Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sân trường náo nhiệt, Jung Eui Chul kéo cánh tay Ji Hyo, đi trên đường mòn xuyên qua rừng. Hôm nay hai người bọn họ mặc áo khoác màu phối với quần jean, ngay cả giày thể thao cũng đều cùng một thương hiệu. Tất cả đều là do Jang Young Kwang mua tặng. Hai ngày nay, anh ấy như muốn đem toàn bộ bộ trang phục trong các tiệm quần áo đều mang qua cho Ji Hyo vậy, tủ treo quần áo của Jung Eui Chul cũng sắp chứa không nổi rồi.

"Lạnh quá." Mùa thu dần lạnh, Jung Eui Chul dựng cổ áo khoác lên, vừa chà chà hai bàn tay vào nhau vừa nói, "Trời lạnh thế này hiện tại có một bữa lẩu ăn thì tốt quá."

"Buổi trưa mới vừa ăn một bữa tiệc lớn, liền lại muốn ăn lẩu, cậu cũng quá tham ăn đi." Ji Hyo gõ gõ đầu của cô, cười chế nhạo. Buổi trưa, Jang Young Kwang đột nhiên xuất hiện, đem hai cô tới một khách sạn mới khai trương dùng cơm. Anh nói là bạn anh mở, muốn hai cô nếm một chút. Cô vì dạ dày cảm thấy không quá thoải mái, cho nên chỉ ăn vài miếng đồ ăn nhẹ, nhưng Jung Eui Chul thì ăn liền lúc có đến ba phần bò bít tết. Nha đầu này thật tốt ăn, khó trách giảm cân không khi nào thành công.

"Ăn nhiều thêm một lần không được sao?" Jung Eui Chul ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn. Nhìn trai đẹp và mỹ nữ còn bản thân mình thì ăn lẩu cũng là một sự hưởng thụ, cô thật muốn lại được ăn một lần sảng khoái như vậy.

Đột nhiên một quả cầu màu lam từ phía sau đập lên đầu của Jung Eui Chul, Jung Eui Chul đau đến quát to một tiếng: "Người nào không có mắt như vậy?!"

Một nam sinh rất đẹp trai chạy đến trước mặt cô xin lỗi, liếc mắt nhìn Ji Hyo xong, lại hướng về phía Nhạc Đạo nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi tay trơn, cầu mình bay ra ngoài. Không có đập bị thương bạn chứ?"

"Hot... Hot boy... Không có... Không... Không đau..." Jung Eui Chul vừa nhìn thấy đối phương, lập tức cặp mắt sáng lên. Người tình trong mộng của cô thế nhưng đứng ở trước mặt cô nói chuyện với cô, cô không phải đang nằm mơ chứ.

"Tôi là Park Su Min lớp hai, mới vừa rồi đều là tôi không đúng, như vậy đi, tôi mời các bạn ăn lẩu, để bù đắp lỗi của mình." Park Su Min đầy áy náy đưa bàn tay ra hướng về phía Jung Eui Chul và Ji Hyo.

Ji Hyo chỉ là nhẹ nhàng cầm tay của đối phương, lễ phép cười yếu ớt, mà Jung Eui Chul giống như bị trúng độc cứ nắm chặt lấy tay Park Su Min không thả.

"Thật tốt quá! Tôi đang nghĩ tới muốn đi ăn lẩu!" Jung Eui Chul cười ha ha, một đôi mắt tròn tham lam nhìn gương mặt anh tuấn của Park Su Min. Hot boy! Người tình trong mộng của nữ sinh toàn trường! Lại muốn mời Jung Eui Chul cô ăn lẩu. Sớm biết bị quả cầu đánh trúng một cái liền được cùng người trong mộng ăn lẩu, cô có bị bao nhiêu lần như vậy cũng rất nguyện ý nha.

Cầu xanh này tại sao không đánh sớm lên người cô một chút chứ?!

"Bạn học Kang?" Park Su Min lễ phép hỏi Ji Hyo.

Jung Eui Chul thấy Ji Hyo không nói lời nào, lập tức từ phía sau hung hăng bấm Ji Hyo, sau đó nhỏ giọng ở bên tai cô đầy uy hiếp nói: "Còn không mau đồng ý?! Cậu mà dám phá hư cuộc hẹn hò của mình với hot boy, trở về mình sẽ bóp chết cậu!"

Cô vừa hung thần ác sát Địa Uy hiếp Ji Hyo, còn vừa cố làm dịu dàng hướng Park Su Min cười. Cặp kia viên lưu lưu mắt to long lanh, thật có mấy phần mê người.

"Thật là đáng sợ nha!" Ji Hyo cầm một quyển sách ngăn ở ngoài miệng mình, len lén cười làm nũng với Jung Eui Chul.

"Sợ còn không gật đầu?" Jung Eui Chul ra vẻ lại muốn nhéo người.

"Khiến bạn học Trình tốn kém rồi." Ji Hyo không thể làm gì khác hơn là thỏa mãn nguyện vọng của Jung Eui Chul, hướng Park Su Min nói cám ơn.

Nghe được Ji Hyo đồng ý, Park Su Min vui vẻ cười: "Tôi biết rất rõ có một quán lẩu, đang trong giai đoạn khai trương."

"Tôi cũng đã được nghe nói." Jung Eui Chul vừa nghe tới quán lẩu đang thời kỳ khai trương, lập tức hưng phấn hai mắt sáng lên.

Ji Hyo đến gần sau lưng Jung Eui Chul, tỉnh táo nhắc nhở cô: " bạn học Jung Eui Chul, xin chú ý hình tượng của cậu. Thục nữ - khóe miệng là không thể chảy nước miếng."

"Kang Ji Hyo!" Jung Eui Chul cắn răng nghiến lợi nặn ra ba chữ, "Mình chảy nước miếng lúc nào hả?"

"Liền hiện tại, mới vừa rồi, năm giây trước đó." Ji Hyo chế nhạo xong, lập tức cười chạy đi.

Jung Eui Chul chịu không nổi hấp dẫn nhất chính là thức ăn ngon và trai đẹp. Hôm nay lại có thể kiếm được cả hai, tiểu tử mập này cười đến có chút hả hê quên mất hết cả hình tượng rồi.

Ba người ngồi lên một chiếc xe taxi chạy tới quán lẩu.

Ji Hyo cũng không biết, ở góc đường cách trường học không xa, có một cỗ xe BMW màu đen lẳng lặng đậu ở chỗ đó, trên xe có một người đàn ông lãnh khốc, ánh mắt của anh từ khi Ji Hyo xuất hiện cũng chưa từng rời đi. Cho đến khi tàn thuốc nóng tới ngón tay anh mới tỉnh táo lại.

Người đàn ông ngồi một mình ở trong xe này không phải là ai khác, chính là Gary. Anh nhìn thấy nụ cười sáng lạn kia của Ji Hyo thì ngón tay khẽ phát run. Đã bao lâu chưa từng nhìn thấy gương mặt lộ ra tươi cười của cô? Anh đối với cô có chỗ nào không tốt? Thậm chí ngay cả nụ cười tươi tắn cũng tiếc với anh.

Vứt bỏ tàn thuốc chưa tắt trên tay, Gary ngồi tựa vào lưng ghế tài xế, ánh mắt sâm lạnh nhìn chằm chằm cái cậu nhóc đột nhiên xuất hiện đó. Bé con rốt cuộc đã hấp dẫn bao nhiêu tâm của đàn ông? Bọn họ lại có thể giống như ruồi bọ vây quanh Ji Hyo.

Anh cũng không có lập tức đuổi theo, chỉ là lạnh lùng yên lặng nhìn ba người trẻ tuổi phía trước rời đi. Khi Ji Hyo hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh thì anh nện lên tay lái giống như cho hả giận.

BMW đột nhiên quay đầu, nhanh chóng lái vào xa lộ, ngược lại với hướng của Ji Hyo. Gary giống như nổi điên xuyên qua xa lộ, giống như đang diễn kỹ năng đặc biệt vậy, xe lạng lách qua lại, mắt nhìn thấy như đang muốn ủi vào xe trước, cũng trong một giây sau và thành công tránh ra.

Một đám cảnh sát ở phía sau đuổi theo anh, tựa như đang diễn phim cảnh - cướp, xe cảnh sát dung mãnh truy theo phía sau, Gary nhanh chóng xuyên qua như muốn biến mất, chỉ chốc lát sau liền bỏ rơi tất cả xe cảnh sát.

Điểm kỹ thuật lái xe này đối với sát thủ đứng đầu Gary mà nói không đáng kể chút nào, lúc trước vì chạy trối chết, anh mạo hiểm chen vào dòng phố xá sầm uất giữa làn mưa đạn lạng lách tới lui, mệnh thiếu chút nữa cũng mất rồi.

Anh tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn trên sa lộ sau đó quay kiếng xe xuống, khiến gió lạnh thổi tỉnh đại não có chút hỗn loạn của anh. Anh rất ít mất khống chế, nhất là những năm gần đây, có thể làm cho anh mất khống chế mà nói chỉ có duy nhất Ji Hyo.

Hôm nay khi anh nhìn thấy Ji Hyo cười với cậu bé kia thì tâm bị ghen tỵ lấp đầy.

Cũng trong lúc đó, ở trong quán lẩu đang nổi danh, ba người trẻ tuổi đang vừa cười nói vừa ăn lẩu.

Khi vừa gắp một miếng cá, Ji Hyo chợt có loại cảm giác buồn nôn, chỉ là cô che đậy được rất tốt. Jung Eui Chul và người tình trong mộng của cô ấy hẹn hò, mình không thể phá hỏng, cho nên cô chỉ đành ngồi ở bên cạnh Jung Eui Chul, mặt cười hùa theo, tận lực không để cho người khác phát hiện cô không thoải mái.

Khi Jung Eui Chul gắp một miếng cá đưa tới trước mặt cô thì cô cũng đè nén không được cảm giác buồn nôn trong lòng mãnh liệt này nữa, thật nhanh đứng dậy chạy về phía phòng vệ sinh. Cô thiếu chút nữa đem tất cả thức ăn trưa cũng ói sạch, nằm ở bên bồn cầu không ngừng nôn mửa.

Chẳng lẽ ăn cái gì đau bụng rồi sao? Ji Hyo bồn chồn nghĩ.

" Ji Hyo?" Jung Eui Chul ở bên ngoài lo lắng gõ cửa.

"Bạn học Kang, bạn làm sao vậy?" Park Su Min cũng một bộ nóng nảy hỏi.

Ji Hyo sửa sang xong y phục, mới mở cửa phòng vệ sinh ra, suy yếu cười cười nói với hai bọn họ: "Không có việc gì, tôi gần đây dạ dày không được tốt. Trở về uống thuốc dạ dày là được."

"Có thật không? Ji Hyo, muốn đi gặp bác sĩ hay không?" Jung Eui Chul bị Ji Hyo làm cho sợ hết hồn, không biết làm sao nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.

"Thật không cần. Nhạc Nhạc, mình muốn về nhà nghỉ ngơi, hai người các cậu cứ tiếp tục ăn đi." Ji Hyo rất uyển chuyển nói. Cô ngượng ngùng nói cho hai người, bởi vì ngửi được vị cá cô mới có thể ói, như vậy sẽ làm Park Su Min mời khách bớt áy náy. Hơn nữa đây là cuộc hẹn hò của Jung Eui Chul, cô làm kỳ đà cản mũi cũng quá lâu rồi.

"Tôi đưa bạn về!" Park Su Min khẩn trương đề nghị.

"Không cần, tôi đáp taxi là được." Ji Hyo hướng Jung Eui Chul nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng ở bên tai cô dặn dò, "Nắm chặt cơ hội cho tốt, mình không làm kỳ đà cản mũi nữa."

"Chết được!" Jung Eui Chul đỏ bừng mặt, nũng nịu chu cái miệng nhỏ nhắn tròn trịa.

Ji Hyo cười khoát tay với hai người, liên vẫy một chiếc xe taxi. Ngồi vào trong xe, cô rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, suy yếu ngồi phịch ở chỗ ngồi. Trong dạ dày giống như bị đào rỗng, thật khó chịu, nhất là bị vị thức ăn trào qua cổ họng, đau rát.

Ji Hyo kêu tài xế đem cô tới bệnh viện gần đó, sau đó lấy số vào phòng khắm bệnh. Nhưng bác sĩ khoa nội nghe được sự miêu tả của cô liền dùng ánh mắt kỳ quái liếc cô một cái.

"Em qua khoa sản khám một chút đi." Bác sĩ làm một vài kiểm tra đơn giản cho cô, sau đó nói như vậy.

"Khoa sản?" dạ dày cô không thoải mái và khoa sản có liên quan gì tới nhau? Ji Hyo bồn chồn nhìn bác sĩ, bác sĩ lại cũng không có giải thích, chỉ nói cô đi liền sẽ rõ ràng. Ji Hyo không thể làm gì khác hơn là lại lần nữa tới khoa sản lấy số khám bệnh.

"Nằm trên giường đi!" Bác sĩ sản khoa mặt không thay đổi nói như ra lệnh với cô.

Ji Hyo không dám nói lời nào, ngoan ngoãn nằm chết dí trên giường khám bệnh. Bác sĩ sản khoa ấn mấy cái lên bụng của cô, sau đó trở về chỗ ngồi, nói với cô: "Đi làm xét nghiệm nước tiểu."

"Dạ." Ji Hyo lần đầu tiên tự mình tới bệnh viện khám bệnh, có loại cảm giác cô độc, trong lòng đặc biệt thê lương. Trước kia ngã bệnh, đều là chú Seung Won trực tiếp đến lâu đài WuiSong xem bệnh cho cô, hiện tại cô lại một mình đối mặt với sự lạnh lẽo của bác sĩ.

Ngồi ở ngoài cửa phóng xét nghiệm chờ kết quả cô có loại kích động muốn khóc.

Nửa giờ sau, cô cầm kết quả xét nghiệm lại trở về phòng chuẩn bệnh khoa sản, vị bác sĩ mặt lạnh kia sau khi xem kết quả, mí mắt phía sau mắt kính cố ý ngước lên nhìn cô một cái, ánh mắt đầy khinh thường này khiến Ji Hyo cảm thấy khó chịu.

"Chúc mừng em mang thai." Bác sĩ lạnh lùng nói, một chút ý tứ chúc mừng cũng không có.

"Mang thai?!" thời điểm Ji Hyo nghe kết quả này thì sửng sốt. Cô vậy mà lại mang thai! Không trách được gần đây eo biến lớn, dạ dày cũng hầu như không thoải mái, cô còn tưởng rằng là bị bệnh đau dạ dày, nhưng lại là mang thai.

"Em muốn bỏ thai đi ngay bây giờ, hay là trở về suy tính một chút?" Bác sĩ nói với cô hai phương án, ý tứ lại đều là lúc nào thì phá thai.

"Đừng!" Ji Hyo lập tức giật lại tờ xét nghiệm. Mặc dù đứa bé này tới rất đột nhiên, nhưng cô không có nghĩ qua muốn giết chết nó. Giờ phút này cô thật không biết là nên vui mừng hay là nên khổ sở, tin tức này quá mức khiếp sợ, giống như con rối đi ra khỏi khoa sản.

Vị bác sĩ kia nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Con gái bây giờ thật không biết giữ mình, tùy tùy tiện tiện lên giường cùng đàn ông, xem đó, không phái có đứa nhỏ rồi sao? Ngay cả người trông nom cũng không có."

"Loại con gái này tôi thấy nhiều rồi. Có gì ly kỳ đâu." Một gã bác sĩ khác không cho là đúng nói.

Xác thực, khoa sản bọn họ một ngày không biết gặp phải bao nhiêu thiếu nữ chưa chồng mà mang thai. Thấy quen cũng không có gì lạ.

Lời hai người nói kích thích đến Ji Hyo, cô vừa đi ra ngoài, vừa ủy khuất rơi lệ đầm đìa. Cô mang thai, nên nói với anh sao? Người kia hận cô như vậy, nhất định không thích thấy đứa bé của cô. Vẫn là không nói thôi.

Thất hồn lạc phách trở lại nhà họ Jung, cô liền vùi mình vào trong chăn, ngay cả khi Jung Eui Chul về tới cũng không nói gì, chỉ là giả bộ ngủ. Cô muốn dùng thời gian để tiêu hóa tin tức hôm nay nghe được, còn phải nghiêm túc suy tính một chút sau này nên làm cái gì.

Quan hệ của cô và Gary nên xử lý như thế nào? Lòng của cô rối tung lên.

Tại sao Thượng Đế cố tình ở vào thời điểm cô và Gary căng thẳng thế này, đưa cho cô một bao thuốc nổ như vậy? Cô thật có điểm khóc không ra nước mắt.

" Ji Hyo, tỉnh chưa?"

Jung Eui Chul có chút hưng phấn thấp giọng hỏi gọi cô, cô vội vàng đóng chặt mắt, không để cho Jung Eui Chul biết cô vẫn tỉnh.

"Ai, thật muốn nói cho cậu chuyện này." Jung Eui Chul tiếc nuối nhún nhún vai. Hôm nay cô thật vui mừng, hưng phấn đến có chút ngủ không yên, vì vậy ở trên giường lăn qua lộn lại, cô nằm mộng cũng không nghĩ đến Park Su Min sẽ chủ động hẹn cô. Park Su Min cao như vậy, cơ hồ là toàn trường đều công nhận là đệ nhất mỹ nam, không thiếu những cô bé muốn trở thành bạn gái của anh, anh lại không để ý. Nhưng hôm nay anh lại mời cô ăn lẩu. Nghĩ đến đây, cô liền kích tình suy nghĩ có điểm không nén được muốn hoan hô.

Jung Eui Chul trằn trọc trở mình làm cho trong lòng Ji Hyo càng thêm phiền loạn.

Ji Hyo nhắm mắt lại, lại một đêm không ngủ. Cho đến khi Jung Eui Chul từ trong nụ cười ngọt ngào hạnh phúc mà chìm vào giấc ngủ say, cô mới mở cặp mắt trống rỗng ra. Cô nhìn trần nhà trống không, suy nghĩ cả đêm, lại vẫn nghĩ không ra kết quả.

Liên tục mấy ngày, cô đều ngây ngây ngẩn ngẩn, ngay cả Jung Eui Chul trêu chọc cô đều cười không nổi. Vài ngày rồi không ăn uống gì nổi, mặt càng ngày càng gầy, nhưng hông của cô lại có khuynh hướng càng ngày càng thô. Dĩ nhiên cũng không phải là quá thô, chỉ là cô vốn mảnh khảnh, eo có một chút thô xác định đặc biệt rõ ràng.

Thật may là đang mùa thu, cô dùng y phục dài rộng có thể che kín bụng, làm cho người ta không đến nỗi hoài nghi.

Hôm nay tới phiên Jung Eui Chul ở lại trực vệ sinh, cho nên cô phải tự mình về nhà trước. Ji Hyo đeo cặp sách, cô đơn đi trên con đường mòn. Áo khoác len lông cừu màu đen có vẻ càng làm cho sắc mặt của cô thêm tái nhợt, cô kéo khăn quàng cổ che kín, khiến khí lạnh không đến nỗi xâm nhập vào trong thân thể.

Ngày ảm đạm, tối tăm giống như tâm tình của cô, một Kang Ji Hyo vốn là vui vẻ đã không còn tìm lại được nữa, cô bây giờ giống như một con chó lang thang không tìm được nhà, được nhà họ Jung thu dưỡng. Thế nhưng ngày như thế này có thể duy trì bao lâu? Cô không thể cứ làm phiền ba và bà Jung mãi được, nhưng nhà lại không thể trở về. Cô nên làm cái gì? Nước mắt đột nhiên thấm ướt đôi mi dài cong vút của cô, lòng chua xót như một qủa khí cầu bị đâm thủng.

"Bọn họ chăm sóc em thế nào vậy? Lại để cho em gầy giống như con khỉ thế!" Đột nhiên một giọng nói quen thuộc, hóa thành tro cô đều có thể phân biệt được từ bên trên đầu Ji Hyo vang lên. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy gương mặt lãnh khốc như đang muốn giết người kia của Gary.

Liếc thấy người đến là anh, trong lòng Ji Hyo trăm vị tạp trần. Anh thì vẫn anh tuấn như vậy, mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng bị gió thổi tung, lại càng làm tăng thêm cho anh một cỗ sức quyến rũ không nói nên lời, cặp con ngươi tĩnh mịch tựa như biển sâu kia giống như một cái động tối đen, hấp dẫn ánh mắt Ji Hyo. áo khoác của anh thế nhưng lại cùng một loại màu đen với áo len lông cừu khoác ngoài của cô, đen thui, kiểu dáng đơn giản mà cao quý, thủ công tinh xảo, vải vóc đắt giá, khiến cho anh cả người xem ra càng thêm anh tuấn đẹp trai. Nhưng gương mặt đó, đầy nguy hiểm giống như Satan.

Ji Hyo theo trực giác muốn trốn, cô còn chưa có hành động thì đã thấy sự phòng bị của Gary. Cô không biết chuyện mang thai bảo bảo cô có nên nói cho anh biết hay không. Cô xoay người hướng ngược lại với Gary, chạy. Nhưng bởi vì mang thai, vài ngày rồi cũng không ăn được cái gì ra hồn, cô yếu đuối còn chưa có chạy được mấy bước liền bị Gary bắt được.

"Buông tôi ra!" Ji Hyo giùng giằng, muốn né tránh lồng ngực chắc như sắt thép này của Gary.

"Theo tôi về nhà!" Gary siết thật chặt lấy bả vai Ji Hyo, lôi cô đi ra khỏi trường.

Anh tức đến sắp nổ tung. Mấy ngày nay, anh ngày ngày núp ở góc đường ngoài trường nhìn cô, lại phát hiện cô càng ngày càng gầy, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Nếu như nhà họ Jung thật chăm sóc cô như vậy, cô trở nên u buồn, gầy yếu như vậy? Nhà họ Jung rốt cuộc cho cô cái tốt đẹp gì, để cho cô ngay cả nhà cũng không chịu trở về?

Khi anh thấy cô rơi lệ thì cũng nhịn không được nữa từ trong xe nhảy xuống. Anh muốn Ji Hyo cùng anh trở về.

"Tôi không trở về!" Ji Hyo nói gì cũng không đồng ý. Cùng anh trở về, chuyện cô mang thai khẳng định không gạt được. Cô còn chưa có quyết định có nên nói cho anh biết hay không. Nếu như anh còn muốn tổn thương cô, cô nhất định sẽ mang theo bảo bảo rời đi, quyết sẽ không trở về nữa.

"Nhà họ Jung có cái gì tốt? Em thà bị giạm trong cái lồng chim đó, cũng không về lâu đài WuiSong? Hay là nên nói bên ngoài có người đàn ông hấp dẫn của em, cho nên em không bỏ được để mà về nhà?" Gary âm chí nhìn chằm chằm Ji Hyo. Cả nhà họ Jung cũng không có lớn bằng phòng ngủ của Ji Hyo, ở cái nơi lớn không bằng cái bàn tay đó, cô sao có thể thoải mái như ở lâu đài WuiSong? Anh không tin.

"Nhà họ Jung rất tốt, ở đó tôi được hưởng thụ sự ấm áp gia đình chưa từng có. Bên ngoài cũng có rất nhiều người đàn ông hấp dẫn tôi, cho nên tôi không bỏ được một rừng người đó mà trở về, trở lại nơi đó chỉ có cái lồng giam của anh!" Ji Hyo quật cường ngẩng cằm lên. Cô rất tức giận giọng điệu nói chuyện của Gary, ban đầu hoài nghi trinh tiết của cô, hiện tại lại vu hãm cô thích người khác. Được, cô liền nói cho anh biết, cô có thật nhiều bạn trai, cô chán Gary anh rồi, không bao giờ yêu anh nữa.

"Một đám người kia có như rừng rậm cũng không so được với một mình tôi." Gary kiêu căng cười lạnh. Dám so sánh anh với người đàn ông khác, Kang Ji Hyo thật là to gan!"Cánh cứng cáp rồi liền muốn bay? Em phải hỏi trước một chút tôi có đồng ý hay không."

"Bất kỳ một người nào trong số đó đều mạnh mẽ hơn so với anh! Bọn họ chỉ biết yêu tôi, quyết sẽ không ngược đãi tôi, ô nhục nhân cách của tôi, giam giữ tự do của tôi! Gary, tôi không thích anh! Tôi chính là muốn bay! Bay cách anh càng xa càng tốt!" Ji Hyo vừa nghĩ tới nguyên nhân mình rời khỏi lâu đài WuiSong, trong lòng liền không khỏi khó chịu. Anh không hề yêu cô một chút nào, chỉ coi cô như là một búp bê khí tùy ý có thể trêu đùa. Cô là người! Anh có biết hay không trong lòng của cô tất cả đều nói lên tình yêu của cô đối với anh. Là anh tự tay nhổ sạch hết những mầm mống tình yêu trong cô, để cho cô sợ phải trở lại bên cạnh anh. Thậm chí ngay cả có bảo bảo cũng không dám nói với anh, cô sợ anh muốn cô phá bỏ cái thai.

"Tôi sẽ bẻ gảy cánh của em, để cho em đời này cũng không bay lên nổi!" Ji Hyo kháng cự khiến Gary nổi giận phừng phừng, tay anh hung hăng bóp chặt cằm Ji Hyo, ác độc vô tình cười lạnh. Đôi mắt phượng tà tứ mang theo một loại cuồng loạn như muốn cắn người, như muốn một hớp nuốt trọn Ji Hyo.

"Anh là ma quỷ!" Ji Hyo liều mạng giãy dụa thân thể, ngoan cường mà chống cự, "Anh buông tôi ra! Tôi không muốn về nhà!"

Hai người giãy giụa khiến cho người đi đường chú ý, nhất là học sinh đi qua đi lại trong sân trường, tất cả đều tò mò nhìn Gary anh tuấn lãnh khốc mạnh mẽ ôm lấy Ji Hyo mỹ lệ yếu đuối.

"Con bé là con gái của tôi!" mày kiếm của Gary nhướn lên, ánh sáng lạnh đầy lực uy hiếp này lập tức khiến đám học sinh bị sợ đều lui tránh chín mươi dặm, ai cũng không dám tiến lên.

Thì ra là một cặp cha con, ba dạy dỗ con gái ai dám trông nom?

"Tôi không có người ba như anh!" Ji Hyo nâng chân lên, dùng sức đạp hông của Gary, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh. Cô giờ phút này, tựa như một con lừa quật cường, nói gì cũng không chịu khuất phục dưới uy hiếp của Gary.

Đối với kháng nghị của Ji Hyo, Gary trực tiếp phản ứng chính là bước nhanh, liền túm lưng quần của Ji Hyo nhét cô vào trong BMW, sau đó mang theo tức giận áp đến trên người cô, dùng băng dính hung hăng che cái miệng nhỏ nhắn sẽ nói những lời khiến anh tức giận lại.

"Ưmh... Ưmh..." môi hồng bị lấp kín Ji Hyo không cam lòng đẩy Gary đang đè nặng trên người. Trong bụng của cô có tiểu bảo bảo rồi, không thể bị anh đè ép như vậy, sẽ tổn thương bảo bảo. Nhưng mặc kệ Ji Hyo đẩy thế nào, Gary vẫn không nhúc nhích, nặng nề đè ép Ji Hyo.

Anh cường hãn cạy mở hàm răng khép chặt của Ji Hyo, cái lưỡi trơn bá đạo chui vào trong môi thơm đầy hương hoa lài của cô. Ở thời khắc nếm được tư vị ngọt ngào như vậy thì Gary đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái.

Nhiều ngày như vậy không có đụng cô, không ngờ tư vị thế nhưng ngọt đến để cho anh say mê. Anh sớm nên mạnh mẽ giải cô về lâu đài WuiSong, tránh khỏi để cho cô giống như con chó hoang, ở trong cái lồng chim đó chịu khổ.

Gary trầm mê mút lấy cánh môi y hệt cánh hoa kia, đôi tròng mắt đen lóe lên ánh sáng như muốn xuyên thủng người.

Mật ngọt đã lâu không được nếm khiến cho anh không cách nào tỉnh táo nữa, anh chỉ nghĩ kỹ thưởng thức thật tốt tư vị của bé con. Anh đã cấm túc quá lâu, huyết dịch của cả người hình như cũng đang kêu gào, nói cho anh biết anh muốn bé con.

Động tác của anh đột nhiên trở nên mãnh liệt, hôn càng sâu, kích cuồng hơn.

Ji Hyo bị nụ hôn nhiệt tình này của anh khiến cho tâm trí mê loạn, bị động nhắm mắt lại. Đang lúc cô muốn đưa tay quấn lên cổ của anh thì đột nhiên nhớ tới lúc trước, nhớ tới nỗi đau bị hiểu lầm, còn có nỗi khổ bị nhốt. Cô tức giận hai mắt mở lớn, nhìn gương mặt anh tuấn của Gary phóng đại trước mắt, sau đó quyết định, hung hăng cắn, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi Gary.

Gary bỗng chốc nắm được cằm Ji Hyo, đôi mắt đỏ vằn lên lạnh lùng nhìn chằm chằm Ji Hyo, anh tăng thêm lực tay, khiến cho Ji Hyo không thể không buông hàm răng ra, thả tự do cho cái lưỡi của anh.

"Muốn phản kháng tôi, em còn non lắm!" Gary liếm máu rỉ ra bên khóe môi, cuồng ngạo cười lạnh.

Anh không cách nào nhịn được bé con chính mình một tay nuôi lớn lại có tâm lý phản nghịch, điều này làm cho anh có loại cảm giác bị phản bội.

"Không cần gặp mặt tôi! Anh khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn!" Ji Hyo nói lời trái với tâm nguyện. Thật ra thì "Không cần xuất hiện trước mặt tôi, anh làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!" Ji Hyo nói lời dối lòng. Kỳ thật, thân thể của cô khi anh vừa đụng vào liền bắt đầu nóng lên, trở nên không cách nào khống chế. Nhưng lòng của cô không cho phép mình trầm mê nữa. Cô không muốn sống cuộc sống không hề có sự tôn nghiêm, làm con rối riêng cho Gary.

"Em nghĩ là vì ai mà thủ thân như ngọc?" Gary đột nhiên cúi đầu, tà mị chống đỡ lên đôi môi anh đào giống nhu được lau mật của Ji Hyo, "Zu Cuella? Jang Young Kwang? Hay là Park Su Min?"

"Dù sao không phải anh! Ba yêu quý của tôi." Ji Hyo không chịu cúi đầu trước Gary.

"Cái người này cả đời chỉ có thể thuộc về tôi! Môi, ngực, thân thể hoàn mỹ này, tất cả đều là của tôi đấy! Em chỉ có thể vì tôi thủ thân như ngọc." bàn tay Gary đầy mê hoặc quét nhẹ qua môi Ji Hyo, trượt vào nơi đẫy đà bên trong cổ áo, sau đó xuống phía dưới mơn trớn eo thon của cô, và cuối cùng dừng lại khu vườn thần bí của thiếu nữ kia.

"Tôi sẽ cho anh cắm sừng!" Ji Hyo giãy dụa thân thể, muốn né tránh bàn tay nóng bỏng kia của Gary. Thân thể của cô chỉ vì người cô yêu thủ thân như ngọc, nhưng đang bị Gary tổn thương như vậy, cô đã mất đi cảm giác yêu thương. Cô cố ý nói lẫy, muốn chọc giận Gary. Chỉ cần anh tàn nhẫn một chút nữa, một chút tình yêu còn lưu lại nơi đáy lòng cô có thể cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Cô cũng mới có thể dũng cảm rời khỏi anh, mang theo bảo bảo đi lưu lạc.

"Em dám!" Gary đột nhiên một tay nhắc tới trước ngực Ji Hyo, cuồng nịnh nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp bất tuân của cô.

Bé con đã thay đổi, không còn là bé con ngọt ngào lệ thuộc vào anh đó nữa, trở nên giống như con nhím, chỉ biết phản kháng anh.

"Tôi muốn đi tìm Zu Cuella, tôi còn muốn đi tìm anh Jung, đúng rồi, còn có Park Su Min. Anh không phải là chỉ hy vọng tôi theo bọn họ quấn lấy sao? Tôi hiện tại liền như anh mong muốn, đi theo bọn họ lêu lổng." lòng của Ji Hyo bị Gary tổn thương đầy vết thương. Anh cứ như vậy không tin tưởng cô?

"Tôi sẽ khiến em không có tinh lực đi tìm người đàn ông khốn kiếp khác!" Gary một phát xe stan quần jean của Ji Hyo, cười tà nịnh áp đến trên người cô, đem phái nam đầy mạnh mẽ của anh cường hãn vùi vào trong thân thể Ji Hyo.

" Đi... Ra... đau..." Ji Hyo đau đến nắm chặt quả đấm. Thân thể nhu nhược căn bản không cách nào lại tiếp nhận hoan ái đầy bá đạo này của Gary, nhất là trong bụng còn có bảo bảo chưa thành hình.

Nhưng Gary đã lâm vào trong cuồng loạn, anh chỉ muốn hưởng thụ trận hoan ái đầy cuồng loạn này, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của Ji Hyo.

Khi bão tố cuồng phong dừng lại thì Ji Hyo đã như một đứa nhỏ không còn chút cảm nhận nào, trên mặt tái nhợt như một đóa hoa sen tràn ra một lại thê lương khiến cho người ta thương tiếc . . . . . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro