Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy Lưu Vũ đã khuyên Châu Kha Vũ vài lần nhưng Tết năm nay hắn vẫn không về Châu gia.

Tết năm ngoái, hai người bọn họ một là đều tăng ca, hai là tùy ý ăn ở tiệm cơm nào đó cho xong. Năm nay cũng có thể xem như là ‘lần đầu tiên’ hai người cùng đón Tết.

Trừ tịch, Châu Kha Vũ ngồi trong bếp làm sủi cảo với Lưu Vũ. Trước giờ hắn chưa từng gói sủi cảo thế này, vốn định đòi Lưu Vũ dạy mình rồi tiện tay ăn vụng, cuối cùng lại vực dậy ý chí chiến đấu sục sôi vì ánh mắt ghét bỏ của Lưu Vũ.

“Vợ ơi vợ ơi vợ ơi!” Châu Kha Vũ nâng một cái sủi cảo đi tới bên cạnh Lưu Vũ, “Anh xem em gói này!”

Lưu Vũ liếc nhìn một cái, vỏ quá mỏng, nhân quá nhiều, cả miếng sủi cảo như cái túi ni lông sắp bị căng nổ ấy, vỏ với nhân bị túm bẹp lum la trên mép.

Lưu Vũ vừa mới hé miệng đã nhìn đến ánh mắt chờ mong của Châu Kha Vũ, sửa lại lời định nói: “Cũng … Được đấy. Có điều là lần sau nhớ cho ít nhân hơn một chút …” Khi Lưu Vũ đang định dạy Châu Kha Vũ cách gói sủi cảo thì Châu Kha Vũ đã bị câu ‘cũng được đấy’ của anh làm đầu óc u mê, thậm chí còn không thèm nghe câu tiếp theo của Lưu Vũ, hắn hoan hô một tiếng, chạy ngược về phòng khách, gói hết đám nhân trong chén mình, “Vợ à, đây là em gói cho anh đấy! Lát nữa anh nhất định phải nhớ kỹ hình dạng của chúng nó đó nha.”

Lưu Vũ giật khóe miệng, thở dài, sau đó cẩn thận gói phần sủi cảo trong tay mình hơn.

Cũng may là không đưa nhiều nguyên liệu cho Châu Kha Vũ, kệ hắn phá đi.

Chờ đến khi hai người gói xong hết thì đưa lên kệ bếp để. Lưu Vũ bật bếp chuẩn bị nấu sủi cảo.

Trong lúc đợi nước sôi, anh xoay người thì thấy Châu Kha Vũ vừa mím môi vừa dùng ngón tay chọt sủi cảo của mình. Vốn miếng sủi cảo đã sắp nứt vỡ còn bị hắn đâm chọt như vậy càng có vẻ yếu ớt hơn.

Châu Kha Vũ nhụt chí nói: “Vợ à, em gói không đẹp gì hết.” Hắn chỉ vào phần sủi cảo đẹp ơi là đẹp mà Lưu Vũ gói, “Em thấy lời quá luôn á.”

Lưu Vũ đi qua, hôn lên khóe miệng hắn: “Không sao, em làm gì anh cũng thích ăn.”

Câu này khiến Châu Kha Vũ bị kích động, đè anh lên mặt bàn hôn mấy cái.

Sủi cảo chín rất nhanh.

Sủi cảo mà Lưu Vũ gói được vớt ra khỏi nồi, nhìn không khác gì đồ đông lạnh mua ở siêu thị.

Nhưng mà tới nồi của Châu Kha Vũ, Lưu Vũ mở nắp nồi, nghĩ thầm: Quả nhiên.

Sủi cảo trong nồi đã vỡ ra từ lâu, vỏ và nhân ngâm trong nước như cháo ấy.

Lưu Vũ vẫn chưa từ bỏ, thử vớt vát, may mà vớt được mấy cục bột còn có thể nhìn ra được nó là sủi cảo.

Anh để cả ra đĩa, đặt lên bàn cơm.

Châu Kha Vũ đã ngồi chờ sẵn ở bàn ăn, sau đó thấy kết quả khác biệt vô cùng thảm thiết.

Hắn ngượng ngùng nhìn Lưu Vũ: “Vợ à, nếu không thì đừng ăn, nhìn là thấy không ngon.”

Lưu Vũ cản không cho Châu Kha Vũ vứt mấy cái sủi cảo ‘dưa vẹo táo nứt’ kia đi, sau đó cẩn thận bỏ vào trong chén của mình.

Anh nhìn Châu Kha Vũ, cười nói: “Không phải đã nói là làm cho anh ăn à? Nếu đã cho anh thì không được lấy về.”

Châu Kha Vũ chỉ có thể từ bỏ.

Cho dù bề ngoài hơi miễn cưỡng, nhưng ăn vào rồi cũng không đến nỗi nào. Lưu Vũ ăn một cái, nhìn Châu Kha Vũ: “Ngon mà.”

Châu Kha Vũ đang thỏa mãn ăn sủi cảo Lưu Vũ làm, nghe anh khích lệ thì ngượng ngùng. Rồi hắn bỗng nhớ ra gì đó, nói với Lưu Vũ: “Vợ à, một trong số mấy cái sủi cảo em làm có một đồng xu đấy! Ăn trúng sẽ gặp may mắn trong năm tới, anh mau tìm đi.”

Đúng lúc này Lưu Vũ đang ăn một cái, ngay khi Châu Kha Vũ nói dứt lời, anh cảm thấy mình cắn phải một vật cứng.

Anh lấy ra xem —— là một đồng tiền xu.

Lưu Vũ đắc ý nhìn Châu Kha Vũ, cười nói: “Xem ra năm nay sẽ gặp may mắn thật đấy.”

Tối, hai người cơm nước xong xuôi, bỗng không biết phải làm gì tiếp theo. Bọn họ mở TV nhưng chương trình chào xuân vẫn chán như xưa, đành bỏ cuộc.

Lưu Vũ đang dọn dẹp chén đũa trong bếp thì nghe Châu Kha Vũ gọi lớn bên ngoài: “Vợ ơi, chơi game không?”

Chờ Lưu Vũ dọn dẹp xong thì Châu Kha Vũ đang mân mê thứ gì trong phòng khách rồi, sau đó đưa cho anh một cái máy chơi game, mà trong tay hắn cũng cầm một cái.

Trò này tên là ‘Bữa tiệc động vật’, phong cách rất đáng yêu, vừa thấy đã xiêu lòng rồi. Cách chơi của trò này là người chơi sẽ đóng vai một con động vật nhỏ, sau đó dùng các loại thủ đoạn để loại bỏ đối thủ.

Vừa vào, Lưu Vũ chọn một con thỏ màu xám, mà Châu Kha Vũ lại luôn chọn một con vịt vàng nhìn rất gợi đòn.

Ban đầu Lưu Vũ chơi không quen, chỉ thấy con thỏ xám mà anh điều khiển đi trên cỏ như người say rượu, sau đó bị một con cá sấu đi ngang qua đá bay. Con thỏ bị đá bất tỉnh rồi bị cá sấu vô tình ném khỏi sàn đấu.

Châu Kha Vũ điều khiển con vịt vàng lấy được một cây súng điện, hắn cầm cây súng này như cá gặp nước, bây giờ đang đánh nhau 1v1 như hai thằng đàn ông với một con vịt xám khác.

Lưu Vũ không biểu cảm nhìn con thỏ xám đã game over của mình, quyết đoán túm góc áo Châu Kha Vũ: “Chồng à, con cá sấu kia đánh anh …” Anh cũng không hề phát hiện giọng điệu của mình ấm ức đáng thương thế nào.

Châu Kha Vũ bị anh gọi thế, ngay lập tức, ý chí chiến đấu của đàn ông dâng lên, hắn bị tuyệt kĩ ‘Mị hoặc của vợ’ làm cho lâng lâng, chí khí hào hùng cầm tay Lưu Vũ, thâm tình nói: “Ái phi, trẫm báo thù cho khanh!”

Lưu Vũ ôn hòa chỉ màn hình: “Hoàng thượng, người mà không hành động nữa thì sẽ bị đánh rớt đó, giang sơn khó mà giữ được nha.”

Lúc này Châu Kha Vũ mới thấy con vịt vàng của mình sắp bị vịt xám kia ném xuống dưới rồi, vội vàng giãy giụa, trong lúc hỗn loạn đấm một cú đấm móc làm vịt xám ngất đi, sau đấy vứt nó xuống.

“Ái phi, trẫm anh dũng không?” Châu Kha Vũ khoe khoang nhìn Lưu Vũ.

Lưu Vũ cũng nổi hứng chơi với hắn. Anh tựa vào người Châu Kha Vũ, yểu điệu nói: “Hoàng thượng đương nhiên là anh minh thần võ, nhưng mà con cá sấu kia …”

Châu Kha Vũ bị Lưu Vũ mê hoặc mất phương hướng, cầm súng điện đi thẳng đến chỗ con cá sấu duy nhất giữa sân. Nhưng ngay lúc hắn sắp bắn một quả cầu điện ra lại bị con cá sấu đấy đá cho cái rồi bay ra ngoài như một tấm vải rách, sau đó rớt xuống ngoài sàn đấu.

Châu Kha Vũ: …

Lưu Vũ:  (⊙o⊙)

Châu Kha Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Đánh ván nữa!”

Ván thứ hai bắt đầu.

Lần này Lưu Vũ có kinh nghiệm hơn, biết đi cướp vũ khí. Nhưng mà lần này vũ khí rớt cùng một chỗ, mấy con động vật chen chúc nhau, không cướp được vũ khí thì bắt đầu tay đấm chân đá với không khí.

Châu Kha Vũ nhìn cặp côn cách đó không xa, cẩn thận mò tới ——

Giây tiếp theo, anh bị một con vịt màu vàng cầm vợt tennis chẳng biết từ đâu chui ra vụt cho một cái bay đập vào tường.

Lưu Vũ cắn răng, điều khiển thỏ xám nhảy xuống nhưng lại như gặp bug vậy, bị ghim vào tường. Nửa người bên đây nửa người bên kia.

Lúc này, con vịt vàng kia ung dung bước tới, trong tay còn cầm cái vợt tennis là hung khí nọ.

Bên ngoài Lưu Vũ nghe được tiếng cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa của Châu Kha Vũ: “Vợ ơi, anh xem này, con thỏ xám kia bị em đánh bay đập vào tường ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Mặt Lưu Vũ không cảm xúc: “Con thỏ xám đó là anh.”

Châu Kha Vũ nháy mắt im bặt.

Hắn cẩn thận nhìn Lưu Vũ: “Vợ, em gỡ anh xuống nha?” Lưu Vũ không muốn để ý tới tên ấu trĩ này.

Hai người hết đẩy rồi kéo, Lưu Vũ vẫn không thể thoát được khỏi bức tường.

Châu Kha Vũ nhìn trong một lát, vẻ mặt bỗng trở nên cao thâm khó đoán: “Vợ ơi …”

“Hử?”

“Anh xem … Tư thế của anh bây giờ như kiểu vách tường – play ấy … hớ hớ” Châu Kha Vũ không đứng đắn nói, dứt lời còn điều khiển con vịt vàng đi tới phía tường bên mông thỏ xám, dùng thân thể đẩy một cái.

Nếu là bình thường thì hẳn là hắn sẽ ăn một cú đấm của tư tưởng xã hội chủ nghĩa từ Lưu Vũ rồi.

Sau đấy Châu Kha Vũ vẫn không thể kéo Lưu Vũ ra khỏi bức tường, nhưng lại có thể từng bước loại bỏ được những người chơi khác. Cuối cùng trên sàn đấu chỉ còn mình hắn và Lưu Vũ, hắn tự điều khiển nhảy xuống dưới.

Lưu Vũ nhìn sang, Châu Kha Vũ ngây ngô cười: “Muốn nhường cho vợ thắng thôi …”

Tim Lưu Vũ tan chảy.

Mấy trận tiếp theo, Châu Kha Vũ như mò được hết cách chơi trò này, đại khai sát giới khắp nơi. Lưu Vũ ôm đùi từ đầu đến cuối, toàn để Châu Kha Vũ gánh đi. Mà mỗi lần khi chỉ còn lại hai người, Châu Kha Vũ đều không hề do dự tự bỏ cuộc để Lưu Vũ nằm thôi cũng thắng.

Lưu Vũ nhìn Châu Kha Vũ chơi với máy chơi game, ánh mắt sáng lấp lánh, anh cảm thấy tim mình càng lúc càng đập nhanh hơn.

Anh có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang đâm chồi trong lòng mình, đang gột rửa thể xác và tinh thần anh. Trước đây anh ăn Tết luôn là kiểu đứng ngoài nhìn, trước khi kết hôn thì chọn đến nhà ba hoặc nhà mẹ, kết hôn rồi thì ứng phó bằng một bữa cơm chiều là xong.

Mà bây giờ, khoảng thời gian làm cho Lưu Vũ muốn dừng lại mãi mãi này, anh và Châu Kha Vũ cứ sống trong thế giới của hai người, không cần phải kiêng nể, muốn làm gì thì làm.

Lưu Vũ lần đầu hiểu được khái niệm ‘nhà’ là gì.

Bên tai vẫn còn vang tiếng quát tháo của Châu Kha Vũ, anh lại kích động, bức thiết muốn chia sẻ cảm nhận của mình với Châu Kha Vũ. Dùng ngôn ngữ thì không thể truyền đạt được, chỉ có thể nghiêng người tới trước, hôn lên môi hắn.

Châu Kha Vũ bị ôm hôn, máy chơi game trên tay vô thức rơi xuống đất. Dường như hắn cảm nhận được Lưu Vũ hơi sai sai, nhưng hắn chỉ đưa tay ôm Lưu Vũ, đảo khách thành chủ hôn ngược lại.

Lưu Vũ hôn xong càng dán sát vào vòng tay của Châu Kha Vũ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro