vol 4 -25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ilay tự mình lẩm bẩm với chính mình.

"Không, đó chỉ là một trò đùa mà thôi."

Kyle nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Anh ta hơi nghiêng đầu rồi kết luận một cách tinh vi.

"Hmmm. Vậy nên giờ em đã tìm thấy cậu ta, em sẽ giết cậu ta hay là đã đổi ý rồi."

Đánh giá sắc thái trong lời nói của Ilay trước đó, dường như kết luận nghiêng về vế sau nhiều hơn. Tuy nhiên Ilay lại không trả lời ngay mà chỉ im lặng. Hắn dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, khi nhìn vào điểm bất định nào trong không trung như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Ánh mắt ấy chợt lạnh đi.

"Tạm thời....Em sẽ không giết cậu ta."

Dù cho Ilay là em trai anh ta đi chăng nữa nhưng những lúc ánh mắt hắn chuyển thành màu xanh như lưỡi kiếm khi nhìn vào trông vẫn thật đáng sợ. Và đó chính là ánh mắt lúc này của hắn.

Chắc hẳn là hắn đã nghĩ đến điều gì đó về Jeong Taeui. Nhưng Kyle không biết điều gì có thể gây ra ánh mắt như thế. Nhưng câu trả lời ấy cũng làm anh cảm thấy thoải mái hơn. Mặc dù còn đính kèm cả tiền đề "tạm thời" nhưng Kyle vẫn cảm thấy thật nhẹ nhõm.

"Điều đó cũng tốt cho anh thôi. Nếu em giết Jeong Taeil thì mối quan hệ giữa hai người không nên gặp vấn đề gì của anh sẽ bị ảnh hưởng."

Kyle cau mày trước những lời ấy. Điều đó không hề sai. Hắn hắn chắn nghĩ như vậy. Rõ ràng là nếu hắn đối phó với Jeong Taeui thì anh cũng sẽ chẳng thoải mái gì, ngay cả khi Ilay gây ra sự thay đổi nào trong các mối quan hệ của anh thì anh ta và em trai mình vẫn là những cá thể riêng biệt.

Nhưng điều này không giống cảm giác như Ilay đã nói. Lý do thì có vẻ to tát, nhưng rõ ràng là trái tim của ai đó có quan tâm đến chàng trai trẻ kia.

"Em nói đúng, nhưng anh thích Taeil. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với em, nhưng trên quan điểm cá nhân thì anh thích cậu thanh niên đó."

Kyle kết luận. Đúng vậy. Anh ta đã rất có thiện cảm với Taeil ngay từ khi cậu ta còn là Kim. Cho dù đó có là cháu trai của bạn mình hay em trai của thiên tài thì rõ ràng là anh rất thích chàng trai tên Jeong Taeui đó.

Đôi khi cũng có những người như vậy, khi nói chuyện với nhau thì họ sẽ bắt đầu thích đối phương. Thật khó để xác định một lý do cụ thể cho việc đó. Chỉ có thể nghĩ về những lý do hết sức bình thường như vì người đó có một tính cách tốt, người đó dễ nói chuyện hay là người đó rất hòa đồng. Tuy nhiên, nếu nghĩ kỹ lại thì việc có thiện cảm với một người nào đó vốn đâu nhất thiết phải cần lý do.

Tính cách tốt và xấu không chỉ khác nhau giữa từng cá nhân mà còn ở giới hạn chấp nhận như thế nào là tốt và như thế nào là xấu của mỗi người, vậy nên, trừ khi có ai đó có tính cách cực kỳ kỳ quái hoặc khác thường, còn không thì việc thích ai đó chỉ vì tính cách họ tốt không thể coi là một lý do khách quan được. Theo cách nghĩ như vậy thì Kyle sẽ xếp Ilay vào nhóm người có tính cách kỳ dị...

Việc thích một ai đó không nhất thiết phải tương quan với việc tính cách họ có tốt hay có dễ đối phó hay không. Trên thực tế thì theo quan điểm của Kyle, Jeong Taeui cũng không hề là người dễ đối phó.

Cách nói chuyện của cậu ấy rất bình thường và cũng có thể dễ dàng hòa nhập với câu chuyện, nhưng cậu ta cũng sẽ không quá thoải mái và bản thân Kyle cũng không cảm thấy rằng hai người họ nói chuyện hợp nhau. Nhưng rõ ràng là ngay cả khi như vậy thì Kyle vẫn cảm thấy rất yêu quý cậu ta.

Kyle miên man nghĩ về chàng trai trẻ tên Jeong Taeui trong giây lát rồi đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình. Anh ta ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Ilay đang chăm chú nhìn anh ta. Đôi mắt hắn nheo lại trông vẻ rất đáng lo ngại, ít nhất thì ánh mắt ấy cũng không dễ chịu gì cho cam.

"-- Sao nào... Nếu em có chuyện gì với Taeil thì anh cũng sẽ không can thiệp vào đâu. Vậy nên em cứ tự lo liệu đi, anh chỉ đang nói về mong muốn cá nhân thôi."

Kyle nói thêm và kết luận. Vốn dĩ cả hai có cá tính rất rõ ràng. Cả Kyle và Ilay đều vậy.

Không phải Kyle cảm thấy khó chịu vì hắn định làm gì đó với một người mà anh ta có cảm tình, nhưng dù sao anh ta cũng nghĩ rằng chuyện này quả thực có chút kỳ lạ.

"Cậu ta đi đâu cũng thế."

Đột nhiên, Ilay lẩm bẩm một mình. Hắn tặc lưỡi và nói.

"Mọi nơi mà cậu ta đến, mọi người đều thích cậu ta."

Kyle gật đầu mà không cần suy nghĩ. Nhưng khi anh đồng ý với những gì hắn nói thì Ilay lại ném cho anh cái nhìn không tán thành.

"Những người được người khác yêu thích như vậy đều có một điểm chung."

Kye thờ ơ lẩm bẩm.

"Mọi người thích tôi, tôi thích mọi người."

Nếu nghĩ về nó thì đó cũng là điều tự nhiên mà thôi. Nói chung là nó cũng đúng giữa người với người. Ngay cả khi có sự khác biệt về mức độ, về "người thích tôi, tôi cũng thích người." hay "người tôi thích cũng thích tôi."

Ngay cả khi những loại cảm giác "thích" là khác nhau thì thiện chí về cơ bản đều như nhau cả.

Và vì mọi người ngay từ đầu đã sống dựa vào sự ưu ái của người khác nên họ sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhạy cảm với những điều như vậy. Ngay cả khi họ không thể tự nhận ra điều đó thì họ cũng sẽ biết ai là người thích mọi người và ai xứng đáng nhận được tình yêu.

Ilay ngây người nhìn Kyle. Như thường lệ, đôi mắt đen khó nắm bắt suy nghĩ ấy nhìn anh ta và thỉnh thoảng hơi cau mày.

"Để xem...., em không nghĩ là nó có liên quan. Nhưng tùy vào thời điểm mà cũng có thể như vậy. Mà không, có lẽ nó cũng khá đúng."

Kyle nhướng mày nhưng không trả lời. Thật hiếm khi em trai anh nói chuyện như thế này. Kyle nghĩ rằng hắn sẽ sớm rời đi khi đến phòng làm việc của anh ta như những lần trước. Nhưng lần này, Ilay ở lại lâu hơn dự kiến. Anh ta từ bỏ ý định mở tờ báo ra lần nữa và bỏ kính ra.

"Được rồi, vậy em định làm gì với Taeil?"

"Nghĩ về nó lại khiến em tức giận lần nữa, "Em có nên loại bỏ nó không?"

(Nó ở đây là chỉ 'điều khiến Ilay tức giận, cụ thể là nguyên nhân, và nguyên nhân này đến từ Tae.")

Ilay mỉm cười khó đoán và thì thầm. Những lời nói ấy của hắn luôn có vẻ chỉ giống như một lời bông đùa, nhưng thực tế là hắn không hề đùa. Cũng chính hắn là người luôn hành động theo ý thích của mình bất cứ khi nào hắn muốn.

"Em không thích cậu ta đến vậy sao? Taeil ấy?"

Hiếm khi thấy hắn không thích ai đó đến mức này.

Xem nào, từ cuộc đột kích sáng nay chỉ có mình Ilay xuất hiện, Kyle chưa từng chứng kiến điều gì như vậy trước đây.

...Mà không, nhìn lại những gì mà hắn đã làm hôm nay thì có vẻ tính cách Ilay ngày càng trở nên kỳ lạ rồi.

Kyle không thích tình huống này lắm, khi Ilay kiên trì nhắm vào một mình Jeong Taeui và cố gắng làm hại cậu ta. Có vẻ như hắn rất ngoan cố mà đặt cậu ta vào mắt. Nếu là Ilay của trước đây thì hắn đã trực tiếp giết chết cậu ta mà không phải nghĩ ngợi gì như bây giờ rồi.

"... ....Nếu vậy thì anh thà giết luôn mà không phải nghĩ ngợi gì. Điều này không giống em chút nào, Ilay."

Khi Kyle nói ngắn gọn, Ilay làm một biểu cảm kỳ lạ rồi chợt cười khẽ.

"Nghe anh nói như vậy thì có vẻ như cuối cùng anh cũng ra dáng một người anh lớn rồi."

Kyle cau mày cay đắng. Anh ta không nghĩ tính cách mình quá tốt nhưng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái khi nghe những lời nói đầy sắc thái như vậy từ Ilay. Đúng vậy, là Ilay chứ không phải ai khác.

Ilay lại rơi vào trầm tư trong giây lát. Có vẻ hắn đang suy nghĩ về những gì mà Kyle vừa nói.

Kyle nhìn Ilay và chợt nhận ra một điều. Ilay không có ý tưởng gì rõ ràng về việc phải làm gì cho đến khi tìm được Jeong Taeui.

Đây cũng không phải là trường hợp sẽ xảy ra trước đây.

"Đúng vậy... em chỉ cần cắt cổ cậu ta ngay thì nhìn thấy cậu ta thôi...như bình thường vẫn làm..."

Ilay lẩm bẩm. Kyle lại mỉm cười rồi cau mày nhìn hắn.

Thật chẳng giống Ilay chút nào.

"Tại sao em không làm như mọi khi ấy?"

Ilay không trả lời. Không đáp lại câu hỏi của Kyle mà chỉ đối mặt với anh ta. Hắn cau mày, biểu cảm phức tạp như chính hắn cũng không biết câu trả lời vậy.

"Đúng vậy nhỉ.... Cho dù Taeil có bị xé thành trăm mảnh trước mặt em cũng không sao hết... Mà không, thực ra là dù em có xé cậu ta thành trăm mảnh bằng chính đôi tay này thì cũng chẳng sao cả..."

Ilay chậm rãi thì thầm. Kyle im lặng nhìn Ilay với vẻ bối rối khó đoán. Hắn suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.

Chính vào khoảnh khắc ấy.

Ngoài cửa, dưới chân cầu thang vang lên giọng nói của Rita.

"Kim, nếu cậu ngồi trên cầu thang như vậy thì sẽ cản trở người khác đi lại đấy. Nếu muốn nghỉ ngơi thì hãy vào phòng khách mà ngồi một cách thoải mái thư giãn đi. Chỗ đó tốt hơn cái cầu thang gỗ cứng ngắc ấy."

Kyle bất giác liếc mắt nhìn Ilay. Giọng nói phát ra từ cánh cửa vẫn đang mở vang vọng trong không khí.

Theo sau những lời nói ấy của Rita là một giọng nói ngập ngừng như bị bóp nghẹt. Giống như là đang gặp rắc rối nào đó vậy.

"Ừm....không có gì... chỉ là tôi nghe nói là Kyle đã gọi tôi."

"Vậy thì đi lên đi. Cậu chủ đang ở trong thư phòng đấy."

"Cái này...hình như anh ta đang có khách. Tôi cũng không vội nên sẽ từ từ đợi.... Nhưng nghĩ lại thì Rita nói đúng. Tôi nên đi và ngồi trong phòng khách mới phải. Tại sao tôi lại không nghĩ đến điều đó nhỉ?"

Cái đầu mọc hoa của anh thật ngu ngốc, thật quá đỗi ngu ngốc. Taeui tự nhủ trong tiếng thở dài.

Kyle cau mày. Anh ta tự mắng mình là một kẻ ngốc khi để cho cái sai lầm ngu ngốc này xảy ra như vậy.

Anh ta đã không đóng cửa thư phòng.

Phòng làm việc là nơi Kyle sẽ ở lại khi anh ta muốn tận hưởng khoảng thời gian một mình khi ở nhà, vì vậy nên khi đóng cửa thì anh ta hầu như không nghe thấy bất cứ tiếng ồn nào bên ngoài cả.

Nhưng vì khi anh ta ở phòng làm việc thì Rita sẽ không quấy rầy và các vị khách khác cũng vậy. Hiếm khi anh ta đến đây để làm việc, vậy nên anh ta cũng sẽ để cửa hơi mở một chút trừ khi Kyle thực sự muốn ở một mình trong thời gian dài.

Và anh ta đã để cửa mở cho đến tận bây giờ mà không nghĩ gì về nó nữa.

Mặc dù căn phòng này khi đóng cửa thì cách âm rất tốt nhưng bởi vì thỉnh thoảng Rita lại gọi Kyle từ tầng dưới nên anh ta sẽ đôi lúc để cửa mở. Nên khi ấy âm thanh vọng giữa phòng làm việc và tầng một có thể được nghe thấy khá rõ ràng. Ít nhất thì âm thanh từ tầng một có thể nghe thấy từ phòng làm việc và ngược lại.

Kyle tặc lưỡi. Jeong Taeui, có lẽ cậu ấy đã đến tìm anh ta sau bữa ăn, như Ilay đã nói trước đó. Để không làm phiền anh ta khi nói chuyện với Ilay mà chắc cậu ấy đã đợi bên dưới. Và nếu cậu ấy đã ở đó thì hẳn là câu chuyện mà họ nói nãy giờ đã được lắng nghe.

Kyle cảm thấy hơi chột dạ. Dù chẳng phải anh ta đã chửi bậy hay ngồi lê đôi mách gì nhưng khi nhìn lại cuộc trò chuyện thì có lẽ có nhiều điều không nên được nghe bởi người thứ ba. Mặc dù hầu hết trong số đó đều là lời của Ilay, nhưng Kyle vẫn cảm thấy mình như một kẽ đồng lõa khi đã ngồi nghe tất cả. Anh ta gãi đầu một cách xấu hổ khi gặp Jeong Taeui.

"Kim, không sao đâu, cậu vào đi."

Kyle gọi Jeong Taeui. Vì cuộc nói chuyện ngắn của Taeui và Rita cũng đã vọng lên tầng trên vậy nên cả hai bên đều biết chắc rằng cuộc trò chuyện của họ đã được những người trong phòng làm nghe thấy. Một khi đã chắc chắn đối phương đã nghe hết chuyện của mình rồi thì việc chần chừ và giả vờ như không biết chỉ làm hai bên càng lúng túng khó xử mà thôi.

Sau khi Kyle vừa dứt lời, có thể cảm nhận được người ở tầng dưới dường như do dự trong giây lát rồi chần chừ bước lên cầu thang. Những tiếng cọt kẹt, cọt kẹt của gỗ yếu ớt phát ra theo từng bước chân.

Kyle nhớ lại những gì Ilay đã nói. Đứa em trai này của anh đã nói rằng nếu hắn tìm thấy Jeong Taeui thì hắn sẽ giết cậu ta, và rằng hắn sẽ rất giận dữ. Tất nhiên là chẳng có gì tốt đẹp khi nghe mấy lời đó cả.

Tuy nhiên, trong trường hợp này, thật may là cách hành xử thông thường của Ilay đã không mấy tốt đẹp rồi. Vậy nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi hắn nói như vậy hết, bởi tính cách hắn ngay từ đầu đã vốn như vậy rồi.

Kyle lần đầu tiên cảm thấy thật may mắn vì đó vốn là tính cách thông thường của hắn.

Kyle liếc nhìn Ilay, anh ta có chút ngạc nhiên.

Ilay đang nhìn ra ngoài cửa, giống như Kyle, có vẻ hắn dường như cũng hoàn toàn không biết rằng Jeong Taeui đang ở đó.

Trên khuôn mặt ấy, dù chỉ trong chốc lát đã thoáng hiện lên vẻ bối rối.

Kyle chớp mắt, không biết bản thân có nhìn nhầm hay không nữa. Không, có thể anh ta đã nhầm thật rồi. Đó là Ilay đấy.

Nếu nói Ilay Riegrow bối rối hoặc lúng túng vì điều gì đó thì thà tự nghi ngờ mắt mình còn hơn.

Anh ta chớp mắt vài lần và lại nhìn lại Ilay. Biểu cảm trên khuôn mặt ấy đã trở về như thường lệ.

À ha. Chắc là anh ta đã nhìn nhầm rồi. Nhưng ngay cả khi anh ta đã thực sự nhìn thấy những thứ nhảm nhí như vậy (vẻ bối rối của Ilay) thì đó cũng là một thứ nhảm nhí cực kỳ hiếm có.

Kyle chậm rãi lắc đầu. Vào lúc đó, cánh cửa khép hờ hé mở thêm một chút và Jeong Taeui bước vào.

Anh gãi gãi gáy với vẻ mặt hơi xấu hổ.

"Cái này.... tôi không cố ý nghe trộm... nhưng tôi đã đợi ở tầng dưới cho đến khi câu chuyện kết thúc cho nên.... tôi đã nghe thấy mất rồi."

Jeong Taeui ngượng ngùng nói và liếc nhìn Kyle, rồi ánh mắt ấy lại nhanh chóng chuyển về phía Ilay.
Ilay chỉ nhìn anh với khuôn mặt lãnh đạm. Jeong Taeui liếm môi cay đắng và gãi đầu.

Kyle, người đang ngồi mơ mơ hồ hồ giữa hai người họ, sớm nhận ra rằng sự oán hận giữa hai người dường như đã thay đổi.

Nghĩ ra điều gì đó, anh ta liền đưa ra một chủ đề mà anh ta nghĩ là dễ chấp nhận nhất ở tình huống hiện tại.

"Nhận tiện, cậu ổn chứ? Lần này tôi thực sự xin lỗi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại gây ra nhiều tổn hại cho bạn bè mình như vậy."

Kyle nói một cách tự nhiên. Anh ta có thể cảm thấy Ilay đang lẳng lặng cười, hắn nói, "Tôi đã từng vài lần phải cứu bạn của anh trai mình khỏi bọn bắt cóc rồi."

Jeong Taeui cũng nhìn Kyle với khuôn mặt tế nhị và khẽ lắc đầu.

"Không đâu, tôi, lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn mới đúng, là tôi đã quá bất cẩn.... Anh ta cũng nói anh đã chuẩn bị trà.... Với cả, em trai anh cũng cứu tôi rồi mà? Không phải sao?"

Kyle câm nín. Jeong Taeui, người đã đề cập đến em trai của anh ta để anh ta không cảm thấy có lỗi, cũng im lặng. Anh ta chắc rằng Jeong Taeui cũng có suy nghĩ như mình lúc này. Nghĩ lại thì không phải chàng trai trẻ này cũng là người trực tiếp ở hiện trường vụ đốt phá đó sao?

Người tự mình thực hiện vụ phóng hỏa đốt rừng đó đang ở đây và hiện tại biểu cảm hắn hết sức bình thường, ngược lại thì chỉ có hai người họ là trông thật u ám và lặng thinh vô cớ.

Quả nhiên, vốn dĩ nếu xung quanh bạn có một người không bình thường thì chỉ có những người xung quanh người đó là phải đau khổ, còn bản thân họ vẫn sẽ hạnh phúc thôi. Kyle một lần nữa ngẫm về những quy luật ngầm trong quan hệ giữa con người với nhau.

Đột nhiên, Jeong Taeui ngẩn đầu lên và nói.

"Bây giờ Morer đang ở đâu vậy?"

"Morer sao? Hôm qua Morer đã trở lại Hồng Kong rồi, anh ta nói rằng anh ta có việc gì đó khẩn cấp. Anh ta cũng nhờ tôi gửi lời chào tới cậu đấy."

"Chắc quan hệ hai người tốt lắm." Kyle nói thêm với nụ cười nồng nhiệt.

Jeong Taeui cũng muốn cười đáp lại và nói gì đó nhưng chỉ có một tia sáng yếu ớt lướt qua nụ cười gượng của anh, "haha, vậy sao."

Đó là một khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi, vì vậy nên Kyle nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn nhầm một lần nữa.

"Nhân tiện, mặc dù hơi kỳ lạ nhưng... có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau như thế này nhỉ, Jeong Taeil."

Kyle nói.

Jeong Taeui tỏ vẻ khó hiểu trong giây lát nhưng nhanh chóng nhận ra ý của anh ta và mỉm cười ngượng ngùng.

"Được rồi, Kyle. Tên tôi là Jeong Tae-ui. Vì vài lý do mà tôi không thể cho anh biết tên thật được."

"Ở hoàn cảnh như vậy... Tôi nghĩ là tôi hiểu được. Nếu ở vị trí của cậu thì tôi cũng sẽ làm vậy."

Kyle lắc đầu. Dù sao thì việc phải chạy trốn khỏi một người có tính cách kỳ dị như Ilay thì việc thay đổi họ tên và mọi thứ của mình cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ lại thì cậu thanh niên này cũng thật xui xẻo. Việc vụ bắt cóc xảy ra vào ngay thời điểm này có nghĩa là gì? Là nếu không có vụ bắt cóc thì Kyle cũng sẽ chẳng nhờ tới sự giúp đỡ của Ilay, và Taeui cũng sẽ không bị bắt như thế này.

Nhưng bù lại thì nhờ có sự xuất hiện của Jeong Taeui trong số các con tin mà với tư cách là Kyle, anh ta lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Chính Kyle cũng không ngờ được rằng Ilay sẽ chạy ngay đến trong một khắc như thế.

Căn phòng tĩnh mịch, không ai nói thêm một lời nào. Vốn dĩ khi đặt ba người họ ở cạnh nhau thì cũng chẳng có chủ đề chung để nói cả.

Bởi vì việc chia sẻ chuyện này chuyện nọ giữa anh em họ với nhau hay là việc chia sẻ điều gì đó với hai người đang có thù oán hoặc thậm chí là chia sẻ những câu chuyện khác cũng thật mơ hồ. Rõ ràng là ba người họ chẳng có một chủ đề chung nào cả.

Kyle gõ nhẹ lên bàn. Lý do anh ta muốn gặp Jeong Taeui vốn là để hỏi thăm vì dù sao cậu ấy cũng đã ở nhà anh nên mới bị cóc, cậu ta thậm chí còn bị thương trong lúc đó. Vậy nên cậu ấy xứng đáng nhận được một lời xin lỗi từ Kyle. Nhưng anh ta thậm chí còn không thể nói lời chào với Jeong Taeui, chứ không phải là Kim.

Mấy chuyện lặt vặt đã nói xong. Nếu như không còn chủ đề nào nữa thì tốt hơn là kết thúc cuộc nói chuyện tại đây. Kyle thích nói chuyện với mọi người, nhưng anh ta không thích bầu không khí gượng gạo. Khi giả vờ dọn dẹp bàn làm việc một chút, Jeong Taeui nhanh chóng nhận ra ý của anh ta và lựa chọn mấy từ phù hợp với tình huống hiện tại rồi nói.

"Vậy tôi đi nghỉ một chút đây."

"Được. Phải để cậu nghỉ ngơi chứ. Hãy nghỉ ngơi thật tốt và sớm khỏe lại."

Kyle mỉm cười và gật đầu.

Khi Jeong Taeui cúi chào và rời khỏi cửa, Kyle chợt nhớ ra điều gì đó và gọi anh.

Jeong Taeui nghe thấy tiếng gọi tên mình liền dừng lại mà không bước tiếp.

"Suýt chút nữa tôi đã quên mất. Tôi đã báo tin này cho sĩ quan Jeong Changin rồi. Tôi nói với anh ta rằng cậu không bị thương nặng lắm nhưng anh ta vẫn rất lo lắng và bảo cậu gọi cho anh ta sau. Nếu có chuyện gì thì cậu có thể sử dụng điện thoại ở đây."

Kyle chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn. Jeong Taeui nhìn cái điện thoại với biểu cảm cứng đơ. Ilay đang quan sát bọn họ thấy vậy đột nhiên nhếch môi.

"Hiểu rồi, thì ra cậu gọi từ đây...., bằng cách đó thì sẽ không để lại dấu vết gì cả.", hắn khẽ thì thầm.

Jeong Taeui tặc lưỡi, ôi cái vị đắng ngắt này.!

—---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love