Chapter 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói như thế nào thì cũng là một nam nhân, kêu cái gì mà một đứa trẻ.

Cậu cảm thấy tôn nghiêm của mình bị vũ nhục đến, chóp mũi đau xót, rầm rì tức liền khóc ra tới:

"Hu......"

"Ai u ai u, làm sao vậy, còn không được nói?"

Anh bị cậu làm cho dở khóc dở cười, vội vàng thu hồi giọng điệu vừa rồi, ngậm cười hôn hai cái

"Sao lại yếu đuối như vậy, nói cũng không được."

"Em, em không nhỏ."

Cậu cúi đầu nhìn quần tây của anh vừa rồi bởi vì cậu hôn anh mà phồng to, chính mình cũng coi như là có chút chột dạ:

"Là do anh quá lớn, mới có....có vẻ nhỏ."

"Không sao cả, dù sao anh cũng không cần."

"............"

Cái gì mà cũng không cần, Sumettikul tổng mỗi ngày đều ở trong trạng thái  làm người và không làm người do dự qua lại. Như thế nào không cần, thật là mỗi lần đều là như thế này.

Anh ức hiếp cậu, làm cả người cậu đều có chút cảm giác xấu hổ, rầm rì một tiếng không phục dựa vào trong lòng ngực anh, gương mặt hồng hồng, không biết thư ký Leo ở phía trước có nghe thấy không.

Anh ôm cậu trong lòng ngực, cười ha hả an ủi một hồi lâu, chỉ có thể nói:

"Không nhỏ, anh nói sai rồi, có được không?"

"Hừ......"

Hiện tại cậu thế nhưng không dễ dỗ,  không phải người bình thường có thể dỗ dành

Nghĩ một hồi lâu mới xong, đi siêu thị một chuyến mua đồ ăn cho con trai, hiện tại nếu đã không có sữa, ăn một chút bí đỏ đối thân thể cũng không tồi.

Cậu không có việc gì liền ở trong nhà   học tập, ngẫu nhiên cũng sẽ xem trang web nhìn xem các loại cơm cho bảo bảo, tận lực muốn làm con trai mỗi ngày khỏe mạnh hơn chút.

Vừa đến nhà, anh thấy con trai bò dưới đất, anh cảm thấy đã khỏe mạnh không thể khỏe mạnh hơn.

Không quá hiểu, cậu gầy như thế sao có thể sinh ra một bảo bảo mập như vậy.

Venice có thể ăn hơn nữa lớn rất nhanh, thịt đô đô, đứa trẻ một tuổi đúng lúc cho học tập, tùy ý một hai tuần không thấy liền lớn lên đặc biệt nhanh.

"Bảo bảo Venice ~"

Vừa vào cửa, cậu cởi giày chân trần trụi liền chạy vào.

Trong tay anh cầm không ít đồ vừa rồi mua ở siêu thị, gọi cậu quay lại:

"Biu Biu, quay lại mang dép."

"Trong nhà không lạnh."

Không cho là đúng chạy nhanh đi phòng khách, nhà cũ lầu một trực tiếp dùng hàng rào an toàn vây quanh, thành một nơi tuyệt đối an toàn.

Mặt đất cũng trải thảm lót mềm mại, các bên góc cũng cẩn thận chiếu cố đến, cho dù va chạm cũng sẽ không có quá nhiều thương tổn.

Dak quản gia vốn dĩ đã chuẩn bị lẩu, ai biết bọn họ trở về sớm, nhưng hình như sắc mặt anh không tốt lắm, nhìn mặt đoán ý nhiều năm như thế đương nhiên hiểu rõ hẳn là có chuyện gì đó làm anh không vui.

Quản gia hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy, đây là?"

"Bảo bối ~ baba đã về rồi đây ~"

Cậu cũng không để ý việc mang dép chạy nhanh đến trong phòng khách ôm con trai:

"Nhớ bảo bối muốn chết, con nhìn xem baba có béo không nha."

Chỉ thấy con trai mập lảo đảo lắc lư đứng ở hàng rào nhìn cậu, béo béo múp múp miệng cười, nhìn cậu trở về khanh khách cười, bi bô tập nói:

"Bảo...... Bảo bối ~"

"Ai u, bảo bối ~"

Venice nói không rõ ràng, nghiêm túc trừng mắt học chữ.

Từ tháng trước đã bắt đầu phát ra tiếng học nói.

Hôm đó Biu Biu vui vẻ cả đêm cũng không ngủ, canh con trai kêu cha kêu baba, nhưng cả đêm nằm trên mặt đất gọi cũng không dậy.

Học nói chuyện cũng không thể quá vội vã, lần này thế nhưng sẽ nói theo người khác nói chuyện, cậu vui vẻ muốn bế con trai lên, anh sợ tới mức  chạy nhanh xách đồ ném sang một bên.

Lôi kéo cậu qua mang dép lê, đổi vớ, đổi quần áo ở nhà:

"Điên rồi sao, chậm một chút, hiện tại bắt đầu không được ôm nó, quá nặng."

"Làm sao vậy, anh thật hung dữ."

"Hung liền hung, dù sao cũng không được ôm nó, trong bụng em còn có một đứa, nếu đụng đến thì phải làm sao, tuyệt đối không được."

Ngữ khí nghiêm túc nói vài cái quy củ.
Nói không được chính là không được.

Cậu tức giận bị túm qua, không tình nguyện lên lầu bị tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, trong phòng ngủ giống như trước đây, không có thay đổi gì quá lớn.

Duy nhất chỉ có tủ quần áo của anh,  ban đầu đều tây trang cùng áo sơmi, hiện tại phần lớn đều thành quần áo của cậu, ngày thường cậu mặc áo ngực đều là ông xã nhà cậu tự mình giặc, mặc cái gì cũng đều chuẩn bị tốt, cậu không cần để ở trong lòng.

"Ngồi yên, chờ thay quần áo."

Anh mệnh lệnh nói.

Cậu chu chu miệng, có chút không phục:

"Em lại không phải con nít, chỉ có con nít mới phải ngồi ở trên giường chờ thay quần áo."

Cậu không nghe lời, chính mình đứng lên đi theo đến tủ quần áo:

"Anh lấy quần áo cho em đều không đứng đắn."

"Cái gì?. Cái gì không đứng đắn?. Em lặp lại lần nữa xem?"

Anh nhéo nhéo mặt cậu, cậu một lòng một dạ nhào vào tủ tìm quần áo.

"Em muốn tự mình mặc áo ngủ em mua, em không muốn mặc đồ anh mau cho em."

Quần cởi một nửa, tìm kiếm quần áo mấy ngày hôm trước mua trở về:

"Anh mua cho em đều không được, ở trong nhà mặc rất nguy hiểm, vẫn là em tự mình mua"

"............"

Lời này nói, một chút cũng không công bằng được không?

"Rõ ràng là do em, như thế nào do anh?. Biu Biu, có phải em tới thời kỳ phản nghịch rồi không?. Như thế nào hiện tại học được tranh luận?. Hửm?"

"Anh, ha ha ha ha làm gì nha, thả em xuống, thả em xuống dưới ha ha ha ha ha."

Cả người thuận thế bị bế lên.

"Không phải, chỉ là em cảm thấy, những cái áo ngủ đó, dù sao...... Chính là, chính là không tốt."

Vì phòng ngừa chính mình ngã xuống, cũng chỉ có thể cổ anh, phía sau lưng dựa vào trên cửa kính:

"Có người ở trong nhà, mặc váy...... Huống chi...huống chi em......"

Hừ.

Không muốn xem tủ quần áo, nội tâm anh có chút..., không có việc gì liền thích mua đủ váy cho cậu.

Chân cậu vừa dài vừa trắng, mặc  cái gì cũng đều đẹp, váy ngắn cùng vớ lưới.......Áo ngủ tơ lụa, váy thủy thủ gì gì đó đều chuẩn bị tốt.

Sinh bảo bảo về sau, ngực liền phá lệ mềm mại một ít, ngày thường mặc  quần áo thực dễ dàng ma sát, ở trong nhà mặc áo ngực lại cảm thấy quái quái, cho nên luôn bị bắt mặc các loại  váy.

Đương nhiên cũng bao gồm mấy ngày hôm trước đi theo anh ở khách sạn.

Vì không thừa nhận hành vi biến thái của chính mình, anh cũng chỉ có thể buông tay, dù sao trong nhà vẫn là cậu lớn nhất, hiện tại nói cái gì cũng đều vì cậu.

Ôm cậu hôn một hồi lâu mới buông ra.

Chỉ thấy cậu dẩu mông nhỏ quỳ gối trước tủ quần áo, nửa thân mình  sờ soạng tìm nửa ngày, tìm áo ngủ.

Hình chuột túi, từ trên xuống dưới còn mang cái mũ nhỏ, có cái chân, hiện tại đúng là thời điểm đổi mùa, mặc cái này cũng vừa vặn.

Lông xù xù, sờ lên cảm xúc cũng cực kỳ tốt.

Sau khi cậu thay, thế nhưng là liền thể, hơn nữa...... Cái chuột túi này như thế nào phía trước thật sự có cái túi nhỏ.

Cả người đều ở bên trong, như là bị cất vào, vừa đi vừa lung lay:

"Hình như mua hơi lớn."

Đối với gương nhìn nhìn:

"Anh xem em như vậy có thể đặt bảo bảo ở cái túi phía trước này nha, nhưng không biết có thể ngồi được không, em đi xuống thử xem."

Nói xong liền muốn xuống lầu.

Này cũng quá, quá đáng yêu đi.

"Này... Không có lộ ra chỗ nào, cũng nhìn không thấy chân, hắc hắc."

"............"

Là nhìn không thấy chân, nhưng là thoạt nhìn......càng làm cho người khác muốn phạm tội, cậu vốn dĩ lớn lên rất đáng yêu, hiện tại mặc cái loại này càng đáng yêu hơn.

"Bảo bối, quần áo này......trước khi sinh bảo bảo không được mặc."

Anh nuốt nuốt nước miếng.

Nhìn cậu trong bộ đồ lông xù xù, vỗ vỗ bụng nhỏ:

"Nơi này có bảo bảo mới, em hiện tại chính là chuột túi baba, em xem trong thế giới động vật, đều là chuột túi baba mang bảo bảo."

"Bảo bối......"

Anh khóc không ra nước mắt, duỗi tay nhéo mặt cậu, liền muốn hôn đi xuống, sao bà xã anh có thể đáng yêu như thế, sao lại có thể như thế.

"Làm gì, đừng hôn, em muốn đi xuống hôn bảo bảo, ưm......đừng hôn, ưm, làm gì?"

Thẳng đến khi cậu nhìn đến chỗ kia của anh mới sửng sốt một chút:

"Hừ"

So sánh với anh, cậu đích xác thật có chút nhỏ.

Cậu giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn là bị cởi sạch quần áo, hơn nữa quỳ gối trong phòng thay đồ ăn kẹo que.

Không chịu thay quần áo, anh có rất nhiều phương pháp trừng phạt cậu, hôm nay không làm cái khác, chính là mời tiểu bảo bối ăn chút đồ ăn ngon.

Quỳ hơn nửa giờ, giọng nói đau khó chịu, khóc cũng khóc không ra, ho khan nửa ngày đem đồ nuốt xuống:

"Hu......"

"Lần sau anh nói cái gì thì chính là cái đó, bảo bối nhà anh không thể có kỳ phản nghịch, phải nghe lời, có biết không?"

"Đã biết......"

Phẫn hận nhìn áo ngủ chuột túi bị nhét vào góc tủ quần áo, cậu mặc không được nhào vào trên giường lớn,
khóc một tiếng ra tới:

"Em muốn làm chuột túi baba, hu......"

"Chờ sinh xong bảo bảo, anh lại mua cho em, mèo con hay là gấu nhỏ?. Hiện tại thì không được."

Hiện tại mặc quá đáng yêu, rất muốn  xé nát áo ngủ đáng yêu của cậu.

END CHAP 159.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro