Chapter 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ đồ ngủ đáng yêu của mình bị tịch thu, miệng cũng không nhàn rỗi, chờ từ trong phòng thử đồ đi ra, cả người đều mềm nhũn, không có tinh thần.

Vừa mới mang thai đứa thứ 2 đã bị ức hiếp, làm sao có thể nhịn được, ríu rít không ăn gì, buổi tối nói cái gì cũng là khẩu vị không tốt.

Từ sau khi mất trí nhớ, anh phát hiện lá gan của Biu Biu nhà anh ngược lại lớn lên không ít, hơn nữa không còn tự ti như trước, cả người cũng hoạt bát rất nhiều.

Cảm thấy như vậy cũng không tệ. Bằng không thì mỗi ngày cậu đều có chút cảm giác ngược .

Không phải nói yếu đuối không tốt, mà là cảm thấy quá mức rụt rè chính anh nhìn cũng đau lòng.

Bởi vì cậu vốn sống trong những ngày tháng khổ sở, cho nên lúc ở cùng một chỗ với anh, ngọt ngào một chút cũng không sao.

Sinh đứa thứ hai cũng là anh không đủ chú ý, vẫn là có chút tự trách, không biết nên nói như thế nào, tự làm nghiệt, yên lặng lấy sách hướng dẫn thai giáo lúc trước mở ra.

Trực tuyến cũng đã đặt rất nhiều công thức nấu ăn cho thai nghén mới, hy vọng sự thèm ăn của cậu sẽ tốt hơn.

Trùng hợp là dự án lớn gần đây trong công ty bận rộn muốn chết, tuy rằng Jeff đi công tác ở thành phố Z, nhưng trong công ty trên dưới vẫn cần anh làm chủ mới được.

Trước kia anh chỉ có một mình, là một người cuồng công việc, trong lòng chỉ có công việc, kiếm tiền, trả thù Puttha gia, hiện tại không giống, nội tâm chỉ có công việc, kiếm tiền và nuôi vợ.

Về phần đứa con trai này...

"Bảo bối, xuống ăn cơm."

Anh kéo cậu xuống lầu.

Cậu được thay loại áo ngủ kiểu dáng bình thường, chất liệu tơ tằm mượt mà, làn da có nhạy cảm mặc cũng thoải mái hơn một chút, cố ý còn làm cho quần ngủ lỏng lẻo cực kỳ rộng thùng thình, đôi khi cảm thấy cái quần này sẽ rơi xuống.

Cậu dụi mắt:

"Em không muốn ăn, vừa rồi, ăn no rồi."

Miệng hơi đỏ lên, nằm trên giường một hồi liền có chút mất tinh thần:

"Buồn ngủ."

"Không được, buổi chiều em còn chưa ăn gì, không thể lười biếng."

"Nhưng em thật sự không muốn ăn."

Lôi kéo rất lâu, cậu dán bên cạnh cánh tay anh làm nũng.

"Có được không? "

"Không được"

Biểu thị tâm địa sắt đá của mình.

"Cái khác có thể thương lượng, ăn cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn ngồi xuống, thỏ con đâu? "

"Con thỏ cái gì, đừng gọi như vậy, Không phải có tên sao?."

Tức giận biểu thị không phục.

"Anh luôn gọi như vậy, bảo bảo sẽ tự ti."

Anh muốn nói lại thôi, được, hiện tại người mang thai là quan trọng nhất, chuyện gì anh cũng có thể câm miệng.

Buổi tối chú Dak làm đồ ăn tương đối thanh đạm, bởi vì biết cậu lại mang thai, nấu mấy loại canh ngày thường cũng coi như thích uống.

Venice bò tới bò lui trên mặt đất, đôi khi túm lấy tay vịn lan can đứng lên, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì ngắn ngủi trong vài giây.

"Bảo bối, em đừng ôm nó, hiện tại không thể ôm đồ nặng."

Con trai bằng đồ nặng.

Đồ ăn trên bàn còn chưa bày xong, ngày thường ở nhà loại chuyện này dứt khoát cũng không cho cậu nhúng tay vào, thì ra cậu còn thích nấu cơm, nhưng học đại học bởi vì một thai ngốc ba năm.

Lúc cậu thái rau nghe thấy tiếng khóc oa oa của bảo bảo trong phòng khách, tay liền bị cắt trúng, chờ cậu vội vàng chạy tới dỗ trở về liền phát hiện canh trong nồi....Lúc tắt còn bị bỏng tay một bong bóng lớn, từ đó về sau anh liền không cho cậu vào phòng bếp.

Cậu đi vào, con trai mặc tả đầy nước tiểu ướt bò tới.

"Bảo bảo"

"Không phải, ta là baba~ con là bảo bối của baba nha~"

Con trai ở trong ngực cậu, đứa nhỏ ngốc này còn chưa cảm thấy không thoải mái mà còn vui vẻ.

Cậu có chút bất đắc dĩ cười:

"Sao đi tiểu không nói lời nào?. Phải nói cho baba và cha biết."

Nói bảo bối, Venice nha nha học nói, liền nhớ.

" Bảo bối "

"Không phải bảo bối, là baba ~ con là bảo bối của baba ~"

Cậu bị bảo bảo chọc cười, thần sắc đều tốt hơn nhiều, không giống không có tinh thần như vừa rồi.

"Anh, có thể giúp em lấy tả không? "

"Em trước đừng lấy, lại đây uống thuốc."

Anh gọi cậu vào trong phòng ăn. Nửa ngày cậu cũng không có động tĩnh, không muốn đi uống.

Đến phòng em bé lấy tả không ướt để thay cho con trai:

" Bảo bảo bị ướt cũng không biết thay. Cứ tiếp tục như vậy rất dễ đỏ."

"Nửa giờ trước anh mới đổi qua, sao lại đi tiểu, em buông xuống anh làm cho."

"Không cần, anh làm nửa ngày cũng sẽ không làm tốt."

"Biu Biu, anh đếm đến ba ..."

Cậu lẳng lặng cầm tả không ướt đi qua:

"Em muốn khóc. Tại sao chứ, em sẽ thay cho bảo bối ..."

"Đừng làm nũng với anh, em lập tức đi uống hết thuốc, hiện tại anh thay  cho bảo bảo có được không?. Cho dù bây giờ đi đổi, một lát cũng phải uống thuốc, em tự mình chọn? ”

Thuốc đắng lắm luôn, lần đầu cậu sinh bởi vì thân thể không tốt cho nên vẫn uống thuốc dưỡng thai, quả thật rất hữu dụng, có thể làm cho sức đề kháng tốt hơn rất nhiều.

Anh đi thay đồ cho bảo bảo, vừa đổi vừa nói:

"Nửa giờ đi tiểu một lần, cha thấy sao con có thể ăn nhiều như vậy, đứa nhỏ này béo rồi."

Từ sự ghét bỏ của cha ruột, ai có thể ngờ được, Sumettikul tổng ở bên ngoài hô phong hoán vũ, ở nhà là một người đàn ông thay tã cho con trai.

"Sao em lại trở về, đi ăn cơm."

"Em còn chưa uống hết."

Cậu cầm trong tay còn nửa chén thuốc chưa uống, đen nhánh nhìn liền biết rất đắng.

"Rửa tay chưa?"

"Rửa rồi."

Lại một lần nữa đi vào trong, Venice đã lớn như vậy liền biết phân biệt người thân, thấy cậu liền thích chui vào trong ngực.

"Bảo bao ~ bao.."

Hai chữ nói không rõ ràng, dù sao chính là thích nói, miệng cười hì hì trong suốt hôn cậu mềm mại không được.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn có chút giống Biu Biu, nhưng tính cách không giống, bảo bảo là loại hoạt bát hiếu động.

"Ai ai ai?. Làm gì thằng nhóc mày, đưa nó ra đây. "

Anh liền quay đầu lấy miếng kẹo cho cậu, liền nhìn thấy thằng nhóc này chui vào trong bộ đồ ngủ của cậu.

Anh xách ra:

"Con muốn làm gì, tạo phản?"

"Oa..."

Chuông báo động vang lên.

"Làm gì vậy, bảo bảo còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu."

"Bây giờ em không có sữa còn để cho nó chui vào, không được, nó sẽ cắn đau em."

Venice được cho ăn, ngày thường ôm cậu liền thích hướng ngực cậu cọ lên, hiện tại cũng không ngoại lệ, mấy ngày trước bởi vì bú không có sữa, cắn đau cậu cũng không biết lên tiếng.

Chính là sợ anh tức giận.

Sắc mặt cậu có chút xấu hổ:

"Không phải bảo bảo cái gì cũng không hiểu."

Đưa tay giải cứu con trai khỏi nanh vuốt của ông xã nhà mình:

"Đều làm bảo bảo sợ hãi phát khóc."

Quá nặng cậu ôm không nổi, nhưng đứa nhỏ này đặc biệt có nhãn lực, biết cha mình ở đây, baba không động đậy được chỉ có thể làm nũng.

Đứa nhỏ Venice này từ nhỏ đã rất thông minh.

Địa vị trong nhà theo nhân sự tăng lên dường như sẽ dần dần giảm bớt, luôn luôn là điều bất ngờ.

"Bảo bối!"

Venice một lần nữa bò trở lại trong ngực cậu hừ một tiếng.

" Bảo bối! "

Lúc này nói chữ rõ ràng, nghe phi thường rõ ràng.

Đứa nhỏ lắc lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ  bộ dáng chờ được khen.

"Bảo bối. Ôm "

Cậu nhìn, vẻ mặt kinh hỉ:

"Anh, anh nghe này. Bảo bảo nói chuyện rất rõ ràng nha. "

"Bảo bối cái gì, đây là bảo bối của cha, là bảo bối của cha."

Ann không để ý đến sự tồn tại của con trai ôm mà Omega của mình, hơn nữa còn đốc thúc:

"Mau đi ăn cơm đi, ngủ sớm một chút hôm nay không mệt mỏi sal?"

"Ai nha, em còn muốn cho bảo bối ăn."

Mới nhớ tới, lại muốn mang theo con trai cùng đi phòng bếp:

"Có muốn cùng baba đi không?"

"Bảo bối!"

Phi thường kiên định gọi cậu là bảo bối, hơn nữa nhào vào người cậu, chính là làm nũng muốn ôm, quả thực chính là một tên làm nũng phiên bản mini.

Anh đưa tay xách Venice lên:

"Ta là cha con, đây là baba con, đây là bảo bối của cha, không liên quan đến con."

"Bải bảo thì biết cái gì chứ."

Cậu bị chọc cười, trong ánh mắt không giấu được ý cười:

"Buông bảo bối xuống."

"Bảo bối!"

" Đây là baba con "

Venice giãy dụa hai cái, quần áo trẻ con bị xách lên, chân đạp hai cái vào không trung, hai má đều nghẹn đỏ, tức giận.

Cậu vội vàng muốn anh buông xuống, sợ làm cho con trai đau, dù sao cũng là con ruột rơi xuống trên người mình, đương nhiên là đau lòng.

Venice ngao ngao một tiếng, trừng mắt nhìn anh.

“............”

“............”

Không khí trong nháy mắt phảng phất xấu hổ.

"Bảo bảo à, không... Làm thế nào con có thể mắng? "

Cậu nhịn cười

"Đây là cha"

" Con thỏ nhỏ, hôm nay ta còn không quản được con sao?. Ta là ai?. Con nói một lần nữa ta là ai? "

Venice bò ra phía sau tìm trú ẩn an toàn, phảng phất như nghe hiểu, đáng tiếc nói thật sự là quá ít, sau đó lại bướng bỉnh nói:

"Ba con...bố "

Chỉ thấy Sumettikul tổng yên lặng xoay người, thoạt nhìn là chuẩn bị đi tìm công cụ gây án.

Đứa nhỏ này chính là lúc học tập chăm chỉ nói chuyện, nói cái gì cũng phải chú ý, bằng không chỉ cần sơ sẩy một chút rất dễ dàng dạy lệch.

Đây chính là con ruột của mình.

"Bảo bảo không hiểu, không được tức giận nha."

Cậu vội vàng ôm lấy, thật sự là sợ anh tức giận sẽ đánh mông.

Dù sao địa vị của người đứng đầu một nhà không thể dễ dàng lay động.

"Em không nghe nó nói gì sao?"

"Đừng tức giận nha."

Cậu cười khẽ một tiếng bảo vệ con trai ở phía sau.

" Đi đi, đi ăn cơm. "

"Anh nhất định phải cho nó một bài học..."

"Lần sau sẽ không, chỉ là đứa nhỏ mà thôi."

Cậu kéo anh đang tức giận bốc khói trên đỉnh đầu đi ăn cơm.

Lúc này anh cảm thấy mình bắt đầu chờ mong đứa trong bụng cậu, nghe nói con gái nhà Jeff cực kỳ nghe lời:

"Nếu lại có thêm một đứa con trai nữa, hai chúng ta sẽ ở lại thành phố."

"Không được."

"Có cái gì không được, há miệng, lại ăn một ngụm."

Cậu vốn đã ăn không nổi, thế nhưng muốn dời đi lực chú ý của ông xã nhà mình, chỉ có thể há miệng, hai người đang ăn cơm, liền nghe thấy tiếng trong phòng khách hô to:

"Bảo bối. Ôm đi "

"Em đi ôm ~"

"Em thành thật ngồi xuống ăn cơm cho anh"

“............”

END CHAP 160.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro