14. Just one day (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu có biết không

Đêm ba mươi trên trời vẫn có mặt trăng đấy

Nó vẫn tròn đầy

Chỉ là cậu không thấy nó mà thôi."

Một ngày bình thường của Lee Donghyuck bắt đầu vào lúc sáu giờ sáng. Cậu thức dậy trong tiếng chuông báo thức, quờ tay tắt đồng hồ rồi xuống bếp làm vài thứ đồ ăn linh tinh. Căn nhà cậu ở nằm bên hông một con phố đầy những quán cà phê nhỏ, mỗi lần đạp xe qua đó là lại phải bấm còi inh ỏi để tránh những người đi bộ tấp nập trên đường. Gần nhà có một tiệm trà mà Donghyuck hay ghé lại. Tiệm có đủ loại trà bánh, mỗi khi rảnh rỗi Donghyuck vẫn thường giúp chụp ảnh để làm bưu thiếp cho khách du lịch tới đây. Chụp từ mùa xuân cho tới mùa đông, khi mà hoa thiên điểu để trong chậu cao được đổi thành những quả nhựa ruồi đỏ rực rỡ, hơn một lần Donghyuck cũng muốn cầm lấy tờ bưu thiếp do chính mình chụp để viết thư cho một người.

Cuộc phẫu thuật diễn ra chỉ mười ngày sau khi Donghyuck đặt chân đến Pháp thành công như mong đợi, dù di chứng của những ngày bó bột đã làm cho cậu thật sự không thể vận động mạnh, chỉ có thể chạy hoặc đạp xe một quãng ngắn rồi thôi. Tập phục hồi chức năng cũng không vất vả như tưởng tượng, những khi chân mỏi rã rời thì lại cố gắng tập bằng tâm trí, cho đến sinh nhật mười tám tuổi Donghyuck đã có thể một mình đi bộ lên ngọn đồi thấp ở ngoại ô thành phố, ngắm mấy bóng mây trôi lơ lửng trên đầu.

Donghyuck nằm trên cỏ rất êm nhìn lên trời. Bầu trời xám bạc và không khí có mùi hơi nước. Nhìn lâu mỏi mắt, Donghyuck nhắm mắt lại một lát mà giống như trôi đi, rồi tự nhiên xuất hiện một ảo giác rằng nếu cậu mở mắt ra, thì Lee Minhyung sẽ nằm ngay bên cạnh. Minhyung cũng sẽ gối đầu lên cỏ nhắm mắt ngủ say, đến khi tỉnh dậy đôi mắt vốn đã nhỏ sẽ càng nheo lại vì ánh sáng đột ngột xộc vào.

---

Mọi việc đều diễn ra tốt đẹp, từ những câu tiếng Pháp Donghyuck dần dần có thể hiểu ra được, từ nụ cười của bà chủ tiệm trà dành cho cậu mỗi sáng đạp xe đến một studio lớn ở gần nhà, từ những cuộc điện thoại về Hàn Quốc với người mẹ vẫn thường hỏi dạo này có tăng cân, từ những bữa ăn khuya trên hành lang bệnh viện với người mẹ suốt ngày mặc áo blouse trắng. Vậy mà khoảng trống trong lòng vẫn không lấp đầy nổi, thì ra quên một cảm giác chính là để lại một khoảng trống trong lòng.

Mười chín tuổi, Donghyuck chính thức vào làm trợ lí của studio trước đây mình từng học việc. Mỗi tuần lễ thời trang, cậu lại hòa vào cùng với đám nhiếp ảnh gia trên phố. Thi thoảng bắt gặp người mẫu hay diễn viên Hàn Quốc, Donghyuck gọi lớn một câu bằng tiếng mẹ đẻ đủ để người đó quay lại nhìn mình. Cuối mỗi buổi săn hình, khi ngồi lại ngay bên mốc lộ giới bấm kiểm tra những tấm hình chụp được, Donghyuck có đôi lần vu vơ nghĩ không biết liệu có một ngày nào đó mình thấy được một bóng lưng quen thuộc, rồi cất tiếng mẹ đẻ gọi to "bạn làm ơn nhìn về phía này một chút", người quay lưng lại chính là Lee Minhyung.

Hai mươi tuổi, Lee Donghyuck, bây giờ đã là nhiếp ảnh gia Lee, đã làm trợ lý cho một nhiếp ảnh gia thời trang có tiếng. Cậu không đổi tên, mỗi lần gặp người mẫu hay đồng nghiệp mới đều phải méo miệng đánh vần rõ ràng họ tên của mình, dần dần mọi người chỉ gọi một tiếng "Lee" kéo dài ra Donghyuck đã ngay lập tức chạy tới. Buổi chụp tạp chí đầu tiên Donghyuck hồi hộp đến nỗi mồ hôi tay ra ướt máy, tự nhiên lại nghĩ tới lần đầu tiên cầm chiếc máy ảnh mới toanh bố tặng, cậu lôi Minhyung ra đứng ở chỗ bụi tầm xuân rồi loay hoay mãi mà chưa chỉnh xong mấy thông số trên màn hình. Minhyung đợi lâu cáu bẳn quay lưng bước đi, ngay lúc đó thì Donghyuck vô tình bấm trúng cảnh một bàn tay của cậu đưa lên gãi đầu, tấm hình out nét nhòe nhoẹt vẫn được Donghyuck giữ mãi trong album ảnh. Chụp xong tấm đó, tay Donghyuck cũng ướt hết mồ hôi. Tới khi đuổi kịp Minhyung, Donghyuck tự nhiên lau tay lên áo cậu.

Một ngày trước sinh nhật hai mươi hai tuổi, bà Lee gọi điện chúc mừng khi Donghyuck còn ở trong một buổi chụp đã diễn ra mười mấy tiếng liền. Giữa mấy âm thanh đèn nháy, tiếng màn trập máy ảnh, tiếng Pháp tiếng Anh lẫn tiếng Ý lộn với nhau, Donghyuck đứng nhìn mấy tấm ảnh được chuyển trực tiếp từ máy ảnh lên màn hình máy tính, vừa cau mày chỉ cho trợ lý một lỗi trang phục nhìn thấy rất rõ mà không ai có ý kiến gì, đột nhiên khựng lại nghe giọng bà Lee hơi mờ mờ:

"À, Minhyung có bạn gái rồi. Là cô bé trong một nhóm nhạc nào đấy mẹ không nhớ nổi tên."

"Vậy ạ."

"Con ở bên đấy thì sao? Con trai mẹ vừa đẹp trai vừa giỏi, chắc không thiếu người theo đuổi."

Donghyuck một tay che loa, miệng gọi to nhắc nhân viên ánh sáng chỉnh lại nhiệt độ màu. Quay trở lại với chiếc điện thoại trong tay, cậu khẽ cười.

"Con trai mẹ vừa đẹp trai vừa giỏi nhưng mà chiều cao không cho phép..."

Cô người mẫu quen mặt trong mấy lần chụp hậu trường vừa tới cho shoot chụp sau, vừa nhìn thấy Donghyuck đã la ầm lên:

"Lee baby! Lại đây tôi cho cậu xem cái này!"

Donghyuck nhăn mặt, ở đầu dây bên kia cậu nghe được tiếng cười rất lớn.

"Lee baby?"

"Mọi người ở đây đều gọi con như vậy."

"Ừ...."

"Con nói thật mà."

"Thì mẹ có bảo con nói dối đâu...."

Bà Lee kéo dài mỗi câu nói, đùa thêm vài câu rồi cúp máy. Donghyuck quay trở lại với buổi chụp, đến lúc tiễn hết tất cả nhân viên ra về cũng đã sắp qua ngày. Mệt mỏi cầm điện thoại lên, lại thấy tin nhắn của mẹ trên màn hình.

"Xong việc thì ghé bệnh viện ăn khuya với mẹ."

Chuyến xe bus đêm khuya ghé qua bệnh viện không hề có một ai. Donghyuck lại theo thói quen đi ra ghế sau cùng ngồi xuống, mệt mỏi dựa đầu vào cửa kính ngắm thành phố tới giờ này vẫn rực sáng ánh đèn.

Có bạn gái rồi sao. Vậy cũng tốt, làm gì có ai ở yên một chỗ.

---

Phòng làm việc của giáo sư Lee lớn hơn ở Hàn Quốc rất nhiều. Khi Donghyuck đến nơi, trên bàn có rất nhiều món ăn, còn có thêm canh rong biển. Chẳng để ý là bữa khuya hay bữa tối, cả hai mẹ con họ đều suốt ngày chưa ăn một chút nào.

Không có cả câu chúc mừng sinh nhật, hai người lặng lẽ ăn cơm. Mấy món ăn rất ngon, nhưng bát canh rong biển nhạt thếch, chắc chắn là vị nữ giáo sư nhà Donghyuck đã tự nấu rồi quên cho muối. Mấy câu chuyện không có điểm chung nào cụ thể, tới khi kết thúc bữa ăn, hai mẹ con đi xuống vườn hoa bệnh viện. Đêm nay giáo sư Lee cũng không về nhà.

"Hai mươi hai tuổi rồi, có điều gì muốn làm không?"

Donghyuck cười, có điều muốn làm nhưng không làm được. Tự nhiên muốn bông đùa mẹ một chút, cậu nhảy lên ngắt một chiếc lá đã chuyển vàng dù mới đầu thu, nhẹ trả lời:

"Con muốn lại bị mắc hanahaki, mẹ có giúp con được không?"

Giáo sư Lee khoanh tay trước ngực, biết rằng con trai chỉ đang nói đùa nhưng vẫn nghiêm túc nói:

"Thì con chỉ cần yêu đơn phương một người nào đó khác."

"Một người là đủ rồi. Con chỉ muốn yêu một người đó thôi, mà không còn yêu được."

Chiếc lá xoay tròn trong tay Donghyuck, cậu thả nó xuống bên vệ đường rồi nhặt lên một bông hoa nhỏ. Bà Lee ngồi xuống chiếc ghế gỗ dưới gốc cây lớn, nói như đang thuyết trình giữa hội thảo y khoa:

"Yeonsoo và mẹ đang làm một nghiên cứu rất có triển vọng. Nếu con đưa ra đây được một cánh hoa nào đó trong mấy cánh hoa ngày đó, chắc chắn là còn có cách."

Donghyuck vò nát mấy cánh hoa mỏng mảnh trong tay mình.

"Thà mẹ đừng nói con còn nhẹ nhõm hơn."

Đã năm năm trôi qua rồi, làm gì còn cánh hoa nào tồn tại. Thậm chí một phân tử nhỏ chắc chắn cũng không còn lại, đừng nói đến cả một cánh hoa.

"Đến minh chứng của tình yêu đó cũng không còn, lấy gì ra để con đảm bảo rằng nếu như lại đánh thức mấy tế bào yêu thương người đó ở trong cơ thể, con sẽ tiếp tục nghĩ đến người đó như nghĩ đến một mối quan hệ trên mức bình thường?"

"Mẹ, y học của mẹ chỉ giải thích được cái hữu hình thôi. Con lấy thói quen ra đảm bảo."

Donghyuck cười cay đắng. Năm năm trôi qua, gần như ngày nào cũng nhìn thấy Lee Minhyung trên màn hình máy tính, có những thói quen vẫn không hề thay đổi. Thói quen được đánh dấu bằng cậu và tôi, chẳng thể biến mất đi vì đã ngấm vào sâu trong máu thịt rồi.

---

Donghyuck trở về nhà khi ba giờ sáng. Tháng chín trời mù sương, cả thành phố như trôi bồng bềnh. Xốc lại chiếc áo khoác trên vai, cậu cúi đầu đi giữa lớp sương dày đặc, suýt nữa đâm sầm vào bà chủ tiệm trà đang ôm trong tay một xô hoa cúc.

"Lee, chúc mừng sinh nhật!"

Donghyuck cười, rút từ trong xô ra một bông cúc còn chưa bung hết cánh.

"Cảm ơn bác, cái này coi như quà sinh nhật cho cháu nhé."

"Không không, đương nhiên là có quà cho cậu."

Bà dúi vào tay Donghyuck cả xô hoa vàng rực rỡ, kéo cậu vào cửa tiệm. Mùi bánh mì còn đang nướng trong lò sực nức, Donghyuck đặt xô lên bàn gỗ rồi xoa xoa tay vào nhau hít hà. Từ sau gian bếp, bà chủ tiệm trà bưng ra chiếc bánh kem nhỏ có cắm một cây nến.

"Ước gì đó đi."

"Cháu có thể ước một điều không bao giờ thành sự thật không?"

"Đương nhiên là được, ở đây là Paris mà."

Donghyuck chắp tay nhắm mắt rồi thổi nến. Ngọn nến vụt tắt, cậu mở mắt ra, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

"Quả nhiên là điều ước không bao giờ thành sự thật."

"Cậu ước điều gì vậy?"

"À, cháu ước gì lúc này trong tay cháu có vài cánh hoa."

Bà chủ cười lớn, lại nhấc bó hoa cúc trong xô lên đặt vào tay cậu.

"Cậu trách tôi không cho cậu một bông chứ gì, tất cả là của cậu đấy."

Không giải thích với bà, Donghyuck giữ nguyên nụ cười trên môi ôm bó hoa ra cửa.

Bó hoa cao quá đầu, cậu vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn đường, đến khi vào nhà lại đụng ngược đụng xuôi. Nhớ được trong phòng ngủ có một chiếc giỏ mây vốn là giỏ xe đạp cũ, Donghyuck đá cửa ôm bó hoa vào tận phòng, làm rơi một chục quyển sách trên giá và đổ cả một chai rượu vang lớn rồi mới thả bó hoa vào đúng chiếc giỏ xe trong góc. Cúi nhặt mấy quyển sách đánh rơi, nhận ra quyển sổ ngày nào lấy được từ nhà Minhyung đã phủ thêm một lớp màu thời gian vàng úa, Donghyuck đặt quyển sổ lên bàn viết rồi lại thở dài.

Mấy cánh hoa bay mất, cả ước muốn ngô nghê được một lần nhảy cùng nhau đã không thể hoàn thành, vậy mà quyết định bắt đầu rẽ sang hướng khác ở tuổi hai mươi hai, Lee Donghyuck vẫn chưa làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro