Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh kéo áo sơ mi trên người cậu xuống làm cậu cả người trần trụi, tay chân luống cuống, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên thân thể cậu mỗi một khắc đều là châm chọc.

Mà cậu nhắm mắt, chậm chạp không cảm nhận được động tác của anh, đã chuẩn bị tốt để thừa nhận đau đớn.

“Không thú vị, chỉ bằng cậu?. Cậu cũng xứng ?.”

Anh cười lạnh một tiếng, xoay người ra cửa, để lại cậu một mình trong phòng, cậu chậm rãi mở mắt ra, trong phòng đã chỉ còn lại một mình cậu.

Cậu có chút mê man, anh ấy… cứ như vậy mà đi rồi??

Lúc nãy cậu khẩn trương đến mức không dám mở mắt ra nhìn, thế mà anh lại đi mất. Như vậy có phải có nghĩa là... Anh không thích mình?

Nếu anh không thích mình, nếu lại bị đưa về Puttha gia… Nếu……

Áo sơmi bị vứt xuống đất, thân thể này của cậu có khi thật sự không đủ hấp dẫn người khác, chính cậu lại giống như một con búp bê vải bị ghét bỏ, khắp người bị phá hủy, không ai có thể giúp cậu làm miệng vết thương khép lại.

“Hoá ra... Mình khiến người khác chán ghét như vậy, làm người ta cảm thấy phiền...”

Khóc nguyên một ngày, lời nói từ trong miệng cậu đều mang giọng mũi dày đặc kèm theo tiếng khóc nức nở.

Cậu co người ôm đầu gối, trên người không có quần áo, cậu duỗi tay nhặt áo sơ mi trên đất mặc lên, vùi đầu vào đầu gối thút tha thút thít chảy nước mắt, cậu nghĩ bản thân hẳn là sẽ rất nhanh bị anh đưa về. Cậu nghĩ anh chắc không thích mình chút nào...

Chính mình thật sự quá vô dụng, làm người ta thấy phiền, nhất định là vì hay khóc, làm anh nghe đến phiền…

Phòng ngủ rất lớn, bày biện theo phong cách châu Âu cổ, hoa lệ, ngay cả chăn gối trên giường cũng là dùng tơ tằm quý giá nổi tiếng để làm viền ren.

Cậu nghĩ, bản thân lại bị người ta chán ghét…

Cách một vách tường.

Anh đứng ở cửa, châm một điếu thuốc, hương vị cay nồng lại lần nữa tràn ngập buồng phổi, anh là một người nghiện thuốc lá rất nặng.

Mấy người đàn ông thích hút thuốc vì nó thật sự là một phương pháp giảm áp lực ở bên ngoài, loại hương vị cay nồng đắng ngắt này có thể làm tê liệt đại não anh trong một khoảng thời gian ngắn, khiến anh nhất thời quên đi những chuyện phiền lòng.

Quản gia nghe thấy tiếng động người đi ra liền đi tới nhẹ giọng nói một câu.

“ Cậu chủ , đây là miếng dán ức chế của Build thiếu gia.”

Quản gia đã gần 50, ngay cả lúc trước khi trong nhà xảy ra chuyện, ông cũng vẫn luôn ở bê cạnh anh, quản gia  cũng coi như là nhìn anh lớn lên, cả đời nguyện trung thành vì Sumettikul gia.

Biết mục đích lần này anh về nước, ông liền đi theo anh, giúp anh xử lý việc nhà, lại không nghĩ rằng anh sẽ cưới con trai Puttha gia.

Anh nhận miếng dán ức chế, vẫy tay bảo ông đi xuống, quản gia cũng không quản nữa, bởi vì vừa nãy khi anh vào nhà, trên người dính chút vị sữa của Build thiếu gia.

Cậu từ buổi sáng sau khi làm xong thủ tục, về đến nhà vẫn luôn khóc, ông không dỗ cậu, hơn nữa thiếu gia Puttha gia này nhìn cũng không tệ, hơn nữa còn rất ngoan.

Ông cũng biết lí do anh cưới con trai Puttha gia là gì, tra tấn cậu, cha thiếu nợ thì con trả, ông thấy cậu lớn lên nhỏ xinh, vừa rồi khi anh vào phòng ngủ, ông còn đổ mồ hôi, Omega gầy yếu như vậy, sao có thể chịu được sự tra tấn của anh chứ?

Mạnh mẽ chiếm hữu hay là nhẹ nhàng đánh dấu hoàn toàn.?

Đều không phải, anh đứng ở cửa, phảng phất còn nghe được tiếng khóc của cậu ở bên trong.

Anh đi ra ngoài không vì cái gì khác, chỉ là vì vừa rồi anh… thế mà lại có phản ứng nóng rực khác thường với một Omega chỉ mới gặp lần đầu...

END CHAP 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro