Chương 88 Độc tìm được rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đình thi đài là một khối nam thi.

Thi thể vừa nhìn liền biết là đã chết rất nhiều năm, mỡ đã thủy phân sạch sẽ, cả người khô quắt, lớp da bao lại chính là xương cốt, làn da cả người có màu đen, nhìn từ hình thể cùng đặc điểm, vóc dáng rất cao, khớp xương thô tráng, khi chết hẳn là đang lúc tráng niên, thân thể hắn hơi ngửa ra sau, đôi tay duỗi tự nhiên ra đằng trước, tư thế này......như đang trôi nổi ở trong nước.

Diệp Bạch Đinh nhìn sơ qua, liền hỏi: "Thi thể được phát hiện ở địa phương nào?"

Thương Lục: "Huynh đệ đưa đến đây nói, là một mảng đầm lầy."

"Trong kinh thành có đầm lầy, có điều không nhiều lắm." Diệp Bạch Đinh đi đến gần xác chết.

Thương Lục gật đầu: "Cũng không phải sao? Địa giới này của chúng ta, cũng không phải là chỗ dễ sinh ra đầm lầy a, nếu muốn thấy đầm lầy, phải đi về hướng nam, nghe nói đất Thục, Lĩnh Nam bên kia, trong núi sâu rừng già, có rất nhiều của nợ này, có mấy cái còn sinh khí độc, dân kinh thành chúng ta lại không nhìn thấy, vài trăm dặm quanh đây, tính cả tỉnh huyện xung quanh, nơi có đầm lầy, cũng chỉ có một chỗ."

"Ồ?" Diệp Bạch Đinh hỏi, "Nơi nào?"

Thương Lục: "Ngài đại khái là chưa đi qua, không biết, từ kinh giao đi về hướng tây, nơi núi non trùng điệp vờn quanh, có một vành đai suối nước nóng, trong kinh có rất nhiều đại quan quý nhân đều mua thôn trang ở đó, có nước, có suối nước nóng, mảnh địa thế kia không như mấy nơi khác, đi sâu vào trong, liền có một đầm lầy nhỏ, nổi tiếng gần xa, mọi người đều kêu nơi đó là 'quỷ lai thu', bình thường cũng không ai lai vãng, lần này là trùng hợp, huynh đệ phía dưới đi mua hàng tết, từ thôn trang thu mua rau dưa, vừa lúc đi lối tắt đi ngang qua, không biết sao xui xẻo, có đồ bị rơi vào, phải nghĩ cách vớt ra, kết quả vớt một phát, đấy, câu thêm ra một người."

Nếu đổi thành người khác, sẽ bị dọa nhảy dựng, mắng chửi hai tiếng, đem thi thể quăng trở về mặc kệ, cũng không nói gì, nhưng ai biểu huynh đệ này là Cẩm Y Vệ cơ chứ? Quyển sách nhỏ Chỉ Huy Sứ phát xuống dưới viết rõ ràng kìa, Cẩm Y Vệ có trách nhiệm giám sát án kiện, gặp thi thể không rõ ràng, cần theo quy củ chấp pháp, trước tiên đưa về tư, đi theo trình tự.

Thương Lục nói rồi thở dài: "Thông báo bên ngoài treo cũng gần một tháng, vẫn không có người nhà nhận thi, chờ qua năm, chúng ta phải tự xử lý."

"Sau tai hắn cũng có bớt hình rìu?"

"Đúng, ở ngay đây," Thương Lục nói, xoay nhẹ đầu người chết, để Diệp Bạch Đinh xem rõ ràng hơn, "Vì màu da của thi thể như vậy, bớt mới không quá rõ ràng, nhưng cẩn thận phân biệt, vẫn có thể thấy được."

Diệp Bạch Đinh thấy rõ cái bớt, cùng cái sau tai của Trịnh Hoằng Xuân kia, cơ hồ giống nhau như đúc.

Nhưng hắn chú ý hơn cũng không phải cái bớt này, mà là cái mụt giữa mày của người chết.

Trước đó Mã Hương Lan đã nói qua, huynh trưởng của Trịnh Hoằng Xuân, thời trẻ mất tích, người nhà đều cho rằng hắn đã chết, sống không thấy người, chết không thấy xác, đặc điểm lớn nhất của người này, chính là giữa mày có một cái mụt, đều nói là dấu hiệu có phúc.

Cái mục là đặc điểm rõ ràng, lại thêm bớt sau tai giống nhau như đúc, người chết trên đình thi đài trước mắt này, có phải là Trịnh Hoằng Phương hay không?

Đáng tiếc là không có dụng cụ hiện đại, không làm được giám định quan hệ thân nhân, Diệp Bạch Đinh có loại xúc động muốn cho Mã Hương Lan lập tức nhận thi, xác nhận thân phận người chết, nhưng không được, thật sự nhận thi, Mã Hương Lan không cho giải phẫu kiểm nghiệm thì làm sao bây giờ?

Thi thể hiện tại là thi thể vô danh, không ai nhận lãnh, không biết thân phận, vậy theo tiêu chuẩn, là có thể dựa theo quy củ của Cẩm Y Vệ mà làm.

"Chuẩn bị dụng cụ giải phẫu."

"Được!"

Ngươi xem tư thế này là muốn mổ thi kiểm nghiệm, Thương Lục liền nổi hứng, một lão già ngày thường thoạt nhìn biếng nhác, lúc này chạy mau không ai bằng, ôm rương nhỏ tới, ngoài miệng còn không quên hỏi chuyện: "Lẽ ra thi thể này ngâm trong nước nhiều năm, không phải nên rữa nát hết rồi sao, vì sao lại có thể được bảo tồn tốt như vậy?"

"Bình thường thi thể vào nước, đích xác sẽ tăng nhanh tốc độ thối rữa, nhưng ngươi cũng nói, đây là đào ra từ đầm lầy, đầm lầy và nước, cũng không phải cùng một thứ."

Diệp Bạch Đinh vừa cẩn thận quan sát thi thể, vừa nói: "Đầm lầy, hoặc gọi là toan chiểu, nguyên nhân hình thành đa phần là ở đồng cỏ, có chỗ trũng vì độ dốc và mức kết dính của chất đất, nước không chảy thoải mái, hoặc là thấm ra quá khó, mới tích lại sinh ra lượng lớn than bùn, tron đó độ chua rất cao, chất chua này sẽ nhanh chóng xâm nhập vào thi thể, làm da thi thể biến đen, lại hình thành nên một chất giống thuộc da...... Không những không tăng tốc độ rữa nát của thi thể, ngược lại có tác dụng bảo tồn rất mạnh."

Thương Lục trợn mắt: "Lại còn có chuyện như vậy!"

Diệp Bạch Đinh nhếch môi: "Bằng không ngươi cho rằng, mấy biện pháp chống thi thể thối rữa của đại quan quý nhân, là từ đâu mà ra?"

Bất quá là quan sát tự nhiên, bắt chước tự nhiên, trải qua trường kỳ thực nghiệm, tích lũy mà đạt được. Chất liệu và phương pháp có khả năng không giống nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, tóm lại, mấy chỗ như đầm lầy, đối với việc bảo tồn thi thể có ý nghĩa đặc thù, khi hắn còn đi học còn đi theo đạo sư nhìn qua một hạng mục nghiên cứu, cổ thi thể kia nằm trong một mảnh đầm lầy hơn một ngàn năm, mức độ hoàn chỉnh rất không tồi.

Thương Lục buông cái rương, chuẩn bị công cụ giải phẫu: "Nhưng thi thể này cũng không hoàn toàn là màu đen, nhìn kỹ mặt cổ, trước ngực, hình như đều có vết màu lam......"

"Màu lam là được rồi."

Lại một điểm giống nhau với vụ án này, nếu là cùng một cái hung thủ thì càng xuất sắc, Lâu Khải cũng không phải là nạn nhân đầu tiên, người này mới phải!

Nhưng Diệp Bạch Đinh vừa mới mang lên bao tay, tiếp nhận giải phẫu đao, cúi đầu xuống vừa định ra tay, cửa liền bị đẩy ra.

"Độc tìm được rồi."

Là Cừu Nghi Thanh, trong tay y cầm hai món đồ, một món rất rõ ràng, là hồ sơ điều tra Cẩm Y Vệ đưa lên, bên trên có ký hiệu đặc thù, một món khác, mặc kệ là đặc điểm của giấy hay cách gấp lại, Diệp Bạch Đinh đều quen mắt, là loại giấy hắn thường xuyên dùng, truyền cho Tương Tử An trong Chiếu Ngục.

"Tìm được rồi?" Hắn đứng dậy, "Là cái gì?"

Cừu Nghi Thanh: "Là một loại cây sam trường thanh, tán cây giãn ra, loại cây này khá cổ xưa, sinh trưởng ở vùng bắc địa lạnh lẽo, vì hoàn cảnh đặc thù, cũng không thường thấy, ngoại trừ trái cây, quanh thân đều có chứa kịch độc, có tác dụng trí huyễn nhất định, sau khi độc phát đến chết, mặt cổ ngực sẽ biến thành màu xanh biển, người dùng độc thay đổi liều thuốc, sẽ điều chỉnh được tốc độ chết, lại không có giải dược."

Diệp Bạch Đinh cảm giác y nói chưa xong: "Còn gì nữa?"

Cừu Nghi Thanh giơ giơ mảnh giấy Tương Tử An đưa đến: "Cây sam này lá cây có thể ngâm nước uống, ngoại trừ gây ảo giác, còn làm thân thể sinh ra run rẩy nhất định...... Có hiệu quả phá thai."

Cây sam, sau khi trúng độc làn da biến xanh, một lần bị coi như thuốc phá thai......

Trong đầu Diệp Bạch Đinh đột nhiên lướt qua một loại độc vật, Anh quốc đoản diệp tử sam*!

*cây sam lá ngắn, tra google thì nó gọi là mountain mahogany, có điều lão thấy không quá chính xác, ngoại trừ có hình của một loại cây lá nhỏ, ngắn, quả nhỏ đỏ rực, nhìn thấy đẹp như biết độc rồi

Chính là loại độc này, hắn như thế nào lại quên, lão sư môn độc lý học đã giảng qua rất kỹ! Độc tố chủ yếu của tử sam là tử sam kiềm, có tác dụng trấn định cơ tim nhất định, hiện giờ đã có phòng thí nghiệm đang nghiên cứu phương diện chống ung thư......

Té ra là cái này!

"Trong dạ dày Lâu Khải có loại lá cây rất giống lá trà, cho nên độc mà hung thủ dùng trong vụ án này, chắc là lá sam?"

"Không sai."

"Cây này sinh trưởng ở nơi lạnh lẽo phương bắc......" Diệp Bạch Đinh ngưng mày, "Hung thủ làm sao mà có được chứ? Lại thêm công hiệu phá thai của nó, liền càng vi diệu."

Cừu Nghi Thanh nhìn thi thể ở trên đài, lại thay đổi một khối, y chưa thấy qua: "Nghiệm thi có thu hoạch?"

Mắt Diệp Bạch Đinh lập tức sáng ngời: "Có! Thu hoạch phi thường lớn!"

Còn chưa nói xong, bên ngoài lại vọt vào một binh sĩ báo tin, nói là mang đến lời nhắn từ Thân bách hộ, loại độc dược hư hư thực thực này, hắn tìm được rồi, ở ngay chỗ Thịnh Lung!

"Thịnh Lung?" Diệp Bạch Đinh khựng lại, "Chỗ nàng ta có độc dược?"

"Hồi tiên sinh, không sai, Thân bách hộ tìm được rồi!"

Cừu Nghi Thanh rũ mắt nhìn Diệp Bạch Đinh: "Đi xem?"

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, buông đao giải phẫu, tháo bao tay: "Ừm, đi xem trước."

Thi thể ở chỗ này, cũng chạy không được, sớm một khắc trễ một khắc đều có thể nghiệm, người bị hiềm nghi thì khác, nếu xem nhẹ, bỏ lỡ, rất nhiều chứng cứ sẽ bị che giấu, mà loại độc dược mấu chốt này được tìm ra, vậy nó từ đâu mà ra? Thịnh Lung chỉ là một cô nương khuê các, dù sao cũng phải có người giúp nàng ta đi tìm, giúp nàng ta đi mua, vậy thì Thịnh gia phải được tra xét một chút......

Hai người ra khỏi phòng ngỗ tác, vừa ra sân, Cừu Nghi Thanh liền để ngón tay lên miệng, huýt một tiếng sáo dài.

"Tháp tháp —— tháp tháp ——"

Một con tuấn mã màu đen chạy tới, toàn thân đen tuyền, chỉ có trên trán có một đốm trắng, lỗ tai dựng thẳng, đường cong cơ bắp toàn thân lưu sướng xinh đẹp, thoạt nhìn tràn ngập lực lượng, địa phương nào cũng đều có thể đi, người nào cũng có thể chở, có tinh thần vô cùng.

Diệp Bạch Đinh nhận ra nó, là ngựa của Cừu Nghi Thanh, hắn đã từng ngồi qua.

Bất quá...... Xem ra cũng không phải ai cũng có thể chở, con ngựa chạy tới, bởi vì lao quá nhanh, sợ nó tổn thương người khác hoặc tự làm mình bị thương, Cẩm Y Vệ bên cạnh cản lại một chút, nó không chút khách khí quay mũi về hắn phun phì phì, thiếu chút nữa hai móng trước đều nâng lên, tính tình tương đối lớn.

Nhưng nó tới trước mặt Cừu Nghi Thanh, lại thật sự ngoan, tự giảm tốc độ, dạo tới dạo lui chạy đến, ngửi ngửi Diệp Bạch Đinh, cọ cọ tay Diệp Bạch Đinh, thấy hắn bất động, nó còn không chịu thua, lấy đầu ủi ủi vai hắn.

Diệp Bạch Đinh:......

Sao lại có cảm giác gặp một Huyền Phong khác?

Cừu Nghi Thanh thì trực tiếp hơn ngựa, ôm lấy eo Diệp Bạch Đinh, nâng hắn lên cao, hai người liền ngồi lên yên: "Đi."

Con ngựa như nghe hiểu, trực tiếp phi ra cổng chính, tốc độ phi thường mau! Diệp Bạch Đinh không phản ứng kịp, cả người dựa vào ngực Cừu Nghi Thanh!

Cừu Nghi Thanh hơi khựng lại: "Như vậy tương đối mau."

"Ta biết......"

Biết là biết, quen hay không là chuyện khác, lãnh đạo quả nhiên sấm rền gió cuốn, tốc độ cùng hiệu suất vĩnh viễn là đệ nhất!

Tiếng vó ngựa tiếng gió tiếng lục lạc reo...... miên man không dứt, một đường nhanh như điện chớp, Diệp Bạch Đinh không quen cưỡi ngựa, khi đến Thịnh gia chân đã hơi mềm.

Cừu Nghi Thanh vỗ vỗ đầu ngựa, giao nó cho Cẩm Y Vệ ra đón: "Huyền Quang thích ngươi."

"Huyền...... Quang?"

Diệp Bạch Đinh phản ứng lại, đây là tên ngựa, giống như Huyền Phong, đều lót chữ Huyền.

Cừu Nghi Thanh ngăn tầm mắt thiếu niên nhìn Huyền Quang: "Đi thôi, chính sự quan trọng."

"Ừm."

Hai người từ cổng chính đi vào, cảm giác được không khí vô cùng khác thường, chung quanh quá mức an tĩnh trầm mặc, càng đi càng áp lực, giống y như lần đầu đến Lỗ vương phủ.

Lại nhìn địa thế xung quanh, phòng ốc kiến trúc, địa lý vị trí, Thịnh Lung là 'nữ nhi được sủng ái' trong nhà, nơi ở cũng không phải tốt nhất, thậm chí còn hơi lệch, ngoài tường tây viện chính là đường phố.

Người Thịnh gia biết Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ sắp tới, từ trên xuống dưới đều rất khẩn trương, gia chủ không có ở nhà, quản gia đi đầu bước ra nghênh đón, Cừu Nghi Thanh chỉ gật gật đầu, bước chân vẫn chưa dừng lại, ra hiệu cho Cẩm Y Vệ thủ hạ nên hỏi chuyện thì hỏi chuyện, nên làm việc thì làm việc, người Thịnh gia chỉ cần phối hợp là được.

Rốt cuộc cũng tới!

Trong phòng Thân Khương nghe thấy động tĩnh, không nhịn xuống, nhảy ra ngoài nghênh đón cấp trên.

Hắn phát hiện độc dược này thật sự là rất trùng hợp, theo ý tứ của Chỉ Huy Sứ, hắn ở bên ngoài bài tra hành tung của người bị hiềm nghi, hai cái tiểu cô nương trong Lỗ vương phủ không quá phối hợp, hoặc là nói cũng phối hợp, hắn hỏi vấn đề gì đều trả lời, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, thái độ rất tốt, nhưng cơ bản toàn bộ câu trả lời đều là hai chữ: Không biết. Chu Nguyệt nói nàng ta cả đêm đều túc trực bên linh cữu của phụ thân, Trịnh Bạch Vi nói nàng ta cả đêm đều bồi Chu Nguyệt túc trực linh cữu, hai người đâu cũng không đi, đừng nói là cổng chính, cửa phủ vương phủ cũng chưa ra.

Tra đến Yến Nhu Mạn, Yến Nhu Mạn tỏ vẻ mấy ngày nay thật sự bận quá, ngay cả ăn cơm uống nước đều không rảnh lo, hành tung sao, chính mình đều nói không rõ, kêu hắn đi hỏi chưởng sự bên dưới để xác định, dù sao nàng thời điểm nào làm cái gì, muốn làm cái gì, có hẹn gì, đều là do chưởng sự an bài, những nơi từng đi có quá nhiều, nàng nhớ không rõ.

Thân Khương liền hỏi nàng, người chết Trịnh Hoằng Xuân hôm quan tán tỉnh khắp nơi, cũng không phải không tán tỉnh đến ngươi, chính miệng hắn nói đến tối đi tìm ngươi...... Còn nói mình không có hiềm nghi, cái gì cũng không biết sao?

Yến Nhu Mạn trực tiếp trợn trắng mắt với hắn, nói lời nữ nhân dỗ dành người khác, ngươi cũng tin?

Tóm lại chính là toàn bộ quá trình công tác rất không thuận lợi, tâm tình cũng rất không sảng khoái, hắn cẩn thận quan sát sửa sang lại, cũng ghi chép hành tung mỗi người, ước chừng ở đoạn thời gian nào làm cái gì, lúc này mới đi Thịnh gia, hỏi Thịnh Lung.

Toàn bộ Thịnh gia tử khí trầm trầm, chẳng khác gì Lỗ vương phủ trước đó, người sống đều không muốn ra tiếng, trước đây hắn còn buồn bực, rõ ràng thế tử là người mê chơi thích náo nhiệt, sao trong nhà lại an tĩnh như vậy, sau đó mới biết được, bởi vì thế tử quen thói đánh người, trong phủ luôn tràn ngập bạo lực cùng uy áp, sao có thể náo nhiệt, không sợ bị liên lụy trách phạt sao?

Thịnh gia đại khái cũng như vậy, cục diện đáng buồn, người sống đều muốn hít thở không thông.

Hắn tìm được Thịnh Lung, theo thường lệ hỏi hành tung ngày hôm qua, từ chiều hôm qua đến sáng hôm nay, đã đi đâu, làm cái gì.

Thịnh Lung biểu hiện trước sau như một, tư thái đoan trang tao nhã, nhan xu tĩnh mỹ, phi thường phối hợp, nói từ vương phủ về rất mệt, cũng không cường chống tinh thần làm cái gì khác, ăn cơm xong liền nghỉ ngơi......

Vừa mới nói hai câu, ngay cả chứng cứ không ở hiện trường đều không nói kỹ, ngăn tủ trong góc phòng đột nhiên bị phá mở.

Nguyên lai là không biết có con mèo ở đâu chui vào, chú mèo nhỏ đại khái là đã ngủ một giấc, lay móng vuốt muốn chui ra, kết quả bất cẩn một cái, lúc đẩy cửa tủ ra kéo theo một cái bình sứ nhỏ màu trắng, bình sứ rơi trên mặt đất, lập tức vỡ nát, đồ bên trong rải ra, thanh âm vô cùng thanh thúy.

Con mèo đầu tiên là bị hoảng sợ, sau đó không thắng nổi thiên tính hiếu kỳ, nhảy xuống đất, cào đống đồ nhìn như lá cây vung vãi khắp nơi, định thò miệng là liếm.

"Đừng động!"

Thịnh Lung đột nhiên phản ứng rất lớn, chẳng những lạnh giọng quát mèo, còn tự mình bước qua đuổi con vật nhỏ đi, mót mảnh khăn lụa thu thập lá cây trên mặt đất.

Thân Khương liền cảm thấy kỳ quái, vụ án này, muốn nói nữ nhân tính tình lớn, là có, nhưng Thịnh Lung tuyệt đối không phải, bất quá là đánh ngã cái bình, sao mẫn cảm như vậy?

Hắn đi qua nhìn một cái, mới phát hiện mấy mảnh lá này hình dạng rất kỳ quái, có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là thấy ở đâu, theo bản năng duỗi tay nhặt một mảnh ——

"Chát" một tiếng, bị Thịnh Lung hung hăng vỗ rớt xuống.

Thân Khương mị mắt: "Đây là cái gì?"

Thịnh Lung rũ mắt, tiếp tục lót tấm khăn lụa, cẩn thận dọn mớ lá trên mặt đất: "Đồ của nữ nhi gia, Thân bách hộ vẫn là đừng đụng đến tốt hơn."

Thân Khương lúc đầu thật sự không nhận ra mấy cái lá này, nhưng so với một phiến lá hoàn chỉnh, mảnh lá nát hắn càng quen thuộc, chờ Thịnh Lung nhanh chóng thu thập hết mớ lá, khi nhìn đến mảnh vụn bên dưới, hắn nháy mắt nhớ ra, hắn thật sự gặp qua cái của nợ này! Là Kiều thiếu gia lôi ra từ dạ dày người chết Lâu Khải!

Cho nên đây là cái lá độc kia sao?

"Ngươi biết nó là cái gì đi?" Thân Khương nhìn chằm chằm Thịnh Lung, "Cho nên mới không cho người khác, cũng không cho mèo chạm vào?"

Thịnh lung: "Đại nhân đang nói cái gì? Ta không hiểu."

Thân Khương híp mắt: "Hiểu hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết? Muốn ta đi tìm con mèo con chó gì đó đến đây sao?"

Thịnh Lung liền không nói nữa, giống như bị bắt tại trận, không thể cãi lại.

Thân Khương đương nhiên không buông tha, vừa tức khắc an bài thủ hạ về Bắc Trấn Phủ Tư báo tin, tận lực thỉnh Chỉ Huy Sứ cùng Kiều thiếu gia lại đây một chuyến, vừa tự mình trông chừng Thịnh Lung, phòng ngừa người bị hiềm nghi làm chuyện khác.

Thịnh Lung rõ ràng là biết đã bị phát hiện, rõ ràng là biết chuyện này có nghĩa là gì, thế nhưng còn có thể trầm ổn, không phản đối, cũng không nói gì, đem mớ lá vừa dọn dẹp được thả lên bàn, nên nhìn thì nhìn, nên uống trà thì uống trà, nên ăn điểm tâm thì ăn điểm tâm......giống như không có gì xảy ra.

Đem một đại lão gia như Thân Khương chỉnh sắp hỏng mất.

Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi? Lần này lại oan uổng người tốt?

Còn may, Kiều thiếu gia sẽ không phụ hắn, thật sự mang Chỉ Huy Sứ lại đây!

Đối với một cái tiểu cô nương, nhẹ không được nặng không được, cũng không thể lấy roi đánh một trận rồi kêu người lôi đi, Thân Khương thật sự không có cách, làm không được việc này a!

"Các ngươi rốt cuộc cũng tới!"

Thân Khương cầm bình nhỏ đựng lá cây trên bàn lên, mở ra cho Diệp Bạch Đinh nhìn: "Thiếu gia nhìn xem cái này, có phải là thứ trong dạ dày Lâu Khải hay không?"

Diệp Bạch Đinh liếc mắt một cái liền nhận ra: "Không sai."

Đúng là Anh quốc đoản diệp tử sam.

Hắn nhìn về phía Thịnh Lung: "Biết đây là độc vật sao?"

Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ đã đến, Thịnh Lung không dám chậm trễ, từ cái bàn bên cửa sổ đứng dậy: "Biết."

Viện này cũng không lớn, kiến trúc có chút cũ kỹ, vào đông một mảnh tiêu điều, ngoài cửa sổ không thấy được phong cảnh gì tốt, trong phòng cũng vậy, diện tích không lớn, người hơi nhiều liền có vẻ chật chội, cùng thiếu nữ tuổi thanh xuân rất không hợp.

Bản thân thiếu nữ lại không so đo, hoặc đã thành thói quen, mặt mũi như nở rộ sau năm tháng an tĩnh, lại không phải hoa lê héo tàn: "Vật ấy là kịch độc, rất giống lá trà, dùng quá nhiều liền chết."

"Đây là đồ của ngươi sao?"

"Đúng vậy."

"Mua ở đâu?"

"Kêu hạ nhân mua."

"Hạ nhân nào, từ đâu đến?"

"Tì nữ bên cạnh ta, năm trước tới tuổi, đã tống cổ gả đi", mặt Thịnh Lung bình tĩnh, "Còn rốt cuộc là từ đâu mua, ta không biết, phỏng chừng tìm được nàng ta, nàng ta cũng không biết, đều là nữ quyến nội trạch, trằn trọc hỏi thăm tin tức bên ngoài, đã không biết qua tay bao nhiêu người, rốt cuộc là ai bán, nghĩ đến cũng tra không rõ."

Kế tiếp cũng không cần ai hỏi, Thịnh Lung đã tự nói: "Ta tuy mua nó, lại chưa dừng qua, đã sớm mua, là chuẩn bị đặt vào của hồi môn, chờ gả đến vương phủ, cho tên súc sinh kia dùng, ai ngờ hôn sự còn chưa thành, tên súc sinh kia đã chết, thứ này lại vô dụng, chỉ có thể cất đi."

Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Ngươi chuẩn bị giết Lỗ vương thế tử —— ở đêm động phòng hoa chúc?"

Thịnh Lung liền cười, mặt mũi vô cùng bất cần: "Súc sinh như vậy, không nên chết sao?"

Cừu Nghi Thanh nói: "Ngươi cũng có thể lựa chọn lúc chưa gả qua mà động thủ, còn không cần hi sinh bản thân."

Nữ nhân hằng ngày tự do ra vào Lỗ vương phủ, còn bị thế tử nhìn bằng con mắt khác, sẽ không có cơ hội hạ độc mà một hai phải đưa cả đời mình vào sao?

"Thế gian nam nhân toàn bạc tình, mặc kệ ngươi là mẫu thân, vợ cả, hay là con gái ruột, chỉ cần bọn họ không muốn để bụng, liền có thể không để bụng, ta tình nguyện làm quả phụ, cũng không muốn hao phí thời gian ở chốn khuê các, chờ đợi một nam nhân không biết ra sao, rồi vội vàng gả đi."

Thịnh Lung rất có suy nghĩ và tính toán riêng: "Không có thế tử thì Lỗ vương phủ cực tốt, không có cha mẹ chồng yêu cầu hầu hạ, cũng không phải cái đinh trong mắt như trước kia, xoay sở tốt, cuộc sống tương lai chắc chắn không tồi, nhi nữ của tỷ tỷ cũng rất tốt, ta muốn thay tỷ tỷ chăm nom chúng thành tài, gả phu cưới vợ, sinh nhi dục nữ, thẳng cho đến khi ta chết già."

Không biết sao, những lời này trong mắt người thường nhất định là âm khí trầm trầm, yêu cầu phê phán một chút, nhưng khi Thịnh Lung nói những lời này đáy mắt lại có ánh sáng, phảng phất như đây là lối sống mà nàng có khả năng theo đuổi, là hoàn mỹ nhất với nàng.

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi tối hôm qua ở đâu, làm cái gì, có nhân chứng không?"

Thịnh Lung: "Chiều hôm qua từ vương phủ trở về, cảm giác rất mệt, liền không cố làm chuyên gì khác, ăn cơm xong liền nghỉ ngơi, cửa phòng cũng chưa ra...... Đại nhân nếu có nghi vấn, có thể hỏi hạ nhân trong phủ."

"Biết Trịnh Hoằng Xuân đã chết sao?"

"Thân bách hộ đại quan uy như vậy, vừa đến đã hỏi chuyện rồi xem đồ vật, tất nhiên là đã biết."

"Ngươi cùng người chết có quen biết không?"

"Quen biết thì chưa nói tới," vẻ mặt Thịnh Lung nhạt nhẽo, "Con người Trịnh Hoằng Xuân láu cá, thấy nữ nhân đẹp một chút là đi không nổi, cũng mặc kệ người ta là phu nhân hay tiểu thư nhà ai, hắn đều dám hỏi han, hôm qua lúc ta nói chuyện với hắn... mấy vị chắc là đã thấy, ta thấy các ngươi đứng trong đám người ở xa."

Nói tới đây, Thịnh Lung dừng một chút, đột nhiên cười: "Các ngươi tới tìm ta, đúng là kỳ quái, hiện tại nên tìm nhất, chẳng lẽ không phải là Yến bầu gánh? Nam nhân kia ngày hôm qua rời đi, còn hẹn hò với Yến bầu gánh, nói buổi tối chờ nàng đến, kêu nàng nhất định không thể đến trễ......"

Diệp Bạch Đinh chú ý tới biểu tình của nàng, đột nhiên hỏi: "Ngươi cùng Yến bầu gánh rất quen thuộc?"

Giọng điệu của Thịnh Lung vẫn cứ nhàn nhạt: "Chưa nói là quen thuộc, nhiều ít vẫn nghe qua vài chuyện."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhìn nhau một cái.

Vụ án đến hiện tại, chân tướng còn chưa có, chuyện kể lại nghe được mấy cái, đều rất làm người xúc động, hiện giờ lại nghe một cái, cũng được......

Động cơ cuối cùng của hung thủ, có lẽ là giấu trong mớ chuyện kể này.

"Thịnh cô nương đã nghe qua cái gì? Vừa lúc hôm nay có dịp, không bằng nói nghe xem?"

"Mấy vị nếu thật sự muốn nghe......"

Thịnh Lung liền cười, mời ba người đến ngồi bên cửa sổ, kêu hạ nhân đưa trà bánh lên: "......ta liền nói thị phi sau lưng người khác vậy."

"Vị Yến bầu gánh này, kỳ thật cũng là cái người đáng thương. Mọi người thấy bộ dạng nàng, đều cho rằng nàng yêu mị giáng trần, du hí nhân gian, không coi nam nhân ra gì, cũng không coi bản thân ra gì, sống tùy tiện, nhưng chưa có ai nghĩ tới, nàng là thật sự nguyện ý trở thành như vậy sao?"

Thanh âm Thịnh Lung nhẹ nhành lãnh đạm, giống hoa lê nở tháng tư, có một vẻ đẹp lặng lẽ: "Nàng từ nhỏ mồ côi, quả phụ nuôi lớn, trong nhà không có nam đinh, ngay cả ruộng đất của phụ thân cũng không giữ được, mẫu thân tuy trẻ, thân thể lại không tốt, sao sống nổi?"

"Mẹ nàng vì nuôi nàng, cái gì cũng chịu làm, khi không có gạo ăn, cũng tùy tiện để nam nhân kéo vào trong phòng. Nhưng mẹ nàng cũng không có hiểu biết, rõ ràng bản thân sống rất khổ, vẫn cứ cảm thấy nữ nhân chính là cái mệnh này, không nên xa cầu cái khác, từ nhỏ đã dạy nữ nhi nên có tâm nhãn, cố học người khác cách nói chuyện, trang điểm cho bản thân, Yến Nhu Mạn muốn học chữ, bà ta không cho, muốn học nấu ăn, bà ta không cho, muốn học thêu thùa, bà ta cũng không cho, mặc kệ làm gì, bà ta đều không cho, nói nữ nhân không tài mới là đức, quan trọng nhất chính là tìm cái nam nhân gả đi, được hay không, có tiền là được, ít nhất có thể cho ngươi áo cơm vô ưu, đời này có chỗ dựa."

"Mẹ nàng trông coi nàng rất nghiêm khắc, hễ nàng muốn học mấy thứ 'vô dụng' đó, liền ăn một trận đòn, nàng phải học cách ăn nói, gặp nam nhân dạng nào thì nói cái gì, như thế nào nói chuyện mới có thể làm một nam nhân thương tiếc, mẹ nàng cảm thấy đây mới là hữu dụng. Mẹ nàng cũng không phải không thương nữ nhi, chính bà ta tiếp 'loại sinh ý kia' thì được, khách nhân duỗi tay về phía nữ nhi liền không được, bà ta sẽ ngăn cản rất nghiêm túc, đến độ liều mạng, bởi vì nữ nhi cần phải giữ trinh tiết, nhưng nếu nam nhân chỉ là nói vào câu trêu ghẹo nữ nhi, bà ta sẽ không để ý, bà ta cảm thấy nữ nhi cần phải trưởng thành, dù sao cũng phải học cách ứng phó nam nhân, chỉ cần không quá mức, đụng chạm một chút thì đụng chạm, không đau không ngứa, lại không chết được, không cần thiết tính toán chi li."

"Nhưng bà ta không biết, chuyện bà ta có thể nhìn đến, cũng không phải là toàn bộ, khi bà ta xoay người rời đi, nơi bà ta nhìn không tới, hành vi của người khác sẽ không 'quân tử' như vậy."

Lời editor: Quang Quang lên sàn...mỏi với mấy cái chuyện xưa quá nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro