q9c9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại tình huống này xa lạ như thế, tôi không biết nên dùng loại phản ứng nào thì thích hợp nhất.

Thân thể tôi đã khá hơn phân nửa, tôi có đầy đủ khí lực để la hét, phẫn nộ, khóc nức nở, mắng mỏ thảm liệt, khóc lóc thê thương, hèn mọn cầu xin.

Nhưng dù là loại nào, cũng sẽ không lay động được trái tim anh.

Tôi quyết định bình tĩnh.

Tôi nói, "Đã về rồi."

Anh ứng một chữ, "Ừ."

Thuận tay đóng cửa phòng, lại đứng trước gương, lưu loát cởi cà vạt.

Anh hỏi, "Cậu tắm chưa?"

Tôi lắc đầu.

Anh nói, "Cùng tắm đi."

Tôi gật đầu.

Tự nhiên như vậy, người không biết nội tình, nhất định sẽ tưởng rằng chúng tôi là một đôi tình nhân ăn ý.

Ai ngờ đâu? Tôi và Xán Liệt , tựa hồ chưa từng ăn ý.

Khi anh ngủ trưa, tôi sẽ nhiệt huyết dâng trào mà la hét đòi đến bờ biển tản bộ.

Khi anh đọc sách, tôi lại rất muốn cùng nhau xem phim kinh dị.

Anh nói thời tiết tốt nên đi ra ngoài một chút, tôi thà rằng chờ đến khi trời tối, ở quán bar trên phố cuồng hoan một đêm.

Anh không ngủ trưa, mang tôi đi ra bờ biển; không đọc sách, cùng tôi xem phim kinh dị; ban ngày đứng trong phòng, ban đêm ở trong quán bar trên phố trông chừng tôi.

Tôi lại vẫn cứ cảm thấy có chút khó chịu.

Tôi nói,"Xán Liệt, anh biết không, nếu thật lòng yêu đối phương, sẽ có tâm linh tương thông."

Anh hỏi lại, " Thế Huân , cậu hoài nghi tôi không thật tâm?"

Tôi phỏng chừng đã chạm phải khu địa lôi, vội vàng ôm hôn anh, cười ha hả, " Xán Liệt ngốc, anh là Xán Liệt ngốc nghếch của tôi!"

Xán Liệt ngốc nghếch mà tôi yêu mến, đã mất rồi.

Xán Liệt mà tôi không yêu mến, lại đang chờ tôi cùng đi tắm.

Tôi đứng lên, đi vào phòng tắm thực sự rất xa hoa.

Trong bồn tắm lớn hình tam giác, nước ấm ào ra ngoài thành bồn, hơi nước bốc lên.

Xán Liệt nhìn tôi, tựa tiếu phi tiếu, nói với tôi, " Thế Huân , đau dài không bằng đau ngắn."

Tôi thở ra một hơi thật dài, bắt đầu cởi quần áo.

Người chẳng qua là như vậy, mặc quần áo, tưởng là người, cởi ra rồi, có thể mình chỉ là động vật.

Tôi cởi sạch sẽ, xem mình như động vật, chờ chủ nhân đến vỗ về, khen thưởng hoặc trừng phạt.

Hiếm thấy chủ nhân cũng không vội, trái ngược với trái tim đang đập dồn dập của tôi, thản nhiên như vậy, thật sự là tội ác.

Xán Liệt nói, "Cậu vào trước đi."

Tôi bước vào bồn tắm lớn, nhìn anh quay lưng về phía tôi, tự nhiên cởi quần áo.

Động tác của anh rất hữu lực, hiển nhiên có thể so sánh với một bài ca có nhịp điệu, cho dù đang đợi bị làm thịt, tôi cũng không thể không thừa nhận cảnh đẹp này.

Vậy nên, khi áo lót của anh được cởi ra, tôi bị thứ mà mắt mình nhìn thấy hung hăng làm chấn động đến cứng ngắc.

Anh như phát hiện ra, xoay người lại hỏi, "Rất khó coi?"

Biểu tình cứng ngắc của tôi nhất định rất xấu, anh lại chỉ mỉm cười, "Mệt cậu vẫn là người Ngô gia, một vài vết sẹo cũng có thể hù cậu thành cái dạng này."

Anh cởi quần, sải bước vào trong bồn tắm lớn, ngồi sóng vai cùng tôi.

Thoải mái thở ra một tiếng, ngửa đầu, sau cổ tựa vào thành bồn tắm.

Tôi biết tôi rất vô dụng.

Tôi biết, tôi đối với những tàn nhẫn trong cuộc sống vẫn chưa nhận thức đủ.

Cho nên, mới có thể đối với những vết sẹo trên người một kẻ độc tài mà canh cánh trong lòng.

Bồn tắm lớn nước ấm vừa đủ, tôi nhịn không được quay đầu lại, nhìn anh trong làn hơi sương mờ ảo.

Nhìn đến chăm chú.

Tôi hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Anh nói, "Phẫu thuật thẩm mỹ của y học vẫn chưa đủ phát triển, có những vết sẹo quá sâu không thể che được."

Hơi nóng làm mờ nhạt khuôn mặt anh, anh lúc này, nhu hòa, thả lỏng.

Tôi vẫn chỉ hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Anh nói, "Vài cuộc phẫu thuật lớn cũng không phải không có hiệu quả, dù sao so với trước kia nhìn cũng đã khá hơn nhiều."

Tôi không muốn hỏi thêm nữa.

Đáp án sống động, nhất định có thể đả thương người.

Thế nhưng, nhịn được sao?

Có những chuyện, không phải là không biết nên ngừng lại, chỉ là không cách nào ngừng lại.

Tôi biết mình rất ngốc.

Rất ngốc, mới có thể thấp giọng hỏi, "Là lúc anh bị giam trong tù?"

Anh mỉm cười, đường nét góc cạnh phân minh hơi biến hóa, nhìn rất đẹp.

Tôi cảm thấy đắng chát.

Anh không phải là Xán Liệt của tôi, nhưng giờ khắc này, mỗi một thần thái, không cần ngôn ngữ, tôi lại có thể nghiền ngẫm ra tinh túy trong đó. Tôi nói, "Khi tôi biết anh đã vào nhà giam, liền thỉnh cầu anh hai cho đi thăm anh. Anh hai nói, anh vào nửa tháng liền đào thoát thành công."

Anh nói, "Phải."

Tôi hỏi, "Nửa tháng, tại sao lại nhiều vết thương như vậy?"

Anh không nói lời nào, chỉ cười, cười nhàn nhạt.

Thật lâu sau, anh mới hỏi lại, "Nhiều sao?"

Anh nghiêng người qua, nhìn tôi thật sâu, " Thế Huân , tất cả vết thương trên người tôi, cũng không bằng một cái này."

Duỗi một ngón tay, chậm rãi điểm lên vết thương màu hồng nhạt trên người tôi.

Tôi biết, nơi đầu ngón tay của anh chạm đến, là vết thương của tôi.

Tôi chỉ thấy kỳ quái tại sao mình lại có ảo giác, tưởng rằng một ngón tay này của anh, đã đâm đến tận trái tim tôi.

Rất đau.

Đau đến nỗi tôi vô cùng can đảm, cư nhiên nắm lấy ngón tay của anh đang điểm trước ngực tôi, hỏi anh, " Xán Liệt , có phải là do anh hai không? Hắn vì sao phải như vậy? Hắn sao có thể như vậy?" Thanh âm run rẩy.

Anh ngưng mắt nhìn tôi.

"Cậu cư nhiên còn vì tôi mà rơi lệ." Anh mỉm cười, lắc đầu.

Sau đó thì thào nói, "Thật sự là buồn cười."

Nhiều vết sẹo như vậy, người chưa từng thấy khó có thể lĩnh hội được loại chấn động này.

Huống chi, lại là xuất hiện trên người Xán Liệt .

Mặc kệ là Xán Liệt của quá khứ, hay là Xán Liệt của hiện tại, thì ra tôi đều sẽ đau lòng.

Việc mà anh hai đã làm, hẳn là tôi nên chuộc tội.

Tôi tưởng rằng mình đã tìm được lý do cho các hành động sở tác sở vi của Xán Liệt, vậy nên, khi Xán Liệt ôm tôi đến trên giường, tôi còn nghiêm túc nói với anh, " Xán Liệt , có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa."

Xán Liệt bật cười, hỏi tôi, " Thế Huân , cậu tưởng rằng đời người là đánh mạt chược sao? Sau bốn vòng, có thể tẩy bài trở lại một lần gió đông tây nam bắc?"

Tôi sửng sốt.

Trong phiến khắc, mới không lý giải được mà nhìn anh, "Vì cái gì?"

Trong chuyện xưa không phải đều như thế sao? Anh đã từng cùng tôi xem phim điện ảnh, vào lúc tôi nhàm chán liền thuận miệng kể cho tôi nghe một chuyện xưa, không phải đều là như vậy sao?

Yêu nhau, phân ly, hội ngộ, thống khổ, nếu là hài kịch, tới cuối cùng, nhất định oán hận đều sẽ tan thành mây khói, tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước?

Xán Liệt hỏi, "Cậu có thể quên những chuyện tôi đã làm với cậu?"

Tôi gật đầu.

Chỉ cần Xán Liệt của quá khứ có thể sống lại, tôi có thể quên tất cả.

Xán Liệt lại hỏi, "Cậu có thể quên cái chết của anh hai cậu?"

Tôi động động môi, lập tức gắt gao mím chặt, gian nan trầm mặc.

Về cái chết, Ngô gia có gia huấn (gia huấn: lời giáo huấn trong gia đình).

Khi tôi còn nhỏ, chính miệng cha đã khuyên răn tôi, " Thế Huân , khắp nơi trên giang hồ đều có oan hồn, nếu mình đã dính máu đầy tay, thì chớ oán người khác đoạt mệnh."

Tôi thật sự nghe không hiểu, chạy đi hỏi anh hai, "Cha nói chết rồi cũng không được oán người ta, anh hai, nếu như về sau em bị người ta giết hại, anh chẳng lẽ không giúp em báo thù?"

Anh hai cười lớn, "Đương nhiên báo thù, em cũng không phải người trong giang hồ, không có nợ máu, ai cũng không được làm tổn thương đến em."

Tôi lại hỏi, "Vậy nếu là người trong giang hồ? Nếu có nợ máu? Nếu như anh hai bị người ta giết hại thì sao?"

Anh hai không đáp câu hỏi của tôi, " Thế Huân , nếu anh hai chết rồi, em có đau lòng không?"

"Đương nhiên có."

"Vậy là đủ rồi."

Thật là! Đủ cái gì?

Tôi truy vấn, "Theo lời cha nói, ý tứ chính là em không nên giúp anh báo thù sao? Sao có thể như vậy?"

Anh hai lại cười lớn một trận, dùng lực vuốt đầu tôi, "Đứa ngốc, anh hai nếu chết rồi, sau này ai tới che chở em, đứa ngốc suốt ngày gây họa khắp nơi?"

Anh hai đã chết, quả nhiên không ai tới che chở tôi.

Tôi vẫn là không hiểu rõ câu gia huấn kia của Ngô gia.

Cốt nhục chi cừu, có thể quên sao? Cho dù đối phương là Xán Liệt, Xán Liệt đã từng bị anh hai tra tấn.

Tôi trầm mặc rất lâu, cuối cùng, đáp lại anh một câu, "Tôi không biết."

Xán Liệt dùng đầu ngón tay điểm một chút lên mũi tôi, cười nói, "Cậu thật thành thực."

Còn nói, "Anh hai cậu không phải do tôi giết."

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, trấn kinh mà nhìn anh.

Anh cười khinh thường, "Kẻ thù của Ngô Diệc Phàm có ở khắp nơi, nếu chiếu theo thâm cừu đại hận đến xếp hàng, còn chưa đến phiên tôi động thủ."

Anh hỏi, "Cậu có tin lời tôi nói không?"

Tôi gật đầu.

Cho đến bây giờ, anh thực sự không cần thiết phải nói dối.

Một con sư tử, sẽ không nói dối với một con thỏ đã được dâng đến tận miệng.

Thấy tôi gật đầu, anh lại cười, chống tay lên, môi chậm rãi tiến sát về phía tôi, thấp giọng nói, "Nhìn xem, chướng ngại thanh trừ, chỉ cần cậu có thể tha thứ cho những việc sở tác sở vi mà tôi đã gây ra, hết thảy đều sẽ như mây đen dạt ra hai bên, nhìn thấy trời xanh, phải không?"

Tôi lại gật đầu.

Xán Liệt nói, " Thế Huân , cậu thật là khoan hồng độ lượng."

Tiếp theo, để tôi thấy rõ ánh mắt sắc như dao của anh, lạnh lùng nói, "Đáng tiếc, tôi không đáng."

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, cảm thấy mình lại bắt đầu thất linh bát lạc, một khối vui mừng e là đã tan ra trong sương mù dày đặc, hoang mang khó có thể giải thích.

Thế nào lại không đáng?

Tôi không hiểu.

Mà Xán Liệt, cũng không giải thích.

Sau mấy lời đối thoại không rõ hàm ý, là thân thể chà đạp thân thể, cũng giống với tưởng tượng của tôi ngày trước.

Tiến nhập thực cương quyết, cướp đoạt rất triệt để.

Cẩn cẩn dực dực và ôn nhu của quá khứ đã không còn tồn tại nữa, động tác hoàn toàn phù hợp với cá tính hiện tại, lãnh tĩnh, kiên định, cố chấp, không cho phép một tia nghịch ý.

Anh nóng rực xỏ xuyên tôi, thông đạo trong cơ thể bị khuếch trương đến cực đại, không lưu lại một đường sống, quá cường thế.

Như quân lâm thiên hạ.

Tôi chỉ là một miếng gạch vụn trong mảnh đất mà anh làm vương, run rẩy dưới bàn tay anh, rên rỉ.

" Thế Huân , cậu run đến lợi hại như vậy." Anh hỏi tôi, "Rất đau?"

Tôi mơ hồ nhìn anh, gật đầu, lại lắc đầu.

Không biết có phải là đau hay không, có lẽ vậy, cũng có một chút.

Nhưng có lẽ, tôi chỉ là sợ hãi sự cường đại của anh, sợ anh không chỉ muốn thôn tính cơ thể tôi, còn muốn xé rách cả linh hồn tôi nữa.

Ngay cả nét cười của anh, cũng là nét cười của bậc quân vương.

Chầm chậm lại, từ từ đĩnh đến nơi sâu nhất, dừng lại, giống như nhất định muốn tôi hiểu rõ, anh đang ở ngay bên trong tôi.

Thao túng sinh tử của tôi, hơn nữa tuyệt đối không cho phép phản kháng.

" Thế Huân , đừng sợ." Xán Liệt nhẹ nhàng hôn tôi.

Anh nói, "Chờ một chút sẽ càng đau hơn."

Lại một lần nữa, anh nói được làm được.

Tôi quả nhiên càng lúc càng đau, đau đến không ngừng run rẩy, khóc cầu tha thứ, không ngừng nói, " Xán Liệt , tôi đau quá, tôi không muốn làm nữa, anh buông tha tôi đi."

Xán Liệt không chịu ngừng lại, thậm chí lực độ cũng không giảm đi chút nào, nói với tôi, " Thế Huân , tôi không phải là Xán Liệt của quá khứ, chỉ cần làm cậu thỏa mãn, chính mình cho dù làm đến một nửa cũng nhẫn nhịn mà rút ra. Tôi không phải là gậy mát xa của cậu, khi nào tôi muốn ngừng, thì khi ấy sẽ ngừng."

Anh nói, "Từ giờ trở đi, không phải là tôi thỏa mãn cậu, mà là cậu thỏa mãn tôi."

Ngữ khí lãnh liệt như vậy, trong từng câu chữ đều là lạnh như băng không thể thay đổi.

Tôi khóc đến thanh âm khản đi, đau như vậy, đau đến chịu không nổi, phẫn nộ ngẩng đầu lên, hung hăng cắn bờ vai anh.

Không lâu trước tôi còn đau lòng vì những vết sẹo đầy kín trên người anh, hiện tại lại hận không thể cắn rơi ra một miếng thịt.

Đáng tiếc, tôi không cắn rơi được thịt anh, mới cắn đến khi cảm nhận được vị máu, anh đã dễ dàng nắm mở khớp hàm tôi, bức tôi nhả ra.

"Lại cắn người." Xán Liệt nói, "Đây là một thói quen hư của cậu, nói một vạn lần sẽ sửa, lại chưa từng thay đổi dù chỉ một lần."

Anh không trừng phạt tôi.

Không cần.

Anh đã đem tôi, lộng đến đủ đau đớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro