Chương 65: Ứng cử viên tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phương Hữu Lợi dìu Bình An nhảy một điệu mở màn, đưa không khí toàn trường lên đỉnh điểm.

Đỗ Hiểu Mị khéo léo từ chối một chàng trai đến mời cô ta nhảy, lặng lẽ đi đến cạnh Lê Thiên Thần đang hết sức chăm chú nhìn vào bên trong sàn nhảy, "Anh thật sự phải rời khỏi Thành phố G à?"

Nghe được giọng của Đỗ Hiểu Mị, Lê Thiên Thần cau mày quay đầu lại, thấy gương mặt diễm lệ tinh xảo không giấu được vẻ uất ức và lưu luyến của cô ta thì trong lòng khẽ thở dài, cùng cô ta đi tới một góc tránh đám người để nói chuyện, "Đây là quyết định của Hội đồng quản trị."

"Sao lúc trước anh không nói với em?" Đỗ Hiểu Mị hỏi.

Lê Thiên Thần nhíu mày, "Dù gì cũng sẽ có công văn thông báo đến các ngành, cần gì tôi nói."

"Lê Thiên Thần, tốt xấu gì em cũng đã từng là phụ nữ của anh, anh nỡ đối xử lạnh lùng với em vậy sao?" Đỗ Hiểu Mị cực kỳ oán hận giọng điệu và thái độ của anh ta. Cô ta đã quyết định quên anh ta, nhưng khi nghe nói anh ta phải rời khỏi Thành phố G thì cô ta vẫn không kìm được mà cảm thấy thương tâm.

"Cô điên rồi, cô đã hứa không nhắc lại chuyện này nữa." Lê Thiên Thần biến sắc, vội vàng nhìn chung quanh, hạ giọng hầm hừ Đỗ Hiểu Mị.

"Đúng vậy, nếu anh giúp em lấy được vị trí Quản lý Bộ phận PR, em sẽ không nói ra. Nhưng giờ em đổi ý rồi, Thiên Thần, chúng ta không thể thử bắt đầu sao?" Thấy kết cục của Tô Cầm, cô ta đột nhiên có chút cảm xúc, nếu có thể bắt đầu với Lê Thiên Thần, cô ta thà buông tha việc tiếp cận quyến rũ Phương Hữu Lợi.

"Đó là ý tưởng đơn phương của cô, tôi và cô không thể nào đâu." Lê Thiên Thần nói.

"Chẳng lẽ anh không đơn phương với Phương Bình An đấy à? Cô ta biết tin anh rời khỏi Thành phố G thì có chút lưu luyến nào không?" Đỗ Hiểu Mị trả lời lại một cách mỉa mai, dán thân thể lại gần Lê Thiên Thần.

Lê Thiên Thần lui về sau một bước, lạnh lùng thốt ra, "Đó là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến cô."

Trái tim kiêu ngạo như công chúa của Đỗ Hiểu Mị lần nữa bị tổn thương nặng nề. Cô ta thẳng lưng, mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Lê Thiên Thần. Kiêu ngạo của cô ta sẽ không cho phép cô ta làm chó vẫy đuôi mừng chủ cầu xin tình yêu trước mặt anh ta, nếu anh ta vô tình với cô ta như vậy, cô ta cũng không cần lãng phí tình cảm nữa, "Nếu vậy, chuyện anh hứa với em lúc nào thì có thể làm được?"

"Tôi cần thời gian." Lê Thiên Thần không kiên nhẫn nói, muốn đổi Quản lý của Bộ phận PR nào có đơn giản như vậy.

"Tốt nhất anh nên làm cho được trước khi rời khỏi Thành phố G." Đỗ Hiểu Mị lạnh lùng.

Lê Thiên Thần gật đầu, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Đỗ Hiểu Mị hơi nheo mắt lại. Cô ta đứng đối diện sàn nhảy, không biết nhìn thấy gì mà đáy mắt có một tia sáng ngầm lưu động, rồi đột nhiên nhếch môi nở nụ cười gợi cảm, "Em tin tưởng anh, thôi thì chúng ta dễ gặp dễ tan đi, nhảy một điệu cuối cùng chứ?"

Lê Thiên Thần do dự chốc lát mới giơ tay lên cầm đầu ngón tay của cô ta.

Thời điểm mà hai người bọn họ đứng ở một góc nói chuyện, Bình An vẫn âm thầm chú ý Đỗ Hiểu Mị, mắt liền hiện lên tia sáng. Cô vừa nhảy điệu slow với Phương Hữu Lợi vừa âm thầm dẫn dắt bước nhảy của Phương Hữu Lợi đến gần nơi có thể nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần.

"Ba, anh Thiên Thần thật sự phải đến Thành phố S ư?" Bình An làm như chưa biết gì, tò mò hỏi Phương Hữu Lợi.

"Có thể sang năm mới sẽ đi, thời gian cụ thể phải đến lúc đó mới sắp xếp chính xác. Sao, không nỡ à?" Phương Hữu Lợi cười trêu ghẹo con gái.

"Cũng có hơi luyến tiếc." Bình An cười vui vẻ, thật ra trong lòng thì hận không thể đuổi Lê Thiên Thần cút xa nhanh lên, "Chẳng qua lo anh Thiên Thần một thân một mình đến Thành phố S không quen thôi, sao anh ấy không mang theo một trợ lý qua đó nhỉ?"

"Không tìm được người thích hợp, đang tuyển bên Thành phố S." Phương Hữu Lợi nói.

"Con thấy có một ứng cử viên rất tốt mà. Chẳng phải Đỗ Hiểu Mị trước kia là trợ lý giỏi của anh Thiên Thần đó sao ba, để cô ấy đi theo đến Thành phố S thì có thể giúp anh Thiên Thần nhẹ đi không ít chuyện đấy." Bình An hất cằm lên, ý bảo Phương Hữu Lợi nhìn về bóng hai người đang dán sát vào nhau ở một góc.

Mày Phương Hữu Lợi nhíu lại, "Quan hệ của hai người rất thân mật nhỉ?"

"Thân mật hay không thì con không biết, con chỉ cảm thấy nếu Đỗ Hiểu Mị có thể đi cùng anh Thiên Thần đến Thành phố S thì chắc chắn sẽ hỗ trợ rất nhiều đối với việc triển khai nghiệp vụ tại công ty chi nhánh. Chị Tư Tiệp cũng có nói năng lực giao tế của cô ấy rất tốt." Bình An cười nói.

"Ừ, nếu Bộ phận PR đã đủ người, Đỗ Hiểu Mị đúng là ứng cử viên tốt." Phương Hữu Lợi nói, đứng trên phương diện ích lợi của công ty mà suy tính, Đỗ Hiểu Mị rất thích hợp đến phát triển tại công ty chi nhánh.

Mắt Bình An lấp la lấp lánh, "Ba, con cũng rất có khiếu trong việc sắp xếp nhân sự đúng không ạ."

Phương Hữu Lợi nở nụ cười, "Làm như con không có lòng riêng vậy! Có phải muốn cho Đỗ Hiểu Mị đi theo bên cạnh Thiên Thần để thử lòng nó đúng không?"

Ông vẫn không có nói cho Bình An chuyện Đỗ Hiểu Mị đã từng quyến rũ ông ở Hongkong, trong việc bảo vệ con gái không nhất thiết mọi chuyện đều phải nói rõ ràng, trước khi Bình An chưa chính thức tiếp xúc với xã hội, ông muốn cho Bình An lớn lên trong một thế giới tinh khiết.

"Nếu thật muốn thử anh ấy thì cần gì tới Đỗ Hiểu Mị?" Bình An cười nói, "Nói không chừng anh Thiên Thần và người ta đã có tình chàng ý thiếp từ lâu rồi ấy chứ."

Phương Hữu Lợi nhìn sang đó lần nữa, liền thấy Lê Thiên Thần dắt tay Đỗ Hiểu Mị đi vào sàn nhảy.

Thấy phản ứng cau mày của ba, Bình An nhàn nhạt cười nhẹ, nếu âm thầm làm cho ba phát giác giữa Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị có sự mập mờ thì dù ba có hứng thú với Đỗ Hiểu Mị chăng nữa cũng sẽ không xài chung một phụ nữ với vãn bối của mình đâu.

Lê Thiên Thần giống như nhận thấy được ánh mắt quét tới của Phương Hữu Lợi, có hơi kinh hoàng muốn đẩy Đỗ Hiểu Mị ra nhưng đã không kịp, vũ khúc mới đã bắt đầu.

Bình An kéo cánh tay Phương Hữu Lợi rời khỏi sàn nhảy, không nhảy tiếp nữa.

"Bình An, ba phải qua bên kia mời rượu vài thành viên HĐQT, con có muốn đi cùng không?" Phương Hữu Lợi cầm một ly rượu cocktail, hỏi Bình An.

"Ba à, ba vẫn nên dùng nước trái cây thay rượu thôi." Bình An dẩu mỏ, đổi một ly nước trái cây cho Phương Hữu Lợi.

Phương Hữu Lợi cười lắc lắc đầu, cùng cô đi về phía các thành viên HĐQT công ty đứng bên kia.

Họ đều là những bậc cha chú đã nhìn Bình An lớn lên, Bình An chưa đi đến gần đã ngọt ngào chào hỏi, "Bác Lục, bác Lý."

Tập đoàn Phương Thị tổng cộng có ba thành viên HĐQT, trong đó Phương Hữu Lợi là đại cổ đông có 55% cổ phần, Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ mỗi người có 10%, 5% khác là của Viên Lệ Hoa, sau khi Viên Lệ Hoa qua đời thì tất cả số cổ phần của bà đều cho Bình An, nên Bình An cũng là cổ đông nhỏ trong công ty nhưng không được đề cử vào Hội đồng quản trị mà thôi.

Còn lại 20% đều là cổ phiếu lẻ, nằm rải rác trong tay dân chơi chứng khoán, không có quyền lên tiếng trong hội nghị cổ đông.

"Tối nay Bình An thật sự làm cho khoảng không trước mắt mọi người sáng ngời. Bác không biết bé Bình An đã lớn lên thành thiếu nữ thế này từ lúc nào." Lục Vân Đình cười ha hả nhìn thẳng vào Bình An. Ông là một bề trên tương đối sáng sủa, năm nay năm mươi lăm tuổi, tính tình thẳng thắn, cũng rất tốt đối với gia đình. Bình An rất thích người bác này.

"Đúng vậy, thiếu chút nữa bác cũng không nhận ra cháu được." Một thành viên HĐQT khác cũng gật đầu nói. Lý Thiệu Hỉ là một người câu nệ nói cười, khi còn bé Bình An rất sợ ông, chẳng qua khi lớn rồi thì nhận thấy thật ra thì bác Lý chỉ không giỏi nói chuyện chứ cũng không đáng sợ như cô nghĩ lúc nhỏ.

Bình An cười dí dỏm, "Có phải con càng lớn càng giống mẹ hơn không ạ?"

Viên Lệ Hoa là một cô gái đoan trang xinh đẹp, Bình An vẫn cảm thấy mình hoàn toàn không được di truyền phẩm chất tốt đẹp này của mẹ.

Lục Vân Đình nở nụ cười vui vẻ, "Hai mẹ con con mỗi người mỗi vẻ." Ấn tượng của cả Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ về Viên Lệ Hoa đều vô cùng tốt.

Khuôn mặt nghiêm trang của Lý Thiệu Hỉ cũng hiện lên một nụ cười.

Phương Hữu Lợi yêu thương nhìn con gái, nâng ly chạm cốc với Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ.

Lý Thiệu Hỉ cũng cầm trong tay ly nước trái cây, cùng Phương Hữu Lợi liếc mắt nhìn nhau rồi đột nhiên đều nở nụ cười.

"Thế nào? Ngay cả Hữu Lợi cũng muốn kiêng rượu à?" Lục Vân Đình kinh ngạc nhìn Phương Hữu Lợi.

"Đây là tuân lệnh con gái, yêu thương thân thể mà." Phương Hữu Lợi cười bất đắc dĩ.

"Xem ra tôi cũng nên dành thời gian đến bệnh viện kiểm tra một chút rồi." Lục Vân Đình cười nói, cũng đổi một ly nước trái cây chạm cốc cùng Phương Hữu Lợi.

Bình An nhìn hai người bác, tâm tư xoay chuyển thật nhanh. Nếu sau này cô muốn tiến vào Tập đoàn Phương Thị thì phải được sự ủng hộ của hai người bác này, nên ở trước mặt bọn họ, cô phải xây dựng một hình tượng tốt đẹp mới được.

Phương Hữu Lợi cùng bọn họ đàm luận các loại tình huống trên thương trường, Bình An mới đầu cũng cẩn thận lắng nghe để học tập một chút, nhưng sau đó đuôi mắt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi ra ban công, cô do dự một lát rồi ra hiệu chào Phương Hữu Lợi, cũng đi theo đến ban công.

"Chị Tư Tiệp." Cô cười kêu một tiếng. Đổng Tư Tiệp đứng hóng mát ở ban công nghe vậy liền quay đầu lại.

"A, cô công chúa xinh đẹp nhất tối nay của chúng ta đây mà." Đổng Tư Tiệp vừa thấy đó là Bình An thì trên mặt tràn ra nụ cười vui vẻ.

"Lễ hội năm nay sẽ rất thành công đây. Đều là công lao của chị Tư Tiệp cả đấy." Năm trước chỉ bày mấy chục bàn tiệc, ăn ăn uống uống sau đó liền giải tán, năm nay xây dựng theo hình thức dạ vũ thì lại nhiều vui thú hơn.

"Đây cũng không phải là công lao của một mình chị, mà là nỗ lực của tất cả các đồng nghiệp Bộ phận Hành chính và Bộ phận PR cùng bỏ ra." Sở dĩ Đổng Tư Tiệp được mọi người yêu thích là vì chị không hề chiếm công lao cho riêng mình, vô cùng chí công vô tư đối với cấp dưới cùng những đồng nghiệp khác.

Bình An càng ngày càng cảm thấy có thể trở thành đồng minh với Đổng Tư Tiệp.

"Vậy à? Tối nay sao chỉ thấy mỗi Đỗ Hiểu Mị, các nhân viên PR khác hình như cũng không thấy có mặt." Bình An thắc mắc.

"Bận rộn nhiều ngày, giờ đều nghỉ ngơi trong phòng khách sạn hết rồi." Đổng Tư Tiệp nói.

"Đỗ Hiểu Mị cũng quá giỏi nhỉ, bận rộn nhiều ngày như vậy mà giờ vẫn còn có tinh lực như thế, nếu ở bộ phận PR thật sự có chút đáng tiếc." Bình An cười cười, đáy mắt có tia châm chọc khinh thường.

Đổng Tư Tiệp vốn thông minh, đương nhiên nghe ra được lời khen ngợi này của Bình An mơ hồ có mùi vị châm chọc. Chẳng lẽ cô ấy ghét Đỗ Hiểu Mị? Bởi vì Lê Thiên Thần? Trước kia có nghe nói Bình An thích Lê Thiên Thần, nhưng hôm đó lại thấy Nghiêm Túc ở nhà cô ấy...

Không chờ Đổng Tư Tiệp kịp nghĩ ra nguyên do, Bình An lại chậm rãi nói, "Lê Thiên Thần sang năm phải đến công ty chi nhánh, bên cạnh lại thiếu một trợ lý đắc lực, chị Tư Tiệp này, không biết chị có ứng cử viên nào thích hợp để đề cử không?"

Sao lại đột nhiên chuyển tới đề tài này? Đổng Tư Tiệp không bắt kịp suy nghĩ của Bình An, nhưng khi chị cẩn thận liên tưởng một chút thì lại thấy như có chỗ nào đó thông suốt, vì vậy thử nói, " Chị cảm thấy Đỗ Hiểu Mị là một ứng cử viên tốt."

Bình An cười tít mắt, "Chị Tư Tiệp, đề nghị này của chị không tệ nha, nên đề suất với ba em mới đúng."

Đổng Tư Tiệp khẽ bật cười, cô công chúa nhỏ này... không hề ngây thơ ngu ngốc như nhân viên trong công ty đồn đại đâu.

1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro