Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thời gian thích hợp, con người cũng đúng, duy nhất sai chỉ có bản thân mình."
+++++++++++++++++
Một trận mưa lớn trút xuống thành phố trong đêm không một dấu hiệu báo trước. JongHwan hoàn toàn thất vọng bởi chuyến du lịch bị cản trở đột ngột. ChangHyun lại hầu như không mấy quan tâm, hoặc nói đúng hơn, suốt cả ngày cậu luôn ở trong trạng thái bất an.
Ti vi phát sóng chương trình thời sự địa phương, JongHwan tay phải để trong túi quần nắm chặt một vật gì đó, cuối cùng đứng dậy đi vào bếp.
Bộ đồ mặc ở nhà giản dị, tấm lưng mềm mại thon nhỏ của người con trai, cộng với mùi thơm quyến rũ của thứ ăn, có lẽ đó là bức tranh đẹp nhất trong tưởng tượng của một người đàn ông trưởng thành muốn ổn định cuộc sống. JongHwan đứng tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn, không lên tiếng. Qua làn khói mỏng, anh cảm thấy cảnh tượng này đáng để đổi bằng bất cứ gía nào.
Tiếng máy hút mùi kêu ù ù, ChangHyun không nghe thấy tiếng chân của JongHwan, đến khi quay người lấy cái đĩa, cậu mới phát hiện có người đứng sau lưng lặng lẽ quan sát mình từ lúc nào. Cậu giật mình, tay va vào cái xẻng xào trên bệ bếp, một vết dầu ăn dính vào cánh tay để trần tròn lẳn. Còn chưa kịp lau vết dầu, cô đã bị tay ai đó nhẹ nhàng ôm từ phía sau. JongHwan nheo mắt, giơ ngón tay chỉ vào trán cậu, vui vẻ: "Thấy chưa, để cho em vào bếp quả thật nguy hiểm".
Thoạt tiên ChangHyun không hiểu, sau đó cũng bật cười theo anh, chợt nghĩ lại cảnh tương mấy năm trước JongHwan dạy cậu nấu ăn, cứ liên tục xảy ra sự cố.
- Sao gần đây em hay giật mình thế?- JongHwan nhìn cậu rồi lau những vết dầu trên cổ tay, anh hỏi vẻ quan tâm: "ChangHyun, em có tâm sự phải không?"
Cậu hơi ngước mắt, những chuyện buồn của cậu không nên phiền đến anh, nghĩ vậy cậu đành lắc đầu.
JongHwan đã khoác tạp dề bên ngoài chiếc sơ mi cao cấp thay vị trí của cậu, bắt đầu trổ tài nấu nướng, ChangHyun vẫn đeo tạp dề, đứng sang một bên, nét mặt đăm chiêu. Bỗng nhiên cậu cảm thấy xúc động đồng thời cũng giận bản thân mình, một cuộc sống như vậy dưới con mắt mọi người đã là quá lý tưởng, được yêu bởi một người đàn ông như thế, lại còn không thoả mãn? Sao cậu còn nhớ nhung, vương vấn những cái cũ xưa, vẫn day dứt nhớ người đàn ông đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu, liên tục gây sự với mình? ChangHyun còn đang ngơ ngẩn thì cảm thấy vật gì chạm vào trán, cậu thấy JongHwan thu tay về, mỉm cười, giục: "Mau đi sắp mâm bát, năm phút nữa tất cả sẵn sàng".
Bàn ăn đối diện với ban công, đáng tiếc cho trận mưa trong ngày đông hàn, bầu trời âm u, trời và đất dường như được nối với nhau bởi một tấm phông khổng lồ màu xám.
Bữa ăn kết thúc, JongHwan bỏ đũa, thở dài: "Vốn định chiêu đãi em suối nước nóng và bữa tiệc ngoài trời, vậy mà..."
Cậu đưa giấy ăn cho JongHwan, an ủi: "Để lần khác vẫn còn cơ hội mà".
Lát sau, JongHwan đột nhiên nắm tay cậu, mắt nhìn âu yếm: "Nhưng anh không muốn đợi nữa!"
ChangHyun còn chưa có phản ứng, anh đã đứng lên, bàn tay dày, ấm nắm chặt những ngón tay mảnh dẻ của cậu, đột nhiên anh quỳ gối trên thảm.
- Anh...- ChangHyun hốt hoảng nhận ra cái vật lấp lánh trong tay JongHwan chính là chiếc nhẫn. Nó vốn là vật tượng trưng cho hạnh phúc vậy mà lại gây ra trong cậu cơn hoảng loạn bất thường.
Cơn hoảng loạn đột ngột và mạnh mẽ đến nỗi cậu bất giác giật tay về.
Cậu đứng phắt lên, loạng choạng lùi về sau, va vào chiếc ghế nhỏ cạnh bàn trà, chiếc ghế dổ xuống nền phát ra âm thanh nặng nề.
JongHwan vẫn đang trong tư thế cũ, không nhúc nhích, anh chỉ cách ChangHyun mấy bước chân nhưng khoảng cách đó dường như lại rất xa, đủ cho anh hiểu thái độ của người anh định cầu hôn.
ChangHyun không dám nhìn vào mắt người đàn ông đó, người mà sự tuyệt vọng trong ánh mắt lúc này sẽ trở thành nỗi ám ảnh day dứt khôn nguôi trong lòng cậu nhiều năm bề sau. Thật khó có thể tưởng tượng cậu đã hành động như vậy để từ chối lời cầu hôn chân thành của anh sau ba năm quen nhau.
-Em...chuyện này đột ngột quá... Chúng ta cần thời gian suy nghĩ...- Cuối cùng cậu cũng mở miệng, do bối rối cậu nói luôn ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu.
JongHwan mím môi, lời cầu hôn 'Hãy lấy anh đi' chưa kịp nói ra đã có câu trả lời. Bàn tay khép lại, anh từ từ buông tay, chiếc nhẫn kim cương loé lên một vệt sáng rồi nằm gọn trong lòng bàn tay. Anh đứng dậy, giơ ngón tay chạm vào mí mắt cậu. Người con trai này, anh biết, ánh mắt cậu đã nói lên tất cả. Anh mắt ấy không phải là sự hốt hoảng bởi bất ngờ mà là sự từ chối, lời cự tuyệt.
Phải, cậu đã cự tuyệt lời cầu hôn của anh.
Giơ tay chạm vào mí mắt, đôi mắt ấy sẽ khép lại, anh sẽ không phải nìn thấy ánh mắt ấy,
Nhưng trong lòng anh vẫn thầm hy vọng. Anh mỉm cười, độ lượng hỏi: "ChangHyun, có phải em cũng như một số người bây giờ, mắc chứng sợ hôn nhân".
Nếu cậu gật đầu, anh sẽ cho cậu thời gian, anh sẽ tiếp tục chờ đợi.
Anh buông tay, nhìn vào mắt cậu, dần dần nản lòng. Trong ánh mắt đó chỉ có sự áy náy và lời cầu xin tha thứ. Đó là điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Nụ cười anh vụt mất, một câu hỏi chân thực, thẳng thắn: "...Nếu người làm chuyện đó hôm nay là anh ta, liệu em có từ chối?"
Bên ngoài đường dường như mưa mỗi lúc một to, mưa đập vào cửa kính ào ào.
ChangHyun mấp máy môi lắp bắp: "...anh nói gì?"
JongHwan nhìn cậu chằm chằm, nét mặt khó hiểu, anh nói: "Em vẫn không thể quên anh ta đúng không? Người đã làm em khóc trên đất Mỹ".
- Còn nữa, người lái xe đưa em về hôm đó chính là anh ta phải không? Bạn đại học của em, mối tình đầu của em.
Cậu thở ngắt quãng.
- Thực ra hôm đó, không phải anh tình cờ gặp em dưới nhà, là anh cố ý đứng chờ ở đó. Biết em đi họp lớp, biết em sẽ gặp anh ta, anh không yên tâm, nhưng không tiện đến nhà hàng, đành đứng đợi dưới nhà khá lâu. Nhìn em ngồi xe của anh ta trở về, nhìn thấy dáng điệu hai người khi nói chuyện, anh đã đoán ra anh ta là ai". JongHwan cười đau khổ-"ChangHyun, em biết không? Ánh mắt, giọng nói, sắc mặt của em khi ở bên anh ta điều khác. Anh không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nhận ra, em...vẫn yêu anh ta, phải vậy không?"
Mưa phủ kín đất trời.
ChangHyun vẫn ngồi ngây, im lặng. Thực ra, những năm qua rất ít khi cậu nghĩ rốt cuộc cậu có còn yêu Choi JongHyun hay không? Mặc dù năm xưa hai người đột ngột chia tay trong một hoàn cảnh rất xấu, mặc dù cậu vẫn luôn tự nhủ mình phải xoá hình ảnh người đó ra khỏi ký ức, nhưng sau khi gặp lại, hồi ức, tình cảm ngày xưa ùa về khiến cậu không kịp đề phòng, chống đỡ. Hình ảnh của Choi JongHyun lâu nay vẫn nằm yên ở một góc sâu nhất trong lòng cậu, bất chấp mọi nỗ lực quên anh của cậu, cậu đều không thể phủ nhận sự tồn tại của anh dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Nhưng còn JongHwan? ChangHyun nhìn anh, đột nhiên thấy hoang mang, cậu tự hỏi đối với người đàn ông yêu cậu hết lòng này, tình cảm cậu dành cho anh thực ra là tình yêu hay sự tri ân?
Một ngày năm năm trước, sau khi ChangHyun lao từ căn hộ của JongHyun ra ngoài trong trạng thái gần như mất trí, người đồng hương Hàn Quốc đầu tiên cậu gặp là anh. Cũng chính là anh đưa cậu đến một tiệm ăn gần đó, trao cho cậu ly café nóng, sưởi ấm đôi tay giá lạnh của cậu.
ChangHyun cổ cứng đờ, mắt ngây dại, nhưng cố nén không để nước mắt trào ra. Hai con người xa lạ ngồi yên lặng suốt ba giờ đồng hồ. Khi người đàn ông đó lặng lẽ trao cho cậu chiếc khăn tay trắng tinh mềm mại, ChangHyun ngước mắt, bỗng bật cười, phút chốc trái tim trơ lạnh bỗng trở nên ấm áp.
- ChangHyun,- giọng JongHwan khản đặc, không che giấu thất vọng: "Có lẽ chúng ta gặp nhau không đúng lúc". Nếu gặp nhau sớm hơn, biết đâu mọi chuyện sẽ không trở nên như ngày hôm nay.
Nhìn người người con trai đáng yêu đã làm anh say mê ngay từ lúc ngồi với cậu trong tiệm café trên một đất nước xa xôi ngồi thẫn thờ trước mặt, ánh mắt đờ đẫn, cuối cùng anh bước tới nhẹ nhàng ôm cậu, thì thầm: "Đừng buồn thế, chẳng lẽ em không nhớ hôm nay là sinh nhật em sao?"
Thấy người trong lòng không có phản ứng gì, anh ngừng lại nói tiếp: "Chiếc nhẫn anh đã mua từ cuối năm ngoái. Vốn tưởng đó sẽ là món quà tốt nhất... Mặc dù bây giờ... nhưng anh vẫn hy vọng em sẽ nhận nó, coi như đó là quà tặng sinh nhật của một người bạn tốt chứ không mang bất kỳ ý nghĩa nào khác".
Anh càng dịu dàng khoan dung, ChangHyun càng muốn khóc.
Quả thực cậu đã quên hôm nay là ngày gì, nhưng ngày này ba năm trước thì cậu không thể nào quên.
Tối hôm đó, ChangHyun một mình đi đến con phố nhỏ phía cổng sau trường đại học Z, ngồi trong quán ăn ngày xưa vẫn thường ngồi với JongHyun. Lúc đó quán hầu như không có khách, chiếc tivi cũ đang phát trận thi đấu bóng đá, giọng người tường thuật hết sức sôi nổi, phấn kích, trên khán đài khán giả reo hò như vỡ tung trời. Một mình cậu ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ, nước mắt bỗng ứa ra.
Một lần ChangHyun nói đùa, hai lăm tuổi em sẽ kết hôn. Lúc đó chàng trai ngồi bên liền ngẩn người, mắt sáng lên, nói vẻ rất nghiêm túc: "Nhưng anh muốn lập nghiệp đã, hai lăm tuổi thì sớm quá!"
Nhìn vẻ tội nghiệp của anh, ChangHyun bật cười khanh khách. Lúc đó anh mới đổi giọng vui vẻ: "Nhưng chiếu cố sự sốt ruột của em, anh sẽ cố gắng".
- Ai thèm sốt ruột?- ChangHyun cười, cấu vào lưng anh. Cậu ngẩng đầu và cảm thấy choáng váng bởi anh mắt đen da diết hướng vào mình...
Chuyện xưa như khói đã sớm tan biến, không còn dấu vết. Bây giờ cậu đã qua sinh nhật lần thứ hai lăm, người năm xưa đã trang trọng hứa sẽ cố gắng cưới cậu giờ đang ở đâu?
Hôm đó, tuyết rơi rất dày.
Sau khi ra khỏi nhà hàng đó, ChangHyun không biết mình đã đi bộ bao nhiêu lâu dưới trời mua tuyết lạnh buốt. Về đến khu nhà trọ, dừng chân... từ xa đã nhìn thấy một bóng đen, có một người đứng đợi.
Người đó bước tới, nghiêng mình, nói: "ChangHyun sinh nhật vui vẻ..."
Người cậu khẽ run lên, cái đầu vốn đang rối loạn nay càng trở nên bối rối.
Người đó thân mật gọi tên cậu: "ChangHyun".
Áo khoác đen, dáng người thẳng, hơi gầy. Nửa khuôn mặt người đó chìm trong bóng tối, tạo nên một ảo giác.
Cậu thảng thốt như trong mơ, chưa kịp phản ứng thì đã thấy bóng người động đậy, tiếp đó là giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Có phải anh...?"
Một tia hy vọng loé lên trong tiềm thức của cậu, trong một đêm như đêm nay, thật khó để kìm nén cảm xúc.
Không phải!
Biết là không phải.
Nhưng khi bóng người đó bước đến, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, cảm giác tuyệt vọng chợt ập đến.
Tuyết rơi lả tả trên tóc trên vai, được ôm ấp bởi đôi môi và vòng tay ấm áp lịch lãm, nhưng người cậu lại run lên.
Rốt cuộc cậu vẫn đang hy vọng điều gì?
Đây không phải là khuôn mặt cậu mong đợi, không phải là hơi ấm mà cậu vẫn hằng quen thuộc, vòng tay này không phải vòng tay anh. Người nói lời chúc sinh nhật vui vẻ không phải là anh. Người ôm cậu vào lòng cũng không phải là anh.
Trong cái đêm cậu bước qua tuổi hai lăm, cái tuổi cậu nói đùa cậu sẽ kết hôn, tất cả những gì mà cậu và anh đã cùng nhau trải qua dường như trong phút chốc trở thành chuyện của kiếp trước, xa vời và hư ảo.
Tuyết dày phủ kín bàn chân.
Tỳ cằm lên vai JongHwan, khẽ khép hàng mi trở nên nặng nề bởi bụi tuyết, ChangHyun lặng lẽ từ biệt quá khứ.
Nhưng cũng vào ngày đó ba năm sau, chính cái quá khứ mà cậu đã từ biệt, đã tự nhủ phải quên đi lại trở về giống như một tấm mạng nhện, mỗi sợi tơ vấn vít đan dính không thể nào gỡ bỏ, khiến cậu có lỗi với một người đàn ông rất mực bao dung.
JongHwan từ từ nới lỏng vòng tay, nhìn vào mắt cậu giọng chua chát: "ChangHyun, anh chỉ muốn hỏi em một câu, nếu có đủ thời gian, liệu em có thể quên người đó, một lòng một dạ với anh?"
Cậu nhìn anh. Ánh đèn màu da cam rọi vào đôi mắt anh âm u, một đốm sáng nhỏ bé lấp lánh, cậu cũng nhìn thấy bóng mình trong đó: bé nhỏ, mờ nhạt. Lòng se lại nhưng cậu vẫn chậm rãi lắc đầu.
Có lẽ thật sự hết cách. Ánh mắt, nụ cười, mỗi cử chỉ của JongHyun, thậm chí tình yêu đau đớn cậu dành cho anh dù là ngày xưa hay hôm nay vẫn như chiếc gai nhọn lặng lẽ chích vào lòng cậu, ngọt ngào mà đau đớn. Cậu cũng đã từng cố nhổ bỏ, nhưng điều đó dường như không thể.
Cậu cắn môi nhắm mắt, điều duy nhất cậu có thể làm lúc này chỉ là lắc đầu.
JongHwan cười nhạt, câu trả lời của cậu anh đã sớm đoán biết, giờ đây anh hỏi cậu như vậy chỉ vì anh không muốn để anh sau này cảm thấy hối tiếc vì bất cứ lý do nào.
Không nhìn cậu, anh nói như độc thoại, giọng buồn buồn: "Từ lâu anh đã nhận thấy lòng em bất an nên đã tự tìm hiểu, biết người đó trở về nước, anh đoán chắc tâm trạng của em có liên quan đến anh ta. Nhưng anh vẫn tự lừa dối bản thân, tự nhủ mọi chuyện sau này rồi sẽ tốt đẹp, sẽ lại trở về bình thường như trước. Em vẫn là người yêu của anh, sự xuất hiện của người yêu đầu tiên sẽ chỉ như tia chớp thoáng qua, sẽ không ảnh hưởng đến con đường của mỗi người sau này. Chẳng qua đó cũng chỉ là mối tình thời đi học, gặp lại nhau có chút xao xuyến cũng là chuyện bình thường. Trước em, không phải anh chưa từng yêu nên anh đã tự nhủ, thể tất cho tâm trạng của em, anh tự khuyên mình nhẫn nại và có niềm tin vào em. Nhưng cuối cùng vẫn là anh tự huyễn hoặc". Anh cười đau khổ, tiếp tục: "Cũng có thể khi ở bên nhau, anh luôn cảm thấy em không yêu anh bằng tình yêu anh dành cho em nên mới nôn nóng muốn ràng buộc em. Chiếc nhẫn này anh đã mua từ năm trước, anh vốn không định đưa nó ra sớm như thế này, vốn định chờ thời cơ thích hợp với một lễ cầu hôn thích hợp, như vậy khả năng thành công sẽ lớn hơn. Nhưng cuối cùng anh vẫn không kiên nhẫn được bởi vì gần đây em quá bất thường, anh luôn lo lắng em sẽ đột ngột rời xa anh. Bây giờ xem ra, quả nhiên anh đã chọn thời điểm không thích hợp, thậm chí một thời điểm xấu nhất để cầu hôn, đúng không?"
ChangHyun hơi ngẩng đầu thấy JongHwan cười với cậu, nụ cười rất nhẹ, chỉ thoảng qua, nhưng cậu có cảm giác nụ cười đó giống như một vết thương trên mặt anh.
JongHwan yên lặng giây lát rồi nắm tay cậu để trong tay mình: "ChangHyun, em biết không, trên đời này có những người có thể sống rất thoải mái vui vẻ suốt cả cuộc đời, hồn nhiên không mệt mỏi lao vào hết cuộc tình này đến cuộc tình khác, mà mỗi lần như vậy họ đều yêu hết mình bất luận kết cục ra sao, dù có bị tổn thương cũng sẽ nhanh chóng phục hồi, vậy tay từ biệt quá khứ với một tâm trạng không nhiều băn khoăn, tiếc nối. Có những người, khi yêu cũng hết mình, nhưng có lẽ do quá hết mình nên sau khi mất đi tình yêu, họ không còn sức lực để yêu một người khác. Trong suốt cuộc đời dài dằng dặc, họ chỉ yêu được một người, chỉ có một người tình, những người khác muốn bước chân vào trái tim họ cũng đều thất bại mà thôi. ChangHyun, rõ ràng em thuộc kiểu người sau. Người đàn ông đó thật may mắn".
Khi JongHwan đi, anh vẫn mỉm cười: "Tạm biệt!". ChangHyun lặng lẽ đưa mắt tiễn anh. Không biết anh thuộc kiểu người nào, liệu anh có phải kiểu người có thể nhẹ nhàng nói lời từ biệt quá khứ?
Nhìn theo bóng dáng người đàn ông cùng với chiếc xe màu trắng đã quá thân thuộc biến mất trong màn mưa, ChangHyun cảm thấy lòng nức nở. Không phải như JongHwan đã nói: Thời gian họ gặp nhau không thích hợp. Thực ra thời gian thích hợp, con người cũng đúng, duy nhất sai chỉ có bản thân cậu.
Ích kỷ bằng ấy năm, lúc này buông tay, liệu có phải sự lựa chọn chính xác?
❤❤❤End chương 11❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro