Chapter 189

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tổng kết hàng năm kết thúc, hai người trở về khách sạn có chút muộn.

Sáng sớm hôm sau, anh nói trong công ty có việc, sai thư ký ở lại chăm sóc hai Omega, anh liền lôi theo Jeff bị quỳ cả đêm với vẻ mặt bất mãn đi ra ngoài.

Cậu cũng không biết sao bản thân lại lo lắng, bị bọc thành quả bóng nhỏ nằm ở trên giường thành thật ngủ.

Ngày hôm qua chơi có chút quá mức, dẫn tới bụng nhỏ không thoải mái, rầm rì ở trên giường bị hôn một hồi lâu anh mới rời đi. Cậu không quá thoải mái, khi ngủ hay thích đá chăn.

Đợi anh đi rồi, cậu mơ mơ màng màng đạp vài lần nhưng chân lại bị che lại, làm cho Omega có chút thẹn quá thành giận.

Mềm mại muốn cởi bỏ áo ngủ:

"Anh...mặc áo ngủ không thoải mái......"

Sau khi mang thai cậu thích áo ngủ rộng, để lộ ra cái bụng hình như có thể càng thêm thoải mái. Cởi một nửa, chăn trên người lại bị che lại.

Kỳ quái anh chưa có đi sao?

Cậu mở mắt ra nhìn thấy thư ký Leo với vẻ mặt xấu hổ kéo chăn lên trên người cậu, như điện giật lui ra phía sau vài bước, ánh mắt cũng nhìn đi chỗ khác.

"Anh Leo?"

"Phu, chào phu nhân."

Thư ký Leo ngẩng đầu, lấy một tờ khăn giấy nhét vào mũi mình thay cho chiếc đã dính máu, sặc khụ nói:

"Cái kia, Sumettikul tổng nói đừng để cậu bị cảm lạnh."

Cậu đứng dậy, xoa xoa mắt, ngáp một cái, trên đầu còn nhếch lên hai sợi tóc ngốc mao. Ánh mắt có chút mê mang, vẫn là buồn ngủ không chịu được, đứng lên hai giây.

Sau đó......

Cậu rầm rì chui lại vào trong chăn nói:

"Buồn ngủ quá, eo thật đau."

Cậu để lộ ra nửa bả vai trắng nõn mềm mại.

Thật...thật đáng yêu!

Thư ký Leo cảm thấy máu mũi lại chảy ra nữa rồi.

Đối với thư ký Leo, thật ra cậu không cảm thấy quá kỳ lạ, dù sao cũng không phải người lạ.

"Hôm nay anh ấy không cần anh đi cùng sao?. Sao lại kêu anh tới đây."

"Hôm nay Sumettikul tổng có chuyện khác phải làm cho nên bảo tôi đến xem phu nhân ăn cơm, đá chăn sẽ cảm lạnh, ông chủ bảo tôi chăm sóc cho cậu, vẫn là đắp chăn lên một chút đi."

Cậu gật gật đầu, chậm rãi đồng ý. Vẫn là không có ý muốn rời giường.

Nhưng mà anh Leo nhìn cậu ngủ nướng, kia cũng quá thẹn đi, eo thật sự có chút ê ẩm, cậu thật sự không muốn rời giường.

"Thơm quá."

Cậu ngửi được hương thơm rất thơm. Còn có một chút cảm giác mùi cay??

Nháy mắt cậu liền đứng dậy, vui vẻ hỏi:

"Là cái gì vậy...Là cái gì vậy!"

"Cái kia, cậu đừng nói với Sumettikul tổng, ngài ấy bảo tôi mang cơm đến, tôi liền làm canh chua cay, nghe nói cậu kén ăn, tôi liền bỏ thêm một chút ớt cay để làm dịu cơn thèm."

"Thật sao?!"

Cậu nhanh chóng muốn xuống giường nhưng chân mềm nhũn thật sự là không thể đứng.

Bĩu môi nói thư ký Leo đẩy bàn từ nơi xa lại, tuy rằng chỉ có một chút hương vị cay nhưng ngửi vẫn là quá thơm rồi đi.

"Anh ấy vẫn luôn không cho em ăn, cảm ơn anh Leo."

"Không có gì."

Thư ký Leo có chút thẹn thùng gãi gãi sau ót nói:

"Kỳ thật là do Barcode thiếu gia ở cách vách gọi điện thoại nói muốn tôi làm một cái bánh kem giấm chua."

"A? Vì sao lại không gọi cho thư ký của anh Jeff?"

Cậu thổi thổi canh, muốn nếm thử một miếng nhưng còn nóng.

"Satur tổng khẳng định không cho, cho nên liền gọi cho tôi.. Cậu đừng nói với ông chủ nếu không vị trí này của tôi giữ không nổi!"

"Được được"

Thư ký Leo trước sau vẫn luôn đều trốn tránh cậu, sợ cùng cậu chạm mặt bởi vì gặp phải Omega của ông chủ hắn liền chảy máu mũi, quả thực là thái quá muốn chết.

Vì sợ mất máu quá nhiều, tuổi trẻ chết sớm, vẫn là thành thật làm việc đàn hoàn, hắn thề chính mình tuyệt đối không có tà niệm.

Thư ký Leo sống một mình cho nên tay nghề không tồi, ngay cả buổi sáng Barcode muốn bánh kem thêm giấm chua hắn đều thỏa mãn.

Mang theo một phần cháo cùng canh chua cay, còn có mấy món ăn kèm.

Thư ký nói cậu ăn cháo lót bụng trước để tránh kích thích đến dạ dày, bằng không nhất định sẽ không thoải mái.

Từ khi cậu mang thai vẫn luôn muốn ăn đồ cay, đây là chuyện mọi người trong công ty đều biết, bởi vì anh thậm chí còn không cho phép ăn cay ở trong căng tin của công ty vì sợ khi cậu đến công ty gặp anh, cậu nhất định sẽ khóc đòi ăn mà chuyện này anh không thể đối phó được.

Thư ký Leo chỉ đơn giản là điều chỉnh cho vừa ăn, cảm giác không cay lắm nhưng cũng đủ để cậu thỏa mãn cơn thèm ăn.

Cậu liên tục khen tay nghề rất tốt làm thư ký đỏ mặt không dám ngẩng đầu.

Có lẽ cậu thật sự quá đáng yêu, nhìn khuôn mặt cậu luôn có một loại cảm giác muốn tới gần nhéo hai bên má, làm người khác rất muốn ức hiếp. Đặc biệt giống tiểu sủng vật, giống như một sở thích đơn giản.

Cậu mặc áo ngủ nghiêm túc ăn cơm, sau khi mang thai cậu không thể ăn no, dậy sớm ăn uống cũng không tốt, mỗi ngày ăn uống đều là vấn đề, anh thường xuyên ở trong thư phòng tìm hiểu, nghiên cứu. Tuy rằng không dùng được, hơn nữa dẫn tới cậu thích ăn cay một đi không trở lại.

Người xưa nói chua là con trai cay là con gái, thật ra anh cũng ngóng trông lần này là con gái.

Dù sao trong nhà có đứa con trai mỗi ngày đều tranh sủng.......

"Anh Leo, anh làm món này ăn rất ngon, sau này có thể đều trộm làm cho em ăn không?. Anh ấy khẳng định không cho em ăn."

Cậu phẫn hận bất bình cầm muỗng canh cuối cùng nhét vào trong miệng:

"Thật là keo kiệt."

"Không được, có thể hai ngày này Sumettikul tổng sẽ tương đối bận nhưng qua rồi thả lỏng trở lại sẽ không làm được."

Hai người dính nhau, căn bản không có thời gian để tận dụng.

Cậu không hiểu anh bận cái gì, ngày hôm qua còn nói họp thường niên xong liền không có chuyện gì nữa, hôm nay mới sáng tinh mơ liền ra ngoài, còn gọi thêm anh Jeff, bộ dáng thoạt nhìn rất lo lắng.

Không khỏi có chút tự trách:

"Haiz, anh ấy nhất định là vì chăm sóc cái nhà này nên mới vất vả như vậy, tương lai em phải học tập thật tốt, như vậy em cũng có thể ra ngoài kiếm tiền, anh ấy sẽ không vất vả như vậy nữa."

"Anh Leo, anh ấy có phải đặc biệt vất vả không?"

"Khụ, khụ khụ."

Thư ký Leo đứng bất động.

Chăm sóc cái nhà này? A này...... Những lời thế này lại từ trong miệng Omega của ông chủ nói ra?. Chẳng lẽ anh dựa vào nhặt ve chai lập nghiệp?. Còn có thể nuôi không nổi cậu?

Cậu đối với tiền không có khái niệm, dù sao từ nhỏ đến lớn đều ở trong nhà, sau khi gả cho anh, tài chính hay quyền cao cũng không cầm, tuy rằng anh cho cậu rất nhiều, nhưng......cậu căn bản không biết mật mã...... Hơn nữa cũng không có chỗ tiêu tiền, trước đó anh đều làm thoả đáng, anh căn bản không cho cậu cơ hội tiêu tiền.

Tưởng tượng đến công ty lớn như vậy, cao như vậy, mỗi ngày nhất định có rất nhiều phí điện, hơn nữa còn phải trả tiền lương cho mỗi người, khẳng định đặc biệt nhiều tiền lương, như vậy tính xuống dưới, cậu liền cảm thấy, anh là một người làm việc nhưng lại nuôi vô số người.

Trong lòng không khỏi có chút sầu:

"Tương lai em cũng muốn chia sẻ cùng anh ấy, bằng không vì nuôi em cùng bảo bảo, anh ấy cũng quá vất vả......"

Thư ký Leo:............

Sumettikul tổng tùy tiện ký một cái hợp đồng đều là ngàn vạn, trăm vạn
......nhiều đếm không xuể.

Này......

Cậu một chút khái niệm cũng không có, tính cái gì mà lúc nào có thể đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, thai phụ dễ suy nghĩ, ước chừng chính là ý này đi.

Nhưng thật đáng yêu! Đứa nhỏ này thật ngây thơ.

Thư ký Leo rất muốn cười.

Cậu lại hỏi:

"Anh ấy bận chuyện gì vậy?. Hôm nay có về không?. Em nhớ bảo bảo......"

"Ừm...... Sumettikul tổng bận, hôm nay hẳn là có thể trở về."

"Bận cái gì nha......"

" Lại uống thêm canh đi."

"Đã hết rồi....QAQ"

Ngày thường cậu đều không hỏi chuyện công việc, như thế nào hôm nay lại cố tình hỏi!

Hắn sẽ không nói dối a a a a a!

Đến nỗi Sumettikul tổng bận chuyện, giờ khắc này Jeff ngồi ở bên người anh vẻ mặt buồn ngủ muốn chết lên tiếng.

"Bible Sumettikul cậu con mẹ nó sáng sớm kéo tôi tới đây chính là để xem cái này?. Cậu tốt nhất là có chuyện quan trọng, bằng không hiện tại tôi liền bóp chết cậu."

Jeff tức chết rồi, thật vất vả năm sáu giờ mới lên giường ôm bà xã ngủ, 7 giờ Bible gõ cửa gọi điện thoại liên hoàn như đòi mạng.

Hai người ngồi ở trong văn phòng Sumettikul thị, nhìn nhẫn kim cương trên bàn, răng hàm Jeff cắn chặt.

Anh cẩn thận hỏi:

"Chính là cái này?"

"Đúng vậy, ngài có thể xem qua, nếu không hài lòng, bây giờ vẫn còn thời gian có thể sửa lại."

Anh gật gật đầu, nghiêm túc nhìn trên bàn.

Vỏ hộp bằng gỗ được điêu khắc tỉ mĩ, bên trong đệm vải làm bằng lông ngỗng, chỉ thấy ở giữa, ở giữa là một chiếc nhẫn kim cương.

Kim cương rất lớn, 3 carat, nếu lớn hơn một chút, Biu Biu quá gầy sợ sẽ không thể dùng hàng ngày.

Một carat cùng 3 cara anh do dự thật lâu vẫn là chọn cái lớn.

Sáng sớm nhận được tin tức, nhẫn cầu hôn đã làm xong, vốn dĩ muốn chụp ảnh cho anh xem nhưng lại sợ anh không hài lòng, anh trực tiếp kéo người đến xem cho ý kiến.

Jeff nổi gân xanh giật giật, nắm tay nắm chặt:

"Đây là chuyện lớn mà cậu nói?"

Đứng bên cạnh, nhân viên sau khi đưa nhẫn kim cương liền lui lại hai bước, sợ đánh trúng máu bắn đến trên người mình.

Vẻ mặt anh nghiêm túc:

"Ừ."

Này còn không phải là chuyện lớn sao, anh đã luyện tập không biết bao nhiêu lần cầu hôn và kết hôn, nhẫn kim cương là chuyện lớn, đương nhiên phải có người cho ý kiến.

"Cậu thấy như thế nào?. Cảm thấy được chưa?. Khá đẹp đi, tôi cảm thấy Biu Biu hẳn là sẽ thích, cậu nói đi?"

Anh cầm lấy, ngẩng đầu hỏi:

"Khắc chưa?"

Nhân viên giải thích:

"Khắc B&B"

"Ừ."

Anh gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.

Chất liệu cơ bản của toàn bộ chiếc nhẫn là bạch kim, không có quá nhiều cạnh và hoa văn, điều quan trọng nhất là anh tự thiết kế, ban đầu muốn đặt một vòng tròn kim cương, nhưng cảm thấy cậu sẽ không thích loại hào nhoáng này.

Bề mặt cắt là một bố cục được anh vẽ nhiều lần trên mặt ngang, giống như những viên đá huỳnh quang ghép lại, với các điểm nhấn ở cả hai mặt đều được trang trí bằng những viên pha lê xanh, tuy nhỏ nhưng rất đẹp.

END CHAP 189.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro