Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng chỉ kêu được 3 giây, Lee Chan Yeol liền bịt miệng tôi lại

"Cô ồn quá." Cậu ta nói.

Tôi vội ngồi dậy, lấy chăn ôm trước ngực, nói năng lộn xộn

"Cậu, cậu, cậu..... tôi, tôi, tôi...... chúng ta, chúng ta......"

Cậu ta cũng chống người, xoa xoa mũi, thong thả nói:

"Tôi biết cô đang nói, nhưng một câu tôi nghe cũng không hiểu."

Tôi vội vàng hít sâu vài cái, để bản thân bình tĩnh lại

"Cậu làm gì mà ngủ bên cạnh tôi?"

"Cô bị sốt."

"Sau đó?"

"Tôi chăm sóc cô."

"Tôi nhớ! Nhưng sau đó?"

"Sau đó tôi buồn ngủ, hơn nữa cô chỉ có một cái giường, vì vậy......"

Tôi hít hơi lạnh

"Vì vậy cậu liền ngủ?"

Cậu ta liếc tôi một cái

"Bằng không? Lẽ nào mùa đông lạnh ngủ dưới đất?"

"Cậu có thể về nhà mình ngủ."

Cậu ta nói nhạt

"Thế phiền quá."

"......"

Như vậy đó, giấc ngủ đầu tiên của tôi bị hiến dâng đi rồi.

Hơn nữa, đối tượng đó thờ ơ như không.

Thật là, tháng giêng gặp lại chuyện này, bị một chữ thảm chứ còn gì.

.

Mấy ngày sau, Lee Chan Yeol vẫn như trước, đến giờ ăn liền đúng giờ ngồi trong phòng ăn nhà tôi. Chỉ là, sau khi ăn cơm xong, tên này cũng thích ỳ ra ở đây, mỗi lần tôi đều phải ba lần năm lượt đuổi cậu ta đi. Hơn nữa, vừa hỏi đến chuyện liên quan tới cậu ta thì đều lơ đi, kỳ cục.

Những lời này không nhắc tới, đơn giản chỉ nói chính mình, ban đầu tưởng ỳ ra ở nhà thì trăm sự không lo lắng, ai ngờ cái đến thì vứt cũng không xong.

Sáng hôm nay, tôi nhận được điện thoại của Kim Jong In

Trong lòng lo lắng, quả nhiên lợi hại, vẫn bị anh ta tìm thấy!

Cố gắng tinh thần ứng phó vài câu, thái độ Kim Jong In rất khách khí, hẹn tôi ra ăn cơm, không có gan từ chối, đành ưng thuận.

Nơm nớp tới nhà hàng đã hẹn, Kim Jong In đã ngồi sẵn, nhìn thấy tôi đến, còn kéo ghế cho tôi, lịch sự vô cùng.

Nhưng cũng không thể lơ là...

Ban đầu tưởng Kim Jong In muốn biết tăm hơi của Seul Gi từ chỗ tôi, nhưng nhầm rồi, anh ta nói với tôi đều là các chủ đề vô thưởng vô phạt, cho tới khi bữa cơm kết thúc, căn bản không đề cập tới hai chữ Seul Gi.

Cuối cùng không nén nổi, tôi chủ động hỏi

"Chẳng phải anh muốn biết Seul Gi ở đâu ư?"

"Cô sẽ nói cho tôi?" Kim Jong In hỏi lại

Tôi lắc lắc đầu

"Tôi thực sự không biết."

"Không sao."

Kim Jong In bưng ly rượu, hơi lắc, rượu đỏ sóng sánh trong thế giới thủy tinh, từ đầu tới cuối đều không bị sánh ra. Anh ta nói với ý thâm sâu

"Tôi đợi cô ấy ở đây, cô ấy sẽ trở về...... không phải ư?"

"Ờ, cái đó."

Tôi xoa xoa thái dương, cố gắng tìm lời thích hợp

"Seul Gi, cô ấy khi yêu rất nghiêm túc, hơn nữa......"

Lời phía sau nên là, hơn nữa anh cũng không phải loại cô ấy thích, nhưng nếu nói xong chắc tôi không còn mạng mà ra khỏi, vì vậy có lẽ cứ nuốt trong bụng cho xong.

"Cô cho rằng tôi không nghiêm túc?"

Kim Jong In mỉm cười, khóe miệng nhướng lên, tạo thành độ cong đẹp đẽ, thể hiện nội tâm mà rất có ý vị, nhưng tôi lại bị dọa sợ chết khiếp, vội giải thích

"Không có, tôi không phải ý đó...... ý tôi là, tôi, tôi cũng không biết mình đang nói gì."

"Đừng căng thẳng, nói đùa với cô thôi."

Kim Jong In lạnh nhạt nhìn tôi một cái

"Đúng rồi! Cô vừa nói Seul Gi yêu rất nghiêm túc....... Vậy người đàn ông cô ấy nghiêm túc ấy, là ai vậy?"

"À, là một sinh viên đại học khoa Kinh Tế chúng tôi, tên Lee Tae Yong, cậu ấy......"

Nói tới đây, tôi đột nhiên tỉnh lại, chết rồi, không cẩn thận, lại bị anh ta moi được ra rồi. Thì biết, dân lương thiện chúng tôi đấu sao nổi thế lực đen tội ác bọn họ chứ!

"Cậu ta làm sao?"

Kim Jong In nhìn tôi chăm chú.

"Cậu ta...... chuyện bọn họ tôi cũng không rõ lắm."

Tôi cúi thấp đầu ăn, bịt kín miệng sẽ không nói linh tinh nữa.

"Không sao, dù sao chuyện đó cũng chẳng quan trọng."

Kim Jong In nâng ly rượu lên miệng, uống một ngụm.

Không quan trọng?

Tôi chớp chớp mắt, vậy thì chưa chắc.

Nói tới năm đó, Lee Tae Yong là tài tử nổi tiếng khoa Kinh Tế, dáng người cũng khá, đeo kính, nho nhã lịch sự.

Seul Gi à, cũng có thể được coi là đại mỹ nữ nổi danh...... đương nhiên trong tình trạng không đánh nhau.

Hai người là nam tài nữ sắc danh xứng với thực, mọi người ngưỡng mộ.

Nhưng đột nhiên có một ngày, không có bất kỳ dấu hiệu nào, hai người liền chia tay, chuyện này trở thành chuyện lớn thứ 8 không lý giải ở trường tôi.

Sau đó, với cố gắng không mệt mỏi của tôi, cuối cùng cũng rõ chân tướng sự việc.

Hóa ra, tối hôm đó, hai người đang đi dạo trong rừng cây nhỏ, lại gặp ngay đám lưu manh, nhìn thấy Seul Gi, muốn trêu ghẹo. Lee Tae Yong vốn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng bình thường thời gian luyện tập của anh ta cũng dành cho việc đọc thuộc thơ ca , vì vậy tên lưu manh chỉ hua tay một cái liền đánh cậu ta phủ lên lùm cỏ, áng mây thực chưa mang đi, lại tặng cậu ta hai mắt đen tròn miễn phí.

Seul Gi tận mắt nhìn thấy người yêu bị làm nhục, năng lượng bộc phát, nội lực cao, lượng máu dâng đầy, trị số phòng ngự đột nhiên tăng, trong giây lát giết kẻ địch.

Seul Gi nói qua loa, nhưng theo tôi biết từ nguồn khác, hiện trường có lẽ rất thảm, nghe nói một trong những tên lưu manh xui xẻo, bác sĩ khẳng định từ sau này anh ta có lẽ không thể cử động được...... nghe nói, chỉ là nghe nói.

Cho dù thế nào, Lee Tae Yong cảm thấy được bạn gái cứu, thật vô cùng nhục nhã, từ đó tránh không gặp mặt Seul Gi.

Hai người mỗi người một ngả.

Câu chuyện kết thúc từ đó.

Nhưng tình đầu rơi vào kết cục như vậy, Seul Gi bắt đầu chán ngán thất vọng, cho tới hôm nay cũng không có tâm trạng nào rơi xuống biển tình.

Vì vậy tôi nói, Kim Jong In anh quá tự tin rồi.

Đang nhớ lại quá khứ, đột nhiên cảm thấy lưng như có kim chích, phản ứng bản năng quay đầu, lại thấy Lee Chan Yeol đang đứng sau tôi.

Lúc này mới nhớ ra, vừa nhận điện thoại của Kim Jong In, bị dọa tới nỗi đầu óc trống rỗng, quên không chuẩn bị cơm trưa cho Lee Chan Yeol, cũng không nói với cậu ta một tiếng liền vội vàng chạy ra ngoài.

Chắc không phải cậu ta đói nhưng không tìm thấy tôi, liền đến nhà hàng ăn cơm. Nhưng lại tới chỗ này, thật khéo.

Tôi nhíu chặt mày, rồi nhẹ nhàng quay đầu nhìn một cái, đúng lúc gặp ánh mắt lạnh lùng của Lee Chan Yeol, dọa tôi vội vàng quay đầu.

Không ngờ, toàn bộ đều rơi vào mắt Kim Jong In, anh gọi nhân viên thanh toán, sau đó dùng cằm chỉ chỉ Lee Chan Yeol, trên mặt thầm hàm ý cười

" Seung Wan tiểu thư, vốn dĩ tôi nên đưa cô về nhà, nhưng...... anh ta chắc sẽ không đồng ý, vậy thì, lần sau nói chuyện."

Nói xong liền quay người, chuẩn bị rời đi.

Rốt cuộc là do anh gây ra mà! Lại đi như thế, đàn ông không có trách nhiệm, Seul Gi thích anh mới lạ! Anh đợi đó, tôi mà khiến được anh như ý nguyện thì tôi không phải họ Son!

"Cô nói gì?"

Kim Jong In đột nhiên quay đầu lại.

Tôi lập tức mỉm cười

"Tôi nói cảm ơn anh mời cơm."

"Không cần cảm ơn, Seung Wan tiểu thư, tạm biệt."

Cho tới khi xe Kim Jong In rời đi hẳn, tôi mới ra sức vỗ ngực, thở ra một hơi bị kìm nén.

Trời ạ, tên Kim Jong In này, là người hay là quỷ, lại nghe thấy lời trong lòng mình, vừa nãy xém chút bị dọa tới tè ra quần.

Một họa tinh vừa đi, họa tinh khác lập tức ngồi cạnh tôi.

"Anh ta là ai?"

sắc mặt Lee Chan Yeol xem ra không tốt lắm.

Nhưng đoán chừng sắc mặt tôi cũng bị dọa tới đi đâu rồi, chẳng còn hơi sức đâu để ý cậu ta, chỉ muốn vội vàng về nhà tĩnh dưỡng, liền hua hua tay

"Cậu ăn xong chưa, ăn xong thì cùng về."

Cậu ta vốn định nói gì, nhưng trước đám đông chắc cũng không dám nổi giận, đành nhẫn nhịn.

Trên đường tôi đều trong trạng thái hết hồn, cậu ta thì trong trạng thái lặng lẽ suy nghĩ, vì vậy hai người chẳng ai nói gì.

Cho tới khi đợi thang máy, Lee Chan Yeol nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, hỏi lại lần nữa

"Anh ta là ai?"

"Anh ta,"

Tôi thở dài

"Ôi, nói ra dài lắm."

"Dài bao nhiêu? Một ngày một đêm có thể nói xong không?"

Tôi nghi hoặc

"Cậu làm gì mà truy vấn anh ta là ai?"

Lee Chan Yeol quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc hỏi

"Cô thích anh ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro