đàn dương cầm, trên mặt tươi cười như một cô gái nhỏ đang rơi vào mối tình đầu, ngượng ngùng nhưng lại vô cùng quái dị.

Mà nụ cười này trùng hợp lại quay sang phía vách tường, nơi đặt thi thể còn đang được phủ vải trắng của Mạnh Mộng.

Phòng gia sư vốn dĩ ấm áp sáng ngời, giờ phút này lại vô cùng lạnh lẽo, ánh nắng mặt trời giữa trưa gay gắt nhất chiếu rọi vào lại làm cho căn phòng này thêm phần chói mắt.

"Sao nào, lần này chúng ta có cần phải dùng cách kia để tự chứng minh bản thân vô tội không?" Người đầu tiên lên tiếng là Cao Vân Vân, đối mặt với một cái xác mới xuất hiện, rõ ràng cô vẫn còn run sợ, nhưng lại không muốn biểu hiện ra chút nào.

Không ai trả lời, thực ra không còn ai tin tưởng cách tự chứng minh kia nữa.

"Có ai biết Triệu Khánh An đi vào căn phòng này khi nào không?" Tống Viêm không tiếp tục rối rắm nữa, quay ngược lại hỏi một vấn đề khác.

"Cái này tôi biết," Hồ Hàm giơ tay lên: "Không lâu sau khi kết thúc bữa sáng, lúc tôi và Vệ Phương quay về phòng thì nhìn thấy anh ta đi vào phòng gia sư."

"Đúng, đúng vậy," Vệ Phương vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng nói tiếp: "Lúc đó, tôi còn khuyên anh ta đừng có ở trong đó một mình... Nhưng hình như anh ta không nghe thấy, không để ý tới người khác... Tôi sợ quá nên về phòng với anh Hàm."

"Vậy sau đó thì sao? Còn ai từng gặp qua anh ta không?" Tống Viêm truy hỏi, nhưng lần này không có ai lên tiếng, dòng suy đoán cứ như vậy mà bị cắt đứt.

Đúng lúc này, Hạ Phồn vẫn luôn đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn về phía Tống Viêm, giọng nói vẫn hờ hững như cũ: "So với những điều này thì tôi càng muốn biết mấy người đã đi đâu?"

Không trách Hạ Phồn tò mò, Tống Viêm cũng hiểu được, người mặt sắt còn đỡ, trên người cậu và Ngô Kiêu chồng chất vết thương, cực kì thảm hại, nếu nói không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn sẽ không có ai tin.

"Chúng tôi phát hiện một lối đi bí mật." Ngô Kiêu không thèm quan tâm ánh mắt nghi ngờ của Hạ Phồn, thẳng thắn kể lại những chuyện ban nãy mình và Tống Viêm trải qua, nhưng lại cố ý giấu chuyện cầm phổ, cuối cùng còn không quên bổ sung: "Nếu mấy người muốn đi xem thì tôi có thể dẫn đường, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đi xuống dưới đó nữa."

"Anh vừa mới nói trong căn phòng bí mật đó còn sót lại vài thứ đồ đạc, vậy cụ thể chúng là gì?" Hạ Phồn quả nhiên đã nhận ra Ngô Kiêu đang che giấu gì đó, ánh mắt sắc bén truy hỏi.

Đáng tiếc Ngô Kiêu cũng không dễ gạt, tiếp tục mơ hồ nói: "Nhiều thứ lắm, chẳng hạn như ly rượu."

"Còn có mấy bộ quần áo." Người mặt sắt đột nhiên chen ngang, "Là đồng phục hầu gái."

Trong lòng Tống Viêm rục rịch, quay đầu nhìn người mặt sắt, cậu nhớ rất rõ, khi đó trong phòng chỉ có cậu và Ngô Kiêu, nếu người mặt sắt biết chuyện xảy ra trong phòng... thì rất có thể khi ấy anh ta vẫn luôn canh chừng bên ngoài cửa?

Nhưng ngay sau đó anh ta lại có gì đó hơi kì lạ, bây giờ lại thốt lên chuyện đồng phục hầu gái, là vì người mặt sắt cho rằng chuyện này có liên quan đến hầu gái, hay có nguyên nhân nào khác ư?

"Áaa!" Một tiếng thét chói tai cắt đứt mạch suy nghĩ của Tống Viêm, chỉ trong một cái chớp mắt, căn phòng vốn dĩ gọn gàng nghiêm túc lại trở nên loạn cào cào.

Sau khi người mặt sắt nói ra mấy chữ đồng phục hầu gái, Vệ Phương luôn nhát gan giảm thiểu cảm giác tồn tại, đột nhiên giơ một pho tượng bằng thạch cao lên, liều mạng ném về phía Cao Vân Vân.

Cao Vân Vân không đề phòng bị đập trúng đầu, sau đó ngạc nhiên khó tin nhìn về phía người bạn thân của mình, máu tươi lập tức chảy xuống.

Hồ Hàm đứng cách Vệ Phương gần nhất hoảng loạn chạy tới chỗ Vệ Phương, ngăn cô tiếp tục tấn công Cao Vân Vân. Hình tượng hắn vốn nho nhã lịch sự, do Vệ Phương giãy giụa nên bị phá hủy tanh bành, hắn chỉ có thể nóng nảy hét lớn: "Cô đang làm cái gì vậy hả!"

"Cô ta chính là kẻ hiến tế!" Vệ Phương kinh hoảng khóc thét: "Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết! Chỉ cần giết cô ta thôi ––"

Những người khác thấy thế cũng nhanh chóng chạy đến hỗ trợ, cố hết sức lực mới giữ được Vệ Phương, nhưng Vệ Phương vẫn cứ không chấp nhận mà cố chấp khóc lóc: "Vì sao mấy người không giúp tôi... Không giết cô ta, chúng ta sẽ chết đó!"

Vệ Phương vẫn chưa bình tĩnh lại, Cao Vân Vân cuối cùng cũng không chịu nổi hàm oan và phản bội nữa, cuống cuồng hô to: "Tôi đã nói là không phải rồi! Tại sao cậu không tin tôi chứ! Tại sao!"

"Đủ rồi!" Ngô Kiêu không kiên nhẫn rút cây Eptigon bên hông ra, hướng nòng súng lên trần nhà bóp cò, âm thanh vang dội cùng mấy miếng gạch trần rơi rớt đã thành công dọa hai con người đang nổi khùng im bặt.

"Chúng ta tiến hành bỏ phiếu đi." Là đầu xỏ gây ra hỗn loạn, người mặt sắt từ tốn đi lên, ánh mắt mơ hồ liếc về phía Vệ Phương và Cao Vân Vân, "Bỏ phiếu bình chọn, ai là kẻ hiến tế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro