Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tôi lạnh toát cả người. Mẹ từ phòng khách bước ra, tiến đến chỗ tôi và bắt đầu bới tung đồ đạc ở cái gian chứa đồ. Coi như tôi không tồn tại. Sau khi lôi hết sách vở ra, mẹ phát hiện trong đó có ba cuốn tiểu thuyết của bà Suzuki.

"Những sách này là thế nào đây?"

Mẹ hỏi nhỏ. Tôi sợ đến mức không nói nổi câu nào. Nhưng nếu không trả lời

được, nhất định tôi sẽ bị đánh đập vô điều kiện. "Con mượn..."

Mẹ quăng mấy cuốn sách xuống sàn.

"Con làm gì có bạn bè nào như vậy? Con chỉ có thể bị người ta ghét mà thôi! Chắc là ăn cắp ở hiệu sách chứ gì? Mẹ ngày ngày đi làm vất vả để nuôi con, sao con còn đi gây chuyện?!"

  Mẹ ấn tôi ngồi xuống ghế, nói bằng giọng êm ái khác thường:


"Từ trước đến giờ, lúc nào con cũng thế. Đồ bị thịt, chỉ giỏi làm bẽ mặt mẹ và Kazari?"

Kazari đứng ở cửa phòng khách nhìn tôi, mặt thoáng nét thương hại. Em nói: "Mẹ ơi, mẹ tha cho chị đi. Chắc chị ấy chỉ trót dại mà thôi."

"Kazari ngoan thật đấy!" Mẹ nhìn em, mỉm cười. Rồi lại quay sang tôi. "Còn

con, so với em con xấu xa đủ bề. Kazari, con đi vào đi!"

Kazari hơi mấp máy câu "Cố lên" với tôi, rồi giơ ngón tay cái và đi vào nhà trong, khép cửa lại. Tiếng ti vi vọng ra. Mẹ đứng sau lưng tôi, đặt hai tay lên vai tôi. Tôi ngồi bất động, nếu không sẽ bị đánh ngay.

  "Mẹ đã bao giờ gây khó dễ cho con chưa? Mẹ chỉ đánh con mấy lần, nhưng


đều là tại con cả!"

Bà nhè nhẹ vuốt ve sau gáy rồi bất ngờ bóp nghiến cổ tôi. "Đừng... đừng..."

Tôi giãy giụa, miệng rên rỉ.

"Cứ nghe cái tiếng này của mày là tao tức lộn ruột. Tao nuôi mày khôn lớn chừng này mà mày đã bao giờ kính trọng tao được chút nào chưa?"

Tay mẹ bóp mạnh mãi lên. Dần dần tôi không thể rên thành tiếng nữa, đến thở cũng không thở nổi, càng không đủ sức van xin bà dừng lại.

  Chỉ được một lúc, tôi đã tắc thở rồi nhận ra mình đã nằm vật xuống sàn từ khi nào, miệng sùi cả bọt mép. Mẹ đứng nhìn xuống tôi như một hung thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro