Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng Jongin trở về nhà của Jongin, phía sau còn đi theo một đám "Con chồng trước*", sau đó ba cô cùng ba của Jongin – bác Han hào hứng biểu diễn so tài nấu ăn và tấu hài, Jennie cảm thấy thật thoải mái, tâm tình cũng dịu đi.
*Cái này là kiểu nói châm chọc, con chồng trước ở đây là đồng nghiệp của hai người =))

"Tất cả mọi người ở đây hả, đây, tôi cho mọi người xem hình." Song Mino kéo tay hôn thê Im Nayeon đi đến, cầm trong một sấp ảnh chụp.

"Đây là ảnh chụp ở hôn lễ của chị hai Nayeon, trong đó có hình của chúng tôi nữa."

"A, vậy hả? Chúng tôi cũng muốn xem." Mọi người cùng tụ lại, vui vẻ xem hình, vừa xem vừa chậc chậc tán thưởng.

"Oa, hơi quá đáng, người này đẹp trai so ra cũng không kém tôi đâu!"

"Không tệ không tệ, nhìn rất hào hoa phong độ, quả thực là trai đẹp gái xinh a!"

"Cậu cũng thấy chúng tôi xứng đôi như vậy sao?" Bác sĩ Song không biết xấu hổ tự nhận, cũng không quên ngọt ngào cùng vợ sắp cưới, đổi lại được một tràng cười của mọi người.
Kim ba ba nhìn hình cũng cảm thán.

"Nhìn vẻ mặt tươi cười của chị Nayeon trong ảnh chụp thật là hạnh phúc, chậc chậc. Con thấy có đúng không, Jennie?"

Đang ở trong bếp uống canh, vừa nghe Jennie liền biết ba cô ám chỉ gì, cũng chỉ đáp cho có lệ: "Dạ đúng vậy."

"A," Kim ba ba nắm nắm tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Con không vui à?"

"Cái gì sao chứ ba? Con là nói canh mà, rất ngon a. Ba, con phát hiện kỹ thuật hầm canh của ba ngày càng tốt, con còn muốn uống thêm một chén." Jennie nhiệt tình khen món canh, lại còn như đứa nhỏ làm nũng một chút.

"Thật không? Con thích uống là tốt rồi. Đây là canh gà tre hầm nước dừa, ba đã hầm rất lâu. Mấy đứa, suốt ngày vất vả chỉ biết tra án, phải uống loại canh này tẩm bổ. Mà nè, con đừng có lãng sang chuyện khác." Kim ba ba cũng không phải kẻ ngốc mà bị lừa phỉnh, ông quay đầu nhìn Kim Jongin ở bên kia, nét mặt thay đổi càng thêm kì dị hỏi:

"Con xem chị của Nayeon cũng đã kết hôn ở Mỹ, Mino cùng Nayeon tháng sau cũng sẽ kết hôn. Chỉ còn lại hai đứa, con cùng Jongin rốt cuộc đến khi nào mới chịu kết hôn đây?"

"Ba à, ba có phải hay không muốn ép con kết hôn. Bây giờ con vừa yêu, vừa tiếp tục cuộc sống của quý tộc độc thân, không phải tốt lắm sao? Bây giờ con tha hồ tự do tự tại." Jennie thật sự là hết cách với lão ba của mình.

Thật không hiểu vì cái gì nhất định phải kết hôn, cô bây giờ không phải tốt lắm sao. Có sự nghiệp của riêng mình, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau. Hôn nhân, đối với cô mà nói, sẽ chỉ là sự ràng buộc mà thôi.

"Nhưng, nhưng mà..."

"Được rồi được rồi." Nhìn thấy ba mình lại chuẩn bị hát bài trường ca, cô vội vàng ngắt lời ông.

"Con tự biết cân nhắc, ba không cần quá lo lắng." Sau đó lấy cớ muốn cùng mọi người nói chuyện phiếm liền từ phòng bếp chạy trốn ra phòng khách.

Thiệt tình...

Kim ba ba nhìn bóng dáng con gái vội vàng chạy trốn, lắc đầu bất lực.Trở lại phòng khách, lại nghe được Jongin cùng Mino đang bàn bạc chuyện đi Anh quốc.

"Thật ngại, tôi cũng tính nói cho mọi người biết, tôi đang có dự định sẽ xin nghỉ phép ba tháng để qua Anh." Kim Jongin tuyên bố với mọi người.

"Qua Anh? Tại sao?" Mọi người thắc mắc.

"Tôi chuẩn bị để dự một lớp học có liên quan đến dấu âm thanh. Bây giờ khoa học kỹ thuật càng ngày càng tiến bộ, về phương diện này kỹ thuật của nước ngoài đã có thể tách được tiếng người và bối cảnh trong băng ghi âm, dựa vào dấu âm thanh phân biệt thân phận." Nói đến vấn đề này, một người kiệm lời như Jongin lại bắt đầu giảng giải liên hồi.

"Chỉ là, còn chị Jennie thì sao? Anh muốn đi lâu như vậy, để chị ấy một mình ở Hàn Quốc sao?" Nayeon lộ ra vẻ mặt khó xử hỏi Kim Jongin, tầm mắt lại hướng về Kim Jennie.

"A, chuyện gì? Chị thấy ổn mà." Đây là tình huống gì?Tại sao mọi người lại dùng bản mặt khác thường đó nhìn cô, giống như cô thật sự rất đáng thương? Đặc biệt là Nayeon, biểu tình trên mặt em ấy giống như thật khó chịu, không cam lòng là tại sao vậy? Cô thật sự cảm thấy như vậy rất tốt a.

"Jongin a, anh qua Anh rồi, nhớ học kỹ thuật dấu âm thanh thật tốt, sau này trở về phá nhiều vụ án hơn nữa." Cô kéo cánh tay của Jongin, lờ đi nét mặt ảm đạm của ba mình, chân thành nói.

"Dĩ nhiên rồi." Jongin trầm tĩnh cười.

------------------

"Chị Jennie, em thật sự không hiểu nỗi chị." Vừa trở về căn hộ tự mình thuê, Jennie cởi áo khoác, chợt nghe thấy một câu của Nayeon. Cô xoay người lại, thấy bộ mặt lo lắng của Nayeon nhìn cô.

Làm ở Sở Cảnh sát gần hai năm, công việc càng ngày càng vất vả. Để cho tiện và cũng không làm ba lo lắng, Jennie tự mướn nhà ở riêng. Tuy rằng Lương ba ba cảm thấy chuyện này thật khó hiểu, tại sao trong nhà có phòng không ở lại đi dọn ra ngoài, Jennie vẫn cảm thấy như vậy sẽ tự do hơn. Nửa năm trước thì chị gái Nayeon đi Mỹ nên cô bé này dọn lại đây ở cùng với cô.

"Làm sao vậy? Không hiểu cái gì?"

"Chị thật sự yên tâm để Sếp Kim đi Anh quốc sao?" Lâm Thinh Thinh buồn bã cúi gầm mặt, "Sao chị không nhân cơ hội này xin phép đi cùng ảnh?"

"Đã lớn đến như vậy thì có cái gì để lo lắng đây." Jennie buồn cười sờ sờ đầu của cô

"Hơn nữa em quên rồi sao, chỗ của chị hiện đang xảy ra mấy vụ án mạng cùng lúc, công việc chất thành đống, chị làm sao có thể thong thả cùng ảnh đi Anh quốc a?"

Im Nayeon nhìn thấy cô nói qua loa cho có lệ, lại càng thêm nóng lóng.

"Chị thật không suy nghĩ lại chuyện của chị cùng Sếp Kim sao, hai người quen nhau đã lâu, cũng nên có dự tính. Huống hồ, chị cũng lớn tuổi rồi."

"Câu sau em có thể không cần thêm vào không." Cái gì mà kêu lớn tuổi rồi?! Cô rõ ràng mới có 26 tuổi, tuổi này, cũng đâu phải là lớn lắm a.

"Được rồi, ngoan a, chị biết rồi. A, đã trễ thế này, mau đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai còn có nhiều việc phải làm." Không thèm để ý tới Nayeon liên tục gọi

"Chị Jennie, chị Jennie" Jennie ngáp, vẫy tay trở về phòng của mình.

Hôm nay tất cả mọi người đều bị kích thích bởi hình kết hôn của chị hai Nayeon sao, như thế nào đã có lão ba lại còn thêm Nayeon quan tâm đến đại sự cả đời nàng? Cô rõ ràng cảm thấy tình trạng hiện tại thật sự rất thích hợp với mình, chuyện kết hôn gì đó, phiền muốn chết đi. Cô không phải như cô bé Im Nayeon khát vọng trông mong được gả chồng, cũng không phải sắp ế cần cưới nhanh cưới gấp như chị Nayeon. Hơn nữa với cô sự nghiệp vẫn là quan trọng nhất. Nhưng mà nói tới chị Nayeon, trước đây là bạn gái của Jongin, giờ cũng tìm được người chồng không tệ. Cô ấy quả thật tốt số.

Miên man suy nghĩ một hồi, Kim Jennie dần dần tiến vào giấc ngủ, không phát hiện ra ý nghĩ cuối cùng hoàn toàn sai trọng tâm, cũng không có những cảm xúc thường gặp của một cô gái có người yêu sắp đi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro