Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại, Off đang rất đau đầu. Sau buổi đi chơi với cô gái Hà Lan Ink hôm nay, Off đã nghiệm ra rằng, con gái là loài sinh vật có lối tư duy kì quái mà bọn con trai có mày mò nghiên cứu cả đời cũng chẳng thể hiểu được.

Chuyện là thế này. Chủ nhật được nghỉ, Off hẹn bạn gái đi chơi, tới địa điểm mà rất nhiều cặp đôi ưa thích : rạp chiếu phim, vừa thú vị vừa lãng mạn. Tất nhiên lí do Off chọn rạp chiếu phim phần lớn là do Off thích xem phim, còn có lãng mạn hay không, Off cũng chưa nghĩ đến.

Bước vào phòng chiếu, Off tìm được cặp ghế của hai đứa là tự động ngồi phịch xuống. Ink chớp mắt nhìn Off, nói nhỏ, "Cậu chả ga–lăng gì cả", rồi tự mình hạ ghế để ngồi.

Off nheo mắt khó hiểu. Ga... cái gì mà lăng ? Tự túc là hạnh phúc, lao động là vinh quang, bộ Ink chưa nghe mấy câu này sao ?

Cuối phim, hình ảnh cô gái trẻ ung thư giai đoạn cuối đứng lặng trước gương khiến cả rạp ngập trong nước mắt chẳng làm Off mảy may tí nào, ngược lại còn cười ha hả :

– Con gái mà đầu trọc lóc kìa~ Ink, cậu muốn thử không ?

Nhờ câu nói ấy mà Ink được bạn gái thân tặng tận hai chữ "vô" : vô duyên và vô cảm.

Off thất thểu rời rạp bên cạnh khuôn mặt hằm hằm sát khí của bạn. Buổi hẹn hò chẳng lẽ lại kết thúc lãng xẹt thế này sao ? Off vò vò mớ tóc xù của mình, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định dẫn nàng vào quán kem gần đó. Hi vọng kem lạnh sẽ phần nào làm nguội bớt cái đầu nóng kia.

Ink mút mút cái thìa, mắt cứ dán chặt vào ly kem của Off trong khi ly của mình vẫn còn bảy phần. Off buồn cười mà chả dám cười. Bạn ta hồn nhiên múc một thìa lớn đưa tới trước mặt Ink, "Của tớ vị cam cũng ngon lắm, cậu thử đi !". Hai tai Ink đỏ lựng, nhưng nàng không từ chối, cười duyên một cái, há miệng nuốt thìa kem của Off. Từ lúc đó trở đi nàng lại vui vẻ bình thường.

Off lấy làm lạ, việc có tí xíu mà vui thế sao ? Trước giờ mình và Gun vẫn vậy, ăn chung uống chung riết. Lắm hôm hai đứa còn lười rửa bát, ba gói mì mà chỉ cần một cái bát một đôi đũa thay phiên nhau xì xụp cơ mà. Có đứa nào phản ứng như Ink đâu !

Con gái, đúng là thứ sinh vật bí ẩn.

* *
*

Vì nghĩ Gun là bạn thân nhất, Off có chuyện gì đều đem kể cho Gun nghe, rồi còn bắt Gun tư vấn này nọ, chẳng biết Gun mặt mũi méo xệch cả đi.

Thực tình Gun chả muốn nghe, nhưng cứ nghĩ nếu cố gắng thì có thể biết đôi kia tiến triển thế nào, tiện bề sát sao theo dõi. Nhất là những lúc Off kể hai người giận nhau, Gun lại thấy vui lạ, không cần nhạc mà vẫn nhảy được luôn. Gun cứ cảm thấy mình xấu xa kiểu gì ấy, nhưng xét cho cùng, ai rơi vào hoàn cảnh của mình chẳng vậy.

Gần đây tâm trạng không tốt, Gun muốn kiếm ai đó nói chuyện giải khuây, nhưng trong cái danh sách bạn bè dài dằng dặc lại chả có mấy người có thể chia sẻ được. Ngó thấy nick bạn Quần Đùi sáng, Gun đang định nhảy vào, chợt nhớ hôm trước vừa rủa người ta, Gun lại thôi. Phân vân mãi, rốt cuộc lại nhấp chuột vào nick Quần Đùi Đỏ.

"Chuyện hôm trước, xin lỗi nhé. Tại lúc đó đang có chuyện buồn, giận cá chém thớt thôi."

"Thật tâm xin lỗi không ?"

"Dối cậu tớ được gì ?"

"Thôi được rồi, dù sao tớ cũng là người giàu lòng vị tha, bao dung nhân hậu."

Gun muốn mửa ngay ra bàn phím. Cái giọng này, có phải muốn người ta chửi cho thêm một trận nữa không đây ? Gun cố nhịn, nhịn, nhịn. Những lúc thế này, không nên chấp nhặt làm gì.

Với tính cách của Quần Đùi PP, tha thứ cho cái người hôm trước vừa rủa mình bị bồ đá chỉ nhờ một câu xin lỗi qua loa là không tưởng. Nhưng may cho đồng chí Bất Hạnh, đồng chí Quần Đùi hôm nay cũng có một số chuyện cần chia sẻ mà chẳng biết nói cùng ai, ngoại trừ người bạn trên mạng này, nên tạm thời bỏ qua. Lời lãi thế nào về sau tính đủ.

"Bất Hạnh này, hôm trước cậu bảo cậu có người yêu hả ?"

"Ờ. Chiều nay bọn tớ vừa đi xem phim, còn ăn kem nữa..."

Gun vô thức đem câu chuyện giữa Off và Ink áp vào Off và mình, sau đó lại tự hận không thể chặt mười ngón tay đánh máy này đi.

"Các cậu có cãi nhau bao giờ không ?"

"Đương nhiên có. Yêu mà, phải có lúc này lúc kia chớ ?"

Lúc viết những dòng này, tim đập rất nhanh. Có chút hụt hẫng, có chút xấu hổ, lại có chút ngọt ngào. Cứ tưởng tượng, hai đứa yêu nhau, rồi vì một số chuyện bé hơn cái móng tay mà cãi nhau, sau đó làm hoà, lại yêu thêm lần nữa...

Dối gạt người khác đã tệ hại, dối gạt bản thân còn tệ hại hơn gấp trăm lần. Những lời nói dối cứ chồng chất lên nhau. Gun không biết mình đã tự dìm chết bản thân bằng những lời nói dối của chính mình.

.

.

.

"A~ Tốt quá, giúp tớ ! Tớ làm Billkin buồn, Billkin giận tớ, không thèm nhìn tớ hơn một tuần rồi. Làm sao đây làm sao đây ?"

"Hồi trước cậu còn làm chuyên gia mục "Gỡ rối" mà, giờ lại nhờ cái người được cậu tư vấn hả ?"

"Đi trêu mọi người, phá làng phá xóm tí thôi. Biết gì đâu~"

Cảm giác được người khác năn nỉ nhờ giúp đỡ khiến Gun bay bay. Gun tự thấy mình là một cậu trai tốt, lẽ nào thấy bạn như vậy lại không giúp, liền bỏ ý định trêu người kia.

"Gặp nhau thì chào, được giúp đỡ thì cảm ơn, làm sai phải xin lỗi. Đừng nói mấy nguyên tắc cơ bản này cậu không biết nhé. Xin lỗi người ta đi."

"Biết, nhưng mà khó lắm, tớ không làm được. Tớ chưa xin lỗi ai bao giờ, kể cả là tớ sai..."

Gun đột nhiên cảm thấy bạn mình rất đáng thương. Chẳng biết suốt mười mấy năm qua, PP lớn lên kiểu gì...

"Thế thì tớ chịu."

Quần Đùi PP buồn thiu nhìn dòng chữ nhấp nháy bạn Bất Hạnh vừa viết, quệt mũi vài cái, thầm nghĩ, quả nhiên chẳng ai giúp được mình.

"Mười một giờ rồi, tớ đi ngủ. Hôm nay đi chơi mệt quá !"

Đồng chí Bất Hạnh vừa định thoát chương trình thì bị đồng chí Quần Đùi túm áo kéo lại :

"Từ từ Bất Hạnh ơi, tớ còn có chuyện muốn hỏi."

"Nhanh."

"Tớ thích cậu ấy như là cậu ấy thích tớ, nhưng mà cậu ấy chỉ nghĩ có mình cậu ấy thích tớ thôi. Làm sao thể hiện cho người ta biết mình cũng thích người ta bây giờ ?"

Gun gãi gãi cằm, muốn đánh, "Cậu hỏi tớ tớ biết hỏi ai ?", nhưng nhớ ra mình là Chàng Trai Bất Hạnh đang yêu và đang được yêu, nên đành cố nặn óc suy nghĩ giúp. Vai này phải diễn cho tốt, trước nhất cũng là bản thân muốn vậy.

"Tớ nghĩ nên làm gì đó thật lãng mạn, cậu ấy sẽ nhìn ra ngay. Ví dụ như là... ra công viên xếp nến thành hình trái tim rồi hai đứa đứng trong đó."

"Không được đâu. Lúc vào thì thoải mái, đốt nến xong rồi muốn ra phải làm sao ? Với lại, lỡ đúng lúc gió thổi qua, mấy chục cây nến đồng loạt bùng lên, người ta lại tưởng hai đứa tự thiêu."

Này, bộ nghĩ gió tẩm xăng hả ? Hay tẩm dầu hoả ? Cái gì mà bùng lên ? Gun chấm chấm mồ hôi, hì hục type tiếp.

"Tặng cậu ấy một bó hồng đỏ lớn thật lớn ?"

"Con trai hoa hoét gì ? Mà tớ nghĩ lại giống mấy bông hoa hay cắm ở cái lọ trên ban thờ thôi, độ một tuần mở giấy gói ra là thúi ủm à, ghê lắm~"

Trán Gun bắt đầu nổi gân xanh.

"Rủ cậu ấy ra cánh đồng hoa cải vàng, vắng người qua lại..."

"Rủ người ta ra chỗ đồng không mông quạnh làm gì, tính giết người diệt khẩu rồi tiện bề giấu xác phi tang luôn hả ?"

Gun nghiến răng ken két, hai tay dộng mạnh lên bàn phím. Gun đang phân vân, vô cùng phân vân, không biết nên tiếp tục đóng vai một chuyên gia tư vấn tình yêu lịch thiệp, nho nhã hay là lộ bản chất thật, tổng sỉ vả cho người kia một trận.

"Bất Hạnh, có phải cậu là fan của thể loại truyện tình cảm sến súa không thế ? Mấy chiêu này khó xài quá. Hai đứa con trai thì hoa thơm nến vàng đồng cỏ mênh mông sao nổi ?"

Gun gật gù trước màn hình, công nhận mình cũng hay đọc mấy cái đó. Thuê được mấy quyển truyện nghe thiên hạ bảo hot, giở ra thấy có nhiều đoạn an ủi tâm hồn thiếu nữ lẫn thiếu nam lắm. Mấy quyển đó có mẫu số chung như thế này này :

"Anh thắt hờ dải khăn đen lên mắt cô (cậu), khuôn mặt nam tính với những đường nét sắc sảo tựa một vị thần Hi Lạp cổ đại ẩn hiện một nụ cười :

– Anh có điều bất ngờ cho em !

Băng bịt mắt cởi ra, khung cảnh nhà hàng tràn ngập sắc nến vàng khiến cô (cậu) sững sờ. Anh quỳ xuống, lấy trong túi ra một chiếc hộp nạm ngọc tinh xảo, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh :

– Anh đã bao trọn nhà hàng này, đây là thời khắc của riêng đôi ta. X, em có đồng ý lấy anh làm chồng không ?

– Em... em đồng ý !

Cô (cậu) che miệng bật khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn không tì vết.

Hai người trao nhau một nụ hôn nồng nàn. Anh ngấu nghiến môi cô (cậu) như con thú đói khát lâu ngày. Chỉ đến khi buồng phổi cả hai gào thét đòi dưỡng khí, cô (cậu) gần lả đi trong vòng tay anh, anh mới buông tha cho đôi môi sưng đỏ của cô (cậu)..."

.

.

.

Gun cứ vô tư đem những gì mình đọc được truyền cho bạn. Cho tới lúc này, Gun mới hiểu, thì ra giữa truyện và đời thực lại cách nhau đến hàng trăm kilomet như vậy.

Nghĩ mãi chẳng nảy ra ý tưởng gì hay ho, Chàng Trai Bất Hạnh Gun đành ngậm ngùi khuyên bạn vài câu, mà câu này cũng là do Gun nghe ở đâu đó, giờ nhớ lại chẳng biết chính xác được bao nhiêu phần trăm.

"Không phải cứ khoa trương mới là yêu. Thôi thì trước giờ ra sao thì cậu cứ vậy đi. Nếu yêu thật, tự khắc sẽ cảm nhận được thôi."

PP với câu nói của bạn Bất Hạnh chẳng khác nào người thanh niên yêu nước bắt gặp lý tưởng cách mạng của Đảng. Hai đứa bằng tuổi nhau, sao Bất Hạnh lại có những suy nghĩ sâu xa như vậy nhỉ ? Thật ngưỡng mộ quá !

"Wow~ wow~ Bất Hạnh đỉnh ghê !"

"Lại chẳng ?"

Màn hình vi tính nhấp nháy dòng chữ "khà khà khà khà" của Bất Hạnh ; bên ngoài, Gun cũng đang ngửa cổ khà khà khà khà.

* *
*

Nếu PP tính không nhầm, cho tới hôm nay đã là mười ngày Billkin không nói chuyện với mình rồi. Cứ thế này, có khi nào hai đứa chia tay trong thầm lặng không nhỉ ? A~ Không được, không được chia tay !

Nghĩ đến đây, PP đang bắn Đột Kích vội vàng vứt chuột sang một bên, hộc tốc phóng tới nhà Billkin.

Người bước ra mở cửa là Khunpol. Kể từ khi bắt gặp hai anh sắp làm chuyện xấu xa, Khunpol lại trở về như xưa, nhìn PP bằng nửa con mắt. Thằng nhỏ mở cửa cho bạn anh vào nhà mà mặt khó đăm đăm.

PP vừa định lên phòng Billkin thì bị ánh mắt dò xét của Khunpol kéo lại. Biết thằng nhỏ đang nghĩ cái gì, PP vội thanh minh ngay :

– Bọn hyung chỉ nói chuyện thôi, không có làm gì đâu.

Khunpol nheo mắt, bĩu môi. Chả tin !

– Nè, cho em. Ở dưới trông nhà ngoan nhé ! – PP móc túi ra phong kẹo cao su vừa mua, dúi vào tay Khunpol rồi lẩn nhanh lên gác.

Khunpol nhìn theo, cầm phong kẹo ớ ớ nửa ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro