Chương 5. Án cắt chi (05)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

King coong! King coong!
Tiếng mở cửa vang lên, Kim Trí Tú một lần nữa nhìn thấy người mẹ ưu thương ngày hôm qua.
"Cảnh sát." Kim Trí Tú và Lệ Sa nói rõ thân phận của mình.
"Madam, mời vào, có phải đã tìm thấy hung thủ giết hại con gái tôi rồi không?" Người mẹ dẫn Kim Trí Tú và Lệ Sa vào nhà, vừa mở miệng là hỏi tình hình vụ án của con gái, trong mắt mang theo kì vọng. Chồng bà qua đời sớm, trong nhà chỉ có một cô con gái để sống nương tựa vào nhau, chỉ là con gái mắc chứng tự kỉ, nhưng chiều nào về nhà cũng có thể cảm nhận được hơi thở ở trong nhà. Hôm nay, trong căn nhà nhỏ bé hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể nghe được hơi thở của mình, chính là một loại đau khổ.
Triệu Uyển Dung dọn dẹp qua loa ghế sofa một chút, mời Kim Trí Tú và Lệ Sa ngồi, sau đó đi rót nước cho bọn họ. Mặc dù có tang con gái, mặt mày của Triệu Uyển Dung cũng tái nhợt tiều tụy nhưng cũng không quên phép lịch sự.
"Không phải, tôi cùng Madam Kim đến để tìm hiểu một chút về vụ án, có lẽ sẽ có ích cho việc phá án của chúng tôi."
Chờ Lệ Sa nói xong, Kim Trí Tú nhìn thấy sự kì vọng trong mắt Triệu Uyển Dung dần nhạt đi, cho đến khi không còn tia sáng.
"Madam, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi." Triệu Uyển Dung bưng tách trà, nói.
"Bình thường Hạ Vũ không ra khỏi cửa, chỉ biết ở nhà, vậy những ngày trong mỗi tháng khi cô ấy ra ngoài, sẽ đi những chỗ nào, bà có biết không? Trước đây có nói mỗi khi cô ấy ra ngoài thì sẽ quay về rất nhanh, có biết cô ấy đi đâu không?" Lệ Sa mang theo một cái laptop màu đen, mở máy, hỏi.
"Vũ nhi nhà tôi sao có thể đi xa được, con bé sợ gặp nhiều người, cho dù để cho con bé ra ngoài thì cũng không đi bao xa, chính là cái siêu thị cách nhà hai con phố...."
Thừa dịp Lệ Sa nói chuyện với Triệu Uyển Dung, Kim Trí Tú đứng dậy quan sát cách bày trí trong nhà. Trên tường treo đầy ảnh của Hạ Vũ từ nhỏ đến lớn, trên bàn trà cũng có một khung hình, bên trong là một tấm ảnh gia đình, trong ảnh Hạ Vũ cười rất sáng sủa, không thể nào nhìn ra dấu hiệu của chứng tự kỉ. Kim Trí Tú cầm khung hình đi đến trước mặt Triệu Uyển Dung, lúc này, Triệu Uyển Dung cũng vừa mới trả lời xong các câu hỏi.
Kim Trí Tú đưa khung hình cho Triệu Uyển Dung: "Con gái của bà trước kia không mắc chứng tự kỉ."
Kim Trí Tú là khẳng định, nhìn những bằng khen trong nhà đi, một người mắc chứng tự kỉ làm sao có thể có nhiều bằng khen như vậy? Bọn họ nhất định sẽ khiêm tốn ngụy trang bản thân, trốn tránh đám đông, tìm một nơi mình cho là an toàn, chứ không phải là bước ra ánh sáng như vậy.
Triệu Uyển Dung nhận lấy khung hình mà Kim Trí Tú đưa, nhẹ nhàng vuốt ve hình ảnh hai người quan trọng nhất trong cuộc đời bà. "Từ nhỏ Tiểu Vũ đã là một đứa trẻ sáng sủa, lại thông minh, thành tích học tập rất tốt, tôi cùng chồng đều kiêu ngạo vì nó. Nhưng không ngờ năm đó, sau khi chồng tôi qua đời vì tai nạn xe, Tiểu Vũ bị chấn động rất lớn, càng ngày càng cô độc, cho dù con bé có cười thì cũng chỉ là cười mỉm, cười miễn cưỡng... Một tháng trước tôi để Tiểu Vũ ra cửa hàng mua đồ, sau khi trở về, đứa bé kia cứ trốn trong phòng, cơm nước đều phải mang vào phòng cho nó, tắm rửa nhiều lần. Trước kia con bé không ra khỏi nhà thì không như vậy, tôi cho là nó bị đám đông bên ngoài tác động mới xuất hiện phản ứng như thế, cũng không để ý gì nhiều, sợ chứng tự kỉ của con bé lại nặng thêm. Bảo con bé đi gặp bác sĩ tâm lý nhưng không ngờ rằng Tiểu Vũ lại cực kì bài xích bác sĩ tâm lý, phản ứng ưu sầu cũng nhiều hơn, cho nên cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ có thể để con bé tiếp tục ở nhà. Mấy ngày trước tôi thấy thời tiết tốt nên lại muốn cho con bé ra ngoài, muốn nó thưởng thức thế giới bên ngoài một chút, nhưng mà.... Đứa nhỏ đáng thương của tôi...."
Khi Triệu Uyển Dung nhớ lại cuộc sống trước kia thì trên mặt tràn đầy vui vẻ, nói đến lúc Hạ tiên sinh qua đời thì liền u tối, đến chứng tự kỉ của con gái thì là người phụ nữ kiên cường, cuối cùng khi nói đến sự ra đi của con gái thì đã không khống chế được đau khổ trong lòng, khóc rống lên.
Lệ Sa vội vàng lấy khăn giấy trên bàn đưa cho bà, ngẩng đầu cùng Kim Trí Tú hai mắt nhìn nhau.
"Lúc mà Hạ Vũ ra ngoài rồi không trở lại, cách một ngày sau mới quay về, có phải là chuyện xảy ra vào một tháng trước?" Kim Trí Tú hỏi.
"Đúng vậy." Triệu Uyển Dung lau nước mắt, nhìn tấm hình trong tay.
"Chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức mình để bắt được hung thủ." Kim Trí Tú đau đáu nhìn Triệu Uyển Dung đang khóc lóc nỉ non.
"Cảm ơn.... Con gái đáng thương của tôi a...." Triệu Uyển Dung vừa khóc vừa tiễn Lệ Sa và Kim Trí Tú, ôm khung hình mà khóc, tiếng khóc không lớn nhưng ánh mắt đờ đẫn.

"Madam, xem ra hôm nay chúng ta không có thu hoạch gì." Lúc đi đến bãi đỗ xe, Lệ Sa nhìn bản ghi chép lời khai. Nội dung lời khai hôm nay cũng giống hệt như ngày hôm qua ở đồn cảnh sát.
"Cũng không phải không có thu hoạch gì, nghe Triệu Uyển Dung kể lại, một tháng trước, Hạ Vũ bắt đầu có nhiều phản ứng kì lạ, ngày hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện ngay cả Triệu Uyển Dung cũng không biết, hơn nữa còn đặc biệt bài xích bác sĩ tâm lí, điểm này không phải rất khả nghi sao? Thông thường mà nói, người chưa từng tiếp xúc với chữa trị tâm lý thì sẽ không bài xích bác sĩ tâm lý. Chưa từng tiếp nhận chữa trị, làm sao bỗng dưng nghe đến bác sĩ tâm lý thì liền bài xích? Phản ứng khác thường như vậy chỉ có ba nguyên nhân: Thứ nhất, cô ấy đã gặp bác sĩ tâm lý, sau khi chữa trị thì bắt đầu bài xích. Thứ hai, ở thời điểm mà cô ấy không biết, bị buộc phải chữa trị tâm lý, sau khi biết thì bắt đầu sinh ra bài xích. Thứ ba, cô ấy từng tiếp xúc với bác sĩ tâm lý, thậm chí từng bị tổn thương nặng nề. Mà căn cứ theo lời khai của Triệu Uyển Dung, nguyên nhân thứ nhất có thể loại bỏ, sau đó chúng ta cần điều tra xem rốt cuộc cô ấy có gặp bác sĩ tâm lý chưa, hoặc là có quen biết với người nào đó liên quan đến nghề nghiệp này không." Kim Trí Tú vừa đi vừa phân tích.
*****
"Tôi là cảnh sát. Ông chủ, có từng thấy qua cô gái này chưa?" Sa Hạ cùng Tĩnh Đào đến siêu thị mà ngày đó Hạ Vũ đi mua đồ, cầm tấm hình của Hạ Vũ, hỏi.
"Không quen." Trước quầy là một người đàn ông trung niên mập mạp ngẩng đầu nhìn một cái, nói một câu, rồi tiếp tục làm chuyện của mình.
"Ông chủ, ông nhìn kĩ một chút." Tĩnh Đào nói.
"Madam, cửa hàng này của tôi một ngày có rất nhiều khách lui tới, sao mà nhớ hết được." Người đàn ông trung niên liếc nhìn một cái, lắc đầu nói.
"Ông nhìn kĩ một chút, công dân tốt của thành phố sẽ hợp tác với cảnh sát, chú đây có phải là công dân tốt không vậy?" Tĩnh Đào kéo áo người đàn ông trung niên, lôi ông ta đến trước người mình, đem tấm hình bày ra trước mắt ông ta.
"Madam à, tôi thật sự không biết, không nhớ, đừng nói là không nhớ cũng phạm pháp đấy chứ?" Người đàn ông trung niên hốt hoảng. Sa Hạ chú ý đến camera được gắn trong góc của cửa hàng, "Ông chủ, camera trong cửa hàng hoạt động liên tục 24 giờ chứ?"
"Bây giờ nhiều ăn trộm như vậy, không gắn camera, mất đồ thì tôi tìm ai mà đền chứ." Người đàn ông trung nhiên không ngừng lẩm bẩm.
"Ông chủ, có thể đem băng ghi hình mấy tháng qua đưa cho chúng tôi không?" Nghe đến một giọng nói nhỏ nhẹ, Tĩnh Đào bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Có thể, madam đã lên tiếng, tôi là công dân tốt của thành phố mà, nhất định cho, madam cô chờ một chút nha." Ông chủ siêu thị nịnh hót.
"Thế đạo gì vậy, quả nhiên cần người đẹp phải ra tay à? Madam như tôi đây không có địa vị a...." Tĩnh Đào nhạo báng thái độ của ông chủ.
"Bình Tĩnh Đào, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không chê." Sa Hạ nghiêm túc nói với Tĩnh Đào.
"Thấu Kì Sa Hạ, cậu có thể đừng nghiêm túc kể chuyện cười lạnh lẽo được không? Thật sự rất lạnh đó." Tĩnh Đào nói xong còn khoa trương xoa xoa cánh tay của mình.
Sa Hạ bày ra bộ dạng ghét bỏ, trừng mắt với Tĩnh Đào.
"Madam, đây là băng thu hình mấy tháng nay." Ngay lúc Sa Hạ và Tĩnh Đào còn tán gẫu, ông chủ siêu thị bê một cái thùng đi ra.
"Cảm ơn." Sa Hạ cho Tĩnh Đào một ánh mắt, Tĩnh Đào liền bước lên bê cái thùng kia, trong đầu nghĩ: quả nhiên là mình không có địa vị.
Bên này, khi Sa Hạ cùng Tĩnh Đào mang băng ghi hình về tổ trọng án thì bên kia Kim Trí Tú cùng Lệ Sa cũng đã trở lại tổ trọng án, bốn người thảo luận đầu mối mà hôm nay tìm được. Biết được hai người Sa Hạ tìm được băng ghi hình, vốn định xem trước thử có tìm ra chứng cứ nào không, nhưng không ngờ rằng Tỉnh Nam từ bên Pháp chứng cầm về một bản báo cáo, khiến cho mấy người của tổ trọng án lại phải thảo luận.
"Lão đại, kết quả trong bản báo cáo cho thấy, nạn nhân mà chúng ta mới phát hiện không phải là người trước đó, hai mẫu DNA không giống nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro