Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Kiều Châu hạ một trận mưa, trong tường thành cao chín thước (tương đương 3m) lại bắt đầu trận náo động thường niên, có điều bách tính trong thành đều biết, sau lần náo động này bọn họ sẽ nghênh đón ánh bình minh mới.

Thành trì tại phía Nam tổ quốc này rốt cuộc bị vây phá tại năm nó hai trăm bốn mươi tuổi.

Ba vạn binh lực, mây đen áp thành.

Cao Thú tướng quân trẻ tuổi Tô Văn Ca nhìn thành trì trước mặt, trong mắt hiện lên ánh lửa bập bùng.

Phá thành, rất gần rồi.

"Hỏi lại lần nữa, Kiều Châu, có hàng hay không!"

Tô Văn Ca rút cung tên từ phía sau, lập tức nhắm vào lá cờ Đại Cật trên tường thành Kiều Châu, mặt trời rạng rỡ sau cơn mưa, mũi nhọn trên cột cờ trùng với đuôi mũi tên, tướng quân trẻ tuổi khẽ nhướng mày, mũi tên nhọn trong tay bắn thẳng vào đỉnh cờ, "rắc" một tiếng, cờ Đại Cật ngã xuống.

Trên tường thành ồ lên.

Một nam tử trung niên trên tường thành hừ lạnh một tiếng: "Kẻ trung quân không nói chuyện hàng địch, Tô tướng quân cần gì tốn hơi thừa lời. Nếu hôm nay thành Kiều Châu tất phá, đó là kiếp số của Thành Bình ta. Chiến bất lợi, thành còn người còn, thành mất người mất."

Dũng sĩ chân chính có can đảm đối mặt với nhân sinh đầm đìa máu tươi. Không ai có thể thật sự không đổi sắc khi đối mặt với đao kiếm, nhưng Thành Bình làm được.

Dù thành Kiều Châu thật sự mất, hắn nhất định phải đứng thẳng trên tường thành.

Tô Văn Ca thấy vậy thầm gật đầu, trong lòng càng bội phục.

"Kim đại nhân, bản tướng biết ngươi trung dũng, Đại Cật diệt vong là số đã định,Thành đại nhân cần gì cay đắng giữ một tòa thành nho nhỏ, nếu tới Cao Thú ta, người có khí phách như Thành đại nhân nhất định sẽ được Vương ta dùng quan to lộc hậu đối đãi. Huống hồ..."

Tô Văn Ca hơi ngừng, cười nói: "Kim đại nhân có thể không lo lắng cho bản thân, có thể hiến thân vì quốc quân Đại Cật, có thể chết trận sa trường lưu danh hậu thế. Nhưng Thành đại nhân... ngươi có nghĩ tới người nhà trong thành Kiều Châu hay không?"

Thành Bình kinh ngạc không nói gì.

Tô Văn Ca mỉm cười: "Thành Đại nhân, không muốn nhìn xem đây là ai hay sao?"

Hắn vỗ tay, phía sau tách ra một con đường rất dài, một thiếu niên y phục trắng bề ngoài xinh đẹp bị xiềng xích trói chặt, từng bước đến gần.

Thành Bình mở to hai mắt.

"Kỳ nhi, Kỳ nhi, con trai của cha..."

"Hài nhi, hôm nay cha không thể trở về với con."

"Hài nhi, phụ thân quá vô năng, sợ rằng không thể giữ thành... Phải nhớ, một ngày thành phá, con nhất định phải bảo vệ bản thân..."

Thành Nghị bất an giật giật hai tay, cảm giác nặng nề trên cổ tay khiến cậu chấn động. Không đúng, rõ ràng vừa rồi cậu còn ở nhà chơi trò chơi, làm thế nào chớp mắt đã chạy tới đây rồi?

Hoặc là...

Đây là xuyên qua sao? Đây là thứ gọi là xuyên qua mà nhiều người tha thiết mơ ước à?

Vậy tình huống hiện giờ là gì? Cậu... ấy thế mà xuyên qua thành tù binh!

Trên tường thành, Thành Bình mấp máy môi, phát không ra tiếng: "Kỳ  nhi..."

Cậu sửng sốt, ký ức vừa dung hợp nói cho cậu tên thân mật của thân thể này là Kỳ nhi. Trùng tên với cậu sao ? Vậy tốt rồi..... Thành Nghị nhìn ông chú vẻ mặt đau thương, mất kiểm soát trên tường thành, thử mở miệng: "Phụ thân?"

"Hài nhi, phụ thân có lỗi với con." Không ngờ nghe thấy cậu gọi, ông chú này càng thêm kích động như đánh tiết canh: "Hài nhi đừng sợ, phụ thân sẽ cứu con, phụ thân nhất định sẽ cứu con!"

Ánh mắt Thành Bình mãnh liệt nhìn sang: "Tô tướng quân, ta kính ngươi là tướng quân thành danh của Cao Thú, nay ngươi bắt hài nhi của ta, ta cũng biết đây là thủ đoạn của mỗi người, chẳng trách ai. Nếu có thể, lúc này ta lập tức tự vẫn trên tường thành, đổi lấy sự bình an cho hài nhi ta."

"Thành đại nhân, bản tướng lấy mạng ngươi làm gì? Chỉ cần ngươi chịu hàng, bản tướng đương nhiên sẽ cho phụ tử các ngươi đoàn tụ."

Tô Văn Ca ghé mắt nhìn thiếu niên vẻ mặt hoảng hốt, thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi chiêu hàng cha ngươi có thể giữ mạng sống." Đây cũng là chuyện chàng trai này chính miệng đồng ý khi đêm đó hắn đột nhập phủ Kiều Châu bắt cóc y.

Đêm đó, chàng nói: "Ta sẽ chiêu hàng phụ thân ta, chỉ cần ta có thể sống sót."

Vì vậy, hiện giờ hắn chỉ cần ngồi yên trên lưng ngựa chờ thư hàng của Thành Bình. Thành Bình là người trung dũng, còn hắn biết đạo ái tài, bởi vậy hắn muốn mang người này về Cao Thú cống hiến cho Hoàng Thượng.

Thành Nghị rút cổ tay, thấy không giãy được khỏi xiềng xích liền nản lòng, nhưng lúc này nghe Tô Văn Ca nói vậy tro tàn trong lòng lại bùng cháy. Chiêu hàng thôi ấy mà, không khác kích động, xúi giục quần chúng là mấy, hơn nữa lúc này chỉ cần khuyên một người kia, rất đơn giản...

Thành Nghị thông cổ họng,  gọi: "Phụ thân."

Ông chú đẹp trai trên tường thành lẳng lặng nhìn cậu, như đang chăm chú nghe cậu nói.

"Phụ thân, người có nhớ người từng nói với con thứ gì là khí tiết thần tử không!" Thành Nghị há miệng, phun ra lại thành một câu hiên ngang lẫm liệt như vậy. Những lời này không chỉ khiến Tô Văn Ca nhăn mày mà ngay cả cậu cũng giật nảy mình.

Rõ ràng cậu muốn nói: Phụ thân, chúng ta đầu hàng đi —

Không ngờ nói ra miệng liền thay đổi mất rồi!

Trời ạ... Đây là thế nào!

Thành Bình nghe xong lời ấy đột nhiên được đại cổ động, hắn ngẩng đầu nói: "Khí tiết, chính là "triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ"*, mà cha thân là thần tử, phần khí tiết này sẽ là "cúc cung tẫn tụy, tử nhi hậu dĩ"**, hài nhi, đây là lời phụ thân nói với con khi con còn bé, không ngờ đến nay con còn nhớ rõ."

( *Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ: Câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ. Nghĩa: Sáng nghe đạo lý, tối chết cũng cam lòng.
**Cúc cung tẫn tụy, tử nhi hậu dĩ: đương thời bản thân cố sức phục vụ, chết rồi con cháu tiếp tục phục vụ. )

Thành Nghị nước mắt lưng tròng, định chữa cháy: "Phụ thân à, khí tiết không thể làm cơm ăn, chúng ta hàng đi mà." Nhưng lời này nói không ra, giống như có người đang bóp cổ cậu, khống chế giọng nói của cậu...

Mẹ kiếp, cứu mạng với...

Trong mắt người xung quanh thành, thiếu niên hai mắt rưng rưng, hiên ngang lẫm liệt nói: "Phụ thân biết khí tiết là gì, bất luận chuyện gì chỉ cần làm theo lòng mình sẽ là một chữ "tốt"! Phụ thân không cần để ý những chuyện khác. Có người phụ thân như vậy, trong lòng hài nhi chỉ có bội phục!"

"Tốt! Tốt! Tốt!" Thành Bình ngửa mặt lên cười to: "Không hổ là nam nhi của ta, giống ta! Rất giống ta!"

Giống! Giống! Giống!... Giống cái mẹ ngươi ấy mà giống!

Cậu hoàn toàn nội thương.

"Tô tướng quân, dù các ngươi bắt con trai ta thì sao? Thằng bé giống ta, chúng ta giống nhau!"

Chúng ta đều như nhau, kiên cường như nhau, thanh xuân phơi phới tỏa ánh sáng hoàng kim như nhau...

"Chư vị tướng sĩ có nghe không? Ngay cả một tiểu tử còn có tâm huyết hơn các ngươi, lúc này các ngươi còn trầm lặng thành ra cái gì! Ta hỏi các ngươi, thành Kiều Châu này, có thủ được không? Các ngươi nói đi! Ta muốn nghe các ngươi lớn tiếng nói!"

"Thủ được!"

"Thủ được!"

"Thủ được..."

Cờ Đại Cật được dựng thẳng lên lần nữa, người người trên tường thành mang theo quyết tâm sống chết.

Thành Nghị trong lòng thầm cắn khăn tay rơi lệ, trời biết cậu thật sự không muốn nói ra những lời này, nhưng miệng không do bản thân khống chế thì phải làm sao? Đây không phải lỗi của cậu đâu nhé!

Tô Văn Ca kinh ngạc nhìn cậu, cậu lại không biết lấy sức lực từ đâu, ngẩng đầu sững sờ chọi mắt với hắn.

Thiếu niên quật cường, ánh mắt mang theo ý chí bất khuất, khiến Tô Văn Ca nhìn mà sửng sốt.

Khóe môi hắn cong lên thành một ý cười: "Thú vị."

Khốn! Cả nhà ngươi đều thú vị, không cần cảm ơn.

"Có điều mang đến cho ta phiền toái không nhỏ đâu."

Hắn vẫy tay, hai anh lính mỗi người nắm một bên xiềng xích của Thành Nghị, cậu thất thểu đi theo bọn họ. Xung quanh đều là binh lính Cao Thú quốc, môt đám áo giáp ngân thương trang bị đến tận răng,cậu đi giữa con đường rất dài bọn họ nhường ra, hứng lấy những ánh mắt hoặc căm giận hoặc bội phục hoặc âm tà, bình tĩnh không gì sánh được đi tới cuối.

[Tinh! Chúc mừng người chơi mở ra hệ thống sủng phi. Vì người chơi tỏa sáng trên chiến trường, thu được mười điểm mị lực có thể phân phối, nhận được phần thưởng đặc biệt một viên Hồi Hồn Đan. Mời người chơi tiếp tục phấn đấu, nhất định phải cố lên nha ~]

"..."

"Cái quỷ gì đang nói chuyện thế!" Thành Nghị cùng một đám tù binh quỳ trên mặt đất, bên tai nghe tiếng huyên náo của hệ thống, bỗng có một loại kích động không muốn sống nữa.

[Thân ái, bạn không thể mắng hệ thống nha. Người ta là hệ thống sủng phi mà, thân là người chơi, nhiệm vụ của bạn là trở thành sủng phi Cao Thú quốc, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xóa bỏ đấy nhé, két két két két...]

"...Cái gì?! Người chơi? Xóa bỏ?!" Cái đầu cậu choáng váng, cuối cùng bắt được trọng điểm bằng tốc độ nhanh nhất: "Nếu bị xóa bỏ, tôi có quay về thân thể ở hiện đại được không? Còn nữa, tôi là nam nhân, làm sủng phi thì bọn họ chịu chấp nhận sao ??

Hiện giờ.

Cậu đã đại khái ý thức được mình là hồn xuyên qua.

[Không thể đâu, xóa bỏ chính là ngay cả linh hồn cũng sẽ bị xóa, từ nay về sau sẽ không còn bạn trên đời nữa. Còn về việc cậu là nam nhân, không sao cả, ta đã sắp xếp rồi, nam luyến và nam sinh con ở thế giới này là bình thường và cậu vẫn được dùng tên thật của mình. Ha ha, cơ thể cậu cũng có khả năng sinh con đấy nhá, ráng tranh thủ hạ sinh một thái tử đi ~ Cậu bé đáng yêu, vẫn là cố gắng lên đi, tranh thủ sống sót nhé ~~]

Được rồi, cậu thề, từ nay về sau cậu không bao giờ chơi trò chơi nữa.

[Thân ái, ta biến đây. Có vấn đề gì có thể kiểm tra tư liệu nha, đương nhiên ta cũng thường xuyên xuất hiện một chuyến, không cần nhớ ta nhé ~~]

Thành Nghị cảm thấy trong đầu nhiều thêm ít tin tức, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một miếng mặt phẳng nửa trong suốt rất lớn, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên từng đường...

Tư liệu:

Một, hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào:

Chưa đầy một nắm (thắt lưng): 23 (thắt lưng của bạn không ổn nha, có dám cong về phía sau một chút xem sao không [ngoáy mũi]) [Mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]

Ngọc nhũ nõn nà (da): 44 (tỉ mẩn chăm sóc đi, thật sự không kém vỏ cây là bao [thổn thức]) [Mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]

Âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 22 (giọng nam trầm nghe không hay xíu nào <bĩu môi>) [Mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]

Phẩm quan quần phương (nhan sắc): 50 (thường thôi, nơi nào đó nhỏ chút, chính bạn rõ [nhìn trời]) [Mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]

Hai, tài nữ/nam thường hiếm có:

Hành vân lưu thủy (cầm): 0%

Phá tẫn tàn cục (kỳ): 5%

Trâm hoa chữ nhỏ (thư): 20%

Hồn nhiên thiên thành (họa): 2%

Độ thân cận cùng mục tiêu: 0 (tương lai có tỷ lệ nhất định vừa nhìn đã ghét, thân ái, chú ý nha [bó tay]) [Mục tiêu cuối cùng: câu được con rồng vàng]

Điểm mị lực còn lại: 10 (có thể phân phối)

Phần thưởng đặc biệt của hệ thống: Hồi Hồn Đan.

Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 0% (một khi hệ thống đánh giá nhiệm vụ chưa hoàn thành, tắc xóa bỏ [rắc rắc])

Khốn kiếp...

Hệ thống quân, ngươi có thể xóa nội dung trong dấu ngoặc hay không?!

Bởi vì tên thật của Nghị ca là Phó Thi Kỳ nên một số chỗ mình để " Kỳ nhi " nó như kiểu tên khai sinh và tên ở nhà á. Còn vì sao mình không để Phó Thi Kỳ mà để Thành Nghị;  đơn giản là lười🤷‍♀️ một tên 3 chữ mà tên kia 2 chữ nên là chọn tên 2 chữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro