Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hey get up. . . Hey get up . . . ”

Cô bé đã đặt chuông báo từ trước để đến kịp chuyến bay.

- Wow ! Không ngờ mình lại dậy được vào đêm khuya thế này. – Cô không khỏi tự hào về thành tích này bởi khi ở nhà cô sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy nổi dù đã đặt cả mấy chục cái báo thức.

Cô nhanh chóng chuẩn bị để lên sân bay. Và việc quan trọng hơn cả là đưa tên đáng ghét đó đi cùng. Công việc trước tiên là gọi anh ta dậy. Lúc đầu cô chỉ gọi anh dậy nhưng sau đó cách gọi không hiệu quả nên cô dùng cách lay người. Lay mãi mà anh không có ý định gì là phản ứng lại cô lay mạnh hơn. . . mạnh hơn. Cuối cùng anh cũng bị kẻ phiền phức này làm cho tỉnh ngủ.

Shade mở mắt thấy bộ dạng khổ sở của Fine khẽ cười. Nhưng mà đây là lần cuối Fine còn ở đây nên anh muốn hành hạ cô thêm chút nữa. Shade giả vờ khua tay đẩy cô ra để không phá giấc ngủ của anh nữa. Thế là cô biết anh đã tỉnh nhưng chưa muốn dậy hoặc là không muốn tiễn hai bác nên cô vẫn kiên trì lay người Shade dậy.

- Anh mau dậy đi nhanh lên ! Dậy đi mà.

Cô bé vẫn lay tiếp.

- Cô mà còn phá tiếp. Cô sẽ hối hận đấy.

- Tôi sẽ làm mọi cách để anh dậy! Đừng coi thường tôi. Tôi đâu phải người dễ dàng bỏ cuộc !!! – Cô rất tự tin về tài thuyết phục người khác.

Trước sự kiên quyết của Fine anh tiếp tục:

- Nếu có thể thì tiếp tục . Đừng trách tôi không báo trước.

Fine không ngần ngại lời đe dọa của Shade. Cô bé chỉ biết rằng phải đưa được anh tới sân bay. Và cô tiếp tục lay người anh theo cường độ cao hơn. Hậu quả của việc không nghe lời là cô bị anh ôm chầm lấy trong ngỡ ngàng.

- Bỏ tôi ra. Anh làm cái gì thế???

- Tôi cảnh cáo cô trước rồi mà. – Anh rất thản nhiên nở nụ cười hắc ám vốn luôn ngự trị.

- Đồ biến thái. Anh mau bỏ tôi ra. – Cô bé cố giãy dụa.

- Để cô phá giấc ngủ của tôi???

- Tôi không phá nữa. – Khuôn mặt rất ngoan.

- Nãy có người kêu không dễ dàng bỏ cuộc kìa. – Anh chọc quê cô.

Cô e ngại mím môi, cố gắng bình tĩnh. Đúng là cô không dễ dàng bỏ cuộc nhưng trong tình cảnh này, cô còn tiếp tục được sao? Người ta khỏe như vậy, cô thì yếu như sên . Bản thân còn không tự mình thoát được nói gì kêu anh dậy. Coi như cô thua anh rồi. Giờ thì anh cứ việc ngủ tiếp.

Fine khổ sở cúi đầu không đáp. Tiếp tục để cho anh tưởng rằng cô thích anh ôm hay sao? Hay là thích cố chấp để đạt được những trò biến thái kia

Shade im lặng một hồi lâu rồi trầm mặc đáp :

- Tôi sẽ dậy.

- Thật không? – Câu nói của anh làm mắt cô sáng lên.

- 5’ nữa.

- Miễn là anh dậy. Nhưng anh bỏ tôi ra đi chứ. Tôi không đánh thức anh nữa đâu. - Cô đẩy tay Shade ra để ngồi dậy.

Anh lập tức kéo tay cô lại , lạnh lùng đáp :

- Nằm yên.

Một lúc sau thấy cô bé không vùng vẫy nữa. Anh tưởng cô giận rồi định tha cho cô ai dè nàng ấy đã ngủ từ bao giờ. Đúng là đâu cũng ngủ được.

Ở vị trí gần thế này mới được nhìn kĩ khuôn mặt đáng yêu lúc ngủ của cô. Cũng khiến người ta mải mê ngắm nhìn mãi xem ra cô cũng chưa đến mức quá tệ. Cái trán nhỏ xinh xắn ẩn sau làn tóc đỏ mềm mượt, chiếc mũi thi thoảng chun chun lại vô cùng đáng yêu , lông mi cong và dài, hai má bầu bĩnh hơi hồng hồng và cặp môi anh đào đầy mê hoặc. Không biết tại sao cô nàng lại là đứa bình thường khi có vô số điểm xinh xắn trên cả khuôn mặt vậy kia chứ. Mà kệ, mình anh ngắm là đủ rồi.

Anh không rõ nhưng lại cảm thấy càng nhìn mới càng thấy cô cuốn hút. Có lẽ trước giờ anh và cô hay cãi nhau nên mới không để ý tới vẻ đẹp tiềm ẩn kia chăng hay là do anh vẫn không thể quên được cô bé Hạt Tiêu năm nào nên chưa từng nghĩ tới vẻ đặc biệt của Fine.

Mọi thứ bủa vây khiến Shade mệt mỏi nhưng trên hết anh của hiện tại khi đứng trước vẻ đẹp của 1 cô gái không khỏi rung động. Đặc biệt là cô gái anh không nghĩ mình có thể tiếp nhận.

Khẽ chạm nhẹ vào khuôn mặt đang ngủ say ấy, nhịp tim vốn bình ổn xưa nay lại vô tình lệch nhịp và càng đập nhanh hơn khi cô bé ấy dụi dụi khuôn mặt đáng yêu vào tay anh , có lẽ xưa nay đó là thói quen.

Điều ấy khiến anh không thể không ôm thật chặt cô vào lòng. Mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc khiến anh dễ chịu lại càng ôm cô bé ấy chặt hơn. Cô bé ấy thì lại thích mùi hương từ anh nên cũng ngoan ngoãn ngủ say.

Trái tim lạnh băng đang dần trở nên ấm áp nhưng lí trí của anh thì vẫn vậy, vô cùng kiên định rằng sẽ không yêu một ai chỉ vì cô gái ấy giống với cô bé anh từng yêu thương. Nhưng không, anh vẫn ôm cô bé ấy, điều này là thế nào, lẽ nào...

Không để suy nghĩ thêm nữa, mi mắt của anh đã từ lúc nào khép chặt lại và đi đến một giác ngủ thực ngon.

* * *

Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ còn hai người này vẫn đang ngủ với tư thế rất hạnh phúc và ấm áp . Cả nhóm đã đến nhà Shade để đi cùng nhưng mà nghe anh quản lí nói rằng hai người vẫn chưa dậy. Cả bọn tá hỏa khi nghe xong. Đêm hôm rồi mà vẫn phải lò mò dậy thế mà hai người kia vẫn còn ngủ trên kia là sao?

- Để tôi lên gọi. Ông bà chủ đã ra sân bay trước rồi. Chúng ta sẽ tới sau.

Anh quản lí nhẹ nhàng mở cửa vào. Cửa không khóa anh đoán là hai người có dậy rồi. Vậy sao giờ này mà vẫn còn chưa xuống chuẩn bị. Anh quản lí lò mò bật đèn lên vì bị ánh sáng bất ngờ nên hai người cũng bị đánh thức luôn.

- OMG !!! Tôi không cố ý đâu . . .

Anh quản lí che mắt lại rối rít xin lỗi . Fine lờ mờ mở mắt mới nhận ra mình ngủ quên tận 20’ may mà dậy sớm nên vẫn ổn. Cô bé bây giờ mới nhận ra là mình vẫn đang nằm cạnh Shade đã vậy lại còn bị coi như gấu ôm đi ngủ nữa chứ. Nhưng mà lại là mùi hương này. Gần quá . . .

Shade cũng mở mắt nhìn anh quản lí ngạc nhiên :

- Anh sao thế ?

Ánh mắt vô tư của Shadecứ như kiểu chưa thấy người ta ôm nhau bao giờ sao mà nhìn lạ lẫm quá vậy.

Và anh quản lí – kẻ phá đám khung cảnh yên bình đã vội vã lên tiếng:

- C-Cậu và c-cô mau dậy đi. Ông bà chủ ra sân bay rồi đấy. Mấy cô cậu kia cũng tới hết cả rồi. . .

Vừa mới nhắc thì đám nhí nhố đã điểm danh đầy đủ ở trước cửa và đập vào mắt là cảnh hot của đôi bạn trẻ :

- AAAAA ! Hai người . . .

Đúng là chết chắc rồi. Fine đẩy Shade ra khi anh vẫn đang ôm mình. Cô bé ngồi dậy xua tay :

- K-Không phải đâu. – Lời phản biện vô ích nhất mà tất cả nghe được

- Không phải gì nữa. Fine ! Hắn ta đã làm gì cậu để tớ xử. – Altezza lại xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu.

Shade cũng ngồi dậy vươn vai như không có chuyện gì xảy ra :

- Phòng ngủ mà mấy người có vẻ thích vào quá nhỉ ?

- Tụi em thành thật xin lỗi. Tại thấy hai người lâu quá nên mới xông vào hơn nữa cửa lại mở. – Rein thấy hành động xông vào phòng người khác của mình là sai nên thành khẩn.

Anh tỏ ra rất khoan dung :

- Tôi sẽ xem xét có nên tha thứ hay không?

- Cái thằng nhóc này. Thôi mau lên tụi này đợi lâu lắm rồi. Coi như hôm nay anh bị đau mắt nhá mấy đứa.

- Em cũng bị đau mắt. – Cả bọn đồng thanh.

Fine như người mất hồn ngồi đờ đẫn ôm mặt vì xấu hổ. Sao lại để bạn bè thấy cảnh này được chứ ! Tên đáng ghét đó đợi đấy.

Và bây giờ Fine lại phải ngồi trên chiếc xe mô tô của Shade. Lại chuẩn bị tốc độ đây. Nghĩ vậy là da gà nổi hết lên.

- Nhanh lên. – Anh gắt.

Cô bé đi với tốc độ rùa bò nhất có thể với khuôn mặt đầy u ám :

- Không. Tôi ghét anh. Có chết tôi cũng không lên.

- Cô chắc chứ?

- C-Chắc. – Lại kiểu hỏi như thế ánh mắt anh ta như lúc nãy có phải lại định hành hạ cô nữa không?

- Vậy đừng trách tôi độc ác.

Trách cái con khỉ. Anh ta vốn đã độc ác rồi mà. Đúng là đồ không biết rõ bản thân mà cứ thích ngạo nghễ. Fine dè môi khinh khỉnh Shade.

Khi đột nhiên thấy ánh mắt kì lạ của Shade, cô bé vội vã run lên :

- A-A-Anh lại định làm gì nữa?? Anh hại tôi bị bạn bè hiểu lầm còn chưa đủ hả?

- Là cô ép tôi.

Shade xuống xe làm cô bé run bần bật.

- A-Anh định làm gì ? – Cô bé lùi lại phía sau để giữ an toàn.

Anh ghé sát mặt mình gần về phía cô bé. Gần hơn . . gần hơn nữa . . .

- Xem ra cô thích bị hành hạ hơn là nghe lời nhỉ? – Ánh mắt ấy cứ như nhìn thấu hết mọi loại xúc cảm trên gương mặt bối rối của Fine.

- A-A-Anhhh thôi đi !!

Shade vẫn không tha anh càng ghé sát hơn. Người cô bé tê liệt hoàn toàn. Tim như chỉ đợi 1 tích tắc nữa là nhảy ra ngoài. Chỉ cần nhớ tới cái ánh mắt giận dữ của anh là cô bé lại rùng mình . . .

- Cô có nghe không? – Ít ra anh vẫn còn cho cô cơ hội để . . . “ thở”

Từ nãy cô nhịn thở lâu lắm rồi đấy ! Chỉ cần thêm chút nữa là chết ngạt luôn rồi.

Fine bây giờ mới hoàn hồn cô bé gật đầu lia lịa. Anh yên tâm. Trở về vị trí lái xe, Fine ngoan ngoãn bám chặt vào người Shade. Đám kia đã đi trước 1 lúc rồi. Nhưng vì Shade phóng nhanh nên cũng đến sân bay kịp giờ.

- Ông bà chủ. – Anh quản lí chạy tới.

- Tio ! Các cháu cũng tới đây hả? – Bố mẹ Shade có vẻ rất háo hức.

- Còn Shade . . . Nó không tới sao?? – Bác gái ngó quanh nhưng không thấy Shade và Fine đâu cả.

- Họ chắc là sắp tới rồi ! Ông bà đợi thêm đi. – Tio chấn an mẹ Shade.

- Chúng con ở đây. – Fine nhìn thấy mẹ Shade vẫy tay rồi chạy nhào tới.

- Hai con tới rồi ! Mẹ mừng quá !
Gặp được các con bố mẹ vui lắm rồi. Bây giờ bố mẹ đi đây. Đến giờ rồi. – 2 bác ấy vẫy tay chào rồi đi ra cửa soát vé nhưng vẫn mong nghe được lời của Shade.

- Anh không có gì để nói à ? – Fine quay sang hỏi anh nhưng lại sợ anh nhìn cô nên quay đi luôn
Hai ông bà biết Shade sẽ như vậy nên chỉ nhìn cậu con trai một lúc rồi quay đi. Được Shade tới tiễn là hai ông bà đã hạnh phúc lắm rồi không mong đợi điều gì hơn. Hai người quay đi mắt bà Malia có vẻ đã bắt đầu đỏ hoe thì tim nghẹn lại bởi 1 câu nói :

- Khoan đã ! Hai người . . . đi . . cẩn thận. – Shade ấp úng mãi mới nói xong câu.

Bà Malia không kìm đc lòng chạy nhào tới ôm lấy cậu con trai lớn. Bà thật có lỗi vì để mặc cậu ở đây. Nhưng mà từ giờ bà sẽ cố gắng về thăm cậu thật nhiều.

- Mẹ xin lỗi ! Mẹ không mong con sẽ tha thứ cho mẹ nhưng giờ con đã chịu nói với mẹ rồi. Từ nay mẹ sẽ về thăm con thật nhiều để bù lại những ngày mẹ để con lại một mình đó. Mẹ hứa đấy. Con ở nhà mạnh khỏe. Mẹ đi đây.

Bà không còn vương vấn gì nữa. Bà sẽ về đây thăm con mình thật nhiều. Shade là người rất ít khi bày tỏ ra cảm xúc của anh. Bề ngoài anh rất lạnh nhạt, rất vô tâm nhưng dường như trong lòng anh có 1 tình cảm rất sâu nặng. Nặng tới mức anh giận họ – giận vì họ không quan tâm anh.

Trong đáy mắt anh khi ấy cứ như nuối tiếc và đau đớn lắm. Nếu nhìn kĩ có thể thấy anh không nỡ rời xa người mẹ, người cha kia. Fine khi ấy lặng ngắm anh và cô có cảm giác sâu trong lòng mình có 1 xúc cảm đặc biệt – một cảm xúc chưa kịp gọi tên . . .

Cả bọn vẫy tay chào tạm biệt hai bác. Đợi hai người đi khuất rồi cả bọn mới ngồi xuống ghế thở phào.

- Lại mất giấc ngủ rồi. – Rein ca cẩm.

- Anh có cách đấy. – Anh Hội trưởng lên tiếng.

- Cách gì ạ? – Rein hào hứng.

Giờ Narlo mới cười cười nhìn Bright :

- Làm như hai đứa nhóc kia kìa . Bright với Rein làm vậy cho dễ ngủ.

Anh hội trưởng bị Rein và Bright đuổi theo chạy loạn hết cả lên. Có kêu cứu Auler và Altezza cơ mà cả hai không ủng hộ Narlo nên theo phe kia rượt đuổi anh Hội Trưởng.

Lúc này chỉ còn Fine và Shade ngồi ở đó. Đầu cô bé cứ hiện lên hình ảnh của Shade dù cho cô bé có lắc lắc cái đầu quay như chong chóng bao lần nhưng vẫn không thôi nghĩ ngợi. Shade thấy cô bé cứ lắc qua lắc lại đầu làm anh chóng cả mặt. Anh giữ đầu cô bé không cho quay lung tung nữa. Fine ngước lên nhìn anh . Anh cười :

- Sao thế?

- Ừ- Ừ -Ừm ! Không sao cả.

Anh xoa đầu cô bé mỉm cười mãn nguyện. Fine lườm xéo anh 1 cái nhưng anh không mảy may đến vẫn cứ mỉm cười nhìn cô bé. Thà anh cứ nói gì đó còn hơn cứ nhìn cô bé thế này.

Altezza rượt đã đời rồi quay lại, thấy Fine thẫn thờ nên cô bé nhảy sang ghế cạnh Fine lên tiếng:

- Fine của tớ có chuyện gì không vui sao??

Fine liền đáp:

- Đâu có. Tớ bình thường mà !!

Altezza chợt thấy môi Fine sưng lên, tỏ ra rất lo lắng. Altezza  gặng hỏi:

- Fine !! Cậu làm sao thế này??

Thấy Altezza lo lắng. Fine sợ cô lại hỏi lí do tại sao. Mà nếu vậy thì cô sẽ chết mất. Fine giờ còn lo lắng hơn cả Altezza nữa rồi. Cô luống cuống chưa biết phải giải thích ra sao.

- Kìa Fine. Cậu bị sao thế? – Lại đến Rein chạy tới hỏi han.

Chết chắc rồi. Rein rất hay nghĩ lung tung. Thế nên không thể che mắt nổi Rein đâu. Fine bắt đầu chảy mồ hôi hột rồi đây.

- Mà sao anh Shade cũng bị giống vậy ?? – Rein quay sang nhìn Shade.

Chẳng lẽ Fine lại nói toẹt ra rằng là vì cái tên đáng ghét ấy tức giận quá nên không kiềm chế được hôn cô. Cô sợ quá nên cắn anh thành ra hai người đều bị thương cùng một chỗ. Chuyện là thế đó. Tất nhiên Fine chẳng nói gì. Chỉ cúi đầu, nín lặng. Hội trưởng Narlo thấy vẻ bối rối của cả Shade và Fine nên rất nhanh chóng lên tiếng:

- Thôi nào mấy đứa. Tụi nó yêu thương quá mức đó mà !!

- WOW. – Cả đám Ồ lên.

Gì thế này. Anh nói làm Fine nổi hết cả da gà lên. Yêu thương không thấy chỉ thấy đau thương à.

Chưa để câu chuyện kết thúc tại đây. Auler lại chen lời:

- Cậu cũng tình cảm quá nhỉ Shade. Thật hiếm thấy.

Shade không đáp vì anh vẫn đang nghĩ gì đó rất nhập tâm. Fine thì đang phải đối mặt với sự tò mò của cả đám này mà cứ run lên. . .

- Fine, em đừng sợ. Shade là lần đầu tiên. . . – Bright vỗ vai Fine an ủi.

Cô hơi ngạc nhiên. Đây là . . . lần đầu anh ta làm như vậy sao? Xem ra anh ta chính là loại người không coi tình yêu ra cái gì. Hừ hừ. . .

- Đến mức bị thương thế này thì khó trách. Cậu làm cô bé ngốc này sợ rồi. - Auler lắc đầu ngao ngán.

- Anh nói ai là ngốc hả tên kia?? - Altezza không đồng tình nói.

- Xì. Cái con bé lẫn lộn này. Có nói cô đâu.

- Anh dám trêu chọc Fine dễ thương của tôi sao??

- Của tôi?? Ha ha . . . Tình yêu đơn phương ấy sẽ không có kết quả gì đâu.

- Cái gì?? Anh muốn chết rồi đấy!

Thế là cả hai lời qua tiếng lại. Hết Rein, Bright và Narlo xung đột thì lại đến Altezza và Auler cãi lộn. Xem ra cái đám nhí nhố này không yên được một giây phút nào. Cũng may cả hai chuyển chủ đề chứ không Fine ngượng chết mất. Tự nhiên tại anh Hội trưởng nói ra làm cả đám cứ nhắc mãi. Cô đã muốn quên nó đi rồi cơ mà.

* * *

3h30’ sáng.

Mọi người ra về sau khi hả hê với những câu chuyện phiến. 7 rưỡi mới phải đi học mà giờ thì còn những mấy tiếng nữa.

Cả đám đành ngồi xem phim giết thời gian cho tới giờ học vậy. Có hai người kiên quyết đả đảo việc xem phim ma là Fine và Narlo. Hai người nghe đến từ ma thôi đã rùng hết cả mình rồi. Bị cả đám nói là nhát gan nhưng cả hai vẫn đả đảo tới cùng. Trời thì đang tối đen thế kia, ngoài trời còn có tiếng gió rít nữa điều này càng làm những con người kia thích thú.

- Hai người bỏ chăn ra đi. Nóng chết đi được!! – Rein khó chịu lên tiếng.

- Tắt đi rồi bỏ. – Fine và Narlo đồng thanh.

Rein liền đáp:

- Anh Auler ôm anh Narlo đi. Còn Fine sang bên kia với anh Shade. Vậy thì khỏi phải chăn gì nữa !!!

Narlo và Auler đương nhiên là chắp tay xin với Rein về chuyện ôm nhau của hai người. Rein cứ ha hả cười lên thích thú.

Fine cầm chăn che lên trước mắt , ngủ thì không được bởi đám kia cứ la hét ầm lên mà xem cũng không xong cô bé sẽ bị ám ảnh mất . Fine đợi tới đoạn gay cấn sẽ chùm chăn lên nhưng không ngờ sợ hãi quá ôm luôn người bên cạnh.

Cô bé quên là Rein ngồi bên phải chứ không phải bên trái. Altezza với Rein cứ cười ha hả trước bộ dạng khổ sở của Fine và Narlo. Còn Bright và Auler thì đang bị ông anh mình trừng mắt vì tội bắt xem cái thể loại rùng rợn này.

- Tôi sắp tắt thở rồi đây. – Shade nói nhỏ vào tai Fine.

Tim cô cứ nhảy loạn lên, tai hình như đã đỏ lên nhưng cô thực sự không dám buông anh ra lúc này vì cô muốn tìm cảm giác an toàn nào đó trước bộ phim rùng rợn kia. Cô bé dù biết là không nên làm thế này nhưng thực sự có cảm giác an toàn khi làm như thế.

Cả bọn đã nằm ngủ từ bao giờ, cái đám ấy vừa mới chí chóe và la hét in ỏi lên thôi mà đã lăn ra ngủ ngay được, chắc là vội đi tiễn bố mẹ Shade nên mới dậy sớm thế, tuy rằng có chút nhí nhố nhưng là những người rất có trách nhiệm. Và nhờ đám ấy đi ngủ rồi nên lúc này Fine mới có thể thoát khỏi bộ phim rùng rợn:

- Anh tắt cái đó đi được không???

Shade cố gắng nhích người với lấy cái điều khiển nhấn nút tắt. Cô bé lúc nỗi sợ dâng tràn lên thì cô bé chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Đến khi hết sợ mới bắt đầu thấy mình quá ư là “có duyên” khi làm cái việc đó.

- Giờ thì buông ra được chưa??

Cô bé thu tay lại. Hoàng Tử gì mà quá đáng hết mức. Sợ hãi là cảm xúc của con người chứ bộ. Ngày cuối ở đây rồi cô bé đang muốn tạo một mối quan hệ tốt hơn với anh. Dù sao cô cũng là bạn gái dù là giả thôi thì cũng là bạn gái.

Anh có nhất thiết phải tỏ ra ghét bỏ thế không?? Rõ ràng vừa lúc trước còn ôm cô mà giờ cô ôm lại còn lạnh lùng không cho !! Híc híc !

Và thế là cái dự định tạo mối quan hệ tốt hơn đó bị tan nát sau sự vô tình của anh luôn rồi.
Fine và cả bọn vừa ngáp ngắn ngáp dài bước tới trường ! Hôm nay tự nhiên lại chẳng có hứng thú học hành. Và tất cả đã không hẹn mà cùng ngủ gật trong giờ học từ lúc nào không hay. .      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro