Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trân Ni còn đang chật vật trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì điện thoại của cô liên tục báo tin nhắn mới.

Là của Lâm Tuệ Mẫn

" Trân Ni, 2 năm rồi cô vẫn chưa nhận ra vị trí của mình ở đâu ư?"

" Vừa rồi Thái Anh đã nói vậy rồi, cô vẫn muốn mặt dày bám lấy chị ấy nữa sao?"

" Kim Trân Ni, tình cảm của chúng tôi là thanh mai trúc mã, cô lấy đâu ra tự tin để chen chân vào vậy? "

" Cô đã thấy chị ấy ở cùng cô mà gọi tên tôi chưa?"

" Suy cho cùng, chị ấy chỉ coi cô là người thay thế khi tôi đi xa thôi."

"Cô muốn thế thân cho tôi đến khi nào nữa vậy?"

" Nhà họ Phác thương hại cho cô thì cô cũng nên biết thân biết phận của mình chứ."

"Cô nên về nơi thuộc về cô đi."

"..."

Vừa bình tĩnh lại 1 chút thì Trân Ni lại rơi vào kích động, cơ thể cô run lên từng cơn giận dữ.

Phác Thái Anh vừa buông ra cho cô những lời chua xót, như vạn tiễn xuyên tâm.

Chưa đầy 1 giờ sau thì Lâm Tuễ Mẫn lại từng câu từng chữ đưa cô đến bờ vực thẳm.

Phải chăng bọn họ đúng là sinh ra để dành cho nhau, ngay cả ức hiếp người khác cũng tàn độc như nhau.

Trong đầu Trân Ni vang lên từng lời Phác Thái Anh nói rồi lại hiện lên từng dòng tin nhắn của Lâm Tuệ Mẫn.

Khoé môi cô chợt nhếch lên 1 nụ cười khinh bỉ.

"Vị trí của cô ư", cái vị trí này là năm đó ông bà Phác đích thân chỉ định cô đứng, pháp luật công nhận vị trí này của cô.

Cô chính là vợ hợp pháp của Phác Thái Anh.

" Tâm cơ bẩn thỉu sao"_ Những năm nay cô chưa từng xuất đầu lộ diện, Phác Thái Anh cho cô 1 tờ giấy chứng nhận hôn nhân, chưa từng có đám cưới cô cũng không đòi hỏi.

Chị ta lùm xùm những tin đồn cùng Lâm Tuệ Mẫn, cô cũng chưa từng lên tiếng chất vấn Y.

" Thế thân" nghĩ đến 2 từ này đấy mắt cô hiện lên một màu đen tối, 2 tay nắm chặt lại, tự nói với chính mình:

" Cô là Kim Trân Ni, không phải thế thân của ai cả".

2 năm nay cô luôn tỏ ra khôn khéo, nói năng chừng mực, thận trọng từng li từng tí.

Để có được tình yêu của Y cô đã vứt bỏ cả lòng tự trọng của mình.

Cô hèn mọn như vậy đã đủ lắm rồi.

Cô biết thân phận của cô không xứng với Y.

Suy cho cùng cô cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi.

Năm cô 8 tuổi, bố mẹ cô qua đời, một tay ông nội nuôi cô khôn lớn.

Năm cô học trung học, ông nội lâm bệnh nặng, điều ông lo lắng nhất chính là cô, đắn đo mãi ông đành tìm người anh em vào sinh ra tử khi ở trong quân ngũ để gửi gắm đứa cháu gái duy nhất này.

Từ đó chính ông bà Phác đã nuôi cô ăn học cho tới nay.

Điện thoại vẫn không ngừng thông báo tin nhắn mới, giờ này cô cũng chẳng thèm quan tâm xem Lâm Tuệ Mẫn nói gì nữa.

Trân Ni hít 1 hơi thật sâu, lấy lại tinh thần:

" Nếu chị đã ghét tôi như vậy thì giải thoát cho nhau đi".

" Các người đã chọc đến giới hạn của tôi rồi."

Tự nói với chính mình như vậy rồi cô lấy điện thoại gọi 1 cuộc cho cô bạn thân Trí Tú tới đón.

Cô sũy nghĩ một chút, thấy rằng chuyện này cần nói với ông bà 1 tiếng, dẫu sao trong cái nhà này cũng chỉ có ông, bà Phác yêu thương cô thật sự.

Đứng trước sự kiên định của Trân Ni, ông bà Phác cũng không biết phải làm thế nào.

Bao năm nay, cũng coi như ông bà từng bước chứng kiến cô trưởng thành.

Ông bà hoàn toàn tin tưởng đứa cháu này cả nhân phẩm hay năng lực.

Họ luôn cho rằng Trân Ni chính là mảnh ghép phù hợp nhất cho Thái Anh vì vậy liên tục đẩy thuyền cho 2 đứa cháu.

Nhưng 2 năm qua, chính mắt ông bà cũng thấy thái độ của Phác Thái Anh thế nào với cuộc hôn nhân này.

Nếu là người khác chắc chẳng ở được đến 2 năm.

Bây giờ Trân Ni muốn buông tay, 2 người già chỉ hận không thể đánh chết thằng cháu của mình.

Trầm ngâm mãi cuối cùng ông bà Phác cũng đành để bọn trẻ tự quyết cuộc hôn nhân này, nếu còn duyên phận chắc sẽ về bên nhau.

Trí Tú đón Trân Ni đến 1 quán cà phê, đến lúc này Trân Ni mới khóc như 1 đứa trẻ, kể lại mọi chuyện cho bạn nghe.

Vốn tính nóng nảy, ngay lập tức Trí Tú muốn đi tìm Phác Thái Anh tính sổ.

2 năm qua, cô đã chứng kiến sự hi sinh của Trân Ni quá nhiều rồi.

Thấy Trí Tú đứng dậy, Trân Ni vội vàng nói

" mình quyết định li hôn rồi."

Trí Tú kinh ngạc há hốc miệng, dường như không tin vào tai mình vừa được nghe cái gì.

Như thể đây chính là chuyện hoang đường nhất mà cô nghe được.

Sau khi xác định mình không nghe nhầm thì Trí Tú chợt thở phào nhẹ nhõm:

" Lẽ ra cậu nên bỏ chị ta lâu rồi".

" Người như chin ta nên sống cô đơn 1 mình."

" Lấy được cậu làm vợ chính là tổ tiên nhà họ Phác đã độ lắm rồi."

Trí Tú chửi người không thương xót, còn Trân Ni chỉ biết nhìn cô mà bật cười..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro