Phần 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trực giác mách bảo tôi rằng cô bé này chính là cháu ngoại của bà Suzuki. "À... Suzuki..."


"Tôi cũng mang họ Suzuki, nhưng chắc cậu muốn nói đến bà ngoại tôi? Bà mất rồi. Sáng nay hàng xóm nghe chó sủa mãi bèn chạy sang, thì thấy bà đã ngã gục ở cửa mà chết tự bao giờ. Chắc là do bị cảm. Ôi dào, lâu lắm rồi tôi mới được một ngày nghỉ, thế mà sáng sớm ngày ra đã bị gọi tới đây... Chán quá đi mất!"

Tôi nhớ ra rồi, đúng là hôm qua bà Suzuki nói mình bị cảm nhẹ. Bên trong, phía sau cô bé đang đứng ở cửa này, có khá nhiều người đi đi lại lại.

"Eri ơi, ai đấy?"

Một giọng nữ vọng ra. Cô bé ngoảnh vào, đáp, "Con không biết. Có một đứa lạ hoắc?" Rồi cô ta lại nhìn tôi, thở dài, "Tự dưng lăn đùng ra chết, phiền phức quá. Còn con chó nữa, phải làm gì với nó đây? Đưa vào trại thu gom động vật chắc?" Tôi sực nghĩ: Ông trời ơi, ông bóp chết con ranh con này ngay lập tức thì có phải tốt hơn không? Nhưng tôi chỉ biết buồn bã cúi đầu rời khỏi nhà bà Suzuki.

Tôi ngồi trên băng ghế công viên, nơi phát hiện ra con Aso khá lâu về trước. Có rất nhiều trẻ em đang nô đùa. Chúng chơi cầu trượt, chơi đánh đu, cười như nắc nẻ. Tôi ngồi thu mình, nhắm nghiền mắt. Tôi vẫn không thể tin bà Suzuki đã không còn trên cõi đời này nữa. "Thật tàn nhẫn." Lòng tôi như đang thét lên.

  Đồng hồ ở công viên chỉ 6 giờ, mẹ sắp về nhà đến nơi. Nhận ra mình đã ngồi trên chiếc ghế này gần ba tiếng đồng hồ, tôi mới choàng tỉnh, trông thấy dưới chân có một vệt nước chảy ngoằn ngoèo, cứ ngỡ là nước mắt mình tích tụ mà thành. Nhưng nhìn kỹ thì không phải, hóa ra chỉ là vòi nước uống miễn phí ở công viên bị rỉ mà thôi.

Tôi đứng dậy, đang quyết tâm trốn đến nơi tận cùng của cái miền đất này, thì bỗng nhìn thấy Kazari ở đằng xa. Thoạt đầu tôi tưởng mình nhìn nhầm, nhưng đúng là Kazari, em đang đi trên con đường nhỏ bên hông công viên, tay xách túi nilon của một cửa hàng tạp hóa nào đó. Chắc ra khỏi nhà để đi mua sắm gì đây. Tôi liền đuổi theo.

"Kazari, chờ đã!"

  Em dừng lại, nhìn thấy tôi thì trợn tròn mắt.


"Này, Kazari, em đã vào phòng mẹ, em nên thành thật xin lỗi mẹ đi." "Chị biết chuyện đó à?!"

"Biết! Cho nên em phải nói với mẹ ngay."

"Không! Em không muốn mẹ phải bực mình!" Em lắc đầu quầy quậy, "Cứ để mẹ cáu với chị thì hơn. Chị đã quen với chuyện này rồi còn gì? Em mà làm mẹ giận thì chẳng ra sao, em không muốn thế!"

Tôi bỗng cảm thấy hơi thở nghẽn lại. Nếu lúc này có con dao thì tôi sẽ chọc thủng một lỗ trên ngực mình ngay lập tức, biết đâu sẽ dễ chịu hơn.

  "... nhưng, rõ ràng là em làm đổ lọ hoa." Tôi nói, giọng như nài nỉ.


"Cái đầu chị thật ngu ngơ. Ý em là cứ coi như chị đã gây ra, chờ mẹ về thì chị ngoan ngoãn xin lỗi mẹ. Hiểu chưa?"

"Chị...?" Tay tôi run lên, siết chặt trong túi áo. "Sao nào?" Kazari nói như trêu tức.

Tôi nắm chặt cái chìa khóa nằm trong túi áo. "Chị...?"

Tôi chân thành mến nó, nhưng là chuyện cách đây mười giây. Nghĩ đến đây, cảm giác bức bối trong lồng ngực bỗng tan biến, tôi hít thở bình thường.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro