Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nếu định mệnh không cho chúng ta được hưởng hạnh phúc, anh sẽ cùng em gánh chịu bất hạnh."
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Sau đó một tuần bận bù đầu. Rất nhiều người vẫn còn lưu luyến những ngày nghỉ Tết thoải mái đã qua nên việc hoàn thành công việc hàng ngày có phần khó khăn. ChangHyun bận tối mắt, đến khi JongHwan gọi điện thoại nhắc kế hoạch ngày nghỉ cuối tuần, cậu mới sực nhớ lời hẹn với JongHyun.
Tối hôm đó, anh vẫn chưa cho cậu số điện thoại của anh, nhưng nếu muốn liên lạc cũng chẳng khó gì, giữa họ có rất nhiều bạn bè, chỉ một cú điện thoại là tất cả trở nên đơn giản. Nhưng anh đã nói, những cái đó chẳng qua là đồ bỏ đi, đã là đồ bỏ đi, tại sao còn nhọc công tìm lại?
Người ta đã vứt bỏ tình cảm cũ không thương tiếc, tại sao cậu lại không làm được?
Chiều tối thứ Sáu, ChangHyun chuẩn bị về nhà thu xếp hành lý, vừa ra khỏi thang máy thì có tiếng gọi từ phía sau, gọi cả họ lẫn tên, giọng nói to, trong trẻo rõ ràng.Phía sau một chậu cây cảnh xanh ngắt là Kim Hye Mi trong bộ trang phục đi săn màu hồng, mái tóc giản dị kẹp gọn gàng, ánh mắt lạnh có phần dữ dội.
Ngoại trừ lần chạm mặt thoáng qua ở siêu thị hôm đó, cậu và cô ta có thể nói là rất lâu không gặp. Lần gặp cuối cùng là tại nước Mỹ, trên đường Manhatta tuyết rơi lả tả, cả hai người đều vừa rời ghế nhà trường, đều rất đẹp và đều đang trong ranh giới giữa ấu trĩ và trưởng thành. Đều khác biệt duy nhất là cậu đứng ngoài cửa, vai khoác ba lô du lịch, người run run, còn Kim Hye Mi khoác chiếc áo sơ mi đàn ông rộng thùng thình, đứng trong khuôn cửa vô cùng ấm áp, vẻ trễ nãi mà kiêu kỳ đó rõ ràng muốn chứng tỏ quan hệ thân mật của mình với chủ nhân của chiếc áo sơ mi đang mặc trên người.
Chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Không một lời hỏi thăm dù khách khí xã giao hay giả bộ, cậu dừng lại trước mặt Kim Hye Mi, hỏi: "Cô đến tìm tôi?"
- Đúng vậy!
ChangHyun cau mày: "Ai nói với cô tôi làm việc ở đây?"
- Thành phố này tuy lớn.- Hye Mi cười nhạt.- nhưng nếu muốn, tìm một người có gì khó.
ChangHyun ngạc nhiên. Thì ra giữa họ vẫn tồn tại những nhịp cầu.
Cô tìm tôi có việc gì?- cậu nhìn đồng hồ, nét mặt lạnh lùng: "Tôi đang bận".
Hye Mi cố nén cười, nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Tôi muốn biết Lăng Diệc Phong bây giờ đang ở đâu?'
ChangHyun ngẩn người: "Làm sao tôi biết được?"
- Tối hôm đó chẳng phải chính cậu nghe điện thoại sao?
Cậu bỗng thấy nực cười. Chuyện xảy ra đã mấy ngày, lẽ nào cô ta tưởng Choi JongHyun vẫn ở cùng cậu cho đến bây giờ?
- Rất xin lỗi.- cậu lắc đầu: "Tôi không gặp anh ấy".
Hye Mi mấp máy môi, nhìn chăm chăm vào mặt cậu như muốn biết cậu có nói dối không.
ChangHyun khẽ thở dài: "Bất luận cô tin hay không, tóm lại cô đã tìm lầm người".Cậu dợm bước định quay đi, Hye Mi mới hỏi đầy nghi hoặc: "Cậu không nói dối chứ?"
ChangHyun dừng lại, giọng nói xen chút giễu cợt: "Tôi gạt cô thì được lợi lộc gì? Vả lại, cái vai người thứ ba này tôi thực sự không muốn diễn!"
Vừa dứt lời, nét mặt Hye Mi lập tức tỏ ra bối rối. ChangHyun yên lặng, bỗng cảm thấy ân hận vì đã nói quá lời, ngay sau đó là tiếng cười khiêu khích của cô ta: "Yoo ChangHyun, cậu vẫn như ngày trước, vẫn thích tỏ ra cao thượng".
Cậu ngước mắt, lờ mờ cảm thấy nụ cười của Hye Mi có vẻ kỳ lạ, nhưng không biết nguyên do.
Không muốn nói thêm, cậu nói lạnh nhạt: "Tôi có việc, đi trước đây". Không đợi trả lời, cậu quay người bỏ đi.
Đi được bảy tám bước, quay lại nhìn người phụ nữ vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ, cậu giữ nét mặt bình thản, nói giọng vừa phải, đủ cho đối phương nghe thấy: "Mặc dù trước đây chúng ta đã quen nhau nhưng tôi và cô không phải là bạn bè, vả lại tôi chưa bao giờ muốn gặp cô, cho nên từ nay về sau, dù là vì bất cứ lý do gì cũng xin cô đừng đến tìm tôi nữa".
Sau một giây sững sờ nhìn người con trai trước mặt, Hye Mi gật đầu: "Yoo ChangHyun, cậu cũng là người mà trên đời này tôi không bao giờ muốn gặp nhất".
- Vậy thì tốt.- cậu mỉm cười: "Cả hai chúng ta đều như vậy".
Nhưng sự biến mất của JongHyun là thật sao? Cậu rất hiểu, nếu không phải vì bất đắc dĩ, Hye Mi tuyệt đối không chủ động đến tìm cậu. Cô ta không ưa cậu, thậm chí còn rất ghét. Về điểm này cậu biết, cậu đã thấy điều đó trong ánh mắt cô ta từ hồi còn học đại học.
Hồi đó trường của Kim Hye Mi rất gần trường đại học Z, sau khi JongHyun và cậu qua lại, anh giới thiệu hai người với nhau. Nghe nói Hye Mi vẫn coi JongHyun như anh trai, nhưng cậu chỉ thấy cô ta gọi "JongHyun oppa" vẻ rất thân mật, hình như không đơn giản chỉ là anh em. Lần đầu gặp mặt, ChangHyun đã nhận ra vẻ thù địch trong đôi mắt to sáng của cô ta. Nhưng cậu không tiện hỏi, hơn nữa, Hye Mi không có ý gì khác đối với JongHyun mới là chuyện lạ.
Thu xếp xong hành lý, ChangHyun gọi điện thoại. JongHwan đang làm việc, giọng mệt mỏi."...Tám giờ sáng mai anh đến đón em".
- Xong việc anh về nhà nghỉ sớm nhé. Cậu dặn.
- Em yên tâm. JongHwan cười: "Nhất định phải ngủ thật tốt để ngày mai còn làm tài xế cho em".
Thành phố vừa khánh thành khu du lịch mới ở ngoại ô, phong cảnh rất đẹp, thiết bị hoàn hảo, có cả suối nước nóng tự nhiên, rất thích hợp cho những kỳ nghỉ ngắn ngày.Hai người trao đổi vài câu rồi gác máy. Trước khi đi ngủ thấy pin điện thoại chỉ còn một vạch, cậu lấy sạc pin, đột nhiên có điện thoại, một số máy lạ.
ChangHyun nói: "Alô", đầu dây bên kia sau một giây yên lặng mới lên tiếng: "Yoo ChangHyun, xuống nhà đi".
Là JongHyun! Cậu sững người.
- Tôi đang ở trong quán bar ngay dưới nhà". Giọng anh có vẻ nôn nóng: "...Em xuống đi".
- Muộn thế này. ChangHyun nhìn đồng hồ, "anh có việc gì không...?"
Cậu chưa dứt lời, màn hình tối lại, người gọi cúp máy.
Sạc pin, mở máy tìm số vừa gọi đến, cậu phải gọi lại nói cho rõ mới được.
Nhưng không có ai nhấc máy.
Anh đang giở trò gì không biết? Lẽ nào anh cho rằng cậu cố tình không nghe nên lần này trả thù?
Dù biết anh không làm những chuyện nực cười như thế, nhưng những tiếp xúc thời gian qua khiến cậu hồ nghi, thỉnh thoảng anh vẫn có những hành động khá kỳ quặc.
Cậu đang định dập máy thì đầu dây bên kia có phản ứng. Lần này là một giọng hoàn toàn xa lạ.
- Vị khách này đã quá say, nếu anh là người quen của anh ấy, xin hãy đưa anh ấy về". Giọng người phục vụ lịch sự nghiêm túc lập tức xua tan mối hoài ghi của cậu.
Choàng vội áo khoác lên người, cậu lao xuống lầu, đến thẳng quán bar duy nhất gần nhà, đưa mắt tìm kiếm, cậu lập tức nhận ra mình bị lừa.
- Anh cho người ta bao nhiêu tiền?- cậu khoanh tay, cắn môi nhìn người ngồi trên đi văng đang thản nhiên hút thuốc.
Lại dám thông đồng với người phục vụ lừa cậu!
Anh không nói, ánh mắt tư lự nhìn cậu qua làn khói thuốc.
ChangHyun càng bực, biểu hiện của anh chẳng có gì là say rượu! Đáng lẽ cậu nên sớm đoán ra mới phải, cậu hồ đồ bị lừa một cách ngốc nghếch.
Hít một hơi sâu, cậu quay người bỏ đi.
-_Đợi đã.- anh cuối cùng cũng mở miệng.
Cậu ngoảnh lại, một tay vẫn để trên chốt cửa, thấy thân hình dong dỏng cao trên đi văng đã đứng lên, dưới ánh đèn màu nhập nhoạng, nửa người anh như chìm trong bóng tối. Các đường nét trên khuôn mặt càng thên tuyệt đẹp, quyến rũ.
- Rốt cuộc anh có chuyện gì?- cậu thở dài, đột nhiên thấy sợ phải đôi co với anh ở đây.
- Sốt ruột muốn về nhà sao?- người đó nhún vai, mặc dù cử chỉ rất mực quyến rũ nhưng lời nói lại như có gai: "Anh ta đang đợi em ở nhà, phải không, nên em mới vội ra về, tôi nói đúng chứ?"
Cậu mím môi, bất lực.
Hết lần này sang lần khác. Không biết có phải cậu đã trở nên yếu đuối hay là do JongHyun quá nghiệt ngã, anh cố tình gây tổn thương cho cậu, và anh đã đạt được mục đích, nỗi đau trong lòng cậu mỗi lúc một giằng xé.
- Nếu anh chỉ định nói những cái đó,- cậu nhắm mắt, cuối cùng cũng trấn tĩnh được, "vậy thì tôi phải về đây".
Trong khoảnh khắc ChangHyun nhắm mắt, anh có cảm giác như anh nhìn thấu sự đau khổ và thất vọng nơi vầng trán cậu.
Một Yoo ChangHyun chưa bao giờ mệt mỏi lại không còn sinh lực như vậy, thân hình quá mảnh mai, dường như chỉ vừa quay đi là cả người sẽ mất hút trong bóng tối dày đặc, dù điên cuồng chạy theo cũng không thể nào nắm được một góc vạt áo cậu. Ánh mắt anh từ từ khoá chặt hình ảnh con người sắp bỏ đi đó, điểm sáng trong đáy mắt loé lên, mông lung biến ảo.
Lẽ ra anh không nên làm tổn thương cậu, anh thậm chí không muốn cậu phải chịu bất kỳ tổn thương nào dù chỉ mảy may, nhưng...
Tình cảm dồn nén dường như đột nhiên vỡ oà, trong tích tắc bầu không khí lập tức thay đổi. Anh nhìn cậu nói chậm từng chữ: "Yoo ChangHyun, nếu như cả đời này em không xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng được thôi. Nhưng giờ đây, chúng ta đã gặp nhau. Liệu em có thực sự cho rằng mọi chuyện giữa chúng ta dễ dàng kết thúc như vậy?"
Giọng nói lãnh đạm, nhưng cái nhìn có phần dịu đi. Cậu lặng người, mỗi lời nói của anh như những mũi kim nhẹ nhàng chích vào lòng cậu.
JongHyun đột nhiên dập điếu thuốc đang hút, vòng qua cái bàn thấp đến trước mặt cô, giơ tay chạm vào má cậu.
ChangHyun đứng sững, có lẽ cậu đã quên không tránh, hoặc là cậu thực sự không muốn tránh.
Mùi rượu, mùi thuốc lá thoảng qua, anh cúi đầu, thở dài, khẽ nói: "Tại sao em không hoàn toàn biến mất đi...?"
Tại sao không? Tại sao không hoàn toàn biến mất? Cậu đứng ngây, dấu ấn của cái đụng chạm nhỏ vừa rồi, thô bạo mà ấm áp không thễ cưỡng lại vẫn đang vương lên má. Cậu cũng muốn biến mất, cậu cũng không muốn gặp lại, nhưng....như Hye Mi đã nói, thành phố tuy rộng lớn, nhưng nếu muốn chạm mặt cũng không có cách nào tránh được.
- Tôi chẳng biết làm thế nào...?- cậu nói như người bị trúng tà: "Tôi tưởng anh sẽ không trở về nữa, nhưng anh đã trở về, hơn nữa từ trước đến giờ vẫn là anh không muốn tôi sống bình yên, là anh không muốn tôi kết hôn, không muốn tôi kết hôn với người khác, hôm nay cũng là anh gọi điện lừa tôi đến....tôi cũng không muốn gặp anh, nhưng..."
Lời nói chưa dứt, đã bị cắt ngang bởi nụ hôn dài đột ngột...
Anh ôm ghì vai cậu, đôi môi ấm nóng quyết liệt, mùi thuốc lá, mùi rượu xông vào miệng cậu, hơi sặc nhưng lại giống như men say.
Cậu cảm thấy mình sắp không thở được, bàn tay vô tình nắm chặt lưng áo anh.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng khi môi anh rời môi cậu, thân hình cao lớn vẫn hơi cúi xuống, hai tay vẫn ghì cậu vào lòng. Anh cúi đầu thấp nữa, áp mặt vào cổ cậu, hơi thở ấm nóng gấp gáp, thầm thì: "ChangHyun, anh yêu em!"
Nhưng ChangHyun đã không nghe thấy gì hết, tai cậu ù đi, cậu chỉ nghe thấy tiếng đập thình thịch của trái tim mình.
Anh nhắm mắt.
Em đã lãng phí khoảng thời gian đẹp nhất của chúng ta.
Nếu định mệnh không cho chúng ta hưởng hạnh phúc, anh sẽ cùng em gánh chịu bất hạnh.
Không biết bao lâu, ChangHyun cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng tay ấy, nhích xa dần khỏi anh, cậu ngước mắt nhìn anh, tim càng đập mạnh. Như vừa mới rồi, chỉ trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy thời gian như quay lại, người vừa ôm cậu vào lòng, hôn cậu đến nghẹt thở dường như chính là chàng sinh viên trong vườn trường năm ấy.
Nhưng rốt cuộc chỉ là cảm thức sai.
Giữa hai người đã có một khoảng trống, nụ hôn gợi nhớ ngày xưa nhất thời khiến cả hai mê muội nhưng không thay đổi được sự thật: Họ đã trở nên xa lạ với nhau.
Vậy mà cậu vẫn còn ngốc mãi? Đến nước này, muốn lùi cũng không thể!
Cậu phải làm thế nào đây? Buổi chiều đối diện với Hye Mi, những lời nói kiên quyết, bất cần đang vang lên bên tai cậu: "Tôi không muốn là người thứ ba", nhưng cậu sợ bây giờ không thể thực hiện được lời hứa đó nữa.
Khi thấy ChangHyun lặng lẽ rời khỏi vòng tay mình, anh cũng từ từ buông tay, mắt né tránh cái nhìn của cậu.
Em để lộ điều ẩn chứa trong đó!
Anh cao hơn cậu một cái đầu, khoảng cách gần như vậy, chỉ cúi đầu, ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cần cúi xuống là bắt gặp ánh mắt vừa thảng thốt vừa phản kháng của cậu.
Như có một thoả thuận ngầm, anh không nói cũng không làm gì, chỉ lặng lẽ chờ, chờ cậu lên tiếng.
Quả nhiên, sau phút yên lặng, cậu nói với giọng hoàn toàn bình thường: "Anh không cam lòng đúng không?"
Đây là sự giải thích hợp lý nhất mà cậu có thể nghĩ được: "Ngày xưa anh bị tôi tranh, đòi chia tay trước, anh để trong lòng, cho nên bây giờ gặp lại, anh không dễ dàng buông tha cho tôi, mặc dù anh đã có người đàn bà khác".
- Thế nào là tranh đòi chia tay trước?" JongHyun nhíu mày, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó khác lạ, nhưng anh chưa có kịp suy nghĩ, cậu lại cười nhạt, hạ giọng: "Nếu năm xưa tôi đã thực sự làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh, vậy thì cho tôi xin lỗi, tôi mong anh độ lượng, không nên tiếp tục giày vò nhau nữa, như vậy không ai được lợi gì. Sau này, cho dù tôi có kết hôn hay không kết hôn với ai hoàn toàn không can hệ đến anh. Còn anh, anh hãy sống một cuộc sống của mỉnh, với Kim Hye Mi hay bất kỳ người nào khác, tôi cũng không có quyền hỏi. Chúng ta ai đi đường nấy, coi như bắt đầu từ bây giờ, chấm dứt tất cả".
Nói dài như vậy mà giọng cậu vẫn bình thường, lưu loát như đã tập duyệt từ lâu, không hề ngắc ngứ, thẳng băng và tuyệt tình đến vậy, còn tuyệt tình hơn cả ngày xưa. JongHyun im lặng, bên tai như còn nghe thấy những lời nói xa xôi và mạch lạc, năm năm trước, cậu nói qua điện thoại, vượt đại dưng, trong tiếng thốt ra như đâm vào tim.
- Choi JongHyun, chúng ta chia tay.
- Bởi vì...em đã yêu một người khác.
Năm xưa cậu chỉ nói lời chia tay, bây giờ nói lời chấm dứt. thẳng thừng, không hối hận.
Mắt anh loé lên. Yoo ChangHyun, em khá thật, quả nhiên bản lĩnh hơn nhiều.
Anh động đậy môi, hai người vốn ở khoảng cách rất gần, có vẻ như trong lúc lùi về sau ChangHyun vẫn ngước nhìn chờ đợi, chờ đợi phản ứng của anh. Chỉ cần anh gật đầu, từ nay về sau, hai người tuy cùng một thành phố nhưng sẽ ở hai thế giới khác nhau.
Dù đã tự nhủ quyết định này là đúng nhưng cậu không sao kìm được nỗi đau như những làn sóng nhỏ đang cuộn lên, cuộn lên mãi.
Thời gian cứ qua đi từng giây từng phút. Cậu sực nhớ lúc đi không mang theo điện thoại, nếu JongHwan gọi đến, không thấy cậu lúc gần nửa đêm thế này anh ấy sẽ nghĩ sao. Thân hình cao lớn của người đàn ông trước mặt ẩn trong quầng sáng mờ mờ, đôi mắt sâu u uẩn nhìn cậu, anh vẫn đứng yên không nói.
ChangHyun quay người xoay nắm đấm cửa nặng trịch. Cậu không thể phung phí thời gian như thế này, cũng không có lý do để cuộc sống cậu bị anh ảnh hưởng hoặc khống chế.
Anh có đồng ý hay không, điều đó không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là liệu trái tim cậu có đủ kiên nhẫn hay không.
Gần nửa đêm, quán bar thỉnh thoảng vẫn có khách ra vào. Nhân viên phục vụ vận sơ mi trắng, thắt nơ hồng, tay bê khay, nhanh nhẹn qua lại giữa các bàn, khi đi qua cậu, họ điều nghiêng người tránh một cách lịch sự. Thảm trên nền trải đến cửa ra vào. ChangHyun nhanh chóng vượt qua hành lang hẹp được trang trí những chùm đèn màu lam. Đã có người đứng mở cửa giúp, bước ra ngoài, đặt chân lên bậc thềm đá bóng loáng, cậu cảm thấy như vừa rơi từ chín tầng mây xuống đất, nền đá cứng dưới chân khiến cậu bỗng thấy hoang mang, dường như không biết mình đang ở đâu. Rẽ trái rồi rẽ phải là đến khu chung cư, chỉ cần ấn nút thang máy là lên đến nhà, chiếc áo khoác quá mỏng cậu khoác vội khi đi lúc này không chịu nổi cơn gió, bị gió thổi ép vào người, lộ rõ thân hình mảnh mai. Cậu mới đi được vài bước, đằng sau chợt có tiếng chân người đuổi sát. Cậu cắm cúi bước không ngoảng lại, đột nhiên một bàn tay đặt lên vai cậu.
Tay khoanh trước ngực cho đỡ lạnh, ChangHyun bỗng rùng mình, người run lên.
- Muộn rồi, tôi về đây. Cậu thở dài, răng gần như va vào nhau.
JongHyun cau mày nhìn cậu. Đêm lạnh âm mấy độ như vậy mà cô chỉ khoác áo gió mỏng ra đường, Vừa rồi trong quán không đủ ánh sáng, tâm trạng lại bất an nên anh không để ý, bây giờ mới nhận ra. Vừa xoay người đứng chắn gió cho cậu, anh vừa cởi áo khoác của mình đưa cậu.
ChangHyun lắc đầu: "Không cần".
- Mặc vào.- giọng anh nhỏ nhưng kiên quyết như ra lệnh. Chiếc áo mang hơi ấm của chủ nhân đã ở trên vai cậu. ChangHyun cúi đầu thấy cái áo quá to, quá dài. Chiếc cổ màu đen dày, che đến ngang má, cậu thấy ấm hẳn, rất dễ chịu. Nhưng cử chỉ này, xem ra anh định tiếp tục câu chuyện ngoài trời lạnh như thế này.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy anh giơ tay chặn taxi. Chiếc taxi màu xanh, đèn hậu nhấp nháy đỏ rực, lập tức dừng trước mặt hai người.
Anh không đi xe đến ư? Thấy JongHyun mở cửa xe ChangHyun nghĩ anh sẽ bước vào đi về nhà nên vội cởi áo khoác trả lại. Nhưng anh không nhận, nghiêng đầu nói: "Lên xe đi".
ChangHyun không hiểu: "Nhà tôi ngay đây rồi", ngón tay lạnh cóng chỉ toà nhà phía trước.
- Không phải về nhà em.- Nói xong anh nắm tay cậu: "Chẳng phải em đã bảo mình phải nói một lần cho rõ sao?", anh nhún vai: "Vậy hãy đi theo tôi".
Đêm hoàn toàn yên tĩnh, thành phố ban ngày chật chội ồn ào giờ đây yên tĩnh tuyệt đẹp, taxi lao vút qua cầu. Mặt nước bên dưới im lìm, chạy dài ngút ngát, vài chiếc thuyền nhỏ đậu ven sông le lói ánh đèn. Lúc lên xe, nghe thấy JongHyun nói địa chỉ với người lái xe, ChangHyun không để ý, bây giờ sực nhớ mới thấy kỳ lạ, nói chuyện chia tay tại sao phải về nhà anh?
Choi JongHyun hôm nay không còn là chàng sinh viên Choi JongHyun tinh nghịch cố tình kể chuyện ma doạ cậu thời đi học nữa, cũng không thầm thì qua điện thoại: "ChangHyun, anh nhớ em". Bây giờ anh có thể nói những câu tổn thương người khác một cách dễ dàng bình thản như không, ngay một giây sau đó lại có thể hôn da diết, nồng nàn, quyết liệt. Nghĩ tới đó,cậu bỗng do dự, người đàn ông này thay đổi quá thất thường, những hành động và suy nghĩ của anh, cậu không thể nào lý giải. Đi được nửa đường, cuối cùng ChangHyun lên tiếng: "Tôi muốn xuống xe".
JongHyun một tay chống lên cửa xe, quay đầu nhìn cậu: "Sao thế?"
- Hôm nay muộn quá rồi, chuyện để hôm khác nói cũng được. Dừng xe ở đây, tôi không đến nhà anh".
Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu, xe đi chậm lại, như sắp dừng.
JongHyun tay chống cằm, yên lặng một lát, lại quay sang nhìn ChangHyun, cười: "Em sợ gì chứ? Chẳng lẽ em cho rằng tôi sẽ ăn thịt em?"
Không biết vô tình hay cố ý, giọng anh trở nên đặc biệt dịu dàng, ChangHyun nhận thấy nụ cười của người lái xe qua gương chiếu hậu, bất giác mím chặt môi.
Người ngồi trước quay sang người lái xe, đổi giọng nói: "Bác có thể lái nhanh lên một chút, chúng tôi cần về nhà gấp".
- Vâng, vâng, vâng.- Ông ta gật đầu lia lịa, nhấn ga.
Trong đêm giá rét, nhà JongHyun đèn sáng rực. Khi bước lên bậc thềm, ChangHyun đột nhiên dừng lại.
- Chiều nay Hye Mi đến công ty tìm tôi. Bây giờ liệu cô ta có ở phía sau cánh cửa? JongHyun cau mày: "Cô ấy nói gì?"
- Không nói gì cả. ChangHyun lắc đầu, mỉm cười: "Người cô ấy muốn tìm là anh. Cô ấy tưởng tôi giấu anh".
Cậu có thể hình dung ra nhiều kiểu phản ứng của JongHyun, điều duy nhất cậu không ngờ là cậu vừa dứt lời anh đã bật cười thành tiếng.
- Có gì đáng cười?- Đến lượt cậu cau mày: "Anh chơi trò mất tích gì vậy? Tôi thấy cô ấy có vẻ sốt ruột thật sự".
- Không sao, tôi biết tại sao cô ấy tìm tôi. JongHyun có vẻ thật sự không để ý, nụ cười trong mắt anh vẫn chưa tan.
Xem ra không chỉ một mình anh cho rằng giữa họ vẫn còn những vấn vương. Chia tay lâu như vậy nhưng trong mắt người ngoài, hai người vẫn còn chút gì đó liên quan đến nhau.
Còn anh lại rất sung sướng khi nhận ra điều đó.
Chẳng hiểu thế nào! ChangHyun lại thấy hoang mang, vừa rồi cậu đã thấy JongHyun thay đổi quá nhiều, chàng sinh viên sôi nổi ngày xưa dường như một đi không trở lại. Vậy mà lúc này anh lại cười như một đứa trẻ, một nụ cười thật sự thoải mái, hồn nhiên. Đã bao lâu rồi cậu không nhìn thấy nụ cười đó?
- Đừng có ngây người ra như vậy.- JongHyun giơ tay nắm lấy cổ tay của cậu: "Vào nhà thôi".
Màn đêm đen thẫm, không khí lạnh se sắt, từ trong khung cửa sổ có rèm lọt ra ánh sáng màu hồng ấm áp. Người đàn ông cao lớn, mắt sáng, nụ cười dịu dàng đang nắm tay cậu có thể chỉ là ảo giác, ChangHyun đột nhiên hoảng sợ, nhưng cậu như bị hơi ấm từ bàn tay kia dẫn dụ đưa đến trước một cánh cửa đóng chặt.
Cho đến khi những khuôn mặt sau cánh cửa dần dần hiện ra.
❤❤❤End chương 9❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro