Chương 169: Đêm Nay, Em Chủ Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Hyo dựa vào vai của Gary, Kang Hyo ngủ ở trong lòng của anh, không biết mơ thấy gì mà phá lệ cười thật ngọt ngào. Ánh mắt của Ji Hyo nhìn chằm chằm vào một chỗ, sau một lát mới ngẩng đầu nhìn về gò má của Gary.

"Sao không ngủ một chút đi?" Người đàn ông cúi đầu hỏi.

"Em không ngủ được."

Ji Hyo cảm thấy được mình trải qua đại nạn mà không chết. Khi cô xem tin tức về trận động đất ở Vấn Xuyên, có nói đến một đoàn lữ hành ở Tô Châu đi đến Vấn Xuyên, khi máy bay vừa mới cất cánh thì trong nháy mắt, ở bên dưới vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa. Lúc mọi người quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy khói mù bao phủ, một vùng đất trước kia như thiên đường lại bị hủy hoại trong chốc lát. Thứ cảm giác như gặp Tử Thần đó khiến mọi người trên phi cơ đều sợ hãi đến ôm đầu khóc rống.

Trong lòng chua xót lúc này của Ji Hyo cũng có vài phần tương tự.
----------

Khi trở về Bạch Sa, trong đầu cô vẫn còn trống rỗng. Cho đến khi có người mở cửa xe, Ji Hyo mới bước ra khỏi thế giới của mình. Cô xuống xe, đứng ở trước cổng Ngự Cảnh Viên.

Tia nắng ban mai đã hé dạng, một tia nắng đầu tiên đã chiếu vào đuôi chân mày của Ji Hyo, cô xoay người lại, chính diện nghênh đón tia nắng ấm áp tràn đến. Nơi có ánh mặt trời thật là tốt đẹp.

Gary ôm Kang Hyo đến bên cạnh cô, Ji Hyo hơi khép lại đôi mắt, hàng mi dài của cô khẽ run run, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra ánh vàng kim: " Gary, chúng ta về đến nhà rồi."

"Ừ, chúng ra đã về nhà."

Alice trên đường đi đã có người đưa cô ta về nơi ở trước kia.

Ji HyoGary cùng nhau đi vào, bọn họ mỗi một bước chân đều đi rất chậm, cảm giác như tản bộ lúc bắt đầu một ngày mới, nhàn nhã mà tự tại, con đường nhỏ trải đá cuội yên tĩnh nghiêng nằm trong hoa viên, Ji Hyo nắm tay Gary, cô nhấn chuông cửa vang lên.

Trong phòng khách truyền ra tiếng bước chân dồn dập. Tiếng cửa ồn ào được mở ra.

" Ji Hyo. . . . . . ." Dì Goo đang ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm, bà kích động nắm lấy tay của Ji Hyo: "Cuối cùng mọi người đã trở về, Kang thiếu, mau. . . . . Các người mau vào nhà, tôi mỗi bữa đều chuẩn bị cho mọi người thật ngon, để khi nào bất ngờ trở lại thì có thể vui vẻ ăn cơm."

" Dì Goo." Ji Hyo đôi mắt phiếm hồng, đi tới ôm cổ của bà: " Dì Goo, con rất nhớ dì."

Dì Goo đã sớm không kiềm được nước mắt: "Tôi cũng vậy, đều lo lắng chết tôi. Cô ngày đó ở bệnh viện đột nhiên mất tích, tôi bị hù dọa thiếu chút nữa thì báo cảnh sát. Nếu không phải Min Ah khuyên tôi đừng nôn nóng, tôi thật sẽ bị dọa đến mắc tâm thần đây."

" Dì Goo, thực xin lỗi. . . . . . ."

"Thôi đừng nói nữa, mau, mau vào nhà." Dì Goo buông Ji Hyo ra, sải bước đi vào trước cửa, giúp hai người lấy dép để xuống chân.

Gary ôm Kang Hyo sải bước lên lầu, Dì Goo lôi kéo tay của Ji Hyo: "Kang thiếu làm sao vậy?"

Ji Hyo mỉm cười: "Chắc là anh ấy muốn tắm rửa xong thì mới có thể xuống ăn điểm tâm."

Cũng phải nha, người đàn ông này từ trước đến nay thích đẹp đẽ, để người khác thấy bộ dáng này đã khó chịu lắm rồi, chẳng trách được lúc về nhà một câu cũng chưa nói, thần sắc lại căng thẳng như vậy.

" Ji Hyo, cô không sao đấy chứ, có bị thương không?"

" Dì Goo, yên tâm đi." Ji Hyo dang hai tay ra: "Dì xem con này, đều rất khỏe mạnh."

"Vậy thì tốt rồi."

Ji Hyo đi vào phòng ngủ chính ở lầu hai. Kang Hyo được đặt ở trong giường em bé, làm trẻ con thật tốt, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, còn có thể ngủ thật ngọt ngào như thế.

Ji Hyo lúc đi vào liền nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô ngồi ở mép giường, tầm mắt nhìn xung quanh, trong phòng Dì Goo đã đúng giờ quét dọn, cách bài trí vẫn y như lúc cô rời đi, một thứ ở đây cũng chưa từng thay đổi.

Yên ổn như đã tồn tại từ mấy đời.

Kỳ thật cũng chỉ mới trải qua bất trắc mấy ngày, ở trong mắt người khác, chỉ nghĩ lại mấy ngày nay đã làm gì, đơn giản chính là sáng đi làm, tối về ngủ. Nháy mắt một ngày cũng sẽ trôi qua.

Lúc Gary đi ra, nhìn thấy Ji Hyo tim đập mạnh và loạn nhịp xuất thần. Anh đi đến trước mặt cô.

Ji Hyo ngẩng đầu lên, trông thấy một cảnh xuân sắc, cơ bụng rắn chắc của người đàn ông rõ ràng, mở mắt ra liền có thể nhìn thấy nơi đó vì hơi thở của Gary mà hữu lực mở ra, khăn tắm màu trắng còn tùy tiện bao lấy nửa người dưới của anh. Hơn nữa lại kéo dài từ xương hông trở xuống, đã hấp dẫn liền có thể hấp dẫn hơn.

Khả năng đi hai bước, khăn tắm sẽ có thể bị rớt xuống. Trước mặt Ji Hyo, người đàn ông quả nhiên đã chỉnh chu một bộ dạng sạch sẽ, cái cằm trơn nhẵn, gương mặt cũng toát ra hương thơm của kem dưỡng da.

Gary duỗi tay phải ra, khuỷu tay vòng qua cổ của Ji Hyo, hơi dùng sức một chút liền có thể kéo Ji Hyo qua.

Ji Hyo theo lực kéo của anh mà dán mặt vào trước bụng, khuôn mặt của cô bị nhiệt độ cơ thể của người đàn ông hâm nóng lên: "Em. . . . . . . ."

Ji Hyo vươn tay muốn đẩy ra. Cô giống như đã chạm vào thứ gì đó.

Ji Hyo nhân thể bị Gary đẩy ngã ở trên giường, anh lấn người qua đè ép cô xuống: " Ji Hyo, đi tắm đi."

" Dì Goo vẫn đang chờ chúng ta xuống ăn điểm tâm đó."

"Bụng anh không đói, nơi khác đói đến mức phải sợ."

"Bây giờ vẫn còn là ban ngày đây." Ji Hyo ngăn cản lại: "Anh sẽ không sợ Kang Hyo giống như lần trước sao? Buổi tối đi. . . . . . ."

" Kang Hyo đang ngủ say mà." Gary vô cùng không cam chịu, giữ được cô liền muốn hôn rồi giở trò ngay, tình hình rõ ràng là cấp bách.

"Hắt xì. . ." Kang Hyo bị hắt xì vang dội một cái, bất ngờ đặc biệt tỉnh táo, bé con mở mắt ra nhìn về phía hai người ở trên giường, ánh mắt đen trong trẻo như nước. Ji Hyo đưa tay bụm mặt, cô ôm bụng co lại bắt đầu cười, cười mãi không dừng, bả vai chịu không được khẽ rung rung: "Ha ha ha. . ."

Dứt khoát cười.

"Em cười cái gì vậy?" Trên đỉnh đầu người đàn ông trầm giọng hỏi.

Ji Hyo nửa người dưới còn bị anh giữ lại, cô cười đến mức cần cổ ửng hồng. Ji Hyo đưa tay ra đẩy nhẹ, Gary không thể không vùng vẫy đến bên người cô.

"Buổi tối đi." Ji Hyo cố nhịn cười nói ra.

"Em còn cười được nữa sao?" Gương mặt tuấn tú của Gary vùi sâu vào cổ Ji Hyo: "Buổi đối đem Kang Hyo qua phòng của con, chúng ta thật tốt làm mấy lần?"

"Không được! " Ji Hyo quả quyết cự tuyệt: "Để con ở một mình trong phòng, em không yên tâm."

"Anh nói Dì Goo đưa Chị Choi trở về."

"Chờ khi nào Chị Choi đến đây thì hãy nói."

" Ji Hyo, anh nhớ em. . . . ." Cô rõ ràng hiểu được ý tứ trong lời nói của Gary, giọng của anh mang theo khiêu gợi khàn khàn: "Lúc ở căn cứ em còn nhớ đã nói gì không?"

Ji Hyo giả vờ ngây ngốc: "Nói gì?"

"Đêm nay, em chủ động."

Ji Hyo vội vàng giải thích: "Em chỉ nói là em chủ động hôn anh."

"Anh cho em ở phía trên. . . . . . . ."

Ji Hyo đột nhiên cảm thấy mười phần tội ác, cô nghiêng đầu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn hòa toàn vô tư trong sáng của Kang Hyo, trong nháy mắt còn cảm thấy bọn họ làm cha mẹ như thế này đặc biệt lưu manh.
---------------------------------------

Ji Hyo tắm rửa xong, thay lấy một bộ đồ ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, Gary cũng thay đổi y phục chuẩn bị xuống lầu. Trên bàn ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị chu đáo.

Gary ăn hai muỗng cháo loãng, để cái muỗng xuống, ngắm nhìn Dì Goo bây giờ đang ôm Kang Hyo: " Dì Goo."

"Kang thiếu, có gì phân phó?"

"Một mình dì không giúp được, hãy gọi điện thoại cho Chị Choi để chị ấy trở lại, tôi sẽ tăng thêm lương cho chị ấy."

"Vâng, được rồi."

Gary thấy Dì Goo vẫn không có động tĩnh gì.

"Dì bây giờ phải đi gọi điện thoại cho chị ấy." Người đàn ông mắt nhìn qua Ji Hyo ở bên cạnh, bàn tay mập mờ khẽ chạm vào chân cô, trong mắt lóe lên tà khí nồng đậm: "Gọi chị ấy đến ngay lập tức."

Ối, sao lại vội vã như vậy?

Dì Goo trao Kang Hyo cho Ji Hyo, theo phân phó của Gary mà đi gọi điện thoại cho Chị Choi.

Người đàn ông dõi theo bóng lưng của Dì Goo, rồi thu hồi tầm mắt nói với Ji Hyo: "Ăn nhiều một chút để dưỡng đủ tinh lực."

"Trước mặt con không cho anh nói những thứ này! "

Gary khẽ nhấp miệng cháo, động tác ưu nhã mà tôn quý, anh nghiêng hẳn nửa người qua, khuôn mặt tuấn dật đầy mị hoặc tiến lại gần trước mặt con trai: " Kang Hyo, cha nói muốn cùng mẹ yêu yêu, con nghe hiểu không?"

"Buuu. . ." Mấy giọt nước miếng thổi vào khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của Gary.

Anh nhắm mắt lại, giơ bàn tay lên nhẹ lau.

" Kang Hyo, không được thổi nước miếng nha." Ji Hyo rút khăn giấy ra lau cái miệng nhỏ cho con.

Dì Goo cúp điện thoại, bước đến: "Kang thiếu, Chị Choi nói cô ấy không đến."

"Sao lại vậy?" Động tác trong tay Gary ngừng lại.

"Cô ấy nói, chuyện lần trước làm cô ấy sợ đến ngã bệnh, phải truyền nước ở bệnh viện mấy ngày, cô ấy. . . . . cô ấy tìm vì một công việc an ổn."

Ji Hyo hiểu được, gặp chuyện như vậy dù là ai cũng sẽ bị dọa mất nửa cái mạng.

"Dì có nói là sẽ cho chị ấy thêm tiền không?"

"Tôi nói rồi, nhưng Chị Choi nói có nhiều tiền hơn nữa cũng không quan trọng bằng tính mạng."

Ngón tay Gary khẽ chạm vào chiếc đũa bên cạnh: " Kang Hyo cần người chăm sóc, như vậy đi, dì mau chóng đi tìm bảo mẫu, tiền lương yêu cầu đều không thành vấn đề, đợi chút nữa dùng xong điểm tâm thì dì phải đi ngay."

"Tôi sợ nhất thời vội vàng lại không tìm được người thích hợp."

Gary im bặt, hay tay giao lại nhau đặt ở trước ngực: "Được, vậy để tôi nghĩ cách."

"Cứ từ từ, chuyện như vậy không gấp được, buổi tối để Kang Hyo ngủ cùng với em." Ji Hyo chen miệng vào.

Gary liếc cô một cái, em nghĩ khá lắm.
------------------------------


Min Ah ngồi ở mép giường, con trai đã sớm tỉnh dậy, Wang Lee đang trông chừng bé con ở dưới lầu.

Cô mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, Song Jong Ki lúc đi chỉ nói với cô một lời rằng, hãy chờ anh trở lại. Cô biết rõ sự tình lần này có nhiều hung hiểm, cuộc sống đao kiếm đổ máu làm người ta phải lo sợ.

Song Ju Hee chạy chậm tới: "Mẹ?"

Min Ah đếm lấy thời gian, đã mấy ngày rồi, Song Jong Ki một cuộc điện thoại cũng không gọi được cho cô.

"Mẹ?" Ju Hee lay lay cánh tay của Min Ah: "Cha đã về rồi."

Min Ah giơ bàn tay lên, khẽ vuốt lên đầu con gái yêu: " Ju Hee ngoan nào, đi xuống dưới lầu chơi với em trai đi."

Cô biết là Ju Hee hiểu chuyện, mỗi lần thấy cô ngồi bần thần suy nghĩ thì bé con đều biết dùng cách này để phân tán suy nghĩ của cô.

"Mẹ, Ju Hee không có gạt mẹ."

Được rồi, cô cuối cùng cũng biết, câu chuyện cổ tích cho trẻ con "Sói Đến Đấy! ", vì sao đến cuối cùng tất cả mọi người đều không tin nó. Xem ra bình thường cũng không có nhiều cách để nói dối.

" Min Ah." Song Jong Ki bước đến sau lưng Min Ah lặng yên không một tiếng động, anh vòng qua giường lớn đi đến trước mặt cô.

Min Ah nghe được giọng nói quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt tà mị mà phụ nữ còn muốn có được vài phần của Song Jong Ki. Cô bất chấp con gái đang ở đây, đứng vội dậy dùng sức ôm chặt lấy anh: "Anh đã có thể về rồi."

"Mẹ thật là xấu, lời của Ju Hee nói mà mẹ còn không tin."

Không có ai đáp lại cô bé.

" Min Ah, đừng sợ hãi, không có việc gì, toàn bộ đã được giải quyết rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của Min Ah dựa vào cổ của Song Jong Ki: "Anh trở về thật là tốt."

Ju Hee ngửa đầu lên, thấy bọn họ đang ôm chặt, như thế nào cũng không tách ra. Cô bé dứt khoát đi tới gần ôm chặt chân của Song Jong Ki: "Cha, cha có mua búp bê cho Ju Hee không? Còn nữa, có mua cái gì ăn ngon không?"

Tiếp tục không ai thèm để ý đến.

" Min Ah, anh nhớ em."

Min Ah khẽ nhón mũi chân lên, khuôn mặt điềm tĩnh gật đầu: "Em cũng vậy."

"Cha, mẹ. . ." Ju Hee có chút rầu rĩ.

Song Jong Ki lúc này mới cam lòng buông vợ hiền ở trong ngực ra, anh nhìn qua con gái đang ôm lấy bắp đùi của mình: " Ju Hee, con đi xuống nhà chơi với em trai nhỏ trước đi, cha cùng mẹ có lời muốn nói."

Ju Hee đúng là bé con lém lỉnh, muốn lừa gạt cô bé sao, không có cửa đâu.

"Cha có mua thứ gì hay cho Ju Hee không?"

"Cha lần này đi ra ngoài không phải là đi chơi, đợi chút nữa ăn cơm trưa xong, cha sẽ lái xe dẫn con đi mua, được không?"

Ju Hee mặc váy công chúa màu hồng phấn đáng yêu, ôm búp bê Chibi Maruko, tướng mạo ngọt ngào nhưng hết lần này tới lần khác lại vô cùng tinh quái: "Cha, Ju Hee biết, cha muốn đè nặng mẹ."

". . . . . ." Min Ah há to miệng, không nói được gì.

"Lời này ai dạy con?" Song Jong Ki ngồi xổm xuống, bé con nho nhỏ này không học ngoan, xem ra phải nghiêm khắc giáo dục mới được.

Trông thấy Song Jong Ki trên mặt mất vui vẻ, con gái Song Ju Hee le lưỡi: " Ju Hee chính mình nhìn thấy, không tốt nha, cha nặng hơn mà, cũng không sợ đè đau mẹ, hừ."

". . . . . . . ."

"Con rõ ràng đã nhìn lén?"

Hư, không đánh đã khai.

Song Jong Ki khom lưng ôm lấy con gái: " Ju Hee, con nhìn sai rồi, đó là mẹ bị đau lưng, cha tự chữa bệnh cho mẹ."

"Thầy giáo nói, có bệnh thì phải đưa đến bệnh viện."

"Bệnh của mẹ chỉ có cha mới có thể chữa được."

"Thật vậy chăng?" Vẻ mặt của Ju Hee biểu hiện ra bán tính bán nghi.

Song Jong Ki ôm bé con đi ra ngoài: "Đương nhiên, con vừa rồi không thấy tinh thần của mẹ không tốt đấy sao? Bây giờ eo của mẹ lại đang bị đau đó."

"Oh." Ju Hee nhìn qua Min Ah: "Vậy cha lại muốn chữa bệnh cho mẹ sao?"

" Ju Hee thật thông minh."

Song Jong Ki ôm Ju Hee đến hành lang, anh định xoay người bước vào phòng ngủ thì bé con lại hướng vào phía cửa làm mặt xấu: "Cha nói dối thì mũi sẽ dài ra đó, Ju Hee không tin lời của cha. . ." Nói xong, người đã như một làn khói mà chạy xuống dưới lầu.

Song Jong Ki đóng sập cửa lại, tiểu nha đầu xấu xa này, càng lớn càng khó quản giáo.
----------------------

Tại Ngự Cảnh Viên.

Gary rất nhanh đã tìm cách cho người mời một bảo mẫu mới, cuối cùng trước khi chạng vạng thì người này đã đến Ngự Cảnh Viên. Kang Hyo có vẻ rất nghe lời, đi theo dì Vương mới tới không khóc cũng không quấy, chỉ thích ôm món đồ chơi đùa nghịch.

Gary lúc đi lên lầu đã thấy Ji Hyo chống tay đứng ở bên ngoài lan can, anh bước nhẹ đến, hai tay ôm chặt lấy eo của cô: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Ánh mắt cô giật mình: "Không có gì."

"Yên tâm đi, những đứa trẻ kia đều đã được giải cứu, bọn chúng đã có thể trở về bên cạnh cha mẹ của mình rồi."

"Vâng."

"Về phần Pam Sin, cảnh sát ở tại căn cứ đã không phát hiện ra hắn, có thể là đã được thuộc hạ cứu ra ngoài."

Ji Hyo đứng thẳng lên, dựa lưng vào lồng ngực phía sau: "Lây bệnh AIDS, có phải là sẽ sống không bằng chết hay không?"

"Bây giờ được xem là thời kỳ ủ bệnh, Ji Hyo, chuyện sau này, chúng ta ai cũng không nói chính xác được."

Ji Hyo không nói thêm gì nữa, cô cầm lấy tay của Gary giao lại trước ngực mình. Điện thoại ở trong phòng ngủ đột nhiên vang lên, Gary đi tới vừa nhìn một cái, là Yoo Jea Suk. Anh biết nhất định là Alice đã xảy ra chuyện.

Gary thay quần áo chuẩn bị bước ra cửa: " Ji Hyo, em cứ ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến."

"Vâng, đi đường cẩn thận."
---------------------------

Gary lái xe đến chỗ ở của Alice.

Đi vào phòng ngủ, anh chứng kiến Alice đang co lại ở trên giường, trong phòng bừa bộn kinh khủng, nhưng có gì đó không bình thường. Yoo Jea Suk đứng ở trước cửa sổ, sắc mặt cũng không dễ chịu: "Đồ ngu ngốc này, cắt cổ tay."

Gary muốn vén chăn của cô ta ra, Alice giữ chặt lấy không chịu buông tay.

Người đàn ông dùng sức một cái, chăn mền bị vạch ra, thấy tay phải của Alice đã được băng bó kỹ càng. Anh không kiềm được cơn giận: "Sớm biết cô như vậy, tôi dứt khoát không mang theo cô trở về, cô chết ở căn cứ không phải sẽ tốt hơn sao?"

"Tôi cũng không muốn thế. . . . . ." Alice khóc lóc nức nở: "Nhưng mà Tử Thần không có thuốc giải. . . . . ."

"Chát! ! ! " Một cái tát vang dội làm chấn động cả phòng ngủ: "Nó là ma túy, cũng không phải là thuốc độc gì, không tiêm vào thì có thể chết người sao? Trước đây phải sống một cuộc sống không bằng chết như vậy mà đều gắng gượng vượt qua đến lúc này, con mẹ nó cô còn không đối phó được với Tử Thần kia sao?"

"Anh nói nghe thật nhẹ nhàng dễ chịu, tôi không chịu nổi, không chịu nổi. . . . . . ." Alice như bị tâm thần đứng dậy, hướng về phía Gary mà hét lên.

"Không chịu nổi thì cô liền cút ra xa khỏi tôi một chút, đừng có chết ở trước mắt tôi."

" Gary, tôi thật sự rất khó chịu. . . . . . ."

Gary cúi người xuống, bàn tay một phát nắm lấy tóc dài của Alice kéo cô xuống giường, anh sải bước đi vào phòng tắm, mở nước đầy bồn rửa tay, không nói hai lời trực tiếp ấn đầu Alice vào nước.

Alice bị sặc mấy ngụm nước: "Đừng như vậy, đừng như vậy. . . . . ."

"Chúng ta lúc đó huấn luyện, tôi cần phải để cô cho chết trong nước biển rồi." Gary kéo Alice lên, lại đem cô nhận trở về chậu rửa tay, cảm giác hít thở không thông khiến cho lồng ngực Alice phập phồng: "Không. . . ."

"Đúng là chết rất dễ dàng, nhưng không phải là cô muốn sống một cuộc sống bình thường sao..."

Yoo Jea Suk đứng ở cửa đi tới, giữ tay của Gary lại: "Thôi, độc tính của lại ma túy này có tính phụ thuộc rất mạnh, nếu muốn từ bỏ không phải là chuyện một sớm một chiều, cậu cho cô ta chút thời gian."

"Là chính cô ta không cho mình thời gian."

Gary buông tay, sải bước đi ra ngoài. Anh nhíu chặt chân mày đứng ở cửa sổ, Yoo Jea Suk đã đi đến sau lưng.

"Khiêm, lần này đã làm phiền cậu."

"Ít trưng cái vẻ này ra đi, cậu vì phụ nữ mà chuyện phiền toái của tớ còn thiếu sao?"

"Theo ý cậu, Alice có thể cứu chữa không?"

"Cô ấy rất ỷ lại vào Tử Thần, hơn nữa ý thức từ bỏ của bản thân không rõ ràng, cô ấy cảm thấy nếu không có thuốc giải thì có một con đường chết."

"Tóm lại. . . . . . Cậu hãy giúp cô ấy."

"Yên tâm đi."

Alice quỳ rạp trên mặt đất thở gấp, qua một hồi lâu mới chống thân lên, khó khăn đi ra ngoài: "Các người đem trói tôi lại đi, dù tôi có khó chịu chết, cũng đừng thả ra."
----------------------------

Lúc Gary trở lại Ngự Cảnh Viên đã là mười giờ ba mươi tối. Ji Hyo đang ngủ say, mấy ngày qua không thể có được một giấc ngủ ngon, bây giờ chỉ cần đặt người xuống giường là không thể chống nổi mệt mỏi.

Gary tắm rửa qua rồi mới đi ngủ. Anh đi tới gần, nhìn thấy Ji Hyo hô hấp trầm ổn, vẻ mặt điềm tĩnh, cúi người xuống tỉ mỉ hôn lên cổ nhưng Ji Hyo hoàn toàn không có phản ứng. Khuỷu tay anh nhẹ chống nửa người trên, biết rõ là cô mệt mỏi. Gary chỉ có thể cố nén dục vọng, tắt đèn ngủ ở trên đầu giường đi.

Phòng ngủ trong nháy mắt đưa tay không thấy được năm ngón, anh nằm lại trên giường. Bên cạnh tự nhiên truyền đến tiếng xột xoạt, một cánh tay quấn đến thắt lưng của anh, bờ môi mềm mại trong bóng đêm tìm đến, hôn lên môi Gary.

Người đàn ông dục vọng đã dập tắt vì tác động này mà thêm một lần nữa bị kích đốt, tiếng hít thở dồn dập muốn thiêu cháy tất cả. Anh hận không thể đem Ji Hyo hung hăng đè ở dưới thân, lại đưa ra một cánh tay đem cả người cô nhấc lên phía trên.

Anh thích cô chủ động, thích cô nhiệt tình như lửa. Ji Hyo không biết nên như thế nào.

Gary vui vẻ nhẹ nói ra: "Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên của chúng ta, em lúc ấy lá gan thật là lớn, chẳng những xem anh làm mà còn chủ động đem chân đến ngang hông của anh."

Ji Hyo không có lên tiếng mà trừng phạt bằng cách tại xương quai xanh của anh, nặng nề cắn một cái.

"Uhm. . ." Nơi cổ họng của người đàn ông phát ra tiếng kêu khẽ, trong lúc này đang ở khoảng giữa của hoan lạc và thống khổ.

Anh cầm tay của Ji Hyo, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau. Bọn họ cần rũ bỏ tất cả mà phóng túng, cần rũ bỏ tất cả mà yêu nhau. Cuối cùng, Ji Hyo vẫn bị Gary đè ở dưới thân, bởi vì động tác của cô quá chậm, khiến anh như nổi điên lên. Chẳng như anh, liền có thể cùng cô thân và tâm hợp nhất.
..................

Ji Hyo gối lên cánh tay của anhkhông muốn động đậy, tay của Gary từtừ ở phía sau lưng cô nhẹ vuốt, nhộn nhạo xuân ý.

" Ji Hyo, mấy ngày nữa anh muốn dẫnem đến thành phố Nghênh An xem một chút."

"Đến chỗ đó làm gì vậy?"

"Nhà của anh là ở Nghênh An, nơi đó có nhà cũ của chúng ta, còn có ký ứctrước 5 tuổi của anh."

Ji Hyo mở ra ánh mắt mê ly, cánhtay của cô ôm chặt cổ của người đàn ông: "Vâng, chúng ta đi về thăm nhàmột chút."

Trong lòng cô biết rõ, Gary lần này đưa cô trở về,tuyệt nhiên không chỉ là đơn giản về thăm nhà như vậy.

"Trước kia anh cứ luôn không dám trở về, tận lực tránh đi Nghênh An, dù làphải đi qua, anh đều cam chịu đi đường vòng. Ji Hyo, anh muốn mua lại nhà cũ về. . . . . . ."

"Vâng." Ji Hyo gật gật đầu.

Bóng đêm càng lúc càng trầm, mà ai cũng cảm thấy không buồn ngủ.
--------------------------

Ji Hyo cho rằng khoảng hai ngàynữa sẽ đi cùng Gary, không nghĩ tới lại kéodài tới gần mười ngày sau. Lúc bọn họ đi vào thành phố Nghênh An, cóchuyên gia tiếp đãi, nơi ở chính là khách sạn tốt nhất của địa phương này. Ji Hyo thế mới biết, Gary lần này đến đây để bànchuyện làm ăn.

Buổi tối ở thành phố Nghênh An rất đẹp, những dãy đèn đường xếp thành hàng sángtrưng soi rõ vẻ hoàn mỹ của sự kết hợp giữa hiện đại và nét cổ điển. Nhìn vàotrong gương chiếu hậu là một ven hồ xanh thẳm, có thể nghe được hơi thở của cơngió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương đặc trưng khó tả.

Gary lái xe đưa Ji Hyo đi lòng vòng trong thànhphố, Ji Hyo nhìn thấy xe chạy qua cáccon phố lớn ngõ nhỏ, cô quay sang nhìn thần sắc của người đàn ông, chưa nói câugì.

Cuối cùng, Gary dừng xe ở bên đường, anhnhư thất bại mà dùng sức đập vào tay lái: "Anh căn bản không nhớ ra đượcđường trở về."

"Đừng như vậy." Ji Hyo giữ chặt tay của anh:"Dù sao cũng đã qua hai mươi mấy năm trời, hơn nữa, thành thị phát triểnnhanh như vậy, có khi người đã quen thuộc như lòng bàn tay, qua vài năm cũng sẽkhông biết, huống chi là anh?"

Gary nghe vậy, vẻ mặt bi thươnglúc này mới giãn ra chút ít. Ji Hyohiểu được tâm trạng bây giờ của anh, đó là nhà của mình nhưng anh lại tìm khôngđược. Gary trước đó đã cho người tớithành phố Nghênh An điều tra, anh chỉ là muốn xem một chút, chính mình còn cóthể nhớ được hay không.

Anh lấy ra kết quả đã được điều tra, lái xe chậm rãi hướng về phíatrước. Kỳ thật, vừa rồi bọn họ đã chạy qua con đường này nhiều lần, chỉ làkhông có lái vào, mắt chỉ thấy thoáng qua. Gary đậu xe ở bên đường không xa nơi biệt thự, anh nắm tayJi Hyo đi bộ đến, bọn họ sóng vainhau mà đi, cực giống một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết.

Trong biệt thự có người ở, Ji Hyo đitheo bên cạnh Gary, bọn họ đi tới cửa, thấycành hoa tường vi duỗi ra bên ngoài bức tường, vườn hoa biệt thự của hai mươimấy năm về trước đã lộ ra vẻ cổ kính nhẹ nhàng.

"Nơi này chính là nhà của anh sao?"

"Đúng vậy." Gary đưa tay chạm vào song sắtcủa cánh cổng: "Đại khái vẫn không thay đổi, chỉ là, người và vật đã khôngcòn."

"Nơi này quả thực rất đẹp."

"Kỳ thật, anh cũng thật sự không thể nào nhớ rõ, bây giờ nhìn thấy ngôinhà này, mơ hồ cảm thấy trong trí nhớ đã từng sống qua."

"Rất bình thường, dù sao khi đó anh vẫn còn nhỏ."

Cánh tay của Gary kéo Ji Hyo qua, đem cô ôm vào tronglòng: "Anh sẽ để cho ba mẹ nhìn em thật kỹ."

"Bọn họ sẽ hài lòng với em chứ?"

Gary khẽ nhéo má của cô:"Có, bọn họ còn có thể chúc phúc cho chúng ta."

"Mấy ngày nữa để em và anh rời bến, đi đến nơi ba mẹ gặp chuyện không may,em muốn cho bọn họ đừng thêm lo lắng, anh bây giờ không còn cô đơn, anh có mộtthiên sứ, còn có một bà xã ở bên cạnh nữa."

Cằm của Gary đặt trên đỉnh đầu của Ji Hyo: "Anh thích được nghenhư vậy."

Ji Hyo vãn môi khẽ cười:"Chúng ta bây giờ thật tốt, em cũng thích như vậy."

Trong biệt thự, một bảo mẫu đã có tuổi đi tới: "Này, các người là ai, đứngở nơi này làm gì vậy?"

"Chúng ta. . . . . ."

Lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy bảo mẫu mặt mũi tràn đầy đề phòngnhìn bọn họ chằm chằm.

"Nơi này là nhà ta, ngươi quản được sao?" Kang thiếu kiêu căng mởmiệng.

"Nhà của ngươi?" Giọng nói của bảo mẫu trong nháy mắt trở nên bén nhọn:"Ta thấy ngươi là muốn phát tài đến mức phát điên rồi phải không?"

"Thực xin lỗi." Ji Hyo kéo lấy cánh tay của Gary: "Chúng tôi là. . . .. chúng tôi là bán bảo hiểm."

"Đi xa một chút đi. . ."

Ji Hyo lôi kéo Gary ở bên cạnh: "Anh lạinói như vậy, người ta không cho rằng anh bị điên mới là lạ đó."

"Em nói dối mà không viết nháp, ăn mặc thành như vậy mà bán bảo hiểm hả?Bà ta nói kẻ điên khả năng chính là em. . . . . ."

"Cắt, một đôi kẻ điên! "

Ji Hyo quay đầu nhìn lại, Gary cũng dừng lại bước chân:"Anh nhất định phải mua nó trở lại."
---------------------------

Bọn họ lần này đi ra ngoài không mang theo Kang Hyo,Ngự Cảnh Viên trong ngoài bố trí người bảo vệ càng nghiêm mật, Gary lo lắng những tàn dư ở bênngoài căn cứ sẽ tìm đến trả thù.

Ji Hyo vốn không muốn cùng Gary đi ra ngoài xã giao, cũngkhông biết vì sao người đàn ông lại cố ý kiên trì thuyết phục như vậy nên côkhông thể không đồng ý. Cho đến khi người đàn ông khoảng 50 tuổi kia ramặt giới thiệu, Ji Hyo thiếu chút nữa không kiềmlại được mà mở miệng kinh hô.

"Kang thiếu, xin chào, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, tôi là chủtịch tập đoàn Diệu Lam, Bae Son Han, đây là con gái của tôi, Bae YooNa."

Ji Hyo trừng lớn hai mắt nhìn vềphía Gary bên cạnh, đã thấy anh đưatay ra bắt tay với ông ta, đáy lòng thâm thúy lại phải giấu sâu như vậy, khôngmột chút hiển sơn lộ thủy ra bên ngoài. Cô đi theo Gary ngồi xuống.

Hai người đại khái thương lượng với nhau chuyện hợp tác làm ăn, mười ngón taycủa Gary đan vào nhau chống tại mépbàn. Sắc mặt nghiêm nghị bình tĩnh, ngay cả chính anh cũng không thể không bộiphục sự nhẫn nại này. Không thể ngờ được tập đoàn lớn mạnh của hai mươi mấy nămtrước lại suy sụp thành như vậy. Hôm nay chỉ vì một cuộc làm ăn mà tổng giámđốc Bae Son Han phải tự thân xuất mã.

Anh nhớ tới cha mẹ uổng mạng, thần sắc đang bị che giấu đột nhiên sắc bén âmlãnh, Bae Son Han tung hoành vài thập niên ở thương trường mà khiđối diện với một đôi mắt như vậy, cũng không nhịn được cảm giác không thể chốngđỡ. Gary gắp thức ăn cho Ji Hyo, nhưng tim cô như bị mộttảng đá đè ép, một mực nuốt không trôi.

"Em muốn đi toilet."

"Ừ, đi nhanh về nhanh."

Trong phòng có toilet nhưng Ji Hyovẫn mở cửa đi ra ngoài, ngay cả cô cũng đều cảm thấy không chịu được thì huốngchi là Gary đây.

Mắt thấy cánh cửa đã khép lại, Bae Son Han hướng vào con gái bên cạnh mà nháy mắt.

Bae Yoo Na ngầm hiểu ý, cầm lấy bình rượu đi đến bên cạnh Gary: "Kang thiếu, tôicũng đến kính ngài một ly rượu, nhưng tửu lượng của tôi không tốt, mong ngài cóthể lượng thứ."

Bae Yoo Na tuổi không lớn lắm, nhiều lắm là bằng Ji Hyo, chỉ là cô ta đã có thểđem hai chữ "câu dẫn" mà ứng dụng linh hoạt, liền khom lưng rót rượucho Gary, bởi vì váy cổ trễ nên mộtcái có thể nhìn tới áo ngực bên trong.

"Kang thiếu, mời." Bae Yoo Na nâng chén rượu đưa tới.

Gary đưa tay ra đón.

"Ai nha. . . . ." Bae Yoo Na nghiêng về một cái, nửa chén rượu đã đổ lên đùiGary, cô ta mặt hoa lo lắngthất sắc: "Thực xin lỗi, Kang thiếu, thực xin lỗi."

Cô ta rút ra mấy tờ khăn giấy, ngồi xổm người xuống: "Tôi giúp ngài lausạch."

Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương leo lên chân của người đàn ông, Bae YooNangẩng đầu lên nhìn thẳng: "Tôi nghe nói, Kang thiếu thích nữ sinh, phảikhông?" Cô ả cầm lấy khăn giấy vòng qua vết rượu, đang hướng đến nơi nhạy cảmcủa người đàn ông tìm kiếm.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro