Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vì sao?" Tôn Thừa Hoan lại càng không rõ, thân thể run rẩy, viền mắt cũng theo đỏ lên, "Trở về. . . Chị không cần em nữa sao?"

Bên cạnh còn có người nhìn xem, Bùi Châu Hiền lôi kéo tay Tôn Thừa Hoan một đường trở lại phòng ngủ của hai người, rất nghiêm túc nói với nàng, "Không phải là không muốn em, chị cũng muốn bảo hộ em. "

"Em không cần bảo hộ, em chỉ muốn chị ở bên cạnh em. . ." Tôn Thừa Hoan đối với ý tưởng của Bùi Châu Hiền cảm thấy rất không thể hiểu nổi.

Nàng hiện tại đã là Bang chủ Thanh Long Bang nơi nào cần Bùi Châu Hiền bảo hộ đâu.

"Nếu như chị trở về, chị có thể ngăn cản ba chị không cho ông ấy nhúng tay, có thể giúp em ngăn trở Cận Phi Hàn. " Đem khóe mắt có chất lỏng lấp lánh trong suốt ẩn nhẫn không được chảy xuống của Tôn Thừa Hoan nhìn ở trong mắt, Bùi Châu Hiền đau lòng giúp nàng lau đi, "Rất nhiều nguy hiểm hướng về phía em, đều là do chị đưa tới, chị không muốn một mình em vì chuyện của hai chúng ta vất vả như vậy, em có trách nhiệm của em, chị không thể vẫn tùy hứng mà dựa theo lý tưởng của chính mình làm việc, lại để cho em ở phía sau chống đỡ hết thảy. "

"Em..." Tôn Thừa Hoan muốn nói những thứ này không quan trọng, chỉ cần yêu, cái khác đều có thể thừa nhận, chống lại đôi mắt đen nhánh của Bùi Châu Hiền trong lúc nhất thời, lại nói không ra lời.

Nàng chỉ muốn có thể mỗi ngày đều cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, mỗi một đêm trước khi ngủ, đều có một người ở bên tai nàng nói 'chị yêu em'.

Chẳng lẽ đó là sai sao?

Kéo nàng cùng nhau ngồi vào bên giường, Bùi Châu Hiền nhìn dáng vẻ luống cuống của nàng, cảm thấy rất đau lòng, nhưng vẫn cứng rắn dụng tâm, "Tiểu Đản, đổi lại em là chị, em sẽ mặc chị đứng ở phía trước chắn gió che mưa, chính mình lại cái gì cũng làm không được sao?"

"Em..." Tôn Thừa Hoan cảm thấy lời nói của Bùi Châu Hiền rất có đạo lý, cũng có chút hiểu ý của cô, nhưng vẫn suy sụp cúi mặt xuống, "Chị trở về... Chúng ta phải bao lâu không thấy mặt... Hơn nữa, em sợ chị sẽ gặp nguy hiểm, em lại không ở bên cạnh, em..."

"Em xem, em lại xem chị giống như cái loại tiểu nữ nhân cần phải bảo vệ rồi." Bùi Châu Hiền ôm lấy cánh tay Tôn Thừa Hoan, cằm tựa ở trên vai nàng, trong giọng nói mang theo sủng nịch, lại có chút bất đắc dĩ, "Tiểu Đản, chị không có ngốc như vậy. "

Cô không phải loại người luôn luôn cần người khác bảo vệ mình, chỉ là, trở về bên kia, Tiểu Đản không có cô ở bên cạnh vẫn rất nguy hiểm.

Bùi Châu Hiền nghĩ như vậy, lại tiếp tục mở miệng, "Có thể gọi điện thoại, có thể gọi video... Chị cũng có thể trở về thăm em... Chỉ là, không cho phép em đến tìm chị. "

"Không muốn." Cơ hồ là không chút do dự liền phản đối, Tôn Thừa Hoan kỳ thực lúc vừa rồi liền đã hiểu ý tưởng của Bùi Châu Hiền, cũng không muốn ép buộc chị ấy làm trái tâm nguyện, cũng dự định cùng đi hay hoặc là cách đoạn thời gian thì đi một chuyến đến thăm cô, lại không nghĩ rằng Bùi Châu Hiền cư nhiên đưa ra loại yêu cầu này.

"Em đến tìm chị sẽ gặp nguy hiểm, chị trở về sẽ không có nguy hiểm. " Bùi Châu Hiền thay đổi thái độ ôn nhu trong ngày thường đối với Tôn Thừa Hoan, rất nghiêm túc nói, "Cho nên, chị có thể trở về, không cho em đi tìm chị. "

Từ trong mắt Bùi Châu Hiền nhìn thấy sự kiên quyết của cô, Tôn Thừa Hoan cúi đầu, bĩu môi, "Chị lý trí như vậy, phải bao lâu mới có thể trở về một lần nha...."

Bùi Châu Hiền cùng nàng chung quy là bất đồng, nếu như Bùi Châu Hiền trở về phương bắc, lúc nhớ nàng, tuy có tưởng niệm cũng giành không ít tình cảm cho nàng, lý trí lại sẽ khắc chế hết thảy xung động muốn trở về, mà nàng.... Một khi tưởng niệm đạt đến một điểm nào đó, nhất định sẽ không để ý địa điểm không để ý thời gian mà thẳng đến phương bắc.

Nghe vậy khẽ giật mình, Bùi Châu Hiền nhìn xem Tôn Thừa Hoan đường đường là một Bang chủ, trước mặt mình nhưng lại có loại dáng vẻ ủy khuất lại sợ hãi, đáy lòng mềm nhũn, há miệng liền muốn hứa hẹn sẽ một tháng trở về một lần, chỉ là lời kia chưa nói ra khỏi miệng, một bên lý trí lại đè nén xuống tình cảm như vậy, "Tiểu Đản, chị đáp ứng em, chờ tất cả mọi chuyện đều từ từ quen thuộc, chị sẽ tìm cơ hội trở về tới thăm em, có được hay không?"

"Không được.... " Lẩm bẩm, Tôn Thừa Hoan giống như đứa nhỏ hờn giỗi ôm lấy Bùi Châu Hiền, "Chị chính là không quan tâm em nữa!"

"Tiểu Đản ~~" Thấy Tôn Thừa Hoan như vậy không có biện pháp nào, Bùi Châu Hiền oán trách mà kêu, tay nhẹ vỗ về sau gáy của nàng, "Tiểu Đản nghe lời, đừng làm cho chị lo lắng. "

"Mặc kệ, không quan tâm...." Biết rõ Bùi Châu Hiền nhìn thấy bộ dạng này của mình nhất định sẽ mềm lòng, Tôn Thừa Hoan dùng sức mà làm nũng chơi xấu nói, "Em không muốn chị đi....."

"....." Trầm mặc hồi lâu, Bùi Châu Hiền cúi đầu nhìn đầu nhân nhi (tương tự Baby) tựa vào trong lòng ngực mình, cuối cùng nhẹ nhàng, lại kiên quyết nói, "Chị biết suy nghĩ của em, cũng biết tương tư khó nhịn, nhưng là.... Tiểu Đản, nghe chị một lần, có được hay không?"

Thân thể cứng đờ, không hề cọ xát, ở góc độ Bùi Châu Hiền không thấy được, vẻ mặt Tôn Thừa Hoan phức tạp.

Vô luận như thế nào, nàng cũng không muốn Bùi Châu Hiền cứ như vậy rời khỏi, không muốn, không nỡ, không thể chịu đựng.

Thế nhưng mà. . . Nàng như thế nào có thể bởi vì ý nghĩ của chính mình, vẫn luôn đem Bùi Châu Hiền trói ở bên cạnh mình chứ?

Ngồi thẳng thân thể, vẻ mặt Tôn Thừa Hoan nghiêm nghị, đôi mắt khó nén đau thương, "Vậy.... Chị phải đáp ứng em, chị không thể có bất kỳ nguy hiểm nào...."

"Chị đáp ứng em." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, "Chị sẽ bảo vệ tốt chính mình. "

Nếu như cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Tôn Thừa Hoan nhất định sẽ phát điên mà chạy đi kinh đô, cô sẽ không để cho chuyện như vậy xuất hiện.

Thấy cô đáp ứng, Tôn Thừa Hoan lại suy nghĩ một chút, cảm thấy rất lo lắng, "Mẹ của chị. . . Sẽ không bức chị. . ."

"Chị đối với bà ấy coi như hiểu rõ." Bùi Châu Hiền lúc này trái lại giống như tiểu nữ nhân mà dựa vào trong lòng Tôn Thừa Hoan, "Bà ấy khinh thường làm việc đó. "

"Ừ." Đối với lời nói của Bùi Châu Hiền luôn tin tưởng, Tôn Thừa Hoan dùng sức gật đầu, do dự một chút, vẫn mở miệng, "Vậy chị.... Lúc nào mới có thể trở lại bên cạnh em....."

Tiếp quản một tập đoàn lớn, chỉ sợ là chuyện cả đời đi, như vậy.... Lẽ nào nàng cả đời không thể như trước mỗi ngày đều có thể gặp được Bùi Châu Hiền sao?

"Đợi chị.... Thật sự có thể bảo vệ được em.... " Bùi Châu Hiền cũng từng nghĩ qua vấn đề này, lại cũng không biết nên như thế nào giải quyết, có chút miễn cưỡng nói, "Chị sẽ làm cho ba mẹ chị vĩnh viễn không tìm em làm phiền, sẽ làm cho Cận Phi Hàn không dám ra tay với em, sẽ để cho em cho dù đi đến kinh đô, cũng không cần lo lắng có người gây bất lợi cho em. "

Nhưng muốn đạt được cái mục tiêu này cần phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực, hơn nữa cũng không phải chuyện một sớm một chiều liền có thể thành công, cô vẫn sẽ đem hết toàn lực đi làm.

"Vậy cần.... Lâu lắm đấy..." Tôn Thừa Hoan có chút khổ sở nói, mũi đau xót, đôi mắt có chút ướt, cúi đầu không nhìn Bùi Châu Hiền, giống như một đứa trẻ bình thường mà tỏ ra ủy khuất.

"Tiểu Đản. . ." Thở dài ôm chặt em ấy, Bùi Châu Hiền lẩm bẩm, "Một lần cuối cùng, là lúc này đây để cho chị tiếp tục tùy hứng, tương lai của chúng ta chị không muốn chỉ để cho một mình em gánh chịu. "

"Được." Tôn Thừa Hoan cố nén, mang theo đau đớn mà mở miệng, "Em đáp ứng chị. "

"Cảm ơn. "

Bùi Châu Hiền cũng không phải là từ chức liền có thể rời đi, dán lại phong đơn từ chức nộp lên cấp trên, sau khi nộp lên trên cơ quan vẫn còn cần thẩm tra.

"Tiểu Hoan, con thực sự để cho con bé đi sao?" Kiều Lâm Cử tự mình đến chỗ của Tôn Thừa Hoan, rất ngưng trọng nói, "Nếu như thật sự từ chức, Châu Hiền muốn một lần nữa tiến vào lại, lại phải tiến hành một lần sát hạch nhân viên công vụ, đến lúc đó. . ."

"Đến lúc đó vẫn có thể tiến vào. " Tôn Thừa Hoan cắt đứt lời cậu mình nói, rất tự tin nói, "Cậu yên tâm. "

"Cũng đúng...." Kiều Lâm Cử đối với thực lực của Tôn Thừa Hoan cũng coi như hiểu rõ, khẽ gật đầu một cái, trầm ngâm trong chốc lát, "Châu Hiền con bé.... Con giúp cậu nói cho con bé biết, Viện kiểm sát tùy thời hoan nghênh Bùi kiểm sát trưởng chính nghĩa lẫm liệt trở về. "

"Tốt. " Bùi Châu Hiền nói, muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nấu cơm cho Tôn Thừa Hoan ăn, lúc Kiều Lâm Cử tới, cô vừa mới đi ra ngoài mua thức ăn.

"Được rồi, vụ án Lệ bí thư kia.... " Thấy Tôn Thừa Hoan đáp ứng rồi, Kiều Lâm Cử lại cau mày, "Con vốn dự định để cho Châu Hiền khởi tố, hiện tại thế nào?"

"Vậy cũng không có biện pháp.... " Tôn Thừa Hoan thở dài, đối với Bùi Châu Hiền đột nhiên quyết định rất bất đắc dĩ, "Vụ án này cậu liền giao cho những người khác đi, thay những người dân làng Tỉnh Loan đòi lại công đạo, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của chị ấy."

"Cũng tốt.... " Kiều Lâm Cử nhìn sắc mặt Tôn Thừa Hoan có chút tái nhợt, ở trong lòng âm thầm thở dài hai tiếng, giơ tay lên ở trên vai nàng vỗ vài cái nói, "Tiểu Hoan, chiếu cố tốt chính mình, lúc mẹ con còn sống hy vọng nhất chính là con có thể khỏe mạnh trưởng thành, có thể vui vẻ."

"Tiểu Hoan hiểu rõ." Tôn Thừa Hoan kéo ra một nụ cười miễn cưỡng, "Cậu cũng vậy."

"Ừ, vậy ta đi trước, còn có chút việc. "

"Dạ." Tôn Thừa Hoan đứng dậy tiễn Kiều Lâm Cử đi ra ngoài, ở cửa chính trùng hợp gặp Bùi Châu Hiền mua thức ăn trở về, mà Bùi Châu Hiền sau khi nhìn thấy Kiều Lâm Cử, rõ ràng có chút áy náy.

"Tôi còn bảo Tiểu Hoan tiện thể nhắn cô giúp tôi....." Kiều Lâm Cử mỉm cười, đem hổ hẹn của Bùi Châu Hiền nhìn ở trong mắt, "Châu Hiền, buông tay làm chuyện mình muốn làm, lúc nào tìm về lý tưởng rồi, Viện kiểm sát chúng ta vĩnh viễn hoan nghênh một thân chính khí vì dân chờ lệnh Bùi kiểm sát trưởng. "

"Cảm ơn Kiều Kiểm. " Bởi vì lời nói của Kiều Lâm Cử làm cho tâm tình của cô kích động hồi lâu, Bùi Châu Hiền cưỡng chế tâm tình hướng ông nói cảm ơn, cho đến khi Kiều Lâm Cử rời đi, mới ôm lấy Tôn Thừa Hoan không nói một lời.

Đồng dạng không nói gì, Tôn Thừa Hoan mặc cho Bùi Châu Hiền ôm chính mình, nàng cũng ôm chặt lấy chị ấy, cố gắng muốn đem tất cả thời gian toàn bộ phóng tới chỗ Bùi Châu Hiền.

Dù như thế nào không nỡ đi nữa, vẫn cứ tới thời gian nên rời đi, đơn từ chức đã được thông qua rồi, người Đan Trác phái tới đón Bùi Châu Hiền cũng đã đến rồi.

Tôn Thừa Hoan một đêm không ngủ, nhìn ngắm Bùi Châu Hiền ở trong lòng ngực mình ngủ say, như thế nào đều không nỡ nhắm mắt lại.

Bùi Châu Hiền đồng dạng cũng một đêm không ngủ, nằm ở trong lòng Tôn Thừa Hoan từ từ nhắm hai mắt, lại không nỡ ngủ.

Ngày kế tiếp, Tôn Thừa Hoan mang theo người, tự mình đưa Bùi Châu Hiền đến sân bay, trong mắt tràn đầy nước mắt, khóe miệng lại chứa đựng nụ cười, "Chậm chạp nói.... Chị đi rồi, không lo lắng em bị cô gái khác câu đi mất sao?"

Giống như là lời nói đùa giỡn trong giọng nói lại không có bất kỳ ý cười nào, chỉ có run rẩy, ngay cả người bên ngoài đều có thể cảm giác được nàng đang khóc nức nở.

Môi nhẹ nhàng ấn ở bên khóe miệng Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền ngưng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, lẩm bẩm, "Người yêu có thể bị cướp đi, không phải là người yêu thật lòng."

Kéo ra khoảng cách, Bùi Châu Hiền ôn nhu cười, nhẹ tay liên tiếp vuốt tóc Tôn Thừa Hoan "Chị tin tưởng Tiểu Đản của chị, là thật sự yêu chị. "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro