Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29 :Không đoán được

Jung Kook hít một hơi thật sâu, quay mặt về phía Lisa, gí mặt vào sát người cô: "Cứ mặc sức đánh, tới khi nào em hả giận thì thôi."

Lisa nhìn Jung Kook rất lâu, hôm nay cô mới biết, trong lúc cô không hiểu gì, trong lúc cố cứ tưởng mình không phải là gì của anh, anh lại dành cho cô một vị trí trong tim mình. Vị trí ấy không phải dành cho người thân, có điều, tất cả đã trở thành bong bóng rồi.

Cô nên nói gì đây? Chẳng còn gì để nói nữa, chất vấn anh? Chỉ trích anh?

Thế là cô cầm cánh tay Jung Kook lên, kéo tới trước mặt Yeri.

"Tạm thời em chuyển ra căn hộ khác sống, mặc dù chỉ cách nhau một bức tường, nhưng khi đóng cửa vào vẫn là hai nhà riêng biệt. Quyết định vậy đi, hai người nói chuyện tiếp, em về trước đây." Nói xong, Lisa chặn một chiếc taxi lại, lên xe bỏ đi.

Jung Kook sững người, chỉ cách nhau một bức tường?... Không phải là nhà của Kim Taehyung chứ? Đấy cũng là một con sói mà.

Jung Kook đang định quay người đuổi theo, Yeri đã vòng tay ôm chặt eo anh từ phía sau.

Yeri nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, tủi thân. Hai tay run run bất lực, nói bằng giọng khẩn cầu:

"Xin anh đấy Jung Kook, đừng đi, đừng rời xa em... em xin lỗi, vừa rồi là em quá kích động. Anh biết không, là bởi vì em quá yêu anh, em không thể mất anh được."

Nước mắt khiến Jung Kook phải mềm lòng, anh vòng tay khoác vai Yeri, vỗ vỗ. Được dỗ dành, nước mắt Yeri lại trào ra, cô dựa vào lòng Jung Kook, cọ cọ vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ bị thương.

Jung Kook nhìn về phía chân trời... mày có hiểu không hả Jung Kook? Lisa không yêu mày, cô ấy chỉ đang báo đáp ơn huệ của nhà họ Jeon thôi, mày đã sớm biết thế rồi phải không? Vì vậy mới đưa ra một quyết định gây hiểu lầm thế này.

Đương nhiên, để duy trì cuộc hôn nhân này, thì phải có người cúi đầu trước, còn từ "duy trì", thật khiến người ta vui không nổi.

Về đến nhà, Jung Kook kinh ngạc thấy tủ quần áo của Lisa trống không, khi anh thò tay lấy di động mới nhớ ra Lisa là người duy nhất trong khu nhà dành cho cán bộ cao cấp này không có di động.

Yeri đứng một bên lẳng lặng quan sát, nhìn anh hết chạy lên tầng rồi lại chạy xuống nhà, lao ra sân gọi to tên Lisa, trong mắt anh trong tim anh vốn không hề có vị hôn thê là cô.

Tại sao lại nói phụ nữ tình nguyện bị giam trong bóng tối, bị người nói là ngốc là đần? Bởi vì có một số chuyện sau khi hiểu ra rồi, cơn gió vốn nhẹ nhàng như không kia bỗng dưng biến thành một lưỡi dao sắc lẹm, từng nhát từng nhát đâm vào vết thương, cho dù vết thương có khép miệng thì cũng vẫn sẽ để lại sẹo.

***

Lisa đứng trên ban công tầng hai nhà họ Kim, nhìn về phía Jung Kook vẫy vẫy tay:

"Anh, em ở đây này."

"Em mau về nhà ngay cho anh!"

Anh nhìn bộ quần áo ở nhà mềm mại của cô, vừa gọi vừa gõ cửa nhà Kim Taehyung.

Kim Taehyung không có nhà. Lisa vội chạy ra mở cửa.

"Sao em vào được?"

"Em có chìa khóa nhà anh ấy."

"Em có biết một người con trai khi đưa chìa khóa nhà cho một người con gái là có ý gì không?!" Jung Kook nổi giận.

"Anh ấy thường xuyên không ở nhà. Nên nhờ em sang dọn dẹp." Lisa nói.

"Vớ vẩn! Cậu ta có phải trẻ mồ côi đâu, cô chú Kim nhìn thấy em ở nhà họ sẽ nghĩ thế nào?"

"Chú Kim biết em có chìa khóa, chính chú ấy nói Kim Taehyung giao nhà cho em chăm sóc."

Lisa chớp chớp mắt.

Tim Jung Kook nhói đau, ở trong khu căn hộ này Lisa nổi tiếng chăm ngoan, làm việc rất khoa học gọn gàng nên đương nhiên được các vị trưởng bối yêu quý, nhưng các vị phụ huynh đó cũng có vẻ tùy tiện quá đi? Họ coi Lisa nhà anh là sứ giả trông nhà chắc?

Trong đầu Jung Kook bỗng hiện lên một bức tranh chẳng mấy dễ: Khi Kim Taehyung bụi bặm lao vào nhà, kinh ngạc nhìn thấy "người đẹp ngủ trong rừng" phiên bản Hàn Quốc đang nằm trên giường cậu ta, Kim Taehyung với cái đuôi dài mấy mét đằng sau, lẳng lặng, rón rén... lao lên người con cừu non đang nằm trên giường.

"Không được, không được, tuyệt đối không được. Em lập tức thu dọn đồ đạc theo anh về nhà!"

Jung Kook cầm tay kéo Lisa vào phòng, thấy mấy bộ quần áo vương vãi trên ghế sô pha, anh túm lấy ném vào va li hành lý của cô.

Lisa ngồi bên cạnh để mặc anh loanh quanh, cô lạnh lùng buông tiếng:
"Tạm thời em không muốn về nhà."

"Tiểu Liz, em đừng giận nữa." Jung Kook nhảy tới ngồi cạnh cô.
Lisa lắc lắc đầu, cô nên giận ai đây?

"Em mệt rồi, có chuyện gì để lúc khác nói." Nói xong, Lisa đứng dậy, đi vào phòng dành cho khách, khóa trái cửa lại.

Không phải Jung Kook không nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt cô, được rồi, để cô ngủ một giấc trước đã.

Jung Kook về đến nhà, thấy Yeri vừa khóc vừa lấy quần áo xếp vào va li. Jung Kook hít một hơi thật sâu, lùi lại phía sau ba bước, đột nhiên cảm thấy thật khốn khổ lếch thếch.

"Chẳng phải đã ổn cả rồi sao? Em lại làm gì nữa? Học cái gì tốt không học lại học cái này." Jung Kook ngồi phịch xuống chiếc giường đang rải đầy quần áo, chỉ vì sự nông nổi thiếu kiềm chế của anh mà khiến hai người con gái đòi bỏ nhà ra đi sao?

Yeri vẫn khóc không nói gì, cô chỉ là muốn mang hết quần áo Lisa đã gấp gọn gàng ra sắp xếp lại. Rõ ràng Jung Kook đã hiểu lầm.

Hiểu lầm thì cho hiểu lầm luôn...

"Em đối xử với Lisa hung hăng như thế, còn cho cô ấy hai cái bạt tai, anh nói đúng, làm chị dâu như em chẳng có chuẩn mực gì hết, nhưng lời đã nói nước đã hắt, em có hối hận cũng muộn rồi. Huống hồ nếu để bố biết chuyện này chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, em biết phải nói với bố thế nào bây giờ... hu hu..."

Jung Kook thở dài, kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau nước mắt trên má, sau đó dịu dàng nói:

"Tiểu Liz không trách gì em đâu, và sẽ không có ai kể chuyện này với bố cả, đừng khóc nữa, nghe lời anh đi..."

Yeri vòng tay ôm cổ Jung Kook, nước mắt tuôn rơi với vẻ tủi thân vô cùng.

"Ông xã, anh còn yêu em không?"

"..... Yêu."

Jung Kook gần như buột miệng, sau đó anh chầm chậm cụp mắt nhìn xuống.

"Thật ư?" Yeri ngẩn ngơ nhìn chồng, tâm trạng buồn bã đột nhiên mọc cánh bay mất.

"Ừ."

"Thế anh có thể tha thứ cho em không?" Thái độ của Yeri rất thành khẩn.

"Em đâu có sai gì, người làm sai là anh." Jung Kook miễn cưỡng nhếch môi cười, xoa xoa đầu cô.

Yeri cười tươi tắn, hôn Jung Kook một cái, sau đó kéo Jung Kook đi ra ngoài phòng khách: "Em đã đặt một chiếc bánh gato lớn rất đẹp, bây giờ hai vợ chồng mình cùng ăn mừng kỉ niệm một năm ngày cưới nhé? Em còn mua quà cho anh nữa, anh chắc chắn sẽ thích, hi hi..."

Yeri thoáng nghĩ như thế này cũng thật tuyệt, tạm thời không phải sống cùng một mái nhà với Lisa nữa, cô sẽ có thời gian để chinh phục trái tim đang hoang mang bất định của chồng mình.

"..." Jung Kook cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Đàn ông vốn không muốn nói dối, nhưng điều họ càng không muốn hơn cả là phải nhìn thấy đàn bà đau buồn khóc lóc, trong những tình huống thông thường, cúi đầu sẽ có thể hóa giải được một trận kịch chiến kéo dài liên miên.

Phụ nữ đúng là loài sinh vật dễ thay đổi nhất trên thế giới, ngay một giây trước còn họ còn đang nói nói cười cười với bạn nhưng ngay giây sau đã có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chỉ bởi vì bạn không chú ý đến màu móng tay mới của họ.

Đương nhiên, đấy chỉ là lấy ví dụ, người thông minh như Yeri sẽ không gây sự với Jung Kook chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ mất khả năng phán đoán vì một tin nhắn ấm áp ngọt ngào.

***

Yeri gõ cửa nhà họ Kim, Lisa vừa mở cửa đã thấy chị dâu đẩy phắt cửa ra và bộ mặt hằm hằm như chuẩn bị sang để hỏi tội.

Lisa đã sống ở nhà Kim Taehyung được ba tháng, không phải cô thích ở đây mà là không muốn Jung Kook phải khó xử.

Hàng ngày nhân lúc dắt chó đi dạo Jung Kook đều ghé vào thăm Lisa.

"Anh trai cô chẳng phải đã mua di động cho cô rồi sao? Chúng ta trao đổi số điện thoại chứ?" Giọng của Yeri cũng khá bình tĩnh.

Lisa gật đầu, nói: "Chị vào nhà ngồi không? Em viết cho chị."

Yeri ừ một tiếng, nói ra nghe thật hoang đường, nhưng đây đúng là lần đầu tiên cô bước chân vào nhà Kim Taehyung. Kim Taehyung rất yêu thích nhiếp ảnh, trong phòng khách trưng toàn những tác phẩm do anh chụp, đa phần đều là ảnh phong cảnh, khắp nơi trong cả nước, nhưng trong mỗi bức ảnh đều có một điểm chung: Bóng lưng nhỏ xinh của một cô gái trẻ, hoặc đứng hoặc ngồi.

Yeri nghiêng đầu nhìn, từ từ, ánh mắt cô dịch chuyển về phía lưng Lisa để so sánh, dù là về chiều cao hay độ dài của mái tóc, phần lưng của cô gái trong ảnh rất giống, tương xứng với phần lưng của Lisa.

Phụ nữ nhiều khi rất nhạy cảm nhưng nhiều khi cũng chậm chạp phát chán, Yeri như thầm hiểu ra một đạo lý, thì ra những cô gái nhìn chẳng có khả năng gây sát thương cao lại càng đáng sợ hơn.

Có điều nói thì nói thế, Yeri vẫn không sao hiểu nổi, cô thừa nhận Lisa rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt to tròn vô tội nhìn vào trông rất đáng thương, nhưng Lisa không phải kiểu con gái hấp dẫn nóng bỏng, cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể nắm chặt được Kim Taehyung, Park Jimin và... một nửa trái tim của Jung Kook chứ?

"Chị dâu, của chị đây." Lisa đưa số điện thoại cho Yeri, cười hỏi: "Chị uống trà hay nước ngọt?"

"Không cần đâu, anh trai cô đang tắm, tôi phải về ngay." Yerk đón lấy số điện thoại ngầm so sánh, nhưng rồi nhận thấy hành động này của mình thật ngu ngốc. Nếu bọn họ muốn giở trò lén lút với cô thì đương nhiên họ sẽ dùng một số khác.

Lisa có thể nhìn thấy ý khinh miệt trong mắt chị dâu, vì vậy cô gọi giật Yeri lại, nói: "Chị dâu, học cùng nhau gần bốn năm nay, từ trước tới nay, đã bao giờ chị coi em là bạn chị chưa?"

"Cô có bao giờ coi tôi là bạn cô không?" Yeri hừ mũi.

"Đương nhiên." Lisa thích tính cách vui vẻ hoạt bát của Yeri, nói cách khác thì, đó chính là tính cách trước kia của cô.

Yeri đi chậm lại, thẳng thắn nói: "Khi đối mặt với tình bạn và tình yêu, phụ nữ thường không có sự lựa chọn. Vì người con trai mình yêu thương sâu sắc, bạn, thậm chí là người tri kỉ tâm đầu ý hợp cũng có là gì đâu?"

Lisa sững lại, cười chua xót: "Vâng, chị nói đúng. Người sẽ ở bên cạnh người phụ nữ nửa phần đời còn lại chắc chắn không thể là một người bạn được."

"Cô hiểu được thì tốt, thực ra tôi rất muốn làm bạn với cô, bởi vì tôi đã từng cho rằng cô là một cô gái lương thiện chất phác, nhưng khi cô xử lý vấn đề tình cảm cô cũng biến chất rồi đúng không?" Yeri quay người lại, vẻ mặt đầy nghi vấn.

"Mơ tưởng là một loại bệnh. Chị về đi." Lisa quay người đi vào bếp.

Rõ ràng cô đã đánh giá quá cao khả năng phán đoán của mình, sự khác biệt giữa trước và sau khi kết hôn của Yeri khiến cô không ngờ tới được.

Yeri cắn cắn môi dưới, thái độ ngạo mạn của Lisa làm cô tức giận.

Về đến nhà, mặc dù Yeri không nói ra miệng những bất mãn trong lòng, nhưng vẻ mặt cô rất âm u.

Jung Kook vừa ăn cơm vừa xem ti vi, còn chưa để ý tới sự thay đổi của cô.

"Ông xã, tại sao hôm qua anh về nhà muộn hai tiếng, nhiều bài tập đến thế sao?"

"Ừ, gần đây việc học dày đặc." Jung Kook từ tốn trả lời.

"Dù sao năm nay cũng tốt nghiệp rồi, anh đừng khiến mình mệt quá." Yeri gắp một miếng cá bỏ vào bát Jung Kook, nói tiếp "Thứ tư tuần sau là sinh nhật bố em, anh nói xem vợ chồng mình nên chuẩn bị quà gì đây?"

"Bố em thích gì thì em mua cho bố. Anh nghe em." Ánh mắt Jung Kook từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi màn hình ti vi, và cơm vào miệng, không cẩn thận bị xương cá đâm vào lưỡi... "Á... xương cá..." vừa nói tới đây anh bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó và nuốt vế sau "xương cá tại sao không gỡ" vào trong, anh đúng là bị Lisa chiều hư rồi.

"Trời ơi, chảy máu rồi." Yeri kinh hãi kêu lên, cô rút ra mấy tờ giấy ăn chặn ở trên miệng Jung Kook, ấm ức trách: "Ai bảo anh ăn mà không tập trung."

Jung Kook cười khan một tiếng, rồi tiếp tục ăn.

"Bố em thích một mã cổ phiếu, hay là em lén mua một ít cổ phiếu đó làm quà sinh nhật cho bố?"

"Đùa à, mua cổ phiếu làm quà sinh nhật? Nếu bố em thích mua bán cổ phiếu thì chúng ta bỏ tiền ra là được mà? Quà tặng cái khác đi."

"Thế không được, thị trường cổ phiếu lên xuống thất thường... ngộ nhỡ phải đền mấy vạn thì chúng ta lỗ à."

"Em ăn nói cũng thật xui xẻo. Nếu lỗ thì cứ tính vào anh. Ăn cơm đi." Jung Kook chau mày.

Yeri đã biết Jung Kook chắc chắn sẽ nói như thế, cô ngoan ngoãn gật đầu, bỏ tiền ra là chuyện nhỏ, thể hiện trước mặt người thân mới là chuyện lớn.

Cô nhìn đồng hồ: 7 giờ 55 phút, nếu đúng như cô đoán, thì điện thoại của Jung Kook sẽ đổ chuông. Reng reng reng... quả nhiên tiếng chuông điện thoại từ trong phòng ngủ vọng ra.

Jung Kook đang định đứng dậy, Yeri đã nhanh hơn anh một bước ấn vai anh ngồi xuống: "Anh ăn cơm đi, em vào lấy di động cho anh."

Jung Kook ừ một tiếng, Yeri liếc nhìn số điện thoại của người "lạ", nhếch mép cười, lập tức lấy di động từ phòng ngủ ra.

Jung Kook thuận tay đón, đầu dây bên kia đối phương lao xao nói gì đó về thẻ VIP, Jung Kook khó chịu ngắt lời: "Không cần, lần sau đừng gọi vào số này nữa."

Nói rồi, anh cúp máy, ném di động lên bàn ăn.

"Ai gọi thế?" Yeri giả bộ quan tâm hỏi.

"Nhân viên tiếp thị. Phiền phức." Jung Kook vừa nói xong, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, anh mở máy ra xem, lại là bảng giá ưu đãi mà nhân viên tiếp thị kia gửi đến, anh đặt bát xuống, đang định bấm máy gọi lại mắng cho anh ta một trận, Yeri vội vàng giật di động từ tay anh ra, nói:

"Đừng giận đừng giận, trong di động có chức năng thiết lập chặn cuộc gọi, để em giúp anh."

Jung Kook cầm bát lên tiếp tục ăn cơm, Yeri liền ngồi xuống bên cạnh mở máy ra làm, đột nhiên, nụ cười của cô cứng lại: " Minnie là ai? Người này tại sao lại hỏi anh bao giờ rảnh tới gặp cô ta?"

Cô vờ như vô tình phát hiện ra.
Jung Kook khẽ khựng lại, rồi thờ ơ trả lời: "Cô giáo dạy tiếng Việt người Việt Nam, sau khi tan học anh thường đến lớp cô ấy để bồi dưỡng thêm."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Hơn ba mươi, cũng không rõ lắm."

Yeri thấy bộ dạng điềm nhiên của Jung Kook, lúc đấy cô mới hơi yên tâm, cười tươi bưng bát canh đưa tới trước mặt Jung Kook, nũng nịu nói: "Em vừa học hầm canh, hầm mười mấy tiếng rồi đấy, anh nếm thử xem..."

Jung Kook múc một muôi lên nếm, còn chưa uống ra vị gì anh đã giơ ngón cái lên: "Ngon lắm."

Yeri mím môi cười nhẹ, nụ cười ngọt ngào.

Ăn cơm xong, như thường lệ Jung Kook dắt Đại Lis đi dạo khắp nơi, và cũng như thường lệ anh dừng lại trước cửa nhà họ Kim.

Anh khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm, liếc về phía nhà mình một cái, vội vàng kéo Đại Lis chạy vào sân nhà họ Kim.

Haizz, vốn là một chuyện quang minh chính đại, nhưng vì muốn tránh chị em dâu họ với nhau, anh khiến mình trở thành kẻ lén lén lút lút thế này đây.

"Tiểu Liz, anh trai em đến rồi đây..."

Lisa tay bê hai đĩa thức ăn ra khỏi bếp, thấy Jung Kook nhón một chiếc giăm bông cho Đại Lis ăn, cô nói với vẻ không vui: "Anh mang con chó ra nhốt ngoài cửa đi đã."

"Em cũng bớt thành kiến chút đi được không? Trước kia em cấm Đại Lis vào cửa nhà chúng ta, anh không nói gì. Giờ đến vào nhà họ Kim cũng không được? Phàm là thứ em ghét em cứ phải đuổi cùng giết tận hay là sao?"

Jung Kook vuốt vuốt đầu Đại Lis, than thở nói: "Mày đúng là con chó đáng thương chẳng ai yêu cả..."

Hôm nay có vẻ như tinh thần của Đại Lis không tốt lắm, nó nằm xuống chân Jung Kook, chiếc giăm bông bình thường chỉ ngoạm một miếng là hết, hôm nay lại nằm liếm liếm.

"Em xem, em làm tổn thương lòng tự trọng của Đại Lis rồi đấy. Mau xin lỗi đi." Jung Kook bẻ chiếc giăm bông làm ba đặt vào lòng bàn tay, Đại Lis ngửi ngửi, rồi hờ hững quay đầu tránh.

Lisa nghe Jung Kook lẩm bẩm dỗ dành Đại Lis, cô hờ hững liếc về phía con chó, nhìn nó một lúc, rồi đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh, lật mắt và vén miệng nó lên xem kĩ.

"Anh đã cho nó ăn gì?" Lisa vội vàng hỏi.

Jung Kook còn chưa kịp trả lời, Đại Lis đã giằng ra khỏi tay anh chạy như bay khỏi nhà, Lisa và Jung Kook thấy vậy vội vàng đuổi theo, kinh ngạc khi nhìn thấy Đại Lis chúi mõm xuống chân tường nôn khan, từ cổ họng phát ra tiếng rên ư ử, nghe chừng vô cùng thống khổ.

Lisa không dám chậm trễ dù chỉ một phút, cô chạy vào nhà mặc áo khoác cầm ví tiền: "Anh, anh mau lái xe ra cổng đi, chúng ta phải đưa Đại Lis đến viện khám, em nghĩ ở họng nó mắc vật gì đó." Nói xong, cô bế Kim Mao nặng và to lên, Jung Kook ừ một tiếng chạy vội về phòng lấy chìa khóa xe.

Lisa ôm con chó lớn còn nặng hơn cả mình vào lòng, bước chân gấp gáp.

Một tiếng sau.

Bác sĩ thú y lấy từ trong dạ dày Đại Lis ra một chiếc dây sắt dài khoảng 3cm. Cũng may dây thép đó là hình chữ U, hơn nữa chủ nhân phát hiện kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ khiến con chó bị đâm rách dạ dày chảy máu và mất mạng.

Jung Kook nghe bác sĩ thú y nói Đại Lis không sao nữa, trái tim đang nặng trịch như nhẹ bỗng, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, nghiêng đầu, anh thấy Lisa đang lặng lẽ khóc.

"Tiểu Liz? Đại Lis không sao rồi, bác sĩ thú y nói nó không sao nữa..." Jung Kook ôm vai cô vỗ vỗ, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo anh, anh vuốt mái tóc dài của Lisa, nhất thời không biết phải nói gì.

Lisa ôm lấy cổ Jung Kook, vùi mặt vào vai anh, nước mắt ròng ròng.

Jung Kook vỗ về dỗ dành khe khẽ bên tai cô, an ủi cô hết lần này tới lần khác. Nhưng anh vẫn không hiểu cô, cô chẳng hề buồn phiền vì tình cảnh có nhà mà không thể về của mình nhưng cô lại đau lòng rơi nước mắt trước một con chó mà cô chưa bao giờ quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro