CHƯƠNG 28: NẢY MẦM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nở chưa được mấy ngày, vịt con vàng nhạt nhìn rất đáng yêu, thành thử Vương Tuấn Khải vẫn cứ duy trì tâm trạng rất tuyệt vời. Thậm chí còn chủ động dẫn nhóm vịt con tiến hành rất nhiều hoạt động, ví dụ như tản bộ sau khi ăn, ví dụ như đi bắt cá con bên hào nước chơi. Đương nhiên, vịt con còn chưa xuống nước được, chủ yếu là hắn đảm đương vai trò chủ lực. Vương Nguyên cười phong hắn là "Tư lệnh vịt", còn đặc biệt vẽ hình vịt Donald để bọn nha đầu thêu lên áo khoác và túi vải có thể thắt dây lại. Áo khoác để giữ ấm, túi vải dùng đựng mấy món ăn vặt, cho hắn vừa chơi vừa ăn.

Do Vương Tuấn Khải có hoạt động giải trí mới, Vương Nguyên cũng không cần ở bên cạnh hắn từng giờ từng phút, dôi ra thời gian cá nhân nhiều hơn. Cậu nghĩ đã lâu không vẽ rồi, liền cầm bản vẽ tới một góc trong vườn.

Mải mê vùi đầu vào vẽ một bức lá phong rơi, vừa vặn thắt lưng thì cảm giác có một ánh mắt nóng rực từ bên hông bắn tới. Vương Nguyên nhìn lại, vừa vặn đụng phải vẻ mặt khó lường của Mộc Vũ Phi, dường như tò mò với bức tranh trong tay cậu, lại khinh bỉ động tác không thục nam vừa rồi của cậu. Tóm lại, biểu tình cực kỳ thú vị.

Khóe môi Vương Nguyên cong lên, quả nhiên nghe được tiếng hừ mũi tức giận của Mộc Vũ Phi.

Vương Nguyên càng thấy buồn cười. Thiếu niên này làm như cậu thiếu tiền hắn mấy chục năm chưa trả không bằng, gặp người khác còn bình thường, hễ thấy cậu là mắt hếch lên thật cao, thiếu điều lật lên tới trời, lần nào cũng làm cậu muốn chọc hắn một trận.

Mộc Vũ Phi thấy cậu càng cười rạng rỡ hơn, không nhịn được nhíu mày, môi cũng mím chặt lại, nặng nề hừ một tiếng. Thấy cậu không hề thu liễm lại ý tứ càng tức giận hơn:

"Ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười hả?"

Ở với thằng ngốc kia lâu, phỏng chừng nam nhân này cũng bị lây rồi, cả ngày chỉ biết cười ngu ngơ, y chang đồ ngu... = =

"Cái gì buồn cười thì ta cười thôi."

Vương Nguyên cuộn tranh lại, đứng dậy vươn vai, đi lại vài bước.

Mộc Vũ Phi không tự chủ được bước theo mấy bước, không chịu bỏ qua:

"Ngươi dám cười nhạo ta?"

Vương Nguyên khoái, thằng nhãi này đúng là thú vị. Kiêu ngạo, tùy hứng, bướng bỉnh lại đơn thuần đến gần như ngây thơ, bộ dạng lúc nào cũng sắp xù lông đến nơi, thật đúng là đứa trẻ bị chiều hư, cái gì cũng muốn chiếm ưu thế.

Thế nhưng cậu không muốn hắn như ý:

"Vì sao ta phải cười nhạo ngươi? Ngươi có cái gì khiến ta cười nhạo được à?"

Giọng điệu hệt như "Ngươi có cái gì hay khiến ta cười ngươi", Mộc Vũ Phi tức gần chết, lại không tìm được câu gì phản bác.

Mộc Vũ Phi đấu tranh tư tưởng thật lâu mới miễn cưỡng khuyên mình tạm thời không so đo với nam nhân này, vờ không để ý liếc tay cậu một cái:

"Ngươi vừa vẽ gì thế?"

Vương Nguyên cười cười:

"Không có gì, tiện tay vẽ chơi thôi."

Không định cho hắn xem.

"Keo kiệt."

Mộc Vũ Phi khinh bỉ cậu từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên hếch cằm, ngạo nghễ:

"Chắc chắn là vì ngươi vẽ xấu quá mới không dám cho ta xem."

Sau đó lại thay đổi sắc mặt, giễu cợt:

"Cho ta xem một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào, yên tâm, ta không như ngươi, hở ra là cười nhạo người khác đâu."

Vương Nguyên vừa tức vừa buồn cười, cậu cười nhạo người khác hồi nào? Chẳng phải một mình hắn tự biên tự diễn à. Lườm hắn một cái, vác bản vẽ đi.

"Ê, ngươi cãi không lại tính chạy à?"

Mộc Vũ Phi dấn tới túm lấy cánh tay cậu, vẻ mặt "không cãi xong không cho đi".

Vương Nguyên liếc cánh tay bị hắn túm, lạnh nhạt nói:

"Bỏ ra."

Mộc Vũ Phi vốn cũng hoảng hồn vì mình xúc động nhất thời, đang định buông tay lại nghe giọng điệu lãnh đạm của cậu, tâm lý phản nghịch bốc lên đầu, túm càng chặt hơn, bướng bỉnh:

"Ta không buông thì làm sao?"

Xem cậu ta làm gì được hắn!

Vương Nguyên hơi giận, thằng ranh này nói một câu không vừa ý còn muốn động tay chân? (= =, hiểu lầm hả?) Giãy mạnh, ngoại trừ đau ra thì không làm gì được.

"Nếu ta không nhớ sai, trên danh nghĩa ngươi còn phải gọi ta một tiếng tẩu tẩu? Ngươi cư xử với tẩu tẩu mình như thế này?"

Vương Nguyên càng tức giận ngược lại càng bình tĩnh.

"Hừ, ngươi chẳng phải tẩu tẩu ruột của ta. Lại nói, ai biết ngươi gả cho Vương Tuấn tiểu tam kia có ý đồ gì? Nữ nhân nhà đàng hoàng sẽ gả cho thứ người như hắn à?"

Mộc Vũ Phi lần nữa mất kiểm soát cái miệng nghĩ một đằng nói một nẻo của mình, nhất thời nói xong chính hắn cũng cảm thấy quá đáng lại không hạ mình xuống xin lỗi được, lực tay ngược lại lỏng ra.

Vương Nguyên chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng như củi khô đột nhiên bị châm lửa cháy bừng bừng, mặt mày lạnh lẽo như băng, không muốn nhìn tới người này thêm một lần nào nữa.

Ban đầu cậu gả cho Vương Tuấn Khải quả thật là vì làm một con sâu gạo sung sướng, cho dù hiện giờ dần nảy sinh tình cảm với Vương Tuấn Khải thì ước nguyện ban đầu của cậu căn bản không thay đổi, thế nên nói cậu ra sao cậu cũng để ngoài tai. Nhưng cậu không chịu được người khác nói năng khinh bỉ xem thường Vương Tuấn Khải, cái cảm giác này khiến cậu còn khó chịu hơn chính mình bị mắng.

Người như Vương Tuấn Khải làm sao? Chẳng phải còn tốt hơn vô số, vô số nam tử trên thế gian này hay sao?! Như phụ thân cậu đấy, cho dù thông minh thì thế nào, có được trái tim sạch sẽ trong trẻo như pha lê như Vương Tuấn Khải chăng?

Song cậu không nói gì cả. Cần gì phải giải thích nhiều với người ngoài? Tâm ý của cậu đối với Vương Tuấn Khải, tự bản thân cậu biết là được, Vương Tuấn Khải tốt thế nào cậu cũng chỉ muốn cất kỹ cho riêng mình. Người khác thấy thế nào, nói gì thì tùy họ đi, có liên quan gì tới hai người đâu?

Lạnh lùng rút tay về, Vương Nguyên không muốn ở chung với người này thêm một giây nào nữa, quay lưng bỏ đi.

Mộc Vũ Phi ngơ ngác nhìn bóng lưng thẳng tắp của Vương Nguyên, hối hận như lũ tràn về, nhưng nước hắt đi rồi khó mà hốt lại được.

Cho dù đã không ngừng tự nói với mình đừng tức giận đừng tức giận, Vương Nguyên vẫn không cách nào kềm chế được ngọn lửa bốc lên trong lòng, khuôn mặt âm u khiến năm đóa kim hoa tự động cách xa ba thước, không dám lại gần.

Đương nhiên cũng có người không thèm nhìn sắc mặt dám tiến lên vuốt râu hùm. Người này là người ngây thơ hồn nhiên, Vương Tuấn Khải chứ ai vào đây nữa.

Lúc hắn dẫn đội quân vịt con quay về đại bản doanh dưới ánh chiều tà thì liếc thấy Vương Nguyên dựa người trên giường mềm, thế là hắn hết sức tự nhiên ôm Tiểu Cường (vịt lão đại) yêu quý, cười híp mắt đưa đến trước mặt Vương Nguyên:

"Tiểu Cường đói rồi."

Vừa nói, bản thân cũng bày ra biểu tình mình cũng rất đói, khao khát nhìn gương mặt cứng ngắc của Vương Nguyên, một chút cũng không cảm thấy cậu bất thường.

Vương Nguyên có giận đến mấy cũng sẽ không trút lên người Vương Tuấn Khải, huống hồ nhìn gương mặt tươi cười của hắn thế này, có giận bằng trời cũng không biết đã bị thổi tới nơi nào rồi, kéo túi vải trên người hắn:

"Ăn hết bánh rồi à?"

Thò đầu kiểm tra, quả nhiên trống trơn, tiêu hóa nhanh thật. Không muốn hắn ăn đồ ăn vặt quá nhiều, lát nữa đầy bụng sẽ không ăn cơm tối ngon bèn gọi Y Nhân:

"Xuống nhà bếp bưng canh tiết vịt cải chua lên."

Nhìn hắn uống từng hớp từng hớp canh, còn tốt bụng chia sẻ cho đám vịt con, Vương Nguyên cảm thấy cơn giận trong lòng bị xua tan. Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ý cười trong mắt cậu, nhìn cái muỗng trong tay, mím môi múc đưa lên miệng cậu.

Muốn đút cậu ăn? Đương nhiên Vương Nguyên vui vẻ phục tùng.

Hắn cười tít mắt, bản thân lại múc một muỗng thật to, ùm vào miệng, hai má phồng lên, nuốt ực ực, dáng vẻ cực kỳ dễ thương. Hai người cứ chàng một miếng nàng một miếng, thân thân mật mật chia nhau hết một bát canh tiết vịt to, Vương Nguyên chỉ cảm thấy không có tâm trạng xấu nào ảnh hưởng được tới cậu nữa.

Thấy Vương Tuấn Khải thè đầu lưỡi hồng hồng ra liếm muỗng, tim Vương Nguyên nhảy nhót, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, không kềm được nuốt nước miếng, trong lòng nhớ tới lời châm chọc của Mộc Vũ Phi, xung động trong lòng chực chờ xông ra ngoài, ực, là vợ chồng đứng đắn, vì sao phải nhịn thế này hả!

Hai con mắt liếc nhanh ra ngoài, người không phận sự đều không có mặt, khụ, chính là cơ hội ăn vụng tuyệt hảo.

Cơ hội chỉ có một lần không thể bỏ lỡ, Yến Hồng sấn lên, hai tay ôm đầu Đông Phương Manh, ấn đôi môi hồng lên cánh môi sáng bóng còn dính mỡ của hắn.

Liếm liếm, nghiền nghiền, cọ cọ, chui vào, được rồi, đụng phải thứ gì đó trơn trượt, giữ lại, móc lấy, mút, mùi vị tuyệt quá...

Vương Nguyên to gan làm hái hoa tặc một hồi, xong việc nhìn cánh môi càng trở nên đỏ tươi của Vương Tuấn Khải, khóe môi còn dính chút dấu vết khả nghi, vội vàng lấy khăn tay lau cho hắn, nhìn vẻ mặt mù mờ của hắn đành cười ngu ngốc cho xong, trong lòng thầm mắng mình càng ngày háo sắc...

Ánh mắt Vương Tuấn Khải dần sáng tỏ, dường như phát giác chỗ hay của nó, môi miệng bập bập mấy cái, giống như nhớ lại dư vị của nó; không chờ Vương Nguyên tự kiểm điểm lại mình liền nhào tới, học Vương Nguyên ôm đầu cậu, môi chu ra, bẹp một cái dán lên. Vương Nguyên nhất thời không kịp suy xét, đầu lưỡi trơn trượt của hắn đã vói vào, hoàn toàn không có bài bản gì, không nắm được mấu chốt, quấn quít bậy bạ một hồi, Vương Nguyên không còn sức đâu mà uốn nắn, chỉ biết ôm eo hắn cứng ngắc, cả người hoàn toàn nhũn ra trong lòng hắn.

Tình dần nồng nàn, Vương Nguyên chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó, càng lúc càng khó...

Không ngờ năng lực học tập của hắn mạnh mẽ như thế, trước khi Vương Nguyên suýt ngất, vì mạng nhỏ của mình mới luống cuống đẩy hắn ra. Vương Tuấn Khải bị đẩy ra, tủi thân, gương mặt cũng nghẹn đỏ bừng, mắt rơm rớm muốn ứa nước ra, hoàn toàn là vẻ mặt tội nghiệp thường ngày oán trách cậu vì sao không chơi với hắn...

Dạy học sinh, mệt chết thầy giáo, đây là nói Vương Nguyên. Cái gọi là trời làm bậy, có thể tha, tự làm bậy không thể sống, nhé nhé nhé nhé...

Mắt thấy cụm mây mù nho nhỏ của tiểu oan gia lập tức sắp biến thành mây đen ụp xuống, Vương Nguyên vội vàng cụng vào trán hắn, đỏ mặt thì thầm:

"Khải Khải, sau này lại hôn tiếp, được không?"

Quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước, trong lòng Vương Nguyên cũng mừng rỡ, tuy biết Vương Tuấn Khải chưa chắc đã hiểu ý nghĩa chân thực của hôn sâu nhưng chí ít chứng tỏ hắn đối với cậu, vẫn có khát vọng. Ở phương diện thân mật này, xưa nay hắn là một học sinh rất khá.

Hàng mi dài của Vương Tuấn Khải nhấp nháy, dụi dụi trên mặt cậu hơi ngứa. Ngửa đầu ra sau, vẻ ấm ức trên mặt hắn đã nhạt đi, thích thú dần dần dâng lên. Một hồi sau, lúc Vương Nguyên đã dần bình tĩnh lại, hắn lại cười dùng ngón trỏ ấn ấn lên môi cậu, hai lúm đồng điếu hiện ra:

"Hôn, ngọt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro