Chapter 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quần ngủ bị lột, cậu một mình nằm ở trong bồn tắm, ngửi hương hoa nhài không đói bụng cũng không thèm, mềm mại treo ở trên người anh.

Bằng không không cẩn thận chỉ sợ sẽ sặc nước trong bồn tắm, một chút sức lực bò dậy cũng đều không có.

Anh cảm thấy cần phải giáo huấn cậu một chút, bạn nhỏ không nghe lời phải phạt.

Bồn tắm dùng hương hoa nhài xoa xoa nổi bong bóng, nhưng cậu không có sức lực nếm, chỉ thấy tiểu Omega nằm liệt bên trong, mông đỏ, toàn thân cũng không có nơi nào tốt.

Anh bắt nạt cậu cho nên cậu cũng chỉ có thể thành thành thật thật bị bắt nạt.

Toàn thân trên dưới đều là dấu hôn, anh dứt khoát đem lời dặn của bác sĩ làm nguyên nhân hàng đầu, không vào khoang sinh sản nhưng làm cậu không chịu buông tha, cậu khó chịu cũng không cắn anh.

Tiểu Omega bị bắt nạt đến khóc, tuyến thể bởi vì nóng vẫn luôn phình phình, anh chính là không chịu cắn cho cậu, cũng không cho cậu pheromone, còn muốn cậu tự động, liền lấy dây lưng đánh mông cậu.

"Anh, bắt nạt em...huhu......"

Cậu chưa từng giương nanh múa vuốt, dù sao chính là rất tủi thân, muốn ăn lại ăn không được, không muốn ăn anh lại một hai nhét đầy miệng cậu.

Anh không dùng nhiều lực nhưng dây lưng đánh trên mông vẫn là có chút đau, khó chịu.

Đau muốn chết, cậu cũng chỉ có thể  thành thật nghe lời, đỡ bụng nhỏ vất vả, bằng không khẳng định càng khó chịu.

Cho nên lại lăn lộn tới lúc nửa đêm, cậu đã hoàn toàn không còn sức lực, eo đều bủn rủn, dù sao cũng dậy không nổi tùy anh xử lý.

Anh đối với kết quả này phi thường vừa lòng, cậu rầm rì khóc thoạt nhìn rất dễ bắt nạt, dù sao cũng rất thú vị, lúc anh xả nước liền yên lặng ôm anh, lúc tắm rửa cho cậu cũng chỉ ngửi thấy hương thơm hoa nhài.

Chính là vừa rồi ăn củ cải quá no, thật sự là ăn không vô những thứ khác.

Omega trong thời gian mang thai chính là như vậy, rất kỳ quái nhưng lại rất thú vị.

Tháng càng lúc càng lớn, tính cách cũng sẽ có chút thay đổi, tính tình cũng dần dần trưởng thành hơn, hai tháng trước vẫn thèm ăn cái này cái kia. Một mình cậu có thể ăn hai mươi vỏ trái táo rắc thêm một lớp đường lên trên nhưng từ khi kiểm tra định kỳ cậu liền không ăn nữa.

Vốn dĩ mang thai đều là có giai đoạn , lúc vừa mới bắt đầu mang thai thì khó chịu mấy ngày, biểu hiện này chính là có chút thích ngủ, tham ăn một chút, những mặt khác đều bình thường.

Anh cơ hồ đều làm việc ở nhà, ban ngày ở trong thư phòng, theo lời chú Dak nói chỉ khi anh ở nhà mới có thể ngăn cậu ăn đồ lung tung nếu không cậu ăn bậy bạ chú Dak thật sự là gánh vác không nổi, bởi vì thứ cậu muốn ăn trở nên kỳ quái cho nên đồ gì trong nhà mắt thường thấy có thể giấu đều đem giấu đi.

Sắp đến tất niên, cậu rất thèm sủi cảo, chú Dak mới vừa lấy bột mì ra xoa nắn thành cục bột rồi để nở một lát, cậu liền thừa dịp chú không thấy lấy trộm, đem cục bột ăn vài miếng.

Còn chưa tới buổi tối đã làm cậu nôn tới trời đất tối sầm, qua năm tháng bụng cậu đã phồng lớn, ngồi ở trên giường nhìn thấy bụng nhỏ phồng lên đặc biệt rõ ràng.

Bởi vì ăn hai miếng cục bột còn sống triệt để mở ra con đường nôn nghén của cậu.

Buổi tối uống hai ngụm canh cá liền vọt vào phòng vệ sinh nôn, cả người đều uể oải không có tinh thần.

Anh cầm nước mật ong đứng ở cửa gõ gõ vài cái.

"Bảo bối, khá hơn chút nào không?. Mở cửa ra uống chút nước có được không."

Nghe âm thanh bên trong, anh nhăn mày lại, rất lo lắng, không chỉ là lo lắng thân thể cậu, còn có lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng cậu nữa.

Đã hơn 6 tháng, bụng cậu phồng lên thấy rất rõ ràng, giống như ở bên trong giấu một cái gối, buổi tối ngủ phải nằm nghiêng, nằm trực diện sẽ không thoải mái.

Trong phòng vệ sinh tiếng nước rầm rầm, cậu ở bên trong nặng nề nói.

"Không có việc gì....không có việc gì."

"Sao lại không có việc gì."

Anh có chút lo lắng.

Lại đợi một hồi lâu, cửa phòng vệ sinh  mới mở ra, nhìn cậu tiều tụy, anh cảm thấy rất đau lòng, rõ ràng đã sắp mệt đến không chịu được.

Anh đỡ cậu về giường ngồi.

"Sao lại khó chịu thành như vậy, đứa trẻ đột nhiên lại không ngoan."

"Không có không ngoan, là bắt đầu hoạt bát."

Anh nhìn sắc mặt tái nhợt, bộ dáng khó chịu của cậu mà đau lòng muốn chết.

"Nếu là hoạt bát, còn không bằng không cần, làm em khó chịu."

Ôm cậu về trên giường, không có nói quản gia tiếp tục làm đồ ăn, chủ yếu là cũng không có gì nhưng vẫn nôn, chờ một lát nếu cậu đói bụng muốn ăn thì khẳng định sẽ nói ra.

Sờ lưng cậu một hồi, hô hấp đều trở lại liền cho cậu uống nước mật ong nếu không vị chua đi lên, khẳng định là làm cậu khó chịu, giọng nói khàn khàn.

Âm thanh nói chuyện trở nên có chút khàn, cậu thành thật nằm ở trên giường, có chút mệt mỏi gật gật đầu.

Chờ anh đi lên cậu đã nằm ở trên giường ngủ rồi.

Thời gian mang thai vẫn là cần thỉnh giáo thỉnh lão tiền bối - Satur tổng.

Chuyện gần đây trong công ty thật ra cũng không nhiều, Baekhyun gửi đến  không ít đồ bổ cần khi mang thai, anh không nhìn liền ném đi, không muốn cậu có gánh nặng trong lòng.

Gọi điện thoại nhưng hơn nửa ngày mới bắt máy, tuy còn chưa tới giờ đi ngủ nhưng bên kia nhận điện thoại cực kỳ không kiên nhẫn.

"Cậu...con mẹ nó gọi điện thoại không xem giờ à?"

Bên kia phá lệ tiếng thở dốc đầy ái muội, xứng với giọng điệu không kiên nhẫn của Jeff,  dễ dàng có thể đoán được Jeff đang làm cái gì.

"............ Không phải lúc?"

"Nói nhảm"

Jeff thiếu chút nữa chửi má nó rồi.

"Bảo bảo em làm gì, đợi một lát......quên đi tôi đi xem thử, em nằm đi."

Trong nhà mới vừa có thêm bạn nhỏ, mỗi ngày đều luống cuống tay chân, Barcode còn sợ người lạ cho nên chuyện trong nhà không có mời bảo mẫu.

Cuộc điện thoại này của Bible thật sự là gọi vào thời điểm rất tốt, thật vất vả mới chờ được nhóc con ngủ, muốn đi thân cận với Omega nhà mình, Barcode cũng không quá phản kháng.

Đang rất tốt, điện thoại trực tiếp phá hỏng, nhóc con cách vách lại khóc lên, thật là muốn xé Bible ra.

Chuyện gì cũng chỉ có thể hoãn lại, Jeff mặc áo ngủ, trấn an một chút người dưới thân, bức màn cũng thuận thế kéo lên, bên ngoài ánh trăng cũng bị ngăn cách.

"Omega nhà cậu không có nôn sao?. Ví dụ như ăn cơm, em ấy cũng không ăn thì phải làm sao."

Jeff thở dài, hôn người dưới thân vài cái, từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.

"Cậu điên rồi sao hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, Sumettikul tổng làm ơn đi,  nhìn rõ xem số điện thoại của tôi cùng Hana rất khó phân biệt sao?"

"Cô ấy lại chưa có Omega, ý của Hana  là bảo tôi mang theo Biu Biu đi bệnh viện ở, truyền dịch dinh dưỡng."

"Vậy thì cậu liền đi đi. Cậu hỏi tôi, tôi là đầu bếp hay là bác sĩ?"

Sinh hoạt hạnh phúc của mình chỉ thiếu chút nữa đã bị cắt đứt, Jeff rất tức giận.

Bible cũng không quản ý xấu của Jeff.

"Công ty phía bên kia?"

"....Có chuyện gì thì nói."

Barcode vừa mới sinh con không lâu, Biu Biu vừa được 5 tháng Barcode liền sinh, hiện tại cũng vừa mới ở cữ xong, đúng lúc không thể rời, ngày thường đều là Bible làm việc ở nhà.

Tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại đi vào trong phòng khác, bình ổn dục vọng nửa người dưới, lỗ tai cùng bả vai kẹp lấy điện thoại, thành thật ở trong phòng bếp pha sữa bột.

"Hơn sáu tháng không ăn cơm...tôi nghĩ lại bảo bối nhà tôi hơn sáu tháng  còn ăn, mỗi nhà mỗi cảnh khẳng định là không giống nhau, nhưng thời kỳ cuối lại không ăn cơm, cậu có thể tìm đồ cậu ấy có thể ăn. Chính là cái loại bản thân cậu ấy không thích ăn, ăn vào ngược lại sẽ không nôn"

"Không thích ăn?. Ăn vào ngược lại không phải sẽ càng nôn sao?"

"Không nhất định, kiên nhẫn cho ăn, ăn đến mười phút cũng không sao, ăn lỏng một chút, bằng không ai biết dạ dày ngày nào đó động liền nôn ra."

Anh nhìn thoáng qua đồ uống dinh dưỡng vừa mới pha trong tay, yên lặng đổ đi.

"Lúc trước có phải cậu học lớp massage gì trên mạng không?"

"Ừ, cậu muốn học sao?. Nói thật thì lúc này eo cũng đau, học khẳng định là có tác dụng, cậu cũng đừng thay đổi cách nấu, nói không chừng cậu ấy thích ăn đồ đơn giản, ngày thường không có ăn qua, đừng quá hạn chế thử thử xem."

Người từng trải chính là không giống nhau, một câu vạch trần, Bible xác thật cơ hồ đều làm đồ cậu đã từng thích ăn đồ, hiện tại bưng lên ngược lại không thích ăn.

Jeff múc hai muỗng sữa bột bỏ vào bình sữa, thủ pháp có chút mới lạ rót nước ấm, lại để bên tai mình đo độ ấm, Jeff nhớ rõ Barcode chính là làm như thế.

Vừa mới chuẩn bị nếm thử có đậm hay không liền nghe thấy âm thanh có người chân trần đi tới, Barcode vội vàng đem quần áo kéo lên.

"Không phải làm như vậy......"

"Tổ tông ơi, em đi ngủ đi, sao lại không manh dép, chuyện như thế này đã nói bao nhiêu lần rồi."

Jeff nhìn thoáng qua.

Vừa rồi bị anh lột sạch sẽ, chỉ cách một bước nữa thôi...haiz, hiện tại  xuống giường có chút hấp tấp, liền mặc áo sơmi của anh, có chút dài, vừa hay có thể che khuất đùi cậu.

Buổi tối đứa nhỏ khóc rất dữ dội, nhiều lần Barcode không mang dép liền đi dỗ, còn chưa tới mùa hè, sàn cẩm thạch có chút lạnh, Barcode cũng bởi vì vậy mà cảm lạnh vài ngày, bụng cũng đau vài ngày.

Anh rất nhanh liền không rảnh lo điện thoại.

"Không nói....không nói nữa, lát nữa tôi gửi qua cho cậu."

Tắt điện thoại, buông bình sữa trong tay xuống, bế Barcode lên đi tìm dép lê, giống như căn bản không đem đứa nhỏ đang khóc để trong mắt.

"Mang dép..mang dép...mang dép. Vớ cũng không mang."

Barcode có chút tủi thân.

"Vừa rồi là anh cởi......"

END CHAP 111.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro