Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác đột nhiên thu lại nét cười của mình cúi đầu nói " Hoàng Thượng, thần hạ muốn gặp phụ thân , không biết có được không ạ "

Tiêu Chiến khẽ gật đầu " Ngày mai trẫm sẽ sắp xếp cho Tướng Quân gặp ngươi , nhị ca của ngươi 3 ngày sau sẽ dẫn binh ra biên cương chống giặc "

Cậu nghe thấy cũng chỉ im lặng không nói gì . Vương gia của cậu 3 đời cầm binh đánh giặc thì nhị ca cậu thân là phó tướng cũng sẽ có ngày tự mình điều khiển trận đánh nên cậu không quá bất ngờ . Cậu nhìn Tiêu Chiến nói " Canh giờ đã trễ rồi để thần hạ hầu hạ Hoàng Thượng nghỉ ngơi "

Cậu nói xong thì đứng dậy giúp Tiêu Chiến cởi bỏ lớp áo ngoài và lên giường . Tiêu Chiến ôm cậu vào lòng nghĩ " Hài tử này thật lòng với trẫm như vậy thì trẫm nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi . Nếu trẫm chưa có người trong lòng thì có lẽ trẫm cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương ngươi " . Tiêu Chiến khẽ thở dài hôn nhẹ lên môi của cậu rồi chìm vào giấc ngủ .

Ngày hôm sau , sau khi tảo triều kết thúc thì Vương Tướng Quân đi thẳng đến Yên Nhi Các để gặp hài nhi của mình . Bước vào phòng chính của Yên Nhi Các Vương Tướng Quân liền hành lễ " Thần thỉnh an Vương Quý Quân "

Nhất Bác nhìn thấy phụ thân mình thì cho lui cung nữ và thái giám chỉ giữ lại Hâm Đình , Uyển Đồng và Đông Quân hầu hạ " Phụ thân , người mau đứng lên không cần hành lễ với hài nhi "

Vương Tướng Quân ngồi xuống ghế, Hâm Đình dâng trà lên cho ông . Nhấp 1 ngụm trà ông nói " Hoàng Thượng chắc đã nói với con về chuyện nhị ca con rồi đúng không "

Cậu gật đầu nói " Phụ thân gửi lời dùm con đến nhị ca , nhắc huynh ấy cẩn thận nhất định phải toàn thắng trở về "

Vương Tướng Quân gật đầu nói " Con ở trong cung phải cẩn thận người của Kim gia . Lần xuất chinh này của nhị ca con chính là bị Kim Quân Hầu đề cử . Lão ta thừa biết Vương Nguyên tuổi còn trẻ nhưng lại đẩy lên đầu nó 1 trọng trách lớn như vậy thì lão không có ý tốt . Còn nữa bí mật của con thì con nhất định không được để ai biết , đó chính là binh khí cuối cùng để cứu mạng con khi con gặp nguy hiểm hiểu không "

Hâm Đình đứng bên cạnh luôn thắc mắc chủ tử nhà mình còn bí mật gì mà mình không biết nữa a . Nhất Bác vỗ vỗ bàn tay của phụ thân mình ý bảo người hãy yên tâm nói " Con đã nhớ rõ "

Vương Tướng Quân không dám ngồi lâu , nói chuyện với Nhất Bác xong thì lập tức rời khỏi Yên Nhi Các.

Chớp mắt cậu đã ở trong cung được 3 tháng .Nhờ tài nấu nướng của mình mà cậu dần thân với Đức phi và Lam Thường Tại. 2 người họ cũng giống như cậu rất thích nấu ăn nên thường cùng nhau nói về những món ăn , lâu ngày thì thành thân . Hôm nay cậu nhận được tin Lam Thường Tại có hỉ , cậu liền đi đến Hàm Phúc Cung Kỳ Âm Các để thăm Lam Thường Tại . Trên đường đi cậu gặp Đức phi nên thành ra 2 người cùng nhau đi .

Cậu vừa đến Kỳ Âm Các nhìn thấy Lam Thường Tại liền nói " Chúc mừng muội , muội phải thật cẩn thận biết không . Muội muốn ăn gì cứ nói với ta , ta sẽ nấu cho muội "

Lam Thường Tại thấy cậu và Đức phi liền hành lễ " Thỉnh an Đức Phi nương nương , Vương Quý Quân "

Đức phi cùng cậu nhanh chóng đỡ Lam Thường Tại đứng dậy , Đức phi nói " Muội đang mang long thai đừng quỳ tới quỳ lui nữa , lễ nghi này bỏ qua đi "

3 người cùng nhau trò chuyện vui vẻ được 1 lúc thì cậu trở về Yên Nhi Các . Chẳng bao lâu thì có công công đến thông báo Hoàng Thượng sẽ qua đêm ở chỗ cậu . 3 tháng ở trong cung cũng đã giúp cho cậu và Tiêu Chiến ngày càng thân thiết hơn , tình yêu của cậu dành cho Tiêu Chiến cũng ngày càng nhiều hơn .

Tiêu Chiến đến Yên Nhi Các thì đi thằng vào sương phòng của cậu mà không để cho Tu Tổng Quản thông báo . Nhìn thấy cậu đang mải mê vẽ tranh Nhất Bác hỏi " Đệ vẽ gì mà chăm chú vậy "

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chiến nói " Huynh đến rồi , đệ muốn vẽ 1 bức tranh để gửi những lời chúc tốt đẹp đến Lam Thường Tại "

Tiêu Chiến nói " Quan hệ của đệ và Lam Thường Tại có vẻ tốt nhỉ "

Nhất Bác đáp " tất nhiên a , Muội ấy rất hiền và tài giỏi . Người tốt sẽ được ông trời phù hộ a "

Tiêu Chiến nhìn hài tử vui mừng dùm người khác mà không khỏi đau lòng . Sao lại có người không hề biết tính toán cho bản thân như vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro