< - Thiên Vị - >

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như ôm có thể cho chị có cảm giác an toàn, vậy chị liền cả một đời ở bên cạnh em đi!


01.
   "Tôi làm không được..."

.........

   Đường Lỵ Giai dùng tay vòng qua eo người trước mặt, đem cái trán dựa vào lưng của nàng, thì thầm lên tiếng.

   Tả Tịnh Viện bị nữ tử đầy mùi rượu níu lại, nàng chỉ muốn chạy trốn, cho dù là ai bị người xa lạ ôm lấy đều sẽ theo bản năng muốn tránh thoát. Coi như không biết làm sao, Tả Tịnh Viện muốn cử động nhưng không cất bước nổi, toàn thân máu tựa hồ đều đọng lại với nhau.

   "Tiểu thư, nhà chị ở nơi nào? Tôi đưa chị về nhà?"

   Tả Tịnh Viện dùng sức đẩy đối phương đang siết chặt ngón tay của mình ra, hết sức che đậy sự nheo mày bất đắc dĩ, cùng nàng mặt đối mặt, mang theo một chút ý vị ôn nhu.

   "Ân ~"

   Đường Lỵ Giai hơi mở hai mắt, vươn tay muốn tóm lấy cái gì đó, bởi vì thiếu rượu ở bên, làm cách nào đều bắt không được.

   Ban đêm ở bờ sông bên cạnh một chút cũng không có dáng vẻ quạnh quẽ, Tả Tịnh Viện mượn ánh đèn nê ông nhìn về phía người ở trước ngực, hảo, khuôn mặt mỹ lệ, bờ môi mang một ít màu đỏ nhạt, hai gò má bởi vì tác dụng cồn trở nên hồng nhuận, thậm chí còn có chút mê hoặc?

   Xem bộ dạng là biết hỏi không ra địa chỉ, Tả Tịnh Viện khó xử nhìn về bức tranh đã vẽ lên một nửa cảnh đêm cùng với nước sơn đổ đầy một chỗ, trong lòng ám đạo, tính toán.

   Trước tiên đem nàng mang về thuê phòng ngủ lại, không thể ném ở một bên đường....

   Thu thập dụng cụ vẽ tranh, rất nhiều cuộc điện thoại của bạn cùng thuê phòng Trần Thiến Nam gọi tới. Tả Tịnh Viện đã từng mười phần không nghĩ ra tại sao một nữ nhà giàu chỉ vì yêu thích hội họa mà ở căn nhà nhỏ bé có mấy chục bình phong bên trong, thời gian dài, ngược lại là thực sự bội phục tiểu Trần, nàng ánh mắt độc đáo cùng kỹ xảo hội họa thường sẽ cho mình linh cảm để vẽ, nhưng hiện tại hai người cũng chỉ là bữa bãi vô danh....

   "Ồ, một tiểu mỹ nữ a? Làm sao chuốc say người ta? Khoan đã, cậu cũng đừng làm gì phạm pháp đấy ....." Trần Thiến Nam xuống xe gặp Tả Tịnh Viện ôm một nữ hài tử, không khỏi trêu chọc nàng.

   "Nghĩ gì thế! Mình không có!"

   Bây giờ không biết, sau này liền quen thuộc.

   "Nhanh lên giúp mình đem đồ vật cầm lên xe, chị ấy uống say, ban đêm lạnh, sẽ bị cảm."

   "Được được được."

   Nhìn xem ngoài cửa sổ xe hiện lên từng chiếc từng chiếc đèn đường phát sáng, chói mắt chỉ có thể khó chịu dụi dụi. Tả Tịnh Viện bèn đem áo khoác của mình đắp lên nữ tử bên cạnh..

   "Tả, các người!?"

   "Đừng nghĩ nhiều, thật sự là gặp nàng đang say ngã ven đường, có lòng tốt mới đem về nhà."

   "Chứ không phải bởi vì cô ấy xinh đẹp..."

   Phía trước trên ghế lái Trần Thiến Nam liên miên một mực lải nhải cái gì đó, Tả Tịnh Viện thật sự một câu đều không nghe lọt.

   Trên thực tế không phải mỗi cái say rượu đều làm ầm ĩ người khác, cũng như vị tỷ nữ sinh này, nàng khéo léo loay hoay tùy ý Tả Tịnh Viện, lẩm bẩm vài tiếng, sau đó liền mềm mại trên giường ngủ say sưa.

   Tả Tịnh Viện nhìn không gian chật hẹp một chút, cơ hồ muốn bị vật dụng hội họa chiếm hết, lại nhìn về phía giường có thể chứa đủ hai người. Không quan hệ, đều là nữ với nhau thì sợ cái gì.....

   Cùng nằm mà ngủ, mặc dù trong không khí tràn ngập mùi rượu nhưng vẫn không có quấy rầy gì, phảng phất cũng chỉ là một giấc yên hương, làm nàng nhanh chóng tiến vào giấc mơ.


02.
   Sáng sớm, đánh thức Tả không phải tiếng chuông đồng hồ báo thức mà là tiếng hét kinh hoảng của nữ sinh bên cạnh, nàng mông lung hồi tưởng, đột nhiên nhớ tới nữ tỷ mình mang theo trở về.

   "Cô, cô..."

   "Tối hôm qua chị uống say, đổ hết vào người tôi, không hỏi ra chị ở chỗ nào, cũng chỉ có thể đưa chị đưa đến chỗ tôi ở. Chị đừng sợ, tôi không phải người xấu."

   Đường Lỵ Giai trong đầu nhớ lại, nàng tựa hồ nhỏ nhặt nhớ lại. Xem ra chính là như vậy.

   "Cảm ơn em."

   "Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy, con gái ra bên ngoài vẫn nên bảo vệ tốt bản thân."

   Đường Lỵ Giai nhớ lại, trong mắt liền nhiều hơn mấy phần khổ sở.

   Tối hôm qua.. Đứng ở trên sân khấu.... Mình vẫn là không có dũng khí mở miệng, mà đối với một ca sĩ không thể nghi ngờ gì nữa đây là đả kích lớn nhất.

   Nhìn ra được đối phương trầm thấp, Tả Tịnh Viện nghĩ thầm nhưng nếu không có chuyện gì sao lại say như vậy?

   "Muốn uống nước sao?"

   Say rượu hẳn là sẽ khát nước, Tả Tịnh Viện tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.

   "À, cảm ơn."

   "Không cần khách khí, chị gọi em là Tả Tịnh Viện được rồi?"

   "Đường Lỵ Giai."

... ...


   Một hỏi một đáp, hai người thân cận rất nhiều, cũng có thể hiểu rõ tình huống của đối phương.

   Một người là ca sĩ, một người là hoạ sĩ, khác biệt nghề nghiệp, nếu mà nói đến điểm tương đồng lớn nhất chính là đều không có danh tiếng gì.

   Lúc tạm biệt có lưu lại Wechat, Tả Tịnh Viện nhìn xem giao diện nói chuyện phiếm, lâm vào trầm tư, "nếu có một ngày em có thể có chút danh tiếng, nhất định phải làm cho chị một bức họa!"


03.

   Tả Tịnh Viện nằm ở trên giường, nhìn xem trận gió thổi nhẹ lên cửa sổ nhỏ, chỗ ấy màu trắng một tầng sa.

   Một số chuyện gần đây xảy ra giống như một giấc mơ, mang nữ sinh say rượu về nhà, cũng bởi vậy mà thành lập cái gọi là hữu nghị.. Thần tượng, tình tiết xảy ra lặp đi lặp lại nhiều lần, Tả Tịnh Viện bắt đầu cảm thấy có gì đó cũng chân thực, vừa ý nhọn trên một điểm lại rõ ràng nói cho nàng đó là rung động, Đường Lỵ Giai thực sự tồn tại ở trong cuộc sống của nàng, cũng trở thành một phần không thể thiếu.

   Đinh ~

   "Hôm nay chị làm cơm trứng chiên em thích nhất, muốn tới không?"

   Đường Lỵ Giai mời, trong nháy mắt Tả Tịnh Viện điên cuồng.

   "Được được, chờ em một lát."

   Chạng vạng tới tối, mèo con lại lười biếng nằm trên bàn, nhìn xem chủ nhân mình chơi dây đàn.

   Đột nhiên "meo" lên một tiếng, từ trên bàn nhảy xuống, thẳng đến cạnh cửa, Đường Lỵ Giai buông ghita xuống, chuẩn là Tả Tịnh Viện tới.

   Tiểu gia hỏa này rõ ràng thích Tả Tịnh Viện, chỉ cần nàng vừa đến đã dính nhau rồi.

   Mở cửa, Tả Tịnh Viện mang theo một bao lớn đồ ăn vặt cùng thực phẩm chín nhẹ, vô nhà  không quên thay dép. Ôm lấy mèo, cùng nó trán đụng trán một chút "Muội Muội, ngươi lại mập ra rồi!"

   Đường Lỵ Giai cầm lấy cái túi, sẵng giọng nói: " Bảo em đừng mua đồ, làm sao vẫn là..""

   "Chị quá gầy, nên bồi bổ."

... ...

   Hai người và một bé mèo, hình tượng đẹp đến mức có chút cảm giác không chân thật.


04.
   " Gần đây thế nào?"

   "Vẫn như vậy hay sao? Có tốt được một chút nào hay không?"

   Tả Tịnh Viện biết tâm trạng Đường Lỵ Giai, bởi vì một lần tranh tài ca hát sai lầm, dẫn đến nàng đứng lên trên sân khấu liền không dám mở miệng, mặc dù Tả Tịnh Viện thường khuyên bảo nàng, nhưng thấy hiệu quả quá mức bé nhỏ.

   "Không rõ ràng, có lẽ chị không thích hợp làm ca sĩ."

   "Thanh âm của chị em nghe qua là tốt nhất, chị phải tin tưởng mình!"

   Đường Lỵ Giai tự cười giễu một tiếng, không có trả lời, nàng tự nhận là không có tốt như vậy mà Tả Tịnh Viện hiện nay sợ là bởi vì không cảm giác mới mẻ thôi.

   Thế nhưng là, ai nói cảm giác mới mẻ luôn luôn lập tức liền tới?

   Tả Tịnh Viện đối Đường Lỵ Giai cảm giác mới mẻ sẽ kéo dài cả một đời.

   Đương nhiên, cái này cũng đều là nói sau.

   Ấm áp ôm một khắc, Đường Lỵ Giai đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, sửng sốt rất lâu mới chậm rãi đem mình vùi vào lòng ngực Tả Tịnh Viện.

   Tim đập của nàng cùng Tả Tịnh Viện như kỳ tích trùng hợp, thình thịnh thình thịch.


05.
   Kỳ thật đều biết trong lòng đối phương có những cái tâm tư mập mờ đến mập mờ, bầu không khí tràn ngập thế giới hai người. Nhưng, đều không có bước chân chính đầu tiên ...

   "Liga em vĩnh viễn thích chị nhất!"

   "Trên người chị mỗi điểm em đều thích!"

   "A! Em rất thích Đường Lỵ Giai!"

... ...

   Đường Lỵ Giai trong đầu đều bị lời nói Tả Tịnh Viện tập kích, toàn thân cao thấp bị nàng công kích tựa hồ không có một chỗ hoàn hảo.

   Lâm vào vũng bùn ôn nhu, không leo lên được, liền quá chú tâm để nó nuốt hết mình đi.

... ...

   "Ài, hai người nếu là thật thích lẫn nhau, làm sao còn không ở cùng nhau?" Tiểu Mã không hiểu hỏi.

   Vừa nghe đến Tả Tịnh Viện do dự, Đường Lỵ Giai trong mắt liền bốc lên rất nhiều tiểu tinh tinh, "Chị đang chờ em ấy tỏ tình."


06.
   Sánh vai ngồi trên ghế dài ở công viên, Tả Tịnh Viện mang bàn vẽ ra, nhìn người ở ngoài xa hoặc vật rồi cẩn thận phác họa. Đường Lỵ Giai mở ra tấm hình, huyền học lấy kỹ xảo ca hát.

   Dạo này thường xuyên luyện tập cũng không để ý đến Tả Tịnh Viện.

   Đột nhiên bị Tả Tịnh Viện ôm chặt. Đường Lỵ Giai có chút nghĩ.

   "Em làm gì?"

   "Nghe tiểu Mã nói, chị gần đây được thanh nhạc lão sư khen ngợi, còn có thêm một muội muội nhỏ?

   Đột nhiên xuất hiện lòng tham chiếm hữu, Đường Lỵ Giai khóe miệng cười, cái này phảng phất biểu thị công khai lấy mình đánh dấu chủ quyền. Nàng vỗ vỗ lưng Tả Tịnh Viện, "em ấy còn cùng chị chụp hình, vậy em và chị chụp ảnh đi?

   "Em mới không thèm!"

   Tả Tịnh Viện buông lỏng Đường Lỵ Giai ra, sau đó dùng ngón trỏ điểm một chút môi của nàng, nghiêng đầu cười với nàng, "Em muốn cái này."

   "Cho em.... Đây coi là gì nhỉ?"

   "Em..." Đường Lỵ Giai nháy nháy mắt.

   Nàng còn chưa nói xong liền bị nụ hôn ngăn chặn, chưa nói hết lời, hôn tràn đầy thâm tình.

   Tả Tịnh Viện dò xét bên trên eo Đường Lỵ Giai, đầu lưỡi trượt vào trong miệng đối phương, tham lam hấp thu toàn bộ ôn nhu khí tức của đối phương.

   Cũng là tại mình hôn đến hài lòng rồi mới rời đi, Đường Lỵ Giai mở mắt nhìn xem Tả Tịnh Viện, má hồng trên mặt đều rất ngọt ngào.

   "Đêm nay chị có biểu diễn, em sẽ đến xem chứ?"

   "Đương nhiên rồi."


07.
   Ba, hai, một....

  Mê muội ánh mắt chị,

Ngân hà có dấu vết nào mà lần theo, 

Xuyên qua thời gian khe hở,

Nó vẫn y nguyên chân thật,

Qũy tích hấp dẫn em....

   Tiếng ca linh hoạt kỳ ảo, đúng lúc đó theo âm nhạc bay vào trong không khí.

   Đây là khúc định tình của các nàng.

   Nhìn đối phương cùng mình con mắt thâm tình giống nhau, Tả Tịnh Viện trong đầu nghĩ.....

   Tiểu Âm vui vẻ kết thúc, Đường Lỵ Giai giống như một một hài tử, vội vã tìm tới Tả Tịnh Viện, "Chị làm được rồi! Tả Tả~"

   Trong nháy mắt đó có một ý niệm điên cuồng, Tả Tịnh Viện nhìn quần chúng xung quanh một chút, dời ánh mắt đặt mình ở trên môi Đường Lỵ Giai, ngược lại nhìn xem con mắt của nàng.

   "Liga, chúc mừng chị!"

   Một dòng nước ấm đột nhiên từ ngực chảy lên, trải qua yết hầu, trong lúc nhất thời nàng còn muốn hướng tới toàn thế giới tuyên cáo tình cảm mình đối với Đường Lỵ Giai, cơ hồ lập tức liền muốn thốt ra, lại đánh một vòng, biến thành như vậy, có chút khôi hài.

   Đường Lỵ Giai chọc chọc Tả Tịnh Viện, phảng phất là nhìn thấu đáy lòng tâm tư đối phương, ánh mắt của nàng luôn luôn rất có lực mê hoặc, giờ phút này lại thu liễm phần dụ hoặc kia, chỉ đơn thuần chân thành nhìn Tả Tịnh Viện.

   "Em nha ~"

   Không có chút gì do dự, Đường Lỵ Giai nhào vào lòng ngực Tả Tịnh Viện, "Có em ở đây chị liền rất an tâm."


08.
   Thời gian nhoáng một cái, mấy năm vội vàng trôi qua, lúc trước không có tiếng tăm gì. Hai người đều có lĩnh vực riêng của mình, thành tích cũng không tệ lắm.

   Cuối tuần vốn là nên hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi. Trương Hoài Cẩn đem đầu che vô trong chăn tránh né ánh nắng, đột nhiên thân thể liền cảm thấy lạnh, người đắp chăn lại liền bị kéo ra.

   "Hoài Cẩn, chúng ta cùng đi xem triển lãm tranh đi! Nghe nói có tác phẩm của vị họa sĩ kia rất đẹp."

   Nghe được Hoàng Ân Như nói như vậy, Trương Hoài Cẩn vội vội vàng vàng quản lý tốt mọi thứ, hấp tấp cùng nàng rời khỏi ký túc xá.

   Hành lang trưng bày tranh bên trong có nhiều loại họa tác, nơi một bức tranh cuối cùng phảng phất có cái ma lực câu người để Trương Hoài Cẩn nhìn lần đầu tiên liền lâm vào mà giật mình.

   Người bức họa bên trong, mặt rất là tinh xảo, giống như nhìn nhiều vài lần liền có thể phác hoạ ra người kia ngay. Chưa kể thêm tân trang thiên nhiên xinh đẹp chính không chút kiêng kỵ nắm tay..

   Trương Hoài Cẩn duỗi ngón tay ra chỉ, "Bức họa người bên trong là thật sự tồn tại sao?"

   Hoàng Ân Như nghe xong vấn đề này lập tức liền nở nụ cười, vỗ xuống bả vai Hoài Cẩn, "Đương nhiên rồi." Hướng chỗ ấy nhìn!

   Hành lang trưng bày tranh chỗ ngoặt, hoạ sĩ nổi danh Tả Tịnh Viện chính một mặt cẩn thận từng li từng tí cùng nữ tử bên cạnh nói chuyện, tựa hồ là chọc giận đối phương, mà từ bên mặt có thể nhìn ra thật là người trong bức họa không sai.

   "Chị ấy... ..."

   "Uổng cho cậu còn thích người ta họa tác, không có chút nào hiểu rõ bản thân chị ấy~"

   "A!!"

   Trương Hoài Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đây không phải là vị ca sĩ kia sao? Gọi là cái gì nhỉ? Đường....Đường Lỵ Giai! Lại nhìn về phía họa tác bên trên kí tên là "ZJ" , Tả Tịnh Viện mỗi bức họa chỉ kí lên danh tự viết tắt hai chữ cái, Trương Hoài Cẩn lúc đầu cảm thấy là vì tiết kiệm thời gian hoặc là phòng ngụy nhưng giờ nghĩ lại thì ra là Tả Giai.


Cảm ơn các bạn đã đọc và theo dõi. 

Hoàn - END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro