chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

82.

Tề Minh bước ra từ văn phòng tay ôm một chồng vở bài tập về nhà mà cô giáo chấm xong từ hôm qua, rồi đi về phía lớp học. Vừa lên đến cầu thang, đi vào hành lang, rất nhiều túi ni lông trắng bay phấp phới ngoài cửa sổ.

Không rơi xuống, bị gió thổi lên cao hơn nữa.

Thực ra không biết tại sao chúng lại bay cao đến thế. Không có cánh, không có lông vũ.

Có phải chỉ vì nó nhẹ hay không? Có phải chỉ vì nó không có trọng lượng không?

Vì vậy mới có thể luôn phiêu bạt theo gió như vậy hay không?

Cơn gió mùa xuân được bao bọc bởi vô số những con châu chấu nhỏ nhắn.

Chúng cũng giống như những chiếc túi ni lông trắng nhẹ bay kia, bị gió thổi đến vô số những vùng miền xa xăm.

Chết trong thành phố lạnh nhạt, phát triển mạnh trong đồng hoang ẩm ướt.

Sau đó lại đem thời gian cùng không gian, nhuộm thành hàng ngàn hàng vạn màu xanh lục không cách nào phân biệt rõ.

Đã từng có một bức tranh như vậy trong mơ, dùng tay phác thảo ra đám cỏ cao mềm mại tươi tốt, bên dưới là một mảnh thi hài màu đen kịt.

Ngay khi nhanh bước đến cánh cửa lớp học, tiếng chuông liền vang lên ở cuối hành lang.

Ánh sáng mặt trời hiếm hoi của mùa đông, chiếu vào khung cửa sổ cao cao, tạo ra bóng nắng khổng lồ trên mặt đất.

Bụi bay dập dờn trong không khí, chuyển động chậm thành vô số tinh hà nhỏ.

Như là những vũ trụ nhỏ trong các slide ở tiết địa lý.

Trong lớp học âm thanh ồn ào loạn thành một đoàn.

Khi bước vào lớp, liền trông thấy một đám đông tụ lại với nhau, xuyên qua kẽ hở giữa vai và vai, thấy Đường Tiểu Mễ đang đứng giữa đám đông. Vẫn là khuôn mặt ngây thơ và xinh đẹp ấy.

Tề Minh chen qua đám đông về chỗ ngồi của mình, lúc đi qua chỗ Đường Tiểu Mễ nhìn thấy chiếc bàn không còn nhận dạng được. Đầu phấn và bột màu trắng dính dính nét ngắn nét dài, hồ nước bị gió thổ khô dính chặt lên mặt bàn, một bạn nam tốt bụng dùng bút cậy, "aiyo, dính chặt thế, cái bàn này coi như vất bỏ."

"Đường Tiểu Mễ cậu đắc tội ai rồi?", có bạn nữ nhìn với ánh mắt đồng cảm.

"Tớ không biết ....", vẫn là nét mặt cùng khẩu khí vô tội xinh đẹp đó, giống như bông hoa trắng mềm mại tinh khiết nhất, tia sáng đầu tiên vào lúc sáng sớm hé ra óng ánh trong suốt.

Tề Minh quay đầu lại, đem chồng bài tập đặt lên bục giảng, rồi ngồi xuống chỗ của mình, lấy cuốn sách giáo khoa của tiết đầu, thuận tay bỏ Gashapon vào cặp sách. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Dịch Dao, vẫn là bên cạnh khung cửa sổ lọt gió, nó trống không, như thể trước giờ chưa từng có ai ngồi. Bóng những chiếc lá cây từ ngoài cửa sổ lọt vào lớp qua khe hở, cố định chiếu thành một khoảnh trên mặt bàn.

Tối qua ngủ không được ngon. Hay nói chính xác hơn, tối qua vốn không hề ngủ được.

Tề Minh nâng tay lên dụi vành mắt đỏ ửng. Tất cả trong tầm mắt bị chồng lên một tầng chiếc bóng trong suốt. Như là ống kính bị mất đi tiêu điểm.

Chuông báo đến giờ học reo lên làm đám người đang tụ tập lại với nhau giải tán, ai về chỗ nấy. Chỉ còn lại Đường Tiểu Mễ vẫn đứng yên tại chỗ mình, nâng khuôn mặt vô tội lên.

"Đường Tiểu Mễ, vào lớp rồi.", thầy chủ nhiệm đẩy gọng kính, nhắc nhở.

"Thầy ơi, bàn của em ..."

Thầy chủ nhiệm quay người lại, sau khi nhìn rõ mặt bàn nhơ nhớp của Đường Tiểu Mễ, lồng ngực rõ ràng nâng lên, "Sao lại thế này? Ai làm?"

Đường Tiểu Mễ lắc lắc đầu.

"Hôm qua là Dịch Dao khóa cửa.", cán bộ lao động ngồi phía sau tựa vào ghế, xoay chiếc bút chì trên tay, "Hỏi Dịch Dao là biết ạ, nhưng mà ....", rồi quay đầu về phía chỗ ngồi trống không của Dịch Dao.

Như thể có một con bọ bò vào huyết quản, ghê tởm bò ngoàn ngoèo từng tấc từng tấc về phía trái tim.

"Dịch Dao không đi học à?", sắc mặt thầy chủ nhiệm trở nên khó coi.

Lớp học im ắng một mảnh. Không ai tiếp lời.

Chỉ là các loại nét mặt hiện lên trên mặt mỗi người. Mang theo cách nghĩ cá nhân, hình tượng mà sinh động biểu đạt nội tâm.

"Bỏ đi, cũng không sao, chắc cũng không phải ai cố ý đâu. Tan học tự em cọ sạch là được ạ." Đường Tiểu Mễ giơ tay lên, vén tóc vào vành tai.

____ Bỏ đi.

____ Cũng không sao.

____ Chắc cũng không phải ai cố ý đâu.

____ Tan học tự em cọ sạch là được.

Mỗi một câu đều như con dao găm trong bóng tối ánh lên ánh sáng màu xanh lam. Hướng về phía mục tiêu đã được xác định.

Mùi vị máu tanh bao phủ trong bóng tối. Ngọt ngấy đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.

"Vậy thầy giáo, sau khi tan học em lại cọ bàn, em có thể dùng bàn của Dịch Dao trước được không ạ?", Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi "Dù sao hôm nay cậu ấy cũng không đến, em mượn dùng chút ạ?"

"Ừ, em cứ dọn qua đó trước.", thầy chủ nhiệm mở giáo trình bắt đầu dạy, sự cố nhỏ nhặt này cứ vậy mà chấm dứt. Nhưng cuối cùng thầy vẫn thêm một câu , "Thật là chẳng ra làm sao."

Có bạn nam tình nguyện qua chỗ Dịch Dao chuyển bàn, cẩn thận đặt vào chỗ Đường Tiểu Mễ, sau đó lại đem chiếc bàn không còn nhận dạng được nặng nề đặt vào chỗ cạnh cửa sổ.

83.

Cuối cùng bò vào trái tim. Con bọ béo núc ních ghê tởm ấy.

Cảm giác đau đớn ngứa ngáy khi bị cắn xé. Thuận theo mạch máu truyền đến da đầu, nhảy trên huyệt thái dương.

84.

"Cậu ta không đeo cà vạt kìa! Tại sao thầy giáo vụ không bắt cậu ta? Không công bằng!"

"Mắt cậu ấy đẹp thật, như gắn lông mi giả ý."

"Mũi cậu ấy thẳng quá đi."

"Cậu háo sắc thế."

"A?"

Cuộc đối thoại thế này diễn ra hằng ngày trong nhóm mấy cô gái tụ tập trong trường học, bất luận là ở Thượng Hải hay bất cứ thành phố nào trên toàn quốc. Mà mục tiêu của đoạn đối thoại trên, là Cố Sâm Tây đang dựa vào cửa lớp học ngó nghiêng.

Cậu đặt một tay lên khung cửa, thò nửa người vào trong lớp, tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cậu bỏ cuộc, vươn tay ra kéo một bạn gái tóc ngắn bên cạnh chuẩn bị bước vào lớp, vì dùng lực hơi quá tay, cô bạn ấy mở miệng kêu lên. Cố Sâm Tây cũng bị dọa một trận, mau chóng buông tay, dang hai tay ra thể hiện bản thân "vô hại", hỏi, "Dịch Dao có trong lớp không?"

Đường Tiểu Mễ đang đứng trong nhóm các cô gái bên cạnh bảng đen quay đầu lại, híp mắt nhìn Cố Sâm Tây một hồi, rồi mỉm cười, "Cậu ấy không đến lớp."

"Hey?Sao thế?"

"Sao tớ biết được, có thể là ở nhà ....", Đường Tiểu Mễ ngắt quãng, dùng một nụ cười sáng lạn hơn nói, "dưỡng "thân thể*"."

(*身子:có nghĩa là thân thể, một nghĩa khác nữa chỉ :người có thai)

Tiếng cười khúc khích phát ra khắp phòng học. Như thể con côn trùng, kiến, giun, rắn bơi trong bóng tối.

Nhưng so với chúng còn vô đạo đức hơn. Cho dù là giơ tay lên che miệng, hay cố đè thấp âm thanh khúc khích trong cổ họng, tất cả đều bừa bãi vẽ lên một loại cảm giác có chủ ý rằng chỉ sợ người khác không nhìn thấy,không nghe thấy.

____ Chính là cười cho cậu nghe đấy.

____ Tôi chính là cố ý cười cho cậu nghe đấy.

Cố Sâm Tây thu lại biểu cảm, lặng lẽ nhìn về phía khuôn mặt với nụ cười xán lạn của Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ mỉm cười đối diện cậu, lông mày tinh xảo đẹp đẽ, đôi môi tươi xinh, đều dùng tư thế vừa kiêu ngạo vừa đẹp đẽ như chú công, truyền tải thông tin "thế nào".

Cố Sâm Tây chầm chậm nhếch miệng, lộ ra hàm răng đẹp đẽ, trắng như gốm sứ, không chớp mắt hướng về phía Đường Tiểu Mễ cười. Đường Tiểu Mễ ngược lại bị cậu cười đến tê cả da đầu, vất lại một câu "bệnh thần kinh" rồi về chỗ ngồi của mình.

Cố Sâm Tây kéo khóe miệng, nhìn Đường Tiểu Mễ - người vừa bị mình chọc điên, vừa nghĩ lại thêm dầu vào lửa, quay đầu liền nhìn thấy một cậu bạn đứng phía trước mặt mình.

Ôm một chồng vở bài tập trong tay, cà vạt màu đen chỉnh tề thắt trên cổ, áo sơ mi màu trắng sạch sẽ, đầu tóc được chải gọn gàng xếp thành hàng tóc mái mềm mại.

"Cậu là lớp trưởng à?" Cố Sâm Tây đối với chàng trai trước mặt đã đưa ra một định nghĩa "nhân tài"

Nhưng lại không nhận được câu trả lời, Tề Minh chuyển chồng vở nặng nề sang cánh tay khác, nói, "Cậu tìm Dịch Dao làm gì?"

Cố Sâm Tây nhún nhún vai, cũng không trả lời, mỉm cười lộ ra hàm răng, rồi quay người bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro