Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ngươi, tên hỗn đản này." Bùi Ngọc Nhi thở hồng hộc mắng người. Vu Lạc Vũ cũng không để bụng, thậm chí ôm Bùi Ngọc Nhi, bật cười.

"Tiểu Ngọc Nhi, nàng thật đúng là vong ân phụ nghĩa, vừa rồi là ai đem nàng hầu hạ khoái hoạt liên tục, toàn thân...".

"Ngươi còn nói!" Vu Lạc Vũ còn chưa nói xong, Bùi Ngọc Nhi đã vươn tay che miệng Vu Lạc Vũ, nàng giờ phút này mặt đỏ như lửa đốt, đều là hỗn đản kia không biết thẹn, đối với mình làm cái loại chuyện này còn chưa tính, thế nhưng còn không bận tâm, muốn nói thì nói, thật sự không một chút xấu hổ!

"Ngô ngô ngô.." Bị che miệng, Vu Lạc Vũ nói không ra lời, thật sự nghẹn khí, hướng tới Bùi Ngọc Nhi nháy mắt, bộ dáng liên tục lắc đầu, một bộ lấy lòng, cuối cùng Bùi Ngọc Nhi vẫn sợ che hỏng Vu Lạc Vũ mới buông tay. Nhưng nàng vẫn tức không nhịn nổi. Bùi Ngọc Nhi buông tay, lập tức xoay người đưa lưng về phía vu Lạc Vũ, nên làm gì thì làm đi, dù sao Bùi Ngọc Nhi quyết định không để ý tới hỗn đản này!

Muốn tiến đến ôm Bùi Ngọc Nhi, lại đều bị nàng kịch liệt phản kháng vẫy ra, lần này đến phiên Vu Lạc Vũ trợn tròn mắt. Vừa nãy nhất thời hưng khởi, nghĩ sao liền làm, Vu Lạc Vũ cũng không ngờ, sau khi làm xong sẽ trở thành dáng vẻ ấy a. Vu Lạc Vũ có chút tích tụ, chính mình làm chuyện này tiểu Ngọc Nhi sẽ thẹn thùng, có rụt rè, hiện giờ thẹn quá thành giận, nổi nóng, mình như thế nào đi dỗ đây? Huống hồ người này phải dỗ như thế nào? Vu Lạc Vũ từ nhỏ đến lớn chưa dỗ dành qua ai? Không phải tất cả người khác đều nịnh bợ, lấy lòng nàng sao?!

"Tiểu Ngọc Nhi... Nàng tức giận sao?" Kiên trì, Vu Lạc Vũ nhỏ giọng chỉ chỉ bả vai Bùi Ngọc Nhi. Ai ngờ Bùi Ngọc Nhi vội vàng lay động bả vai hai lần, phảng phất Vu Lạc Vũ như con sâu rất đáng ghét vậy.

"Này, có phải nàng tức giận hay không!" Ngữ khí của Vu Lạc Vũ cũng nâng lên, nàng thật sự là không hiểu Bùi Ngọc Nhi, khi không lại phát cáu cái gì, có gì đâu mà lại ầm ĩ, hai người cũng không phải là lần đầu, dù sao cái gì đều đã làm, đã gặp qua, đổi cái mới thì có sao, có cái gì tức giận a!

"..." Vẫn là không hé răng, Vu Lạc Vũ cũng có chút hơi hơi tức giận, không để ý thì không để ý, nàng không để ý tới mình, mình làm chi còn mặt nóng đi dán mông lạnh? Dùng lực thật lớn nằm xuống, Vu Lạc Vũ đang dùng thân thể tỏ vẻ, giờ phút này nàng cũng tức giận.

Mở to hai mắt nhìn đỉnh mành, thời gian đã trôi qua một hồi lâu, vẫn không thấy Bùi Ngọc Nhi có động tĩnh gì. Vu Lạc Vũ hoàn toàn buồn bực đến không được, vốn nàng còn tưởng vừa rồi mình làm một phen động tác kia, cho Bùi Ngọc Nhi biết chính mình cũng tức giận, nàng sẽ yếu thế một chút, lại đây hòa hảo, cũng không ngờ Bùi Ngọc Nhi là cái người ý chí sắt đá. Vu Lạc Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác trừng mắt nhìn bóng lưng Bùi Ngọc nhi, thực sự là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng!

Nhắm mắt lại cũng đi ngủ, Vu Lạc Vũ dự định mặc kệ, tính tình Bùi Ngọc Nhi, quá hai ngày chậm rãi cũng tốt rồi.

----

Vừa cảm giác tỉnh ngủ, trời đã sáng, ngày hè thường như vậy, mặt trời mọc rất sớm, cũng làm người ta cảm thấy oi bức, phiền ý một mảnh. Nhìn một chút vị trí bên cạnh, rỗng tuếch. Bùi Ngọc nhi thở dài, là trời vừa sáng đã đi, hay là đêm qua căn bản không có ở nơi này ngủ đây?

Nói tới đêm qua, hiện tại ngẫm lại Bùi Ngọc Nhi vẫn cảm thấy trên mặt nóng rực, vốn trong cơn giận dữ không định để ý cái người không biết xấu hổ kia, nhưng suy nghĩ lại, có thể thời gian ở cùng nhau đã không còn nhiều lắm. Bùi Ngọc Nhi nghĩ vậy, cũng không cùng nàng ầm ĩ nhiều, dừng một lúc cho cái bậc thang đi xuống là được. Nhưng ai biết, ngày hôm qua đủ loại mệt nhọc, hơn nữa buổi tối bị Vu Lạc Vũ lăn qua lăn lại, chính là nhắm mắt lại tức giận một lát, Bùi Ngọc Nhi lại ngủ thiếp đi.

Lần này chỉ sợ lại hiểu lầm, Bùi Ngọc Nhi lắc đầu, đứng dậy mặc y phục vào, đi tắm một phen. Nhìn gương chải lên kiểu tóc, Bùi Ngọc nhi nghĩ thầm, vẫn là chờ có thời gian đến xuống nước với nàng thôi. Nghĩ đến đây Bùi Ngọc Nhi cảm thấy tức giận bất bình, vốn mình chính là người bị hại, nhưng kết quả bản thân còn phải hạ mình đi tìm nàng. Rốt cuộc là sai ở đâu sao, hay người nào yêu sâu, ngời đó sẽ mất địa vị đây?!

----

Thời điểm đến Ngự Hoa Viên, các cung nữ sớm đến đông đủ, các nàng đang tự giác luyện múa. Mà hôm nay, trong Ngự Hoa Viên lại nhiều hơn vài người, Bùi Ngọc Nhi trong lòng vui vẻ, thì ra là Niệm Tuyết tìm nhóm nhạc công đến. Tính tính ngày, kỳ hạn nửa tháng cũng còn lại mấy ngày, động tác múa nhưng thật ra đều nhớ kỹ, còn lại chính là cùng ban nhạc tập luyện. Còn gần năm ngày nữa, Bùi Ngọc Nhi gật đầu, kịp thời gian.

Vỗ tay tập hợp các cung nữ, Bùi Ngọc Nhi vừa muốn nói trước hết nghe nhạc sĩ tấu thượng một khúc điệu quen thuộc, nhưng ai biết lời còn chưa nói xuất khẩu, Bùi Ngọc Nhi đã bị gọi lại. Vừa nghe thanh âm, Bùi Ngọc Nhi lập tức cảm thấy lỗ tai ong ong lên, Diệu Nghiêm nữ vương gia này, thật sự là âm hồn bất tán, Bùi Ngọc Nhi thầm kêu rên, mình rốt cuộc đã làm sai cái gì? Ông trời lại trừng phạt mình như vậy? Cả ngày một cái người ầm ĩ Vu Lạc Vũ còn chưa đủ, hiện giờ lại thêm một cái oan quỷ quấn lấy thân?!!

"Sao ngươi lại đến nữa?" Bùi Ngọc Nhi xoay người tức giận nói.

"Không phải ngươi nói có việc hôm nay nói sao!".

"Nga đúng đúng đúng" Bùi Ngọc Nhi một bộ biểu tình ta sai lầm rồi

"Vậy ngài rốt cuộc có chuyện gì?".

"Cũng không có chuyện đặc biệt trọng yếu gì".

"!!!" Không có việc gì tìm đến mình để làm chi?!

"Ngươi thực rãnh rỗi?" Bùi Ngọc Nhi một bộ nghiến răng nghiến lợi, lại phải ẩn nhẫn, nàng hy vọng nữ vương gia này có thể thông minh một chút, đi nhanh chút.

"Đúng vậy, tiểu vương rất rãnh." Vưu Lăng Vi nói xong hướng phía trước đi vài bước, đến một bàn đá ngồi xuống.

"Cho nên tiểu vương quyết định ở đây xem các ngươi nhảy múa."

"Ngươi là Vương gia, thân mình quý giá, xa xa kia có cái lương đình, ngươi nên đến đó ngồi." Bùi Ngọc Nhi nói xong, chỉ chỉ đến lương đình đằng kia.

Vưu Lăng Vi theo phương hướng ngón tay Bùi Ngọc Nhi nhìn nhìn, đình rất lớn, nhiều cây, cây xanh tỏa bóng đúng là vị trí mát mẻ. Có điều... Vưu Lăng Vi lắc đầu.

"Tiểu vương ngay tại nơi này xem, nơi đó quá xa nhìn không tới." Vưu Lăng Vi nói xong, thấy Bùi Ngọc Nhi há mồm còn muốn phản bác, nàng không đợi Bùi Ngọc Nhi phản bác, ngay sau đó lại nói:

"Tiểu vương không sợ nóng, tiểu vương muốn ở đây nhìn các ngươi nhảy múa."

Đôi môi vừa mở ra, không cam lòng nhắm lại, nhưng nàng còn có thể nói cái gì? Người ta là một vương gia, lại còn trong thời kì trọng yếu như vậy. Khinh bỉ trừng mắt nhìn Vưu Lăng Vi, lại là một hỗn đản.

Lần nữa lấy lại bình tĩnh, Bùi Ngọc Nhi ra hiệu nhạc sĩ bắt đầu tấu nhạc. Âm thanh vang lên, là giai điệu dễ nghe êm tai, theo ôn nhu uyển chuyển lại đột nhiên thay đổi, chuyển hoán đến sục sôi dâng trào, cuối cùng lại lấy phía trước ôn nhu uyển chuyển để kết thúc. Lần đầu nghe thấy nhạc như vậy, cũng hãm sâu vào bên trong khúc nhạc này, không thể tự thoát ra được, như nghe thấy âm thanh tự nhiên a.

"Hảo khúc!" Khúc vừa tất, ngay sau đó thanh âm vỗ tay Vưu Lăng Vi vang lên.

Bùi Ngọc Nhi khinh xuy một tiếng

"Vỗ tay vớ vẫn, ngươi biết khúc này có ý gì?".

Vưu Lăng Vi lắc đầu.

"Tiểu vương chưa bao giờ nghe qua khúc như vậy, giai điệu nhanh là nhanh, chậm là chậm, ai ngờ kết hợp lại nhưng cũng có thể phát ra giai điệu êm tai như vậy, thật sự là dễ nghe".

"Người Vu quốc tính cách lãng mạn, cho nên lấy chậm khúc chiếm đa số, mà các ngươi người Diệu Nghiêm tính cách dũng cảm, bình thường cũng không kiên nhẫn nghe chậm khúc, cho nên đều là những nhạc khúc sục sôi cuồn cuồn, này thủ khúc là ta đặc biệt tìm người làm, chính là đem Vu quốc cùng Diệu Nghiêm hai loại thủ khúc đặc sắc hợp làm một, ẩn ý Vu quốc cùng Diệu Nghiêm từ nay về sau có thể hòa hợp giống như khúc nhạc, giúp đỡ cho nhau." Bùi Ngọc Nhi chậm rãi nói, Vưu Lăng Vi vẻ mặt mang vui mừng.

"Đúng đúng đúng!" Vưu Lăng Vi phụ họa theo.

"Không nghĩ tới ngươi lại có tài hoa như vậy, có thể nghĩ đến mượn khúc nhạc hy vọng Diệu Vu hai nước vĩnh cửu hòa bình." Vưu Lăng Vi nói xong, vẻ mặt vui sướng, hai tròng mắt cũng là không che dấu vẻ yêu thích với Bùi Ngọc Nhi. Thật sự càng tiếp xúc càng thích tiểu chủ Ngọc Nhi này, Vưu Lăng Vi trong lòng ấm áp một mảnh, nàng thật không giống những nữ tử mình đã từng gặp, nàng đặc biệt, thông minh, đáng yêu, xinh đẹp, giống tiên tử, lại giống cây thuốc phiện, bị hấp dẫn liền không xong. Vưu Lăng Vi muốn lấy được nàng, nàng cảm thấy chưa từng có nữ từ nào khiến bản thân động ý niệm như vậy, nếu nàng ấy nguyện ý đi theo chính mình, Vưu Lăng Vi có thể thề nhất định sẽ đem thứ tốt nhất cấp nàng, cái gì đều cho nàng.

"Đúng cái gì đúng!" Bùi Ngọc Nhi thản nhiên nói.

"Muốn xem liền im lặng chút, còn ồn ào thì đi lương đình bên kia đi".

"Được! Tiểu vương không nói nữa." Vưu Lăng Vi cười vui vẻ, Ngọc Nhi tiểu chủ này thật là người thẳng thắn, không giống những nữ tử đối chính mình làm ra vẻ, nàng tuyệt sẽ không bởi vì mình là vương gia liền hư tình giả ý, mọi việc đều theo mình.

Bên kia Bùi Ngọc Nhi, nàng đối với phản ứng Vưu Lăng Vi rất không giải thích được, nàng càng tiếp xúc với vị vương gia này, càng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, vương gia này rốt cuộc nghĩ cái gì? Cả ngày làm ra dáng vẻ tiểu hài nhi, là thật hay là giả?

Thời gian luôn yên lặng dưới mí mắt người trôi qua, thời gian bốn ngày đã tới, trong thời gian này, Bùi Ngọc Nhi vẫn không gặp được Vu Lạc Vũ, Vu Lạc Vũ không có đến Dạ Yêu Điện, chắc là vì bận quá. Mà khiến người ta kinh ngạc, là Vưu Lăng Vi mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện ở Ngự Hoa Viên ngay chỗ bàn ghế đá ấy. Nàng cũng không hé răng, tự rót tự uống rượu, nhìn Bùi Ngọc Nhi múa, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn.

Mới đầu, Bùi Ngọc Nhi còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng người đến là vương gia nàng cũng không thể đuổi, vốn nghĩ nàng ta xem hai ngày sẽ cảm thấy không thú vị, không đến nữa, lại không nghĩ đã nhiều ngày trôi qua, nàng so với mình còn đúng giờ hơn. Thôi thôi, Bùi Ngọc Nhi nhìn cũng quen, cứ coi như nàng ta không tồn tại là được.

Ngày mai khi mặt trời lặn, Vu Lạc Vũ thiết hạ yến hội sẽ bắt đầu. Nhưng tiết mục Bùi Ngọc Nhi lại là gần cuối cùng, Bùi Ngọc Nhi mỗi khi nhớ đến liền muốn cười. Nếu đoán đúng, Vu Lạc Vũ là cố ý đem tiết mục của mình thả về sau chút. Thứ nhất, yến hội vừa mới bắt đầu, không khí khẳng định sẽ câu nệ, nếu không được tự nhiên cũng sẽ không thể toàn tâm toàn ý thưởng thức ca múa. Thứ hai, Bùi Ngọc Nhi nghĩ, Vu Lạc Vũ chính là tâm tính tiểu hài nhi, nàng đánh giá, cảm thấy muốn mình ra trận cuối, biểu diễn vào thời điểm then chốt, kinh diễm toàn trường, nàng mặc dù không thể đối mọi người khoe khoang mình là nữ tử nàng yêu, nhưng cũng muốn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của người khác, không phải sao. Tùy nàng đi, tùy nàng đi, nàng tổng cảm thấy mình là tiểu hài nhi, nhưng có đôi khi nàng không phải cũng vậy sao? Hay có lẽ trong lòng người có tình yêu, bản thân sẽ thay đổi như tiểu hài nhi đây?!

Đi theo các cung nữ một đường trở về Dạ Yêu Điện, đoạn đường này Bùi Ngọc Nhi đều suy nghĩ đến mức không để ý xung quanh. Nhưng nàng không biết, Vưu Lăng Vi cũng luôn đi theo nàng.

Thẳng đến nhìn thấy bước chân Bùi Ngọc Nhi đi vào cửa lớn Dạ Yêu Điện, Vưu Lăng Vi mới dừng lại. Nàng một người đứng trước cánh cửa đóng chặt, đến hồi lâu sau mới xoay người rời đi.

Ngọc Nhi tiểu chủ chung quy sẽ trở thành người của mình. Trong lòng đã có Vưu Lăng Vi định liệu...

------

Tình cờ nghe được bài nhạc có tiết tấu cũng giống tiểu Ngọc Nhi miêu tả.

Các thím cứ nghe cho vui, nội dung thì chả có liên quan đâu :))))

Nhạc ở đầu chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro