Chương mở đầu : Phân giải trọng tổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm Thiên Như chết rồi.”

Tôi lặng đi một chút, tuy không phải quá bất ngờ, nhưng lại cảm thấy làm sao có thể chết đến cô ta? Trầm Thiên Như vừa không thể chiến đấu, ngay cả dị năng cũng chưa được khai thác, theo lý thuyết đáng lẽ phải ở chỗ an toàn nhất, không dễ xảy ra chuyện mới đúng.

Nhưng ngẫm lại, trước kia tôi chẳng phải đang ở trong nhà, sau đó vẫn bị chim bắt đi sao? Ở tận thế, tình huống gì cũng có thể xảy ra, có lẽ bị chuột dị biến cắn một cái là chết ngắc cũng không chừng.

Quân Quân giải thích kỹ hơn về tình huống của đám sinh viên đại học kia.

“Em bảo Tô Doanh trốn ở trong phòng đừng đi ra, tránh cho đại ca cũng muốn giết luôn cả cô ấy, Đinh Tuấn cũng vậy, mọi người bảo anh ta cố gắng đừng xuất hiện trước mặt đại ca.”

Cái gì? Ý của cái này chẳng lẽ là nói Trầm Thiên Như là bị đại ca ra tay giết?

Đây rốt cuộc là tình huống gì, tôi nghĩ hoài không ra! Mặc dù đại ca không thương hoa tiếc ngọc cho lắm, nhưng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giết người, còn là một cô gái trói gà không chặt, độ khoan dung của anh ấy đối với phụ nữ vẫn cao hơn đàn ông một chút xíu.

“Đại ca làm sao lại muốn giết đám sinh viên đại học kia?” Tôi muôn vàn khó hiểu, vẫn là hỏi cho nhanh.

Quân Quân lại hỏi ngược lại: “Nhị ca anh còn nhớ cái ngày đại hồng điểu tới, là do một tiếng súng dẫn chim bay xuống không?”

Tôi gật đầu, lúc đó tôi bảo Vân Thiến trang bị vũ trang cho mọi người, mình thì trốn trên gác quan sát, mới đầu bầy hoa thi điểu sắp trực tiếp bay qua rồi, kết quả dưới lầu có tiếng súng vang lên dẫn chim bay xuống, mới xảy ra một đống chuyện về sau.

“Lúc đó, chị Vân Thiến phát súng cho bọn em, không chịu cho Trầm Thiên Như, cô ta liền thừa dịp mọi người không chú ý, len lén trộm một khẩu, còn bất cẩn bắn một phát súng.”

Thì ra tiếng súng khiến hoa thi điểu dừng bước là do đây!

Tôi hết biết phải nói gì, Trầm Thiên Như cô có dám liều hơn nữa không? Không biết dùng súng thì đừng có lấy, tưởng hiện thực giống phim ảnh, cầm súng là lập tức có thể trở thành tay súng thần hay sao?

“Lúc nhị ca anh bị bắt đi, đại ca cũng muốn nổi điên rồi, lái xe đuổi theo rất xa nhưng vẫn không đuổi kịp, ngay cả chim cũng không thấy đâu, đành phải trước hết về nhà, nghe thấy chị Vân Thiến kể về chuyện này, anh ấy ngay tại chỗ giết chết Trầm Thiên Như.”

Nói đến đây, Quân Quân không nhịn được hít sâu một hơi, nghĩ đến hẳn là cảm thấy vô cùng kinh hãi đối với cảnh tượng đó.

“Em không có khuyên nhủ đại ca sao?” Tôi sờ sờ mũi, mặc dù mình là kẻ bị hại, chẳng qua bởi vì còn sống trở về, oán niệm cũng không sâu lắm.

“Ai thèm khuyên chứ!” Quân Quân giận dữ nói: “Em cũng rất tức giận! Nhị ca anh thương tích đầy mình đã vậy còn bị chim bắt đi, đều là tại cô ta, không biết dùng súng còn muốn lấy trộm, xảy ra chuyện hại đến anh, chẳng lẽ em còn phải khuyên đại ca không giết cô ta sao? Em chỉ muốn điện giật chết cô ta! Nhị ca anh nghĩ xem, nếu như cô ta hại em bị bắt đi, anh có khuyên đại ca đừng giết cô ta không?”

Nếu người bị chim bắt đi là Thư Quân… Mẹ kiếp, hủy diệt thế giới cũng được! Tôi lập tức nhận sai: “Là không nên khuyên, anh sai rồi, xin lỗi.”

Quân Quân gật đầu chấp nhận xin lỗi của tôi, tiếp tục nói.

“Bọn em đều sốt ruột muốn phát điên, đại ca mang theo tiểu Sát, hai người trước hết đuổi theo hướng chim bay, để người khác đóng gói vật tư rồi đuổi theo sau. Lâm thời xảy ra loại chuyện này, mọi người vừa vội vừa cuống, khi nhìn thấy Tô Doanh và Đinh Tuấn đều không có sắc mặt tốt, em liền bảo bọn họ cố gắng đừng xuất hiện trước mặt đại ca, em sẽ đưa cơm cho bọn họ.”

Nói đến đây, mặt em ấy ủ rũ, lẩm bẩm: “Kỳ thực em cũng không muốn ngó ngàng bọn họ, nghĩ rằng nếu như lúc đầu không có mang bọn họ về nhà, nhị ca anh sẽ không xảy ra chuyện, nhưng vừa lại cảm thấy bọn họ rất đáng thương, sự tình cũng không phải do bọn họ làm.”

Quân Quân tỏ ra khó xử.

Tôi xoa xoa đầu em ấy, an ủi: “Em làm rất đúng, chuyện ai làm người ấy gánh, không cần phải giận lây.”

Nếu như người bị bắt đi là Quân Quân, tôi đại khái sẽ giận lây cả thế giới, chẳng qua khi giáo dục em gái đáng yêu tốt bụng, đương nhiên không thể nói như vậy, mặc dù hi vọng có thể dạy cho Quân Quân trở nên kiên cường và có năng lực tự bảo vệ, nhưng tôi lại không định giáo dục em ấy thành ma nữ đánh mất đạo đức đâu à!

Quân Quân đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói: “Đúng rồi, nhị ca, anh nếu rảnh thì đi xem thử năng lực của đại ca, cách anh ấy giết chết Trầm Thiên Như rất kỳ quái…”

Em ấy dừng lại, tay vẽ vời ở không trung cả buổi, cuối cùng chán nản nói: “Thật khó nói, em sẽ không nói nữa, tóm lại là biến mất toàn bộ.”

Biến mất toàn bộ? Tôi có chút nghi hoặc, càng cảm thấy tò mò, lập tức nói: “Anh ngay bây giờ đi tìm anh ấy.”

Trên đường tìm người lại đụng phải Đinh Tuấn, cậu ta đang ngồi trên ghế đá dưới bóng cây trong sân, mỗi bên tay cầm một cái tán ốc, lơ lửng ở mười phân phía trên lòng bàn tay, đây trái lại không khớp với chuyện Thư Quân bảo cậu ta và Tô Doanh trốn đi đừng xuất hiện, nhưng đây cũng không kỳ quái, cậu ta tự dưng bị tai bay vạ gió, người trẻ tuổi luôn là sẽ không phục, cố ý ngồi ở trong sân nơi người qua người lại để khoe năng lực của mình, đây cũng là chuyện có thể lý giải.

Đinh Tuấn nhìn tôi, thần sắc đó vừa nhìn đã biết là không cam tâm, mặc dù cậu ta nỗ lực làm mặt vô biểu tình, nhưng vẫn không khỏi tiết lộ ra, công phu che giấu vẫn chưa tới đâu.

“Buổi tối đến nhà ăn dùng cơm.” Tôi nói với cậu ta: “Thời gian qua vất vả rồi, tiếp đến sẽ không xảy ra chuyện nữa.”

Đinh Tuấn trầm mặc một chút, rồi gật đầu.

Gã này đúng là ít nói, mặc dù tiểu Sát mới đầu cũng như vậy, nhưng sau khi quen rồi, thì không cảm thấy anh ta lạnh nhạt, trái lại còn sẽ cảm thấy tên đó rất dễ ngượng ngùng, luôn bị Caine chọc cho thẹn quá hóa giận, tám phần chỉ là dùng lạnh nhạt để che giấu tính cách chân thực.

Đinh Tuấn này không biết phải chăng cũng là như vậy? Hi vọng sau khi quen rồi, cậu ta sẽ không lập dị như vậy nữa, bằng không, cứ ném cậu ta cho Caine phụ trách là được rồi.

Suy nghĩ một chút, tôi lại không đi tìm đại ca, mà là đến hành lang bên phải tầng hai. Phòng ở đây dành cho nữ giới, đàn ông thì ở bên kia, ngoại lệ duy nhất là toàn thể Cương gia ở bên phải tầng ba, phòng của ba anh em chúng tôi còn là ba gian liền nhau, Quân Quân kẹp ở giữa tôi và đại ca, mang đậm mùi bảo vệ.

Đại ca nói anh ấy là đoàn trưởng lính đánh thuê, có đặc quyền ở một nửa tầng lầu, nửa tầng còn lại, anh ấy định sửa thành phòng hội nghị, dùng để cho thành viên trung tâm tổ chức họp.

Nhân sĩ đặc quyền chân chính không có dẫn tới bất mãn của đoàn viên, chỉ dẫn đến những tiếng cười trộm, mọi người hiếm khi có thể cười nhạo đoàn trưởng uy nghiêm, cho nên phải nắm chắc cơ hội, ý cười trong mắt của mỗi một người đều sắp tràn ra rồi, đáng tiếc định lực và da mặt của đại ca đều là cấp bậc đoàn trưởng, vẫn bảo trì được uy nghiêm của đoàn trưởng lính đánh thuê, giống như anh ấy không phải cái tên đại ca đòi đặt em trai em gái ở bên cạnh để trông nom kia.

Đến tầng hai, sau khi thử gõ vài cánh cửa tôi đã tìm được mục tiêu.

Tô Doanh rụt rè mở cửa, nhìn thấy là tôi, giật nảy mình, suýt nữa theo phản xạ đóng cửa lại.

“Buổi tối đến phòng ăn để ăn cơm đi.” Tôi bảo trì nụ cười, không muốn làm đối phương sợ hãi quá mức, trước kia cô ta rất là sợ tôi, đã vậy còn bị đại ca hù một cú như thế, tám phần đã muốn bỏ trốn rồi, chỉ là một mình cô ta ra bên ngoài cũng là chữ chết, cho nên không dám trốn mà thôi.

Tô Doanh vừa nghe, lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi là nghiêm túc, mặt của cô ta sụp đổ, khóc nấc lên, bộ dạng đó không biết có bao nhiêu uất ức.

“May mà cậu còn sống trở về, nếu không…” Cô ta không dám nói tiếp.

Tôi vỗ vỗ vai của cô ta, an ủi: “Yên tâm đi, chuyện của Trầm Thiên Như không liên quan tới mấy người, sau này sẽ không có ai trách mấy người nữa, đừng sợ.”

Nghe vậy, cô ta lại khóc còn thảm hơn, cả khuôn mặt khóc đến nỗi có thể ngang ngửa với khuôn mặt héo rũ của Mẫu Ma Anh, xem ra khốn cảnh trong thời gian qua đã làm cô gái này khiếp sợ thật rồi.

Tôi cũng không quấy nhiễu cô ta, lặng lẽ vỗ lưng của cô gái, để cô ta khóc cho đã, khóc xong chắc là không sao nữa.

Cô ta khóc một hồi mới dừng lại, ngượng ngùng lau mặt, nói: “Vậy, vậy tôi bây giờ đến nhà bếp giúp Thư Quân nấu cơm.”

Tôi gật đầu, khá là hài lòng, cô gái này vẫn là rất biết rõ tình huống, trong ba người mang về, Tô Doanh là người dễ ưa nhất, lúc ở tầng hầm khi đó cũng là cô ta lên tiếng nhắc nhở tôi có nguy hiểm, cộng thêm dị năng lại là hệ tinh thần hiếm thấy, tốt hơn là an ủi một chút, để cô ta có thể an tâm ở trong đoàn đội, sau này có thể trở thành thành viên chân chính.

“Vậy tôi đến nhà bếp đây.”

Tôi cười gật đầu, cô ta vừa đóng cửa phòng, dè dặt đi vòng qua tôi, sau đó không thể chờ được mà co cẳng chạy.

Làm như sau lưng có dị vật đuổi theo không bằng!

Tô Doanh mắt cô có thể kém hơn nữa được không? Có dị vật nào đẹp như tôi à? Tôi căm phẫn bất bình thu lại nụ cười, nhíu mày, chẳng lẽ khó lật đổ ấn tượng đầu tiên đến thế? Ngay cả khuôn mặt của tôi cũng không đối phó được?

Lúc này, Tô Doanh đột nhiên quay đầu lại nhìn, hoảng đến nhũn chân suýt nữa quỳ xuống trước tôi, cô ta cúi một cung chín mươi độ, la lớn: “Xin lỗi, tôi quên nói “cáo lui’, tôi xuống trước đây.”

“…”

Tôi còn hoàng thượng vạn tuế nữa kìa, cáo lui cái gì! Vậy mà sợ tôi đến thế, Tô Doanh mắt của cô là bị trét thịt dị vật sao?

Chắc không phải là lấy lui làm tiến đi? Con gái cố ý làm mặt lạnh cũng không ít, từ nhỏ đến lớn từng gặp qua đủ loại người muốn khiến tôi chú ý, cũng đều tại khuôn mặt này thực sự trông quá yêu nghiệt, đây đúng là một xã hội coi trọng bề ngoài…

Cầu thang truyền đến một tiếng “ai da”, sau đó là tiếng ngã “bịch bịch bịch”, cuối cùng là một tiếng la lớn: “Tôi không sao!”

… Tám phần là không phải.

Tôi không nhịn được bật cười, cảm giác Tô Doanh thực sự rất thích hợp Cương Vực, cô ta hoàn toàn là tên lính nhà trời, không gia nhập đoàn lính nhà trời thì quả là không có thiên lý!

“Đang cười cái gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi xoay người cười gọi: “Đại ca, anh làm sao lại ở đây?”

“Đang muốn xuống lầu.” Đại ca đứng ở cầu thang, nói xong, thấy tôi cười chờ anh ấy nói câu tiếp theo, lúc này mới thoáng xấu hổ nói: “Muốn đi xem xem em ở đâu.”

Tôi gật đầu, rất có thể lý giải, nếu là Thư Quân bị chim bắt đi, mất tích một hồi mới trở về, tôi đại khái sẽ trực tiếp ở bên ngay bên tay em ấy cả mấy tháng.

“Đúng lúc, em cũng muốn tìm anh.”

“Ồ? Tìm anh có chuyện gì.” Đại ca cười cười, thoạt nhìn rất cao hứng, anh ấy chỉ cần nhìn tôi bình bình thường thường không ôm chậu cây là vui rồi, đây thật khiến người cảm thấy có chút khốn nhiễu, nhưng cũng không biết làm sao được, chỉ có thể để Tiểu Dong trốn ở trong phòng hoặc chui dưới quần áo, bớt ra ngoài gặp đại ca.

Quân Quân trái lại không ghét Tiểu Dong, nhưng nó vô cùng khó chịu khi nhìn tôi không mang giày, cho dù đã nói rõ đây là đang luyện dị năng, nhưng nó vẫn là mỗi lần nhìn thấy là mỗi lần đỏ mắt, tôi đành ngoan ngoãn xỏ giày vào.

Đáng tiếc tìm không được dép xỏ ngón dành cho nam, thứ đó xỏ vào cởi ra rất tiện, thật sự không tệ, chỗ Quân Quân có mấy đôi dép xỏ ngón, nhưng chân của nó nhỏ, tôi căn bản mang không vừa, tìm rồi lại tìm, khó khăn lắm mới tìm được một túi dép xanh trắng —- Nhưng tôi không có mua mà? Tám phần là ở chợ len lén tính thêm một số hàng ế ẩm vào đống hàng tôi hốt, chậc chậc, coi như các người làm tốt lắm! (Dép xanh trắng: hình nó ở đây )

Kết quả vừa xỏ vào đã bị Quân Quân khinh bỉ, nó nói loại dép này rất không hợp với mặt của tôi, làm nó đau mắt mỗi khi nhìn thấy, không được mang!

Ôi, hồi đó làm sao lại quên mua dép xỏ ngón, mặc dù là bởi vì trước kia chưa từng mang dép xỏ ngón, đương nhiên cũng sẽ không nhớ mang theo. Chậc chậc, sau này bất luận vật tư gì cũng thu hồi toàn bộ là được, ai biết ngày nào đó sẽ dùng tới?

“Thư Vũ, hồi thần.” Đại ca ung dung nhắc nhở.

“Ồ.” Tôi tỉnh lại, hỏi: “Quân Quân nói cách anh giết Trầm Thiên Như rất cổ quái, em muốn tìm anh xem xem là chuyện thế nào?”

Đại ca gật đầu rồi tự mình đi xuống lầu, bỏ lại một câu: “Ra ngoài sân.”

Tôi lập tức đi theo, đương nhiên là ra ngoài sân rồi, đại ca uy như thế, ở một thế giới khác còn là Băng Hoàng đây! Lát nữa căn nhà bị tháo dỡ thì làm sao?

Mặc dù căn nhà này kết hợp Trung Tây, phong cách rất cổ quái, không làm sao phù hợp thẩm mỹ quan của tôi, nhưng ít nhất nó là chỗ đặt chân hiện tại, hơn nữa muốn đánh hạ Lan đô cũng là kế hoạch lâu dài, căn nhà này sợ rằng phải ở một thời gian, cho dù về sau thật sự dọn đến Lan đô, ở đây cũng là trạm canh gác cực tốt, có thể nhìn thấy cả tòa thành thị, khẳng định phải phái người qua đây ở, cho nên đương nhiên phải quý trọng căn nhà cho tốt.

Vào trong sân, Đinh Tuấn vẫn còn ở đó, vừa nhìn thấy đại ca, đôi mắt lập tức tỏa sáng, đứng bật dậy, nhưng một giây sau nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức trầm xuống, sau đó vừa lại dùng mặt vô biểu tình để che giấu.

Nếu không phải vẻ mặt của Đinh Tuấn nhìn không giống ái mộ, mà giống sùng kính hơn, tôi cũng cảm thấy cậu ta phải chăng đã phải lòng đại ca nhà tôi, coi tôi thành kỳ đà cản mũi… Ặc, cách nghĩ này thật sự quá rùng rợn, mau quên đi! Không phải người nào cũng có đầu óc lệch lạc dâm ca luyến muội như tôi.

Đinh Tuấn mang chút căng thẳng nói: “Chào đoàn trưởng.”

Đại ca nhìn thấy Đinh Tuấn trái lại không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có sự nghiêm nghị uy nghiêm của đoàn trưởng, nhàn nhạt nói: “Tôi cần dùng chỗ này, cậu trước hết hãy đổi nơi khác.”

Hạ lệnh xong, anh ấy liền quay đầu qua, mặt cười tươi rói nói: “Thư Vũ, em chờ một lát, anh đi tìm thứ gì đó làm mẫu cho em xem.”

Anh trở mặt kìa! Đại ca. Tôi sờ sờ mũi, thấy đại ca lần này thật sự rất áy náy, trước kia, anh ấy mỗi lần lâu lắm không về nhà, lúc trở về liền có tính nết này, mặt cười tươi rói với em trai em gái, sự uy nghiêm cũng cất vào két sắt rồi, ngay cả Vân Thiến và chú Trịnh cũng không nỡ nhìn, thường thường nhìn ra ngoài cửa sổ nghiên cứu ánh mặt trời vì sao rực rỡ như thế.

Kỳ thực ngay cả chú thím cũng có tính nết đó, nếu khảo cổ quá lâu không về nhà, hoặc là lại bất cẩn bị thương, vậy lúc trở về khẳng định sẽ cười như hoa hướng dương nở rộ, chỉ nhìn vẻ mặt bọn họ đã biết là chuyện làm sao, cũng không cần đi kiểm tra chỗ nào bị thương nữa.

“Ừ, đi đi.”

Đại ca nhìn trái nhìn phải, hơi nhíu mày, hình như tìm không được thứ thích hợp, cho nên đi xa hơn tìm kiếm, thấy anh ấy đi về phía bụi cây, tám phần là muốn bẻ vài nhánh cây, ừm, hi vọng những cái cây kia không có lợi hại như Tiểu Dong.

Đinh Tuấn đứng nguyên tại chỗ, có vẻ không muốn đi, khiến tôi không khỏi nhíu mày, mặc dù không để ý cậu ta có nán lại đây hay không, nhưng đại ca cũng đã hạ chỉ thị, cậu ta lại không nghe, như vậy không được!

“Không nghe thấy lời của đoàn trưởng nói sao?” Tôi lạnh lùng nói: “Còn ở lại đây là ý gì?”

Mặt của Đinh Tuấn cứng đờ, nhưng không có lộ ra vẻ phẫn nộ, mặc dù động tác chi thể cứng đờ vẫn để lộ ra ý phẫn nộ, cậu ta gật đầu nói: “Xin lỗi, tôi đi ngay.”

Nhìn cậu ta ra khỏi sân, tôi cảm thấy mất kiên nhẫn, lúc này mới thu có ba người, kết quả một cô Trầm Thiên Như gây chuyện hại đến tôi đã bị xử lý rồi, một tên Đinh Tuấn có địch ý với tôi, chỉ còn lại Tô Doanh còn tính là người bình thường, nhưng cũng sợ tôi muốn chết, bọn họ không hợp với bát tự của tôi sao?

Hi vọng người thu nhận lần sau đừng phiền toái như thế, nhưng ngẫm lại kinh nghiệm đời trước, đoàn đội lớn lớn nhỏ nhỏ bất kể người nhiều hay ít, luôn có sự phân tranh liên tiếp không ngừng, mà Cương Vực của đại ca khẳng định sẽ càng lớn mạnh hơn đoàn đội đời trước, đến lúc đó đủ loại người đều sẽ có.

Loại người như Trầm Thiên Như và Đinh Tuấn vẫn là chuyện nhỏ, Trầm Thiên Như chẳng qua chỉ là một cô gái ngốc nghếch, làm ra sai lầm chết người, trực tiếp lấy mạng của cô ta.

Đinh Tuấn tương đối có thể ẩn nhẫn, nhưng vẫn lộ ra đầy rẫy sơ hở, cũng chính là bởi vì đại ca căn bản chưa từng chú ý cậu ta, cho nên không chú ý đến địch ý của cậu ta đối với tôi.

Nếu chú ý đến rồi, lấy mức độ áy náy hiện giờ của đại ca đối với tôi, Đinh Tuấn chỉ có một con đường chết, xem ra sau này vẫn là bớt tiếp xúc với cậu ta, tôi thế nhưng không muốn đại ca nhà mình lần nữa ra tay giết một số tên ngu xuẩn, đây làm rớt giá trị con người quá rồi!

“Thư Vũ, hồi thần.”

Đại ca lôi theo một thân cây, mặt đầy vẻ không tán đồng, đối với hành động thỉnh thoảng ngẩn người của tôi, hiển nhiên rất là bất đắc dĩ.

Chỉ là suy nghĩ quá nhiều thôi, đôi khi quá chuyên tâm rất dễ xuất thần, thói quen từ nhỏ, thật là khó sửa. “Ở nhà ngẩn người một chút chung quy có thể được chứ? Dù sao cũng có đại ca anh ở đây, chẳng lẽ còn có thể để em xảy ra chuyện sao?”

Sắc mặt đại ca thay đổi, giận dữ trách mắng: “Nói bậy cái gì vậy, sau này không được nói cái gì mà xảy ra chuyện với không xảy ra chuyện nữa! Em và Thư Quân đều sẽ tốt đẹp!”

Vì nói sai, tôi lập tức tỏ tư thế nhận lỗi, ngoan ngoãn nói: “Đương nhiên, chúng ta đều sẽ tốt đẹp, đại ca anh đừng để ý em nói bậy, chỉ là lời nói trẻ con!” Mặc dù bề ngoài mười tám nội tâm ba mươi lăm, nhưng lúc nói sai đương nhiên phải giả vờ ba tuổi!

Thần sắc đại ca dịu lại, xoa xoa đầu em trai nhà mình, không nhịn được lại lải nhải: “Ở bên cạnh anh, em cứ việc ngẩn ngơ, ở chỗ khác thì không được, em hãy nhớ kỹ điều này, đừng quen nếp thành tự nhiên, ở đâu cũng ngẩn ra được, bây giờ không phải thế giới có thể mơ màng…”

Tôi cúi đầu lắng nghe đại ca lải nhải, trong lòng cũng cảm thấy mình xác thực quá thả lỏng, đời trước nếu là loại tâm thái này, chết thế nào cũng không kỳ quái.

Giảng một hồi, đại ca cuối cùng cũng dừng lại, anh ấy than thở: “Mặc dù anh thật sự hi vọng có thể bảo vệ các em thật tốt, để các em không cần phiền não loại chuyện này —-“

Tôi ngẩng đầu lên ngắt lời đối phương: “Đại ca, từ nhỏ đến lớn, em có lúc nào cần người bảo vệ?”

“Mặc dù đúng là như thế, nhưng…” Đại ca nói xong một câu liền sửng sốt, chăm chú nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Từ nhỏ đến lớn?”

Tôi mỉm cười, giống như tuyên bố mà nói: “Đại ca, em đã nhớ lại tất cả rồi.”

Đôi mắt của đại ca cũng phát sáng.

Tôi không tiếp tục tạo sự hồi hộp, trực tiếp giải thích rõ: “Em từ trong bụng mẹ đã là Quan Vi Quân đầu thai, chỉ là sau khi bị gạch đập trúng, nhớ lại chuyện của đời trước, lại quên đi mười tám năm cuộc đời khi là Cương Thư Vũ.”

Đại ca cười, gật đầu nói: “Quả nhiên là chuyện như vậy, sau này em sẽ không cần phiền não chuyện này nữa.”

Tôi liếc anh ấy một cái, nói: “Đúng thế, bây giờ người cần phiền não đổi thành anh rồi.”

Nụ cười của đại ca cứng đờ, tôi thì nở nụ cười.

Cương Thư Vũ không sợ đại ca, mà tôi chính là Cương Thư Vũ.

Thật không biết mình trước kia cứ sợ cái gì, đại ca đúng là uy vũ khí phách, chẳng qua đó chỉ là đối với người ngoài mà nói, đối với tôi và Thư Quân thì không phải như thế, bởi vì do đại ca quanh năm không ở nhà, anh ấy luôn luôn ôm lòng áy náy đối với chúng tôi, đối với em trai em gái là có thể cưng chiều đến đâu thì cứ đến đó.

Cộng thêm, tôi hình như bảo lưu một chút ý thức của Quan Vi Quân, không phải là trẻ con chân chính, từ nhỏ, mẹ đã nói tôi đa trí gần như yêu quái, căn bản không cần đại ca nhọc lòng, anh ấy càng cưng chiều tôi một cách trắng trợn, dù sao cũng không sợ chiều hư, để tôi nói cái gì thì là cái đó, mà Quân Quân là tôi chăm sóc tới lớn, đương nhiên cũng là nhị ca nói cái gì thì cứ cái đó rồi.

Nếu không phải đại ca và em gái đều nghe lời như thế, để tôi trở thành người nói một là một trong nhà, nếu không thật không dễ dàng ở một ngày trước tận thế tốn mất một triệu đi tích trữ vật tư như vậy, cho dù bác Lâm có ra tay ngăn cản tôi, cùng lắm cũng sẽ hỏi chú và thím trước, nhưng bác ấy đã quen với việc trong nhà là do nhị thiếu gia ra lệnh, vậy mà ngay cả đi báo một tiếng với chú thím cũng quên mất.

Giáo dục đại ca em gái cộng thêm chú thím từ nhỏ quả nhiên là đúng.

Nghĩ đến bác Lâm, tôi đột nhiên thoáng qua một tia ai thương, trước kia thời gian bác Lâm ở nhà còn nhiều hơn đại ca và chú thím, nói không có cảm tình đó tuyệt đối là giả, không ngờ tận thế vừa đến đã mất rồi, nghĩ đến sự phòng bị đối với bác ấy khi mình mất trí nhớ, tức thì cảm thấy đầy áy náy.

Con trai của bác Lâm tên là Lâm Minh Kiệt, tôi đều gọi anh ta là Kiệt ca, đó cũng không phải người xa lạ, mặc dù không quen thuộc như người thân giống bác Lâm, nhưng chung quy cũng thân hơn người khác nhiều, nếu anh ta còn sống, xác thực nên nhận vào đoàn lính đánh thuê.

“Thư Vũ, em không sao chứ? Đang nghĩ gì vậy, thấy em lại nhíu mày, có gì hỗn loạn sao?” Đại ca lo lắng hỏi: “Hai ký ức hoàn toàn khác nhau liệu có vấn đề hay không?”

Tôi suy nghĩ một chút, lắc đầu, trái lại không cảm thấy có vấn đề gì, cảm giác giống như Quan Vi Quân sống được một nửa, chạy đi nữ giả nam thành Cương Thư Vũ, chỉ là ngụy trang tương đối triệt để, trực tiếp bắt đầu từ trẻ sơ sinh mà thôi, nhưng chung cuộc đều là tôi.

Cùng lắm chính là bây giờ tôi với ký ức được khôi phục sẽ càng giống đàn ông thôi… Có lẽ, chắc vậy đi?

“Thật sự không vấn đề?” Đại ca mang giọng tò mò hỏi: “Em bây giờ thích đàn ông hay là phụ nữ hơn?”

… Đây đúng là cái vấn đề hay.

Tôi mấp máy môi, lại nói không ra đáp án, lúc thuần túy là Cương Thư Vũ, mình khẳng định thích con gái, bằng không sẽ không đáp ứng hẹn hò với Miêu Tương Linh, còn bị gạch men đập vào đầu, nhưng bây giờ…

Tôi lướt qua ngực và bụng của đại ca, mặc dù thời tiết trở nên lạnh hơn, nhưng anh ấy lại không mặc nhiều, thân trên chỉ mặc một cái áo thun tay ngắn màu đen, quần áo khá ôm, để lộ ra thân hình rắn rỏi, đường nét cơ bắp rõ ràng, vai rộng ngực đầy eo hẹp chân dài, khiến tôi cảm thấy nhiệt độ không khí cũng trở về mùa hè rồi.

Về phần con gái à, trong đầu tôi đột nhiên thoáng qua bộ ngực tròn trịa đầy đặn của Cận Phượng, vòng eo nhỏ săn chắc, không có một tí mỡ thừa nào, nhưng cũng tuyệt đối không phải người giấy, nếu vén quần áo lên nhất định có thể nhìn thấy mã giáp tuyến đi! Còn có chùm tóc đuôi ngựa buộc cao cao kia, lắc lư phía trên cặp mông cong xinh xắn —- chờ đã, đây đã không phải vấn đề giới tính nữa, tôi căn bản biến thành đại sắc ma rồi! (Mã giáp tuyến: là cảnh giới tối cao của bụng phẳng. Bụng không bị lồi, còn phải có đường cơ bụng, là hai đường thẳng hai bên rốn, thoạt nhìn rất giống mã giáp (áo chẽn), vì vậy được gọi là mã giáp tuyến)

Đã vậy còn bất chấp nam nữ, mẹ nó, đây thực sự quá khủng khiếp! Tôi hoảng đến vội vàng thu hồi suy nghĩ đầy háo sắc, từ hôm nay trở đi bắt đầu lập chí làm chính nhân quân tử!

“Không biết.” Nghiêm mặt không đi nhìn cơ ngực của đại ca, không nhìn không nhìn! Tôi trầm giọng nói: “Bây giờ quan trọng nhất là luyện công tăng cường thực lực, mới có thể sống yên ổn ở tận thế, cho nên trong vòng hai năm tuyệt đối không quan hệ nam nữ… Nam nam càng không được!”

Đại ca “ha” một tiếng, cười nói: “Yên tâm đi, đại ca sẽ bảo vệ các em, yêu đương cũng không có vấn đề gì lớn.”

Đại ca này bảo yêu đương, đại ca kia không cho phép yêu sớm, các anh rốt cuộc có phải cùng một người không vậy hả?

Tôi do dự một chút, vẫn là không nói ra chuyện của Băng Hoàng, thực sự không biết phải đi sâu bao nhiêu, để đại ca biết mình ở thế giới kia từng vì để về nhà, kéo theo những lính đánh thuê trong Cương Vực chết từng người một cho tới khi chỉ còn lại Bách Hợp, cuối cùng còn bỏ rơi cô ấy, thậm chí ruồng bỏ toàn nhân loại, như vậy thật sự không có vấn đề sao?

Cho dù những chuyện này không phải do đại ca trước mắt làm, nhưng nếu tôi không có khôi phục ký ức của Quan Vi Quân, không ở một ngày trước tận thế gọi đại ca trở về, sợ rằng anh ấy đã là một Băng Hoàng khác rồi, dù sao cũng là cùng một người, nếu cảnh ngộ tương đồng, sợ rằng sẽ làm ra lựa chọn giống nhau.

Để đại ca biết anh ấy sẽ làm ra chuyện như vậy, cứ cảm thấy không ổn, thế này lúc anh ấy đối mặt với thành viên Cương Vực, có khả năng sẽ khó tránh mang theo lòng áy náy, đây sẽ ảnh hưởng năng lực phán đoán của anh ấy…

“Thư Vũ?” Đại ca khó hiểu nhìn tôi, mang giọng lo âu hỏi: “Em đang nghĩ cái gì, vẻ mặt trầm trọng như thế?”

Cái tật treo tâm tình lên trên mặt này cả hai đời đều không đổi, tám phần là hết cứu rồi, tôi có chút ai thương mình sợ rằng không trở thành ảnh đế được, chuyển đề tài hỏi: “Không có gì, em bất cẩn nhớ tới bác Lâm, ôi, quên đi, người cũng đã mất, đại ca, để em xem dị năng của anh đi.”

Thư Quân chỉ nói cách đại ca giết Trầm Thiên Như rất kỳ quái, nhưng thời bây giờ năng lực dùng để giết người còn bị gọi là rất kỳ quái, ngoại trừ dị năng vẫn chỉ có dị năng.

Đại ca mỉm cười, nhặt thân cây vừa rồi ném xuống đất lên, quăng lên không trung, sau đó phất tay một cái, cả thân cây hóa thành tro bụi, tôi trợn lớn mắt, rồi cúi đầu nhìn, trên mặt đất ngay cả bụi cũng không có… má ơi!

“Vẫn chưa hết.”

Đại ca biếng nhác giơ hai tay lên, giữa lòng bàn tay có những thứ gì đó dạng bụi dần dần xoay tròn tụ tập, đầu tiên là hợp thành một tấm gì đó không biết tên, dần dần biến lớn, lúc này mới nhìn ra được là một miếng vỏ cây, tiếp đến là nhánh cây, thân cây…

Cuối cùng, một thân cây xuất hiện trở lại.

Má… ơi…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro