[NGUYÊN CỐ] KHI NGUYÊN DƯƠNG XUYÊN VỀ TRƯỚC MỘT NGÀY MÁY TÍNH BỊ TRỘM - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyên Dương!"

Nguyên Dương đang nằm ngủ thì bị một tiếng gầm đánh thức, hắn mở mắt thì nhìn thấy gương mặt tái xanh của Nguyên Lập Giang.

"Ba?"

"Thằng nhãi mày sao lại chạy vào phòng làm việc của tổng tài ngủ trưa? thấy có thích hợp không?" Nguyên Lập Giang nhìn con trai mình không mặc quần áo nằm ngủ trên giường của Cố Thanh Bùi trong lòng cảm thấy kỳ quặc không rõ.

"Nguyên đổng, chuyện này đừng tính toán nữa, Nguyên Dương quả thật quá mệt rồi, sáng sớm mới hơn năm giờ đã dậy, bận rộn đến trưa, ngoài quy tắc cũng còn tình người, cứ để cậu ấy ngủ thêm lát nữa."

Cố Thanh Bùi? Nguyên Dương thầm nghĩ Cố Thanh Bùi không phải đã đi công tác rồi à? Sao lại cùng Nguyên Lập Giang xuất hiện ở nhà? Ông già lại phát điên cái gì nữa, mình ở nhà mình cởi sạch đồ ngủ một giấc cũng có vấn đề à... chờ đã, chỗ này là... phòng nghỉ trưa trong phòng làm việc của Cố Thanh Bùi trước đây? Nguyên Dương vừa mặc quần áo, vừa cầm điện thoại xem thời gian.

Sáu năm trước? đây là... mình xuyên rồi?

Nguyên Lập Giang vẫn chưa bớt tức giận, ông nhíu mày nhìn Nguyên Dương mặc quần áo tiếp tục nói: "mày cởi sạch đồ ngủ trên giường của Cố tổng mày thấy hợp lý không? Mày bảo Cố tổng làm sao ngủ? Mày muốn ngủ trưa sao không tới phòng ngủ của ba?"

Cố Thanh Bùi cười gượng nói, "Nguyên tổng, tôi không sao..."

Nguyên Lập Giang nói, "Cố tổng cậu ngàn lần đừng coi nó là thiếu gia nhà họ Nguyên gì đó, cứ coi nó như nhân viên bình thường, đừng có đối xử đặc cách với nó."

"Được rồi ba, con biết rồi, ba đi nhanh đi, con với Cố tổng vẫn còn việc đây này." Nguyên Dương vội tiễn Nguyên Lập Giang đi, tâm tình hắn hiện giờ rất phức tạp phải từ từ tiêu hóa.

"Vậy ba đi đây, mày nhanh chóng đi rửa mặt, làm việc cho tốt."

Cố Thanh Bùi thở phào, cũng may Nguyên Dương không có nói gì đó trong lúc mơ hồ, nếu không hôm nay thât sự gánh không nổi rồi, có điều trạng thái của Nguyên Dương hôm nay có hơi khác, nhưng y cũng không nói được khác chỗ nào.

Không dễ dàng gì ứng phó xong Nguyên Lập Giang , Cố Thanh Bùi cảm thấy hao tổn tinh thần hơn cả mở họp nguyên ngày, y quay lại phòng làm việc nửa nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Nguyên Dương vào phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa mặt, hắn bị nước lạnh kích thích làm cho tâm trạng vốn đang xao động trở nên bình tĩnh lại,  hắn lãnh tĩnh suy nghĩ về tình huống hiện tại, hắn xác thực đã xuyên về sáu năm trước, mà hôm nay chính là ngày hôm trước khi hắn bị trộm máy tính.

Nguyên Dương đột nhiên có vô số cảm xúc lẫn lộn dâng trào, hắn bình tĩnh lại xong đột nhiên cảm thấy thật may mắn. Hắn vậy mà có thể quay lại, quay lại ngày hôm nay, máy tính chưa mất, hình chưa bại lộ, tất cả những đau khổ mà Cố Thanh Bùi đã trải qua đều chưa xảy ra, mà bản thân hắn cũng không có trải qua hai năm mất đi Cố Thanh Bùi.

Nguyên Dương cảm thấy đây nhất định là do ông trời thấy hắn chấp niệm quá sâu, nên cho hắn một cơ hội bù đắp, lần này hắn nhất định không để Cố Thanh Bùi chịu khổ.

Bình phục tâm trạng xong, Nguyên Dương bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Cố Thanh Bùi nửa nằm trên ghế chân mày hơi nhíu lại, hắn bước đến giơ tay xoa xoa mi tâm của Cố Thanh Bùi.

"Sao vậy Cố tổng, không phải là gặp ba tôi thôi sao, căng thẳng như vậy làm gì?"

"Nói nhảm! Lỡ như bị lộ thì làm sao? Cũng may cậu không nói bậy cái gì."

"Được rồi được rồi, đừng lo lắng nữa, dù cho có bị lộ thì cũng có tôi đây mà."

"Cậu thì có thể làm gì? Cậu không gây phiền phức cho tôi là tốt lắm rồi."

"Vậy... nếu tôi không gây phiền phức cho anh, anh có thể làm vợ tôi mãi không rời khỏi tôi không?" Giọng điệu của Nguyên Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến cho Cố Thanh Bùi cảm thấy tim mình đập loạn mấy nhịp.

"Cậu nói bậy cái gì, tôi cũng không phải phụ nữ." Cố Thanh Bùi quay đầu đi, ánh mắt của Nguyên Dương vừa thẳng thắng vừa bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một chút thâm tình mà Cố Thanh Bùi đọc không hiểu được. Y không có cách nào đối mặt với ánh mắt thế này, lời vừa rồi của Nguyên Dương làm cho Cố Thanh Bùi có một loại ảo giác mình đang được tỏ tình, làm sao có thể chứ.

“Anh có phải là phụ nữ hay không thì thế nào, dù sao em chỉ cần anh. Cố Thanh Bùi em thích anh, không phải kiểu thích chỉ muốn lên giường với anh, em muốn ở bên anh, muốn chăm sóc anh, em không muốn làm bạn giường với anh, em muốn trở thành một người bạn đời anh có thể dựa vào."

Nguyên Dương nhớ đến lần trước Cố Thanh Bùi hỏi hắn có phải thích anh không, nhưng lúc đó hắn không dám thừa nhận, lặp lại lần nữa hắn chỉ muốn mau chóng cho Cố Thanh Bùi biết hắn yêu anh nhiều đến cỡ nào. Nguyên Dương biết lúc này Cố Thanh Bùi đã thích mình rồi, chỉ là không biết loại thích này đến mức nào, nhưng không sao hắn đã quyết tâm lần này sẽ không để Cố Thanh Bùi chịu khổ, sẽ chắn chắn phía trước anh, sẽ loại bỏ mọi trở ngại cho anh, để Cố Thanh Bùi không có bất kỳ đắn đo gì ở bên hắn.

Tim Cố Thanh Bùi hoàn toàn loạn nhịp rồi, y không ngờ rằng Nguyên Dương sẽ nghiêm túc tỏ tình với mình như vậy, y rất rõ ràng mình yêu thích Nguyên Dương, y chưa từng nghĩ tới mình ở độ tuổi này còn có thể đơn thuần yêu thích một người như vậy, nhưng y luôn cho rằng Nguyên Dương chỉ đang chơi đùa, thế mà Nguyên Dương lại nghiêm túc như vậy nói thích y, y hoảng loạn rồi, Cố tổng trên thương trường bất kể gặp phải tình huống gian nan cỡ nào cũng không loạn nhưng hiện tại trong đầu đều trống rỗng.

"Được rồi, cậu mau đi làm việc đi, còn một đống việc kia kìa, chuyện này để sau rồi nói." Cố Thanh Bùi hiện giờ chỉ muốn một mình yên tĩnh.

"Được, vậy em đi làm việc đây." Nguyên Dương nói xong đột nhiên ghé vào tai Cố Thanh Bùi, "nhưng mà Cố tổng, nếu anh không đồng ý với em vậy em chỉ có thể bắt đầu theo đuổi anh thôi."

Nguyên Dương đương nhiên biết Cố Thanh Bùi sẽ không đồng ý ở bên hắn ngay lập tức, hắn sẽ không ép y đồng ý, sau này hắn cũng sẽ không ép Cố Thanh Bùi làm chuyện gì mà y không muốn. Cố Thanh Bùi không đồng ý ở bên hắn, vậy hắn sẽ theo đuổi y, sớm muộn sẽ có một ngày Cố Thanh Bùi hiểu được hắn nghiêm túc.

Sau khi Nguyên Dương rời khỏi, Cố Thanh Bùi thở phào nhẹ nhõm, Cố tổng hơn ba mươi tuổi lại giống như học sinh trung học mới biết yêu, vì mấy câu nói của người mình yêu mà xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.

Tác giả: @Catherine
Link: https://jiangxiaoyu799.lofter.com/post/1fceeda4_2b57c9a0d

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro