Chapter 172

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xảy ra chuyện gì rồi?. Sao vậy?"

Anh nhanh chóng đi qua xem tình hình, ngồi xổm xuống ôm cậu

"Trúng đầu?"

"Ừm......"

Cậu đáp lại một tiếng, nhíu mày vẫn luôn không nói chuyện.

"Anh nhìn xem, chậc......Venice Sumettikul con nói xem chuyện như thế nào."

Nhìn trên mặt đất anh liền tức giận, con cái bướng bỉnh luôn rất nguy hiểm, hô một tiếng, dọa Venice cũng không dám nói chuyện.

Hiện tại ở một bên dẩu miệng mình không phát ra âm thanh, hốc mắt một chút liền đỏ lên:

"Cha......"

"Chuyện như thế nào?. Không biết chơi cái gì cũng đều phải biết mức độ sao?"

Bộ dáng anh đặc biệt hung dữ, đừng nói là con ruột chưa đến hai tuổi, liền tính hiện tại hai mươi tuổi anh cũng sẽ mắng không chừa.

"Anh, đừng hung dữ với bảo bảo, là em tự mình đụng vào."

Cậu xoa xoa đầu, bên tai chậm rãi có một chút đỏ lên.

"Bảo bối lại đây, không khóc, cha không phải cố ý hung dữ với con."

"Baba có đau không ?. Hu...... Là con không ngoan, đụng đến baba..... Thực xin lỗi......"

"Không sao, không có việc gì."

Cậu vuốt gương mặt bảo bảo.

"Cha không phải cố ý hung dữ với con, có phải không anh?"

Cậu ngẩng đầu hỏi anh.

"Hứ, anh chính là cố ý, con thành thật đứng ở một bên đi, em về phòng."

Anh lôi kéo cậu muốn đi.

"Làm gì nha, anh dọa đến bảo bảo......"

"Cái gì, anh nhìn xem như thế nào rồi, bôi thuốc cho em, đụng đến thân thể không phải là việc nhỏ, nhanh lên."

Venice biết mình đã làm sai, ngoan ngoãn đứng dậy, quật cường đứng ở sát tường lau nước mắt.

Sumettikul tổng bảo vệ vợ, mặt mày đều là không phục, la con trai một tiếng sau đó trực tiếp bế cậu lên, hơn nữa nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Hơi chút nhìn nhìn, từ ót xuống phía dưới chỗ bị trúng, đây là cậu muốn ôm con trai một chút, không bế lên nổi liền lùi về phía sau một bước nên cả người ngã trúng kệ sách.

Vốn dĩ trong phòng con trai đồ vật  không nhiều lắm, sợ con trai va phải cái gót chân nhỏ bằng tượng đất này hẳn là một cái duy nhất. Hiện tại cũng bị làm ngã.

"Có đau không?. Anh cho người đi lấy rượu thuốc tha một chút đi, anh nói bao nhiêu lần rồi em không cần cùng  nhãi ranh con đó chơi, cũng đừng ôm nó."

Alpha lẩm bẩm vừa nói vừa đi tìm rượu thuốc:

"Ngày mai gửi nó đến nhà trẻ đi, ai nói hai tuổi không thể đi, anh cảm thấy rất có thể."

"............"

Vẫn luôn không thấy cậu nói chuyện, anh một mình lầm bầm lầu bầu cũng có chút kỳ quái.

"Phỏng chừng sẽ đau hai ngày."

"............"

Cậu do dự nửa ngày, ngồi chậm rãi đỏ mặt, mãi cho đến bên lỗ tai, không biết chuyện như thế nào.

"Đầu choáng váng?. Sao lại không nói lời nào."

"Anh."

Cậu giương mắt nhìn anh, có chút không rõ là ý gì, giống như có chút thẹn thùng.

"Hả?"

"Em mỗi ngày như thế, tại sao anh vẫn chiều em."

Âm thanh rầm rì một chút, dùng cánh tay vây quanh eo anh.

"Sẽ chiều hư em."

"A?"

Anh không hiểu rõ ý của cậu.

Chính mình chiều cậu, có cái gì mà sợ chiều hư cậu?. Kia không phải đều là anh tự nguyện sao, này có là cái gì.

Gắt gao ôm không chịu buông tay, không thể nề hà đem thuốc trong tay  đặt ở bên người, đau lòng vỗ vỗ phía sau lưng.

" Do bảo bối chịu khổ cho nên anh chiều em thì có cái gì không tốt đâu?"

"Anh......"

Cả người cậu đều chôn ở trong ngực anh:

"Em còn muốn cùng anh có rất nhiều bảo bảo, không cho anh lại lo lắng được không?"

"Em nói cái gì?"

"Em nói, về sau không cho anh lo lắng."

Âm thanh nói chuyện có chút nhỏ, hơn nữa mặt đỏ muốn chết:

"Em trở nên như thế, anh còn nhẫn nhịn được."

Gắt gao ôm anh, không dám ngẩng đầu, nhìn anh liền cảm thấy hoảng.

Anh phản ứng hai giây, mới hiểu được cậu nói là cái gì, nhịn không được cười rộ lên, xoa loạn tóc cậu.

"Nghĩ tới?"

"Ừm...thật kỳ quái, như thế nào nói quên liền quên mất."

Khóe miệng cong cong, cảm thấy trong lòng một trận ngượng ngùng, dù sao mất trí nhớ trong lúc làm chút chuyện, hiện tại nhớ tới chỉ cảm thấy tim đập nhanh mặt đỏ bừng.

Anh muốn xem trán cậu, chính là Omega nói cái gì cũng không chịu ngẩng đầu, bởi vì trong lòng thẹn thùng muốn chết.

"Đưa anh xem, hôm nay chỉ sợ không thể nằm thẳng ngủ."

"Không muốn không muốn"

Cậu hừ một tiếng, vùi cả khuôn mặt vào lòng ngực anh, có một chút ngượng ngùng mà nói.

"Em không có mặt mũi nhìn người."

"Như thế nào không có mặt mũi gặp người?. Là bởi vì chủ động hôn anh hay là bởi vì chủ động muốn làm?. Hay là bởi vì gần đây lực eo lực tốt, ở mặt trên động cũng rất thoải mái?"

"Đừng! Đừng nói."

Hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, tưởng tượng đến lúc hai người đi công tác, ở trên giường nước đều đã làm cái gì nha!!

Chính mình cái gì mê luyến kẹo que, như thế nào ngày ngày ăn không đủ, còn  chủ động muốn. Thật là trách không được anh mà.

Này bị thạch cao đột nhiên đánh trúng một chút, cả người thật ra cũng khôi phục ký ức. Kỳ thật mất trí nhớ cũng không có cái gì.

"Lúc em mất trí nhớ doạ chết anh rồi, anh còn tưởng sẽ giống phim truyền hình, cái loại mà cái gì cũng không nhớ rõ đem chuyện giữa hai chúng ta quên đi, chính là Biu Biu nhà anh là bé ngoan, nhớ rõ anh."

Trên mặt anh không khỏi có chút đắc ý tươi cười, dù sao chuyện này truyền ra, khả năng đều không có người tin. Tiểu bảo bối nhà anh mất trí nhớ, người khác đều không nhớ rõ, liền chỉ nhớ rõ ông xã nhà mình.

Nói ra, kia quả thực chính là ân ái mẫu mực.

"Anh đối với em tốt nhất, em chỉ có anh......"

Cậu cũng nhịn không được ý cười, lại lẩm bẩm

"Em hồ nháo, anh cũng không ngăn cản."

"Ngăn cản?. Cản cái gì?"

Anh đem người trực tiếp ôm vào trong ngực, cúi đầu cắn vành tai cậu.

" Anh rất thích bảo bối ở trên động...... Rất thoải mái."

"A a a! Anh đừng nói "

"Đáng tiếc gần đây mang bảo bảo làm không được, một trận còn muốn rèn luyện, thể lực có tiến bộ."

Cậu vừa tức vừa thẹn, sắp khóc ra tới.

Cậu cũng không có cái gì giảo biện, dù sao hình như từ khi cậu mất trí nhớ về sau, những việc này cậu cũng chủ động. Căn bản không giống như trước kia, mỗi lần đều có chút bị cưỡng ép.

Ngược lại càng như là ngựa quen đường cũ, người chơi lâu năm, hơn nữa gần đây eo chịu không nổi, miệng cũng không có nhàn rỗi, luôn là đi ăn  kẹo que.

"Xảy ra chuyện gì?. Không nhớ rõ sao? Vừa rồi ở trên xe......"

"Đừng nói"

Cậu ôm cánh tay cầu anh, không thể nói nữa, cậu thật sự muốn khóc, hốc mắt hồng hồng xin tha:

"Em có phải tiểu sắc ma không, miệng thèm, chỗ nào cũng đều thèm."

"Không phải, dù sao cũng rất đáng yêu."

Anh nhịn không được khóe miệng  hướng về phía trước, cũng biết tâm tình không tồi, nâng gương mặt cậu lên nhịn không được hôn vào cái. Đối mặt tiểu bảo bối, anh luôn rất khó ức chế chính mình, muốn hôn hôn, trêu chọc tâm tình của cậu.

Dù sao ở nhà nuôi một bạn nhỏ là loại cảm giác này, sẽ sinh bảo bảo còn làm nũng, sẽ bán manh, loại cảm giác này thật là xưa nay chưa từng có.

Anh cuối cùng cũng có thể hiểu rõ, có  người ở trong nhà nuôi mèo con là vì cái gì, luôn có thể làm người ta mềm lòng rối tinh rối mù.

" Bảo bối, quá đáng yêu."

Thật sự rất đáng yêu, thật muốn lấy tóc trên đầu làm tua rua.

"Đau......"

Đầu bị đụng một chút, chính là đau,  thổi thổi, thủ pháp cũng mềm nhẹ, chỉ là bị anh trêu vẫn luôn cười.

Cậu ngượng ngùng, tưởng tượng đến chính mình cực kỳ chủ động, hiện tại hồi tưởng lên liền cảm thấy có chút mất mặt, kỳ thật chủ động có cái gì mất mặt đâu?. Huống chi hai người kết hôn lâu như thế rồi, con cũng đều có một đứa.

Nhưng mà lúc cậu lại mất trí nhớ hình như hơi quá mức.

Cái gì mà mặc váy nếm khẩu vị mới, lại tỷ như liền tiến vào, vừa rồi ở bãi đỗ xe như vậy rất nguy hiểm, nếu hơi chút ánh sáng, liền sẽ bị người khác phát hiện.

Nếu chị Hana thấy...... Kia cậu còn muốn hay không làm người nha !!!

Cậu cảm thấy khóc không ra nước mắt, chính mình như thế nào là loại người này!

"Như thế nào còn tủi thân đến khóc a."

"Hu...... Em hồ đồ như thế, anh như thế nào có thể chiều em, sẽ đem em chiều hư, như vậy liền không ngoan."

"Chính là......chiều điểm, anh còn cảm thấy rất có ý."

Nhà người khác mất trí nhớ, đều là khổ tình thâm ngược luyến. Chính là nhà anh mất trí nhớ, chính mình tiểu bảo bối lại trở nên càng dính người, càng đáng yêu, hiện tại thẹn thùng nhớ tới. Hình như càng thú vị.

Nhưng cũng nhịn xuống không có tiếp tục cười nhạo cậu, biết bảo bối da mặt mỏng, cười nhạo khả năng thật sự liền  khóc, này nếu làm khóc nói thì dễ nhưng dỗ không dễ đâu.

Đứa thứ hai tới như thế nào?. Chính là anh tạo ra.

Cậu xoa bóp mặt mình:

"Hừ."

"Trên đầu có túi lớn như thế, chỉ sợ hôm nay không thể nằm ngủ. Nằm sấp ngủ thực dễ làm anh có ý nghĩ......"

Anh thở dài một hơi, cậu mang thai, chính mình cũng là khổ hạnh, sinh hoạt không tốt.

"Đừng xấu hổ, không cho hôn?"

Cậu tủi thân, ngẩng đầu hôn ở trên cằm anh:

"Hôn, chính là cảm thấy mất mặt...... Em giống như tiểu sắc ma."

"Anh thích, hơn nữa bảo bối ở trên đặc biệt thoải mái."

"...........hu......"

Khen hai câu liền xấu hổ khóc, mặt đỏ so với anh đào thoạt nhìn còn muốn ngon miệng hơn, đang chuẩn bị hôn một hôn lại nghe thấy cách vách trong phòng bên bạn nhỏ hô to một tiếng.

"Cha, con có thể không đứng nữa không, chân đau......"

Âm thanh Venice yếu đuối.

"Cha, con sai rồi."

Ở trong nhà, địa vị của người đứng đầu không thể lay động, Sumettikul tổng của chúng ta nói một là một:

"Thành thật đứng cho ta ."

END CHAP 172.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro