Chương 4: NPC cùng người chơi chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: NPC cùng người chơi chạy

"Là như vậy, NPC gần Miếu Nguyệt Lão ở Thôn Tân Thủ đột nhiên biến mất, bây giờ chúng tôi đang ở bên blog chửi bên kế hoạch."

"Đúng vậy, kia chính là cô gái có model đẹp nhất trong tất cả game, vốn là hướng về phía nhân vật mà đi, mặc dù sau đó bị nội dung game hấp dẫn, nhưng trứng phục sinh kia tôi cũng muốn một lần nha!"

"Chuẩn bị, tôi thật sự bỏ tiền ra mua, phiền toái cho tôi một quả trứng phục sinh, để tôi ngọt ngào với lão bà Lưu Vân một lần đi! Cho dù không được cũng để cô ấy quay lại đi!"

Ở dưới blog Weibo official 《 Giang hồ 》nào đó, rất nhiều người chơi lần lượt tới, đều đồng loạt thổ tào Lưu Vân không thấy ở Miếu Nguyệt Lão, đã ba tiếng trôi qua, Weibo official cũng không có nói có bug gì, cũng không có gửi thông báo.

Mà lúc đó, Lâm Tiểu Manh đang run rẩy lướt Weibo ở trên giường, nhìn cô gái mặc áo trắng bóng lưng thẳng tắp ngồi ở trên giường, lại nhìn trên một vài bức hình model được đăng trên blog Weibo official, giống đến khoảng chín phần.

"Chị thật sự là...... Lưu Vân?". . . . . .

"Ừ," Lưu Vân nghiêng người cười khẽ, đôi mắt híp thành một đường, trông giống như hồ ly quyến rũ lòng người: "Cố Lưu Vân."

Tên này có chút quen tai, nhưng Lâm Tiểu Manh đã từ bỏ suy nghĩ, dù sao NPC sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình, làm người cảm thấy thế này thật thần bí.

Lâm Tiểu Manh nghĩ tới ba tiếng trước, sau khi Chu Linh nhận được thần trang năm sao, chính trực vỗ vai nàng, xách theo trang bị rời đi cũng không quay đầu lại, về nhà chơi game đi khoe trang bị năm sao kia.

Trò chơi có vẻ rất phức tạp, độ hiếm của vũ khí chia thành bốn cấp, Thần Khí là cấp cao nhất, xác xuất rơi là một phần tám, sức mạnh chia làm sáu cấp, xác xuất rơi sáu sao còn xuất thần hơn, chỉ có 0.1%, có thể tưởng tượng được độ hiếm của Thần Khí cấp cao.

Cho nên một món Thần Khí năm sao, cho dù chỉ có một cái cũng đủ làm người khác hâm mộ, huống chi là nguyên bộ, quả nhiên, chính mình chỉ là công cụ, Chu Linh yêu nhất vẫn là Thần Khí cấp cao kia.

Không có Chu Linh áp bức, mà Lưu Vân cho dù ở trong trò chơi cũng cho nàng áp lực rất lớn, cho nên chưa tới vài phút, cũng không chìm đắm ở trong không khí vui vẻ ở toàn máy chủ, Lâm Tiểu Manh đối thoại vài câu đơn giản, liền vội vàng offline.

Nàng còn cần càng nhiều thời gian để vuốt rõ suy nghĩ của mình.

Nằm ở trên giường, Lâm Tiểu Manh cầm lấy gối ôm che mặt: "Phiền muốn chết, cô không thể chạy ra khỏi đầu tôi được à!"

Cho dù Lâm Tiểu Manh không muốn thừa nhận, nàng cũng không cảm thấy Chu Linh nói đúng, mặc dù chỉ là một chuỗi code, nhưng vẫn không hiểu tại sao lại động tâm.

Bởi vì động tâm, cho nên rất lâu không có online, thậm chí không dám đối mặt với nội tâm của bản thân, động tâm với một chuỗi code, động tâm với người lập trình trứng phục sinh, nghĩ thế nào cũng không phải người bình thường.

Huống chi là động tâm với một nhân vật nữ!

"Thật phiền thật phiền!"

Xoắn xuýt mấy ngày, bị Chu Linh kéo xuống giường chơi máy tính một hồi, Lâm Tiểu Manh phát hiện có hơi đói bụng, trong tủ lạnh cũng không có gì, đành phải gọi đồ ăn ngoài.

Sau đó......

Lâm Tiểu Manh nhìn thấy một người bạch ngọc như Lưu Vân, đúng vậy không sai, người đưa đồ ăn ngoài tới xém chút nữa hù chết nàng chính là vị Phật lớn này đây.

Hai người đã hơn hai tiếng đồng hồ không nói chuyện, Lâm Tiểu Manh đành phải chấp nhận một hiện thực.

NPC game online tới nhà nàng.

Cho nên, NPC ở trong trò chơi đã thật sự biến mất.

"Ục ục ục......"

Lâm Tiểu Manh đỏ mặt ôm bụng, nghiêng đầu không nhìn Lưu Vân chuyển tầm mắt nhìn nàng, mạnh miệng nói: "Em không đói bụng, em không ăn."

"Xì......"

Là Lưu Vân cười khẽ, Lâm Tiểu Manh lại vùi đầu vào gối giống như đà điểu, sau đó cảm thấy trên giường nhẹ xuống, giống như sức nặng đã biến mất.

Hơi hé mắt nhìn ra, Lâm Tiểu Manh nhìn thấy đôi chân như ẩn như hiện ở dưới áo choàng, Lưu Vân đi tới trước gương, cởi áo choàng ra, bình bình thản thản đặt ở một bên.

Bên trong là một bộ quần áo thể thao màu trắng, quần đùi chỉ dài tới đùi, lần này mới nhìn thấy rõ cặp đùi thon dài thẳng tắp, đồ thể thao có hơi ngắn, khi đó Lưu Vân đang buộc tóc, lúc nâng tay lên thì áo cũng được kéo lên.

Vùng bụng bằng phẳng, như ẩn như hiện ở dưới áo may ô, hai bên sườn mảnh mai, tôn lên vòng eo tinh tế mạnh mẽ của cô, tóc được buộc lên thành đuôi ngựa, rũ xuống tới bên hông, lại đang ở bên cạnh chỗ để giày thay dép lê ở nhà.

Vốn là tiên tử lạnh lùng xuất trần, thay đổi quần áo như vậy bỗng nhiễm thêm mấy phần khói lửa, Lâm Tiểu Manh không khỏi ngây người nhìn.

Cho đến khi bên ngoài phòng ngủ truyền tới một vài mùi hương, Lâm Tiểu Manh mới không thể tin tưởng thoát khỏi suy nghĩ, thò đầu nhỏ ra khỏi cửa phòng ngủ, thấy nữ nhân cao gầy đang bận rộn nấu cơm trong phòng bếp.

Nàng không nhìn lầm chứ, tiên tử đang nấu cơm!

Lâm Tiểu Manh vội vàng gửi tin nhắn Wechat cho Chu Linh, bên kia cũng nhanh chóng trả lời: "Nấu cơm? Lưu Vân đang nấu cơm cho cậu? Ồ ồ tớ biết rồi, vợ tớ cũng đang nấu cơm đây."

Được rồi, nhìn thấy Chu Linh trả lời không đàng hoàng, Lâm Tiểu Manh bất đắc dĩ cất điện thoại, dự đoán được bạn thân ở thế giới ảo kia chắc hẵn nghĩ nàng đang nói giỡn.

Dù sao NPC trở thành người thật, còn đang nấu cơm trong phòng bếp, đây là điều không nghĩ tới trước đây.

"Mấy món này......" Cũng bởi vì trong tủ lạnh không có đồ ăn, cho nên mới quyết định gọi đồ ăn ngoài, mấy rau xanh thịt này nọ ở đâu ra?

"Đưa cùng lúc với đồ ăn ngoài," Lưu Vân nâng nồi cơm, đẩy Lâm Tiểu Manh ra ngoài phòng: "Được rồi em qua đó làm cho xong đi, cơm cũng sắp xong rồi."

"Không phải......" Ý của em không phải như vậy, thân là chủ nhà làm gì có đạo lý để khách nấu ăn, chị tốt xấu gì cũng để em đi lấy đĩa lấy chén chứ.

"Không cần em hỗ trợ," Lưu Vân cười nói: "Vợ của chị, đương nhiên là phải chăm sóc thật tốt, làm gì có đạo lý để vợ xuống bếp."

Hình như đạo lý này cũng đúng......

Lưu Vân nở nụ cười, Lâm Tiểu Manh mảy may cũng không chống đỡ được, mơ màng bị đẩy ra khỏi phòng bếp, ngồi ở trên bàn ăn rồi mới nhớ tới lời vừa rồi......

Từ từ, ai là vợ của chị!

Theo bản năng, Lâm Tiểu Manh cảm thấy không đúng, làm gì có đạo lý con gái kêu con gái là vợ? Hơn nữa càng không thích hợp là trái tim nhỏ bé này vẫn đập loạn không kiềm chế được, là động lòng đúng không?

Chỉ là, quá không đúng rồi.

Thời điểm động tâm với một chuỗi code, Lâm Tiểu Manh cũng không có suy xét tới giới tính của đối phương, bây giờ bên này không phải code, cuối cùng nhớ ra một vấn đề nghiêm túc khác, hai người đều là con gái mà?

Chuyện như vậy, Lâm Tiểu Manh vẫn quyết định đi hỏi Chu Linh một chút, cô lăn lộn ở trong vòng kỳ kỳ quái quái lâu như vậy, chuyện như vậy có lẽ sẽ hiểu rất rõ đi?

Nhận được tin nhắn Chu Linh không chút khách khí gọi điện qua Wechat: "Gì? Cậu hỏi cảm giác thích nữ nhân là gì à? Không có cảm giác gì hết, cũng giống như thích con trai đi, sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, lòng bàn tay nóng lên, hơn nữa còn muốn ôm hôn này nọ nữa."

"Hả?" Lâm Tiểu Manh vẫn không thể hiểu.

"Há, tớ quên mất, cậu độc thân hai mươi lăm năm, chưa bao giờ có cảm giác này."

Nhói tim em gái.

"Từ từ, cậu hỏi tớ vấn đề này......" Giọng điệu Chu Linh kéo dài, kéo đến trong lòng Lâm Tiểu Manh cũng phát run: "Không phải cong rồi à?"

"Cũng không phải......" Lâm Tiểu Manh nói chuyện cũng không có tự tin, chỉ có thể bối rối đùa nghịch lớp lông trên quần áo, không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận.

"Ôi trời, để tớ nói đi," Chu Linh bên kia dường như đã nhận được tin tức khủng khiếp nào đó, thậm chí có thể nghe được âm thanh vỗ bàn bởi vì cao hứng mà phấn chấn.

"Bộ dạng này của cậu, mặc dù không có ngự tỷ, nhưng cũng không khỏi dễ thương nha, hơn nữa tính tình lại mềm yếu, cũng coi như là một trong những gu trong vòng đồng tính, cậu cũng không biết, trước khi vào đại học, có nhiều đồng tính nữ thích cậu lắm."

...... Cái này đúng là không biết.

"Cậu cũng không nói với tớ mà!" Lâm Tiểu Manh cảm giác đầu trọc: "Hơn nữa, đồng tính nữ thích tớ tớ cũng không biết, cậu làm sao mà biết được?"

"Hai chúng ta mặc cùng một cái quần yếm lớn lên, nói thế nào cũng coi như là Hộ Hoa Sứ Giả, tớ lại ở trong vòng tròn này, các nàng sợ cậu ghét bỏ, nên trước tiên đều tới chỗ tớ hỏi một chút tình huống, cậu nói cậu không phải cong, cho nên không có ai nói với cậu hết."

Chu Linh thở nhẹ lắc đầu: "Nhớ trước đây còn có một ngự tỷ gia cảnh không tệ thích cậu, đáng tiếc lúc đó cậu không có tâm tư, tỷ tỷ kia chỉ có thể từ bỏ, nói thật, chị ấy rất là đẹp, vừa ôn nhu lại ngự tỷ, nếu không phải tớ thẳng, tớ cũng muốn nằm ngửa ra tùy ý đẩy rồi."

Đề tài này dường như càng nói càng lạc đề, hơn nữa ngự tỷ vừa ôn nhu vừa xinh đẹp kia, Lâm Tiểu Manh không có ấn tượng một chút nào.

"Có điều đã qua lâu rồi không nhớ rõ mặt mũi của chị ấy, nếu như gặp lại, gương mặt chim sa cá lặn đó chắc chắn tớ có thể nhớ ra."

Rất tốt, đề tài đã hoàn toàn đi lệch, mà Lâm Tiểu Manh hết lần này tới lần khác muốn xen miệng, cũng không thể chen lọt vào đề tài của bạn thân, chỉ có thể để điện thoại ở trên bàn tùy ý để bạn thân tự do phát huy.

Mà tất cả chuyện này, đều bị Lưu Vân bưng thức ăn đi ra nghe được.

"Bạn thân để tớ nói nè, nếu như cậu cong tớ liền đi nhắc nhở mấy người trong nhóm đồng tính nắm chặt cơ hội... Hey, cậu đâu rồi?"

Nắm chặt cơ hội gì?

Lưu Vân nghe được câu này đột nhiên cảm thấy ghen tuông, trong đầu cũng không có suy nghĩ xâm phạm quyền riêng tư của người khác, hoặc là nhìn lén điện thoại của người khác là chuyện không tốt, nổi giận đùng đùng cầm điện thoại lên để ở bên tai.

Chu Linh còn không biết đã thay đổi người khác, tiếp tục một mình nói: "Cũng đừng có ngại, mọi người đều là người trưởng thành rồi, nếu không thì tới dẫn cậu đi gay bar gặp cũng được, mở rộng tầm mắt một chút."

Còn muốn đi gay bar? Ở chỗ đó có gì tốt? Quán bar ở đây vốn đã là một đống hỗn loạn, hơn nữa Lâm Tiểu Manh lại đáng yêu như vậy, lỡ đâu bị thương thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa mở rộng tầm mắt cái gì? Nàng có gì không hiểu tôi hoàn toàn có thể một tay dạy cho nàng, cần gì người khác tới dạy!

Lưu Vân thở hổn hển nói: "Không cần, em ấy là vợ của chị, em không cần dẫn em ấy ra ngoài chơi!"

Lâm Tiểu Manh mặc quần áo xong đi ra phòng ngủ, lại bị một tiếng vợ làm đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng, vươn tay nói: "Đưa điện thoại cho em, tự tiện dùng đồ của người khác là không đúng, biết không?"

"Biết," Lưu Vân khẽ gật đầu, đưa điện thoại để vào tay Lâm Tiểu Manh, đột nhiên cười xấu xa một cái, lập tức cúp điện thoại: "Hì hì."

...... Cái này, Lâm Tiểu Manh nhìn Lưu Vân cười vui vẻ, cũng không biết nên nói gì mới được, làm sao cảm thấy suy nghĩ của người này giống trẻ con, không có chút nào giống người trưởng thành.

"Mấy lời Chu Linh nói, coi như chị không được nghe, biết không?" Mới vừa rồi Chu Linh hưng phấn tới mức đó, vẫn không thể bảo đảm là không có nói bậy.

"Ừ," Lưu Vân ngoan ngoãn gật đầu, lại nói: "Vậy...... Vợ em đừng có đi gay bar, nếu em muốn học cái gì, chị có thể dạy cho em."

...... Dạy?

Nhìn Lưu Vân nghiêm túc giống như thật sự muốn nghiêm túc dạy cho nàng, Lâm Tiểu Manh rùng mình một cái, theo bản năng kẹp chặt hai chân.

Xác định...... Có chút hổ lang chi từ*.

[*Ý chỉ lời nói không trong sáng, ám chỉ chuyện 18+]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro